Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 109
Huyễn Phong còn chưa kịp nói hết lời, cả người đã bị nổ bay ra.
Nhục thể của Ma tộc rất kiên cố, còn cứng rắn hơn bồn tắm của Ma Tôn.
“Ầm” một tiếng, bồn tắm nổ tung.
Sắc mặt Thiên Thần xanh mét, không thể không lùi lại vài bước tránh đi đống mưa bom đạn lạc.
Nhưng sau khi khói bụi tan đi, người đã không còn trong tay Thiên Thần nữa.
Trên mặt hắn bị nổ đen xì, sắc mặt xanh mét nhìn dưới đất.
Hồi lâu, chậm rãi híp híp mắt.
Đám Ma tộc vệ binh bên ngoài nghe thấy thanh âm bên trong, vội vàng chạy tới.
“Tôn thượng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Động tĩnh kia thật sự quá lớn.
Nhìn cung điện sập một nửa, đám ma vệ vừa vội vàng hô to tróc nã thích khách, vừa cầm vũ khí chuẩn bị xông tới.
Thiên Thần nhìn cảnh tượng hỗn độn chung quanh, chậm rãi hít một hơi thật sâu.
“Câm miệng! Canh giữ ở bên ngoài không được tiến vào!”
Đám ma vệ không hiểu gì, chỉ đành dừng lại ở bên ngoài.
Y phục trên người Thiên Thần bị nổ nát bươm, tức giận trong lòng càng sâu.
“Huyễn, Phong!”
Huyễn Phong bỗng nhiên xuất hiện ở trong ma cung còn chưa kịp phản ứng, đã lại bị truyền tống đi mất.
Hết thảy sự việc phát sinh một cách hết sức đột ngột, phảng phất như hắn trở lại Ma Vực chính là để ném một quả phích lịch đạn.
Hắn bị nổ cho dựng ngược cả tóc.
Lại sau một chớp mắt, cảnh tượng lại một lần nữa thay đổi.
Huyễn Phong:……
Mà ở trong mắt của Bạch Lang và Yến Phất Quang lúc này, hắn sau khi biến mất lại đột nhiên xuất hiện.
Yến Phất Quang hậu tri hậu giác phản ứng lại, ý tưởng của Tiểu Bạch hẳn là không chỉ có vậy.
“Ngươi làm một Truyền Tống Trận vĩnh động (hoạt động liên tục không ngừng)?”
Bạch Lang gật gật đầu.
“Để hắn ngốc tại Ma Vực chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn. Truyền Tống Trận này sẽ làm cho hắn đi tới đi lui không ngừng.”
Tốt lắm, rất có ý tưởng.
Yến Phất Quang giật giật khóe miệng nhìn qua, thấy Huyễn Phong vừa mới xuất hiện lại trong nháy mắt không thấy đâu nữa.
Tốc độ thật nhanh làm cho người kinh ngạc cảm thán.
Bên kia.
Sau khi bồn tắm của Thiên Thần bị nổ, người cũng không thấy đâu.
Hắn thật vất vả mới áp xuống được lửa giận đi thay một thân y phục mới, sau đó mới lệnh cho đám ma vệ ngoài cửa tiến vào dọn dẹp.
Đám ma vệ sau khi tiến vào cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ, không biết tôn thượng rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà toàn bộ ma cung cư nhiên sụp đổ một nửa.
Nhưng tính tình Ma Tôn làm cho bọn hắn không dám nhìn nhiều, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng dọn dẹp, sau khi Ma Tôn nói “cút” thì vội vàng lui ra ngoài.
Thiên Thần hít một hơi thật sâu, ấn ấn gân xanh nơi thái dương, dùng ma khí tạo thành một cái bồn tắm mới.
Huyết tuyền chảy xuống, chậm rãi lấp đầy bồn tắm.
Hắn mặt vô biểu tình, bước vào trong.
Một nén nhang thời gian sau, vị khách không mời lại đến lần nữa.
Thiên Thần mới vừa nhắm mắt lại.
“Bịch” một tiếng, Huyễn Phong cả người nhem nhuốc lại xuất hiện.
Ngay sau đó tiếng nổ mạnh quen thuộc lại lần nữa vang lên.
Đám ma vệ thủ vệ vốn đang lặng lẽ suy đoán ma tôn ở bên trong rốt cuộc đang làm gì. Ầm một tiếng, nửa bên tường lại sụp.
Thiên Thần y phục rách nát đứng dậy.
Lúc này đây rốt cuộc không thể nhịn được nữa……
Xác nhận Truyền Tống Trận không có vấn đề gì, Bạch Lang liền yên tâm.
“Sư tôn, chúng ta đi thôi.”
Nàng lại nhìn phương hướng mắt trận, trộm cười cười.
Yến Phất Quang tưởng tượng đến biểu tình của Thiên Thần lúc này liền nhịn không được khóe mắt run rẩy.
Thấy Tiểu Bạch Long đắc ý chờ khích lệ, lần này rốt cuộc cũng không tiếc buông một câu khen ngợi.
“Trở về sẽ ghi công cho ngươi.”
Bạch Lang lúc này mới cao hứng lên, ngoan ngoãn nắm lấy ống tay áo của sư tôn.
Biểu tình trên mặt Tiểu Bạch Long mềm mại.
Bộ dáng mới vừa làm xong chuyện xấu hướng người thân cận bên cạnh kể công đặc biệt ngoan ngoãn.
Tim Yến Phất Quang đập lỡ một nhịp.
“Sư tôn, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Bạch Lang cảm nhận được tầm mắt ngẩng đầu lên.
Yến Phất Quang mím môi: “Không nhìn gì cả.”
Hắn làm như không có chuyện gì chuyển dời ánh mắt, trước khi đi còn cố ý thêm một tầng thuật pháp gia cố cho Truyền Tống Trận.
Lúc này trừ phi tu vi cao hơn hắn, bằng không không có khả năng giải trừ Truyền Tống Trận.
Hai người ở thành đông ngây người rất lâu, buổi sáng tới, khi trở về cũng đã sắp sang buổi chiều.
Phong Vân Xu bận đến sứt đầu mẻ trán.
Thật vất vả đem toàn bộ gian tế trong phủ thành chủ điều tra kĩ càng, nhưng chuyện quan trọng nhất cũng chưa làm xong.
Những tên gian tế đó ẩn núp ở trong phủ thành chủ lâu như vậy, cũng không biết đối với đại trận hộ thành đã do thám được mấy phần.
Phong Vân Xu hiện tại lo lắng đám Ma tộc đó đem chủ ý đánh tới đại trận hộ thành.
Nàng nắm chặt tay, suy sụp ngồi trên ghế, bỗng liếc thấy Tiểu Bạch cùng Phất Quang chân quân đã trở lại.
Bạch Lang nghĩ đến nàng bận cả một ngày còn chưa được ăn cơm, thập phần tri kỷ mua về cho nàng một cái bánh nướng.
“Ai, ngươi còn đang bận à?”
Nàng sau khi tiến vào kinh ngạc lên tiếng.
Phong Vân Xu lắc lắc đầu.
“Còn thật nhiều việc chưa xử lý. Ta chuẩn bị di dời những người tay không tấc sắt đến Nguyệt Loan Tuyền bên kia.”
Địa phương kia được Thiên Đạo che chở, trước khi Ma tộc công tiến hẳn là địa phương an toàn nhất.
Nàng cầm bánh nướng cắn một miếng.
Trên mặt sầu khổ.
“Nhưng chỉ di dời người dân trong thành còn chưa ổn, ta lo lắng bọn hắn đánh chủ ý vào đại trận hộ thành.”
Bánh nướng vào miệng không cảm thấy mùi vị gì.
Phong Vân Xu gắt gao cau mày, trong đầu suy nghĩ trăm ngàn biện pháp, nhưng đều không thích hợp.
Biểu tình Yến Phất Quang lại có chút cổ quái.
“Nếu ngươi lo lắng đại trận hộ thành, thực ra không cần thiết nữa.”
Hắn nói như vậy làm cho trong lòng Phong Vân Xu lộp bộp một chút.
Không cần lo lắng đại trận hộ thành.
Chẳng lẽ đại trận hộ thành đã xảy ra chuyện gì?
Nàng mở to hai mắt.
Yến Phất Quang lại không biết đối phương hiểu lầm.
Nhìn về phía Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đã thay ngươi xử lý vấn đề đại trận hộ thành rồi.”
……
Hắn nói xong những lời này một lúc lâu, Phong Vân Xu mới hồi phục lại tinh thần, không thể tin tưởng nhìn về phía Bạch Lang.
Bạch Lang ra vẻ trang bức, thập phần vừa lòng sư tôn lần này tạo thế cho nàng, hiện tại đã ngồi ở một bên uống trà.
Trà nóng giúp tiêu hóa bớt đám thức ăn lúc trước nàng ăn quá nhiều.
Một ly xuống bụng.
Bạch Lang ho nhẹ một tiếng quay đầu qua nói: “Đều là việc nhỏ.”
Phong Vân Xu không nói lời nào.
Bạch Lang rốt cuộc:……
“Khụ, hắn nói không sai.”
Những lời này vừa ra, Phong Vân Xu giống như một con gấu nhào tới.
“Tiểu Bạch ngươi thật lợi hại! Mau tới nói cho ta biết ngươi đến tột cùng là giải quyết như thế nào.”
Vấn đề của đại trận hộ thành kia kỳ thật đã tồn tại từ rất lâu.
Phong Vân Xu trước đây luôn cảm thấy mắt trận quá dễ dàng bị công kích, không phải không muốn gia cố, nhưng di tích Thiên Đạo để lại há lại dễ dàng động vào như vậy.
Bọn họ vô luận gia cố mắt trận bao nhiêu lần đều không có tác dụng.
Chỉ có thể tận khả năng che dấu bí mật này, không nghĩ tới Bạch Lang cư nhiên giải quyết được vấn đề này!
Phong Vân Xu nhìn Bạch Lang cơ hồ giống như nhìn chúa cứu thế.
Bạch Lang bị nhìn nghẹn một chút, khó được có chút ngượng ngùng.
“Ta cũng không làm gì cả, chỉ là lập thêm một Truyền Tống Trận ở bên cạnh mà thôi. Chỉ cần tiếp cận đại trận hộ thành, người nọ sẽ bị truyền tống đi. Những tên Ma tộc đó muốn đánh chủ ý này cũng không làm được!”
Yến Phất Quang sau khi Bạch Lang nói xong, nâng chén trà lên nhàn nhạt bổ sung một câu.
“Địa điểm truyền tống là bồn tắm của Ma Tôn, truyền tống liên tục, không hạn chế số lần.”
Bánh nướng trong miệng Phong Vân Xu thiếu chút nữa phun ra.
Truyền tống đến bồn tắm của Ma Tôn?
Bạch Lang vô tội nhìn nàng, lại lần nữa tri kỷ bưng chén nước cho nàng.
“Ăn từ từ, đừng nghẹn.”
Phong Vân Xu:……
“Không phải, Tiểu Bạch, ngươi nghiêm túc hả?”
Nàng lắp bắp, có chút sợ hãi.
Bạch Lang ánh mắt vô tội, tiểu giác đung đưa.
Mãi cho đến khi ăn xong một cái bánh, Phong Vân Xu vẫn còn hốt hoảng.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, trong cuộc đời cầm quyền của nàng, Phong Nguyệt Thành còn có thể vận chuyển nhân tài cho Ma Vực.
Yến Phất Quang thấy hai người đã nói chuyện không sai biệt lắm, lúc này mới nói: “Tuy rằng đại trận hộ thành đã được bảo vệ, nhưng lại không đại biểu trong thành sẽ an toàn. Thiên Thần lần này có chuẩn bị mà đến, mang theo thứ gì ai cũng không biết. Tóm lại hết thảy đều phải cẩn thận.”
Điều này Phong Vân Xu tự nhiên biết.
Nàng mím môi nói: “Ta lúc trước đã liên hệ Minh Di chân quân, hắn nói nhiều nhất ba ngày sẽ phái đệ tử tiến đến viện trợ Phong Nguyệt Thành.”
Đây là nàng cùng Thái Thanh Tông đạt thành hiệp nghị.
Nếu lần này có thể bảo vệ thành, từ đây về sau sẽ phụ thuộc vào Thái Thanh Tông.
Yến Phất Quang gật gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Hắn thân ở địa vị cao, tu vi lại là thiên hạ đệ nhất, ngồi ở trong thư phòng làm cho không khí cũng tựa như cô đọng lại.
Phong Vân Xu nguyên bản thấy hắn không nói lời nào, vừa định nhẹ nhàng thở phào.
Ai ngờ sau một lát, Yến Phất Quang lại đột ngột hỏi: “Phong thành chủ đêm nay hẳn là rất bận đi?”
Phong Vân Xu không phản ứng lại đây là có ý gì.
Theo lý mà nói nếu sự tình đại trận hộ thành đã được giải quyết. Nàng đêm nay hẳn là không có chuyện gì a?
“Ngày mai di dời người dân trong thành hẳn là vẫn kịp?”
Nàng thử thăm dò hỏi, lại cảm nhận được không khí trong phòng tựa hồ lại trở nên lạnh hơn.
Yến Phất Quang cười như không cười nhìn nàng: “Loại chuyện này vẫn là càng sớm càng tốt.”
Phong Vân Xu lúc này mới phản ứng lại.
“Vân Xu.”
Khi Tiểu Bạch vừa muốn nói gì đó, nàng lập tức nói: “Tiểu Bạch, ta đêm nay có chuyện muốn cùng mọi người ra ngoài một chuyến, trong phủ liền phiền toái ngươi cùng Phất Quang chân quân chăm sóc.”
Khi nàng nói còn quay đầu nắm lấy tay Bạch Lang, một bộ dáng phó thác việc quan trọng.
Bạch Lang:……
“Ngươi đêm nay không ngủ cùng ta sao?”
Phong Vân Xu lập tức cự tuyệt.
“Ta còn có việc.”
Tiểu Bạch đang tính đêm nay lại 9thức đêm xem xuân cung đồ chỉ có thể tiếc nuối cất giấu tâm tư.
“Được rồi, vậy ngươi chú ý an toàn a.”
Phong Vân Xu cảm động gật đầu.
Sau đó dưới ánh mắt như dao cắt của Phất Quang chân quân, quyết đoán buông lỏng tay.
Yến Phất Quang lúc này mới vừa lòng.
“Tiểu Bạch, không nên quấy rầy Phong thành chủ xử lý thành vụ, chúng ta trở về đi.”
Hắn lúc này mới nói ra mục đích chân chính.
Tiểu Bạch Long không biết sư tôn dụng tâm hiểm ác, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Phong Vân Xu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đến buổi tối.
Bởi vì Phong Vân Xu rời đi.
Bạch Lang chỉ có thể ngủ chung với sư tôn.
Bất quá xét thấy hai người lúc trước còn chưa từng ở chung, Tiểu Bạch cảm thấy cần thiết phải đem sự tình nói cho rõ ràng.
Vì thế sau khi Yến Phất Quang tắm gội xong trở về, liền thấy Tiểu Bạch Long vẽ một vạch ranh giới ở trên chiếc giường cũng không tính là lớn.
Ranh giới kia rõ ràng đem hai người ngăn cách.
Tiểu Bạch Long ôm chăn ngủ ở một bên, chỉ chỉ bên kia.
“Sư tôn bên này là của ngươi.”
Yến Phất Quang nhìn nhìn.
Còn khá có lương tâm, để lại nửa lớn cho hắn.
Hắn giật giật khóe miệng.
Khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh nến có chút nhìn không rõ.
Bạch Lang cũng không để ý sư tôn suy nghĩ cái gì, thúc giục sư tôn nhanh đi ngủ.
Nàng hôm qua cả đêm không ngủ, vừa chớm tối đã sớm cảm thấy mệt mỏi.
Yến Phất Quang cố ý thả buông mái tóc, nhìn con rồng không hiểu phong tình này trầm mặc một lát, vẫn thổi tắt nến lên giường nằm.
Đường ranh giới kia nhợt nhạt ngăn cách ở giữa hai người.
Yến Phất Quang sau khi nằm xuống, nghe thấy Tiểu Bạch Long bên cạnh ngáp một cái, mềm mại nói: “Sư tôn ngủ ngon.”
“Ngủ……”
Hắn còn chưa nói xong, giây tiếp theo, đường ranh giới nguyên bản được vẽ trên giường bỗng dựng thẳng lên, tạo thành một hàng rào xương rồng cao lớn, đem hai người hung hăng ngăn cách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!