Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 108
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Ta Với Sư Môn Không Hợp


Chương 108


Edited by Hari.

Nhưng sư tôn chỉ nói tới đây rồi không nói nữa, chờ đến khi Bạch Lang muốn tìm tòi nghiên cứu, lại thấy hắn thu hồi ánh mắt.

Tiểu Bạch:……

Tuy rằng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ ra.

Trực giác nói cho Tiểu Bạch Long, cẩn thận suy nghĩ kỹ sẽ có chuyện gì đó không tốt lắm.

Hai người trong bất tri bất giác đã đi tới nơi bí mật trong thành.

Phong Nguyệt Thành có được trận pháp hộ thành lưu lại từ thưở Thiên Đạo mới hình thành làm lá chắn.

Bốn mắt trận phân biệt ở đông nam tây bắc bốn phía tường thành.

Phong Vân Xu một người tu vi bình thường, sở dĩ có thể cai quản Phong Nguyệt Thành độc lập với năm châu đó là bởi vì đại trận hộ thành này.

Nếu người nào chưa được thủ vệ cửa thành kiểm tra cho phép tiến vào, khi tự tiện vào thành đều sẽ bị ngăn lại.

“Ước chừng chính là ở chỗ này.”

Hai người ngừng lại chỗ mắt trận.

Yến Phất Quang híp híp mắt, thử ném một khối huyền thiết vào bên trong.

Trong khoảnh khắc, khối huyền thiết chém sắt như chém bùn kia đã bị nghiền thành bột phấn.

“Wow.”

Bạch Lang kinh ngạc: “Trận pháp hộ thành này lợi hại như vậy?”

Yến Phất Quang lại không kinh ngạc như nàng.

Sau khi dò xét chung quanh một phen, lắc đầu nói: “Tuy rằng lợi hại, nhưng nếu là cường hành xông vào cũng không phải là không thể. Mắt trận có vị trí cố định, nếu đến lúc đó có người không bảo vệ tốt, để cho Ma tộc phá hư một chỗ trong đó, tự nhiên đại trận hộ thành này sẽ không phát huy được tác dụng. Đến lúc đó……”

Kết quả này hai người tự nhiên đều biết.

Hắn nói đến đây Bạch Lang liền nhớ tới đám gian tế của Ma Tộc hôm qua còn ẩn núp ở trong phủ thành chủ.

Đám gian tế này vô khổng bất nhập (tận dụng tất cả mọi cơ hội), ngay cả trong phủ thành chủ cũng có người của bọn chúng. Như vậy bên trong thành khẳng định càng nhiều.

Nếu như để bọn chúng tìm được mắt trận, mạnh mẽ phá hủy, như vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Bạch Lang nhíu nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Mắt trận không thể di động, nhưng ở chỗ này lại có nguy cơ bị phát hiện.

Xác thật có chút khó khăn.

Yến Phất Quang không nói gì.

Thấy Tiểu Bạch Long mím môi, không khỏi đột nhiên hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

Nếu Tiểu Bạch không muốn núp dưới sự bảo hộ của hắn, như vậy Yến Phất Quang cảm thấy vẫn cần thiết rèn luyện năng lực của nàng một chút.

Bạch Lang hiện tại đã là tu sĩ quyết tử cảnh, có một số việc vẫn có thể làm được.

Vị kiếm tu cẩm y tuấn mỹ cũng không thúc giục.

Sau khi hỏi lại lẳng lặng chờ.

Chỗ này một người cũng không có.

Trong không khí gió nhẹ thổi.

Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, thật đúng là bị nàng nghĩ ra một biện pháp.

Thấy sư tôn nhìn nàng, nàng nghiêm túc ngẩng đầu lên: “Kỳ thật…… Ta có một ý tưởng.”

……

Một canh giờ sau.

Bốn mắt trận ở đông nam tây bắc đều đã được bố trí tốt.

Bạch Lang còn cố ý thả một khối linh thạch vào thử nghiệm, xem xem ý tưởng của mình có thực hiện được không.

Cuối cùng thấy linh thạch khi bị ném vào góc trận quả nhiên không thấy tung tích, lúc này mới vỗ vỗ tay.

“Được rồi sư tôn.”

Yến Phất Quang tuy rằng cố ý rèn luyện nàng, nhưng cũng không biết Tiểu Bạch đang làm gì.

Nhìn nàng ngồi xổm ở chỗ này hí hoáy cả buổi trưa, không khỏi có chút tò mò.

“Ngươi đây là……?”

Bạch Lang nhìn linh thạch biến mất, nở nụ cười.

“Ta vừa rồi cũng làm một trận pháp, ở bên cạnh mắt trận. Những kẻ đó chỉ cần dám tới gần mắt trận muốn phá hư đại trận hộ thành liền sẽ bị kéo vào bên trong trận pháp của ta.”

Tiểu Bạch Long nói thập phần tự tin.

Ở bên cạnh mắt trận thiết lập một trận pháp khác xác thật cũng là một biện pháp.

Bất quá, Yến Phất Quang có chút cô nghi.

“Ngươi khi nào học được thiết lập trận pháp?”

Ở trong ấn tượng của hắn, Tiểu Bạch Long hình như chưa từng học trận pháp a.

Yến Phất Quang có chút hoài nghi hiểu biết của mình đối với Tiểu Bạch.

Bạch Lang vô tội chớp chớp mắt.

“Ta học trên lớp của Chấp Sơn chân quân a.”

Khóa học dài như vậy, sao có thể cái gì cũng không hiểu chứ.

Dù sao ở trong nhận thức của Bạch Lang, nàng vẫn luôn là một con ma long kỳ tài ngút trời.

Nàng sau khi thu thập xong, thấy sư tôn còn có chút không tin, liền lôi kéo đối phương đi qua chỗ khác.

“Sư tôn ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra lỗi.”

Một nén nhang thời gian sau.

Bạch Lang cùng Yến Phất Quang ngồi ở trong một trà lâu ở thành đông cách đó không xa.

Tiểu Bạch Long muốn cho hắn xem bản lĩnh của mình.

Yến Phất Quang nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, vì thế liền đồng ý.

Hương trà trong trà lâu lượn lờ, ở loại thời điểm này, người giống như bọn họ nhàn nhã tới uống trà thật sự không nhiều lắm.

Yến Phất Quang hơi hơi mím môi, thấy phía dưới bỗng nhiên xuất hiện một người.

Hai người bọn họ chọn vị trí ở gần mắt trận thành đông.

Nơi này là nơi hẻo lánh nhất trong Phong Nguyệt Thành, Ma tộc nếu muốn xuống tay, nhất định sẽ nhìn chằm chằm địa phương này.

Quả nhiên, trong một đám người bán hàng rong đang ai về nhà nấy xuất hiện một kẻ bất đồng.

Nói là bất đồng, kỳ thật ngụy trang cũng khá tốt.

Ít nhất khoảng cách hai người không xa, nhưng Bạch Lang cũng chưa ngửi được hơi thở Ma Tộc trên người đối phương.

Nàng núp núp sau chén trà trộm nhìn.

Yến Phất Quang nhìn bộ dáng Tiểu Bạch Long có tật giật mình, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, phất tay thêm một tầng ẩn thân chỗ hai người đang ngồi.

Bạch Lang quay đầu lại, tay liền bị người giữ chặt.

“Nhìn như vậy không mệt sao?”

Yến Phất Quang hơi hơi nhướng mày.

Trước mặt hai người xuất hiện một mặt gương, có thể đem hình ảnh phía dưới nhìn rõ ràng.

Di, như vậy giống như càng thuận tiện một chút.

Tiểu Bạch đành phải tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Bất quá, cũng bởi vì động tác vừa rồi của sư tôn, nàng không hề chú ý tới tay hai người vẫn còn đang nắm lấy nhau.

Yến Phất Quang vẫn chú ý tới, nhìn nơi hai bàn tay tiếp xúc, đuôi lông mày thả lỏng một chút.

Khó được cơ hội thân cận, vẫn là không cần nói cho Tiểu Bạch đồ không hiểu phong tình này.

Trên mặt gương tên Ma tộc kia đang ngó nghiêng nhìn chung quanh, tựa hồ là đang điều tra xem chung quanh có người hay không.

Ánh mắt Yến Phất Quang dừng lại.

Tiểu Bạch cũng thập phần khẩn trương.

Hắn đứng yên tại chỗ thật lâu.

Chờ đến khi người chung quanh đều đã đi hết, trên mặt mới nở nụ cười hàm hậu chân thật đi về phía trước.

Dọc theo đường đi quả nhiên không có người.

“Sư tôn, ngươi nói hắn có thể đi vào hay không?”

Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi.

Không có người trả lời.

Bạch Lang thấy vậy không khỏi muốn quay đầu hỏi lại một lần, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện hai người đang mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, rất gần.

Bạch Lang lúc này mới chú ý tới nàng không biết từ lúc nào đã bị sư tôn ôm vào trong ngực.

Hơi lạnh trên người sư tôn bao lấy bờ vai nàng, giờ phút này đang nhướng mày nhìn nàng.

“Ngươi vừa rồi hỏi cái gì?”

Bạch Lang:……

“Không có gì, bất quá sư tôn vừa rồi ngươi vì sao không nói lời nào?”

Rõ ràng ở ngay bên cạnh nàng.

Tư thế gần như vậy làm cho Tiểu Bạch Long có chút không thoải mái.

Ngoài lần ở Nguyệt Loan Tuyền, bọn họ chưa từng gàn gũi như vậy bao giờ.

Nàng không được tự nhiên cuộn cuộn ngón tay, muốn lặng lẽ dịch ra xa một chút.

Yến Phất Quang lại nói: “Phạm vi ta thiết lập thuật ẩn thân chỉ có một chút ở chỗ này.”

Nói cách khác, Tiểu Bạch Long nếu tiếp tục dịch ra nữa thì sẽ bị bại lộ.

Bạch Lang không thể tin tưởng.

Yến Phất Quang lại nở nụ cười.

Khi ở gần, nhìn sư tôn cười rộ lên thật là đẹp mắt.

Môi mỏng hơi gợi lên, có cảm giác tuấn mỹ lại tùy ý.

“Ta cảm thấy khoảng cách này vừa tốt. Tiểu Bạch, ngươi không phải là…… thẹn thùng chứ?”

Tiểu Bạch Long hiện tại cả người còn đang ở trong lồng ngực của đối phương.

Khi sư tôn nói chuyện có điều ám chỉ.

Long giác của nàng không tự giác lại đỏ lên.

Nhưng loại thời điểm này sao có thể thừa nhận!

Nàng ho nhẹ một tiếng, xụ mặt: “Không có khả năng, ta sao có thể thẹn thùng. Sư tôn ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Nàng nói xong, mặc kệ người phía sau sẽ có phản ứng gì, mạnh mẽ quay đầu nhìn về hướng mặt gương.

Yến Phất Quang sau khi trêu chọc một hồi, đã cảm thấy thỏa mãn. theo ánh mắt của Tiểu Bạch Long cùng nhau nhìn về phía mặt gương, nhìn xem nàng rốt cuộc làm gì.

Tên Ma tộc kia đang lén lút tựa hồ cũng không biết nơi này là một trong bốn mắt trận của đại trận hộ sơn, chỉ là có được tin tức, cho nên tới nơi này điều tra một phen.

Hắn thừa dịp không có người, bước nhanh vào nơi Bạch Lang bọn họ vừa ở.

Tên Ma tộc kia là một trong mười hai phong chủ của Ma tộc, giỏi nhất thuật dịch dung, gọi là Huyễn Phong.

Trước khi mấy người Bạch Lang vào thành, hắn đã ẩn núp tại đây.

Sau khi Ma Tôn thức tỉnh, đã sớm muốn xuống tay với Phong Nguyệt Thành, hắn liền bị điều tới đây.

Bởi vì hắn tinh thông ngụy trang, người bình thường sẽ không nhận ra được, cho nên lẩn vào thành cực kỳ thuận lợi.

Về sau còn ngụy trang thành thị vệ thủ thành, đảm nhiệm chức vị thủ thành.

Những tên Ma Tộc ẩn núp ở phủ thành chủ đều là do hắn sắp xếp vào.

Hắn ở Phong Nguyệt Thành đã lâu.

Tất nhiên là so với những tên Ma tộc khác hiểu biết nhiều hơn.

Đêm qua có người trộm bản đồ giả mang về, Ma Tôn tức giận.

Trời còn chưa sáng Huyễn Phong đã thu được tin tức, nếu không tìm được phương pháp mở ra đại trận hộ sơn, chỉ sợ kết cục của hắn so với mấy tên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Biết rõ tính tình của Ma Tôn, Huyễn Phong hôm nay cho dù đang đến phiên trực, cũng vẫn phải lấy cớ đổi ca, thừa dịp mọi người không chú ý, trộm đi tới thành đông.

Hắn lúc trước mơ hồ đã điều tra được một ít.

Hộ sơn đại trận này cùng với các phương vị đông nam tây bắc có chút quan hệ.

Hiện tại nếu đã không nắm được tin tức gì hữu dụng, vậy mình chỉ có thể đi một chuyến nhìn xem, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.

Hắn dọc theo đường đi phi thường cẩn thận, bài trừ khả năng có người theo dõi, cho đến khi đến chỗ tường thành.

Một trận gợn sóng hiện lên, chính là thủ thuật che mắt bố trí ngoài trận pháp.

Huyễn Phong nhẹ nhàng thở ra, biết mình lần này xem như tới đúng chỗ rồi.

Hắn quay đầu lại cẩn thận nhìn ngó xung qunh, lúc này mới đi vào.

Bạch Lang cũng bị tên Ma Tộc này làm cho cạn lờI.

Đây cũng quá cẩn thận đi.

Bất quá người cũng đã đi vào rồi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nhìn.

Sau khi Huyễn Phong đi vào nhìn thấy mắt trận, trong mắt hiện lên một trận kinh hỉ.

Không nghĩ tới quả thực bị hắn đoán trúng.

Thứ này thế nhưng ở ngay trên tường thành.

Sau khi lập tức thông tri Ma Tôn, hắn nhìn cơ hội lập công này do dự trong chớp mắt.

Ý muốn lập công chiếm thượng phong.

Huyễn Phong không cần suy nghĩ, cười lạnh một tiếng, bỏ đi lớp ngụy trang.

Biến hóa của hắn được phản chiếu rõ ràng trên mặt gương.

Bạch Lang lúc trước đã gặp qua Ảnh Ma, Quỷ Thủ, Sơn Si, có chút tò mò tên Ma tộc lần này trông như thế nào.

Hắn sau khi bỏ đi lớp ngụy trang, là một người trung niên trên mặt có một vết sẹo.

Hơi thở trên người rất nhạt, nếu không chú ý rất khó phát hiện ra.

Yến Phất Quang nhướng mày.

Không nghĩ tới sẽ là hắn.

“Trong Ma Tộc, trừ Thiên Thần ra, đây là kẻ có tu vi cao nhất, kinh nghiệm nhiều nhất. Tính cách thập phần cẩn thận.”

Hắn nhẹ giọng nói.

Bạch Lang gật gật đầu, người này cẩn thận như thế nào nàng đã được chứng kiến.

Bất quá, dụ hoặc của mắt trận quá lớn, hắn có cẩn thận hơn nữa cũng sẽ trúng kế.

Quả nhiên sau khi dò xét một phen.

Huyễn Phong cẩn thận đến gần mắt trận.

Hắn tiến lên phía trước một bước, không có vấn đề gì xuất hiện, đuôi lông mày không khỏi hơi hơi giãn ra.

Kết quả giây tiếp theo, phía dưới chân có một cỗ hàn ý đánh úp lại.

Cỗ hàn ý kia tựa hồ như trong nháy mắt cảm nhận được, làm cho người không có một tia phòng bị.

Huyễn Phong dừng lại, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi mặt đất, nhưng giây tiếp theo, dưới chân đã bị dính chặt.

Mặt đất giống như có một đám thằn lằn, gắt gao cuốn lấy chân hắn, đem hắn từng chút từng chút kéo xuống.

Sắc mặt Huyễn Phong cực kỳ khó coi.

Nhưng còn không đợi hắn dùng ma khí ngăn cản, nháy mắt đã bị kéo xuống.

Rất nhanh, trên mặt đất lại khôi phục bộ dáng như bình thường.

Sau một tiếng gầm, người nọ bị hắc động cắn nuốt giống như chưa từng xuất hiện.

Yến Phất Quang lúc này mới thấy rõ ràng.

“Truyền Tống Trận.”

Tiểu Bạch ở phía trước mắt trận đã thiết lập Truyền Tống Trận, người tới gần đều sẽ bị truyền tống đi.

Đây cũng là nguyên nhân cho dù cẩn thận như Huyễn Phong cũng vẫn bị trúng chiêu.

Bởi vì Truyền Tống Trận cũng không giống những trận pháp khác có thể dò xét được.

“Thế nào, ta thông minh chứ.”

Tiểu Bạch Long dào dạt đắc ý.

Cả mặt đều như viết mau tới khen ta.

Yến Phất Quang:……

Xác thật đáng khen.

Bất quá: “Ngươi thiết trí điểm truyền tống đến chỗ nào rồi?”

Vừa nói đến cái này, Bạch Lang càng thêm đắc ý.

“Ta ở trong Truyền Tống Trận thêm phích lịch đạn. Sau đó đem địa điểm truyền tống thiết trí trong bồn tắm của Ma Tôn!”

Mà bên kia.

Thiên Thần mới vừa tiêu hủy đám xuân cung đồ kia, đem tên ngu xuẩn trộm nhầm đồ trừng phạt một trận, chuẩn bị đi ngâm mình trong bồn tắm nghỉ ngơi một lát.

Kết quả một chân vừa mới bước vào bồn tắm.

Một đạo ánh sáng hiện lên.

Bỗng nhiên có một người rơi vào trong bồn tắm của hắn.

Thiên Thần bị bắn đầy bọt nước:……

Hắn trầm mặt xuống, theo bản năng nghĩ tới có thích khách đột nhập.

“Ngươi!”

Sát khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mới vừa túm lấy người, còn không kịp nói ra nghi vấn, liền nghe “ùng ” một tiếng, bồn tắm của hắn đã bị nổ nát……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN