Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang - Chương 9: Chương 9:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang


Chương 9: Chương 9:


 
Chương 9
Editor: Hardys
 
Con ngựa mà Từ Tiềm chuẩn bị tặng cho mấy đứa cháu là ngựa trắng, thân hình ngựa trắng vô cùng cao to, rất cứng cáp và rắn rỏi, bốn chân thon dài mạnh mẽ, cổ ngựa cao vút, dáng vẻ kiêu căng lại có phần tao nhã, tự tin. Toàn thân ngựa trắng tinh, không hề có một chút tạp sắc, điều đó càng làm nổi bật đôi mắt to tròn long lanh đen nhánh, lúc nhìn người thì có vẻ giống như có linh tính.
 

A Ngư đã từng thấy con ngựa này, ở kiếp trước, đó là con ngựa trắng do Từ Khác thắng được. Vài năm sau, vẻ ngoài Từ Khác tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn, cưỡi ngựa trắng đi theo Kiến Nguyên Đế săn bắn, ánh mắt của một đám quý nữ Kinh thành đều đặt trên người hắn. Nam nhân trẻ tuổi thường thích hào nhoáng, mỹ nhân thường ngưỡng mộ anh hùng, nhóm quý nữ trẻ tuổi chưa từng đến chiến trường, trong mắt các nàng, nam tử có khuôn mặt đẹp và thông thạo thuật cưỡi ngựa đều là anh hùng.
 
Lúc đó, A Ngư cũng từng ái mộ phong thái của Từ Khác, cơ bản không thể chú ý nhiều đến Từ Tiềm.
 
Hai thúc cháu đứng chung một chỗ, Từ Tiềm giống kiếm trong vỏ, che giấu sự sắc sảo. Từ Khác lại như ngọc thạch được tỉ mỉ điêu khắc, vừa ôn hòa vừa hoa lệ, ai hấp dẫn hơn ai, trong lòng tiểu cô nương rất rõ ràng. 
 
Sau khi thành thân, Từ Khác từng nhắc đến việc được Ngũ thúc Từ Tiềm tặng ngựa trắng, A Ngư nghe qua rồi thôi, không để tâm lắm.
 
Bây giờ, gặp lại con ngựa trắng này, bởi vì biết chủ nhân của ngựa trắng là Từ Tiềm, A Ngư nhìn ngựa càng thấy thân thiết hơn, cũng càng đẹp mắt hơn.
 
Từ Khác cười giới thiệu với nàng: “Ngựa này gọi là Phi Nhứ, năm nay mới ba tuổi, vừa trưởng thành, ngựa thường chạy quanh sân đua ngựa được một vòng, Phi Nhứ đã chạy được hai vòng. Nó còn vô cùng ngoan hiền, người nào cưỡi cũng được, không giống như Ô Sương của Ngũ thúc, chỉ đồng ý để một mình Ngũ thúc cưỡi, người ngoài đụng tới đều bị đá bật ngửa.”
 
Tên Phi Nhứ nghe rất êm tai.
 
A Ngư đứng vây quanh Phi Nhứ mà chiêm ngưỡng, lúc đầu Từ Tiềm bị Phi Nhứ chặn, nên nàng tập trung ngắm ngựa, Phi Nhứ đi chậm rãi về phía trước, lộ ra thân hình to lớn vĩ đại của Từ Tiềm, A Ngư nhịn không được mà nhìn trộm hắn.

 
Ánh mặt trời chiếu lên vai Từ Tiềm, hắn đứng ngược nắng càng khiến vẻ mặt lạnh lùng hơn.
 
A Ngư lấy tay sờ Phi Nhứ trong vô thức, đồng thời cố gắng từ trên biểu cảm của Từ Tiềm hiện tại, tìm kiếm bóng dáng của Từ Tiềm nói muốn cưới nàng ở Phượng Dương Thành. 
 
Hắn mười chín tuổi lạnh lùng hơn “hắn” ba mươi tuổi, ít nhất lúc đó ở trước mặt nàng, hắn ôn hòa hơn nhiều.
 
Bỗng nhiên, Từ Tiềm nhìn về phía nàng mà không hề có dấu hiệu báo trước nào cả.
 
A Ngư hoảng sợ, vội vàng trốn sau thân thể cường tráng của Phi Nhứ.
 
Phi Nhứ bị động tác của nàng làm giật mình, đứng tại chỗ dậm dậm bốn vó.
 
A Ngư chưa từng cưỡi ngựa, hiểu lầm Phi Nhứ muốn chạy đi nên nàng vội vàng buông tay ra. 
 
Từ Khác kéo nàng ra phía sau bảo vệ, an ủi nói: “Không sao đâu, không sao đâu, muội vừa mới đến, Phi Nhứ thấy muội vẫn còn lạ, về sau gặp nhiều lần hơn thì tốt rồi.”
 
Nghe hắn nói như vậy, Từ Tiềm quét mắt về phía hai người, bởi vì Từ Khác đứng trước A Ngư, nên Từ Tiềm chỉ thấy được làn váy của A Ngư với một nhánh tóc đen tuyền buộc bằng dây hồng nhạt đang nhẹ bay theo gió. 
 
“Được rồi, tiếp tục thi đấu.” Đối với đứa cháu nhỏ tuổi đang đóng vai anh hùng trước mặt tiểu cô nương, Từ Tiềm chỉ cảm thấy ngây thơ. 
 
Nhắc đến thi đấu, mắt phượng của Từ Khác sáng ngời, chỉ vào hai tỷ muội Tào Bái và A Ngư nói: “Muội qua bên kia chờ trước, chờ ta thắng, ta ôm muội cùng cưỡi ngựa.”
 

Giống như huynh đệ Tào Luyện, nhóm công tử Từ gia cũng tập võ từ lúc nhỏ, võ công của ai cũng lợi hại, nhưng thiên phú của Từ Khác lại tốt hơn. 
 
A Ngư không tập trung mà gật đầu, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Tào Bái.
 
Từ Khác đi nhanh về vị trí chính giữa các vị huynh trưởng, đứng ngay ngắn, vẫn tiếp tục quay đầu nhìn A Ngư tựa như nhìn bao lâu cũng không đủ.
 
A Ngư chột dạ một cách khó hiểu, vừa muốn nhìn về phía Từ Tiềm, đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền vào tai.
 
Nàng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhận được ánh mắt sắc bén của Từ gia Đại cô nương Từ Quỳnh.
 
Hiện giờ, thế hệ sau của Từ gia nam nhiều nữ ít, dù sao thì Tào Bái cũng là biểu cô nương danh chính ngôn thuận của Quốc Công phủ, cùng hưởng chung sự sủng ái của các huynh trưởng thì không có gì. A Ngư chỉ là một thứ nữ do di nương sinh, không có việc thì tới đây làm gì?
 
Tuy Từ Khác là đường đệ của nàng ta, nhưng nàng ta không đồng ý đường đệ thiên vị A Ngư.
 
Từ Quỳnh tự biết không thể ngăn cản Từ Khác đối xử tốt với A Ngư, nàng ta không phục mà nói với Từ Tiềm: “Ngũ thúc bất công, dựa vào cái gì mà chỉ cho các ca ca tranh đoạt Phi Nhứ, tụi con lại không được? Chất nữ* không phải ruột thịt sao?”
 
(*Chất nữ: cháu gái)
 
Từ Quỳnh nghĩ nếu nàng ta thắng được Phi Nhứ, Từ Khác không thể khoe khoang với A Ngư.
 
Nàng ta vừa nói như vậy, Nhị cô nương ở Tây viện Từ Anh cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử.
 
Võ nghệ của Từ lão thái quân lợi hại, dĩ nhiên bà sẽ cổ vũ hai chất nữ tập võ, cho nên Từ Quỳnh, Từ Anh đều có chút ít bản lĩnh, cũng biết cưỡi ngựa.
 
Từ Nhị là ca ca cùng một mẹ với Từ Quỳnh, nghe vậy cười nói: “Tiểu cô nương đừng ồn ào vớ vẩn nữa.”
 
Đám người Từ Khác cũng cười hì hì trêu ghẹo tỷ muội nhà mình.
 
Một mình Từ Quỳnh trừng mắt liếc bọn họ một cái, sau đó lôi kéo đường muội Từ Anh tiếp tục làm nũng với Từ Tiềm: “Ngũ thúc không thể bất công!”
 
Thế tử Từ Thận cười cười, nói với Từ Tiềm: “Ngũ thúc, hay là cho các muội muội tham gia cùng đi.”
 
Tính tình Phi Nhứ dịu ngoan, quả thật thích hợp với cả nam lẫn nữ. 
 
Từ Tiềm bèn đồng ý, chỉ vào trường đua ngựa nói: “Các ngươi bắt đầu thi đấu từ trận đầu tiên một lần nữa đi.”
 
Tỉ số đua ngựa là dựa theo thứ tự trước sau.
 
Sáu huynh đệ Từ Khác đều cười, Từ Quỳnh sốt ruột đến mức giậm chân: “Các ca ca thường xuyên đua ngựa, chắc chắn bọn con đua không lại bọn họ. Ngũ thúc, người quyết định lại quy tắc trận đấu một lần nữa đi!”
 
Từ Tiềm nhíu mày.
 
Tứ thiếu gia đang ở hạn chót trong hai trận so tài vừa rồi, đột nhiên nhanh trí nhảy ra nói: “Hay chúng ta cứ rút thăm đi, lấy một nắm thẻ trúc, mỗi thẻ trúc ghi một con số, sau đó rút ba lần, tổng số điểm sau ba lần của người nào lớn nhất thì Phi Nhứ là của người đó!”
 
Hắn vừa nói xong, Từ Nhị đạp hắn một cước: “Hóa ra là đệ cam tâm tình nguyện! Dù sao luận võ đệ chắc chắn thua, rút số như vậy thì đệ mới có cơ hội thắng!”

 
Từ Tứ mặt mày vui vẻ: “Đệ cũng không phải vì chính mình, đệ là vì Đại muội, Nhị muội!”
 
Hắn chưa nói dứt lời, hai vị muội muội bị hắn lấy ra làm lá chắn, Từ Quỳnh, Từ Anh cũng không thèm nể mặt hắn, không hẹn mà cùng vứt một ánh mắt khinh bỉ cho hắn.
 
Nhóm cháu lại bắt đầu nhốn nháo, Từ Tiềm còn có việc, không có nhiều thời gian nán lại nên lạnh giọng phân phó tùy tùng Trần Vũ của hắn: “Đi lấy… Mười thẻ trúc có ghi số trên đó đến đây.”
 
Trần Vũ thưa: “Dạ”, rồi chạy đi chuẩn bị.
 
Từ Quỳnh kỳ quái hỏi: “Ngũ thúc, tại sao thúc lấy mười thẻ trúc?”
 
Từ Tiềm vẫn chưa trả lời, thế tử Từ Thận phản ứng đầu tiên, cười nói: “Huynh muội chúng ta tám người, thêm hai vị biểu muội A Bái, A Ngư vừa đúng mỗi người một thẻ.”
 
Từ Quỳnh trừng mắt, Tào Bái thì thôi đi, A Ngư dựa vào cái gì mà dám tranh với bọn họ?
 
A Ngư chỉ nhu nhược nhưng không ngốc, vội vàng chủ động nói: “Muội không biết cưỡi ngựa, các biểu ca biểu tỷ rút thẻ đi, muội không tham gia đâu.”
 
Tào Bái cũng không muốn tham gia nhưng A Ngư đã mở miệng, nếu như nàng cũng rút lui, không khí có thể sẽ càng xấu hổ, đành phải duy trì mỉm cười.
 
Tuy nhiên, nhân khí* của A Ngư trong nhóm huynh đệ Từ Khác rất cao nên nàng vừa mở miệng, ngoại trừ thế tử Từ Thận thì Từ Nhị, Từ Tam, Từ Ngũ, Từ Khác đều cùng nhau giữ A Ngư lại, sôi nổi mời A Ngư rút thăm.
 
(*Nhân khí: nhân là người, khí là sức. Nhân khí là sức người, chúng ta có thể hiểu là sự ủng hộ của mọi người. Đồng thời cũng mô tả độ phổ biến hoặc độ nổi tiếng của một người.)
 
Từ Nhị ưỡn ngực nói: “A Ngư đừng sợ, muội không biết cưỡi ngựa, Nhị biểu ca dạy cho muội!”
 
Từ Tứ nhếch miệng cười, nhìn A Ngư: “Nhị biểu ca của muội dạy không tốt đâu, hay là để Tứ biểu ca dạy muội nha!”
 
Từ Khác tự xưng mình có quan hệ tốt nhất với A Ngư, chỉ cười yếu ớt nhìn A Ngư, bộ dạng có ý “Ta dạy cho muội.”
 
A Ngư mới mười một tuổi, bao gồm cả Từ Khác, sự nhiệt tình của năm huynh đệ họ với nàng đơn giản chỉ là sự yêu thích và săn sóc trẻ nhỏ.
 
A Ngư cực kỳ cảm kích nhưng mà có năm cái miệng tranh nhau dạy, nàng tạm thời im lặng, chờ một chút rồi kiên quyết không rút thẻ là được.
 
Từ Quỳnh bị chọc tức, lúc đợi người đưa thẻ trúc đến, nàng ta cố ý để A Ngư nghe lời oán giận của nàng ta với Tào Bái: ” Lần sau một mình muội đến, không được dẫn nó theo.”
 
Tào Bái nghĩ thầm rằng phủ Trấn Quốc Công này không phải của Nhị phòng Từ gia các người, lão thái quân, Thế tử biểu ca, cùng Lục biểu ca đều hoan nghênh A Ngư, Từ Quỳnh ngươi phản đối thì có là gì?
 
Nàng sẽ giả bộ giống như không nghe thấy, nhìn đám người biểu ca ở phía đối diện rồi cười.
 
Từ Quỳnh chỉ muốn bắt nạt A Ngư, liếc mắt quan sát sắc mặt A Ngư.
 
A Ngư không thèm coi Từ Quỳnh ra gì, A Ngư đến đây nhìn Từ Tiềm, hiện tại chủ tử chân chính của phủ Quốc Công là Từ lão thái quân, chỉ cần Từ lão thái quân thích nàng, Tam thẩm và đường tỷ Tào Bái sẵn lòng mời nàng đến thì nàng sẽ đến. 
 

Đương nhiên, thái độ của Từ Tiềm là quan trọng nhất.
 
Nhưng mà, Từ Tiềm đã chủ động tính nàng là một trong những người tranh giành ngựa, chứng minh rằng trước mắt hắn vẫn nguyện ý chiếu cố tiểu bối* như nàng.
 
(*Tiểu bối: người vai vế thấp hơn mình.)
 
Nhìn gương mặt tuấn tú không có bao nhiêu cảm xúc, A Ngư đã hoàn toàn thất vọng, hắn không có trí nhớ kiếp trước, lại cảm thấy may mắn vì khởi đầu của hai người ở đời này không tệ lắm.
 
Động tác của Trần Vũ rất nhanh, khoảng một khắc sau liền mang một cái ống thẻ tới. mười thẻ trúc được đặt ngay ngắn ở bên trong, ở dưới đáy thẻ trúc còn có số ký hiệu từ một đến mười. 
 
Từ Tiềm nhận ống thẻ, ý bảo nhóm con cháu tới lấy một thẻ.
 
Thế tử Từ Thận nhường muội muội, để các cô nương tới lấy trước.
 
Một tay Từ Quỳnh lập tức kéo đường muội Từ Anh, một tay kéo Tào Bái đi về phía trước. 
 
Tào Bái là biểu cô nương, không tiện mời A Ngư, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Từ Anh.
 
Từ Anh cười khanh khách, giữ chặt tay A Ngư.
 
A Ngư muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng đối với vẻ mặt bất mãn của Từ Quỳnh, nàng đột nhiên nghĩ, đó là ngựa của Từ Tiềm, sao nàng có thể không rút? Từ Quỳnh chán ghét nàng rút thăm, nếu Từ Quỳnh có được ngựa của Từ Tiềm, trong lòng A Ngư sẽ cảm thấy bức bối.
 
Trải qua kiếp trước, A Ngư đã xem Từ Tiềm như vị hôn phu của nàng, từ đó suy ra Phi Nhứ nên là của nàng!
 
Nghĩ như vậy, A Ngư lập tức hài lòng, vui vẻ theo sát Từ Anh. 
 
Từ Quỳnh tức giận nhưng không biết làm sao. 
 
Thứ tự rút thăm của bốn cô nương dựa theo số tuổi, A Ngư đứng cuối cùng, sau lưng nàng còn có Lục công tử Từ Khác, nhóm người thiếu niên lại xếp hàng theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.
 
Từ Quỳnh không chút khách sao mà rút thẻ đầu tiên, vừa thấy con số, lại có thể là số “Hai”!
 
Sắc mặt của nàng ta thối lắm rồi. 
 
Nhóm người thiếu niên cười vui sướng khi nàng ta gặp họa.
 
Cuối cùng cũng đến A Ngư, đối với Từ Tiềm gần ngay trước mặt, A Ngư cực kỳ hoảng hốt, cố lấy chút dũng khí ngửa đầu lên nhìn hắn.
 
Từ Tiềm có chút ngoài ý muốn, ba chất nữ trước chỉ quan tâ m đến thẻ trúc, đây là chất nữ duy nhất chú ý hắn.
 
“Ngũ biểu thúc, con, con là A Ngư, thúc nhớ con không?”
 
Tuy trên cơ bản đã xác định là Từ Tiềm không nhớ nhưng A Ngư vẫn muốn chính miệng hỏi một câu.
 
Hỏi xong, đôi má A Ngư đã hồng đến nỗi không thể hồng hơn, rõ ràng là cực kỳ khẩn trương, một đôi mắt hạnh long lanh mà kiên định nhìn mặt nam nhân.
 
Từ Tiềm là trưởng bối, đương nhiên rất ít khi ở cùng với nhóm con cháu và nhóm cháu bên ngoại nhưng trí nhớ của hắn tốt, nhận ra A Ngư là thứ nữ của Bình Dương Hầu.
 
Đối với ánh mắt chờ mong của A Ngư, hắn thản nhiên gật đầu.
 
Sự lạnh nhạt trong con ngươi đen kia đã khiến A Ngư khổ sở.
 
Nam nhân nhiệt tình từng không cho nàng ngủ mà ôm nàng cả đêm, đột nhiên trở nên lạnh nhạt như vậy, nàng rất không quen.

 
Rũ mắt xuống, A Ngư tiện tay rút một thẻ trúc.
 
“Bao nhiêu?” Từ Khác lại gần hỏi.
 
A Ngư đảo ngược thẻ trúc, chỉ thấy phía dưới viết một số nhỏ nhỏ “Mười”.
 
Nàng ngây ngẩn cả người. 
 
Từ Khác cũng không nghĩ tới vận khí A Ngư tốt như vậy, ngây người trong giây lát, Từ Khác một nửa là hâm mộ, một nửa là chúc mừng kêu lên: “A Ngư rút số mười!”
 
Ngoại trừ Từ Tiềm, nhóm công tử, cô nương xung quanh đã bắt đầu xôn xao.
 
Cảm giác mất mát của A Ngư nhanh chóng được thay thế bằng vui mừng, lần đầu tiên đã ngẫu nhiên bóc được số cao nhất, chẳng lẽ là ý trời?
 
Nàng và Từ Tiềm chắc chắn thuộc về nhau, cho nên ngựa của Từ Tiềm mới thuộc về nàng?
 
Nắm chặt thẻ trúc, A Ngư hưng phấn nhìn về phía Từ Tiềm.
 
Mặt Từ Tiềm không chút thay đổi, trong lòng đã có chút hối hận.
 
Không nên sử dụng biện pháp qua loa như vậy để tặng ngựa, ngàn dặm mới tìm được một con ngựa tốt như Phi Nhứ, nếu thực sự rơi vào trong tay người không biết cưỡi ngựa, quả thật là phung phí của trời.
 
Nhưng mà lời đã nói ra giống như nước đổ ra ngoài, không thể thu hồi lại.
 
“Tiếp tục.” Từ Tiềm đơn giản nói hai chữ, nháy mắt đã trấn áp tiếng xôn xao của nhóm tiểu bối.
 
Vòng thứ nhất vừa xong, A Ngư dẫn đầu, Từ Tam rút số tám, Thế tử Từ Thận rút số chín, Từ Khác chỉ có năm điểm.
 
Vòng thứ hai, vận khí A Ngư vẫn tốt như cũ, rút số bảy, tổng cộng mười bảy, vẫn đang dẫn đầu, nhưng mà Từ Tam, Từ Thận, Từ Khác không chênh lệch với nàng nhiều lắm, ngay cả Từ Tứ rút được mười điểm ở vòng thứ hai, tổng là mười ba, cũng có khả năng vượt qua nàng.
 
Vòng thứ ba bắt đầu, A Ngư đến rút thẻ trúc, đầu tiên là nhắm mắt lại, sau đó nắm chặt thẻ trúc trong tay, âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ.
 
Tất cả mọi người đều muốn có Phi Nhứ, tiếng nói A Ngư không lớn, nhưng lần này dáng vẻ của A Ngư thật sự rất khao khát có được Phi Nhứ, ít nhất biểu hiện của nàng là rõ ràng nhất.
 
Lúc nàng vươn thứ trắng nõn nà mềm mềm xanh miết giống như bàn tay ra để rút thẻ, Từ Tiềm đã âm thầm chú ý.
 
A Ngư thật sự vô cùng khẩn trương, lấy thẻ để ở trước ngực để ổn định cảm xúc, sau đó dưới tiếng thúc giục của mọi người, nàng chậm rãi đảo ngược thẻ trúc.
 
Đáy thẻ trúc có ghi rõ ràng một con số: “Mười”.
 

 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Ngũ biểu thúc: Nguy rồi, phung phí của trời rồi. 
 
Về sau, Ngũ biểu thúc ôm lấy A Ngư nói lời ngon tiếng ngọt: Thật ra, ngày đó nàng rút thăm, ta đã âm thầm sắp xếp.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN