Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 110
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Ta Với Sư Môn Không Hợp


Chương 110


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Phất Quang trầm mặc một lát, muốn nói gì đó, nhưng lúc này thấy khắp giường đều là xương rồng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Tiểu Bạch, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta rất nhanh sẽ kết làm đạo lữ đi.”

Bạch Lang chùm chăn, mơ mơ màng màng ứng thanh, khi Yến Phất Quang chuẩn bị nói thêm vài câu, trở mình.

Yến Phất Quang:……

Ánh mắt hắn chuyển hướng hàng xương rồng kia, ý đồ dùng linh lực xóa bỏ đi, kết quả vừa động thủ, đám xương rồng giống như là ăn phải chất kích thích, càng cao lớn hơn.

Qua khe hở loáng thoáng thấy được Tiểu Bạch Long đã ngủ rồi, gương mặt phấn nộn còn đặc biệt vô tâm vô phế. Yến Phất Quang lửa nóng bốc lên đầu nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nằm ở phía bên kia.

Một đêm rất nhanh đã trôi qua.

Yến Phất Quang nhắm mắt nhưng không ngủ, Tiểu Bạch Long lại ngủ không biết trời đất gì.

Cơn buồn ngủ do hôm trước cú đêm xem xuân cung đồ đã được bù lại, ngày hôm sau tỉnh dậy quả thực là tinh thần gấp trăm lần.

Ngoài cửa chim tước ríu rít hót, mặt trời nhô lên, ánh nắng theo cửa sổ rọi xuống, chiếu lên trên bóng người trong phòng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang bị che phủ một tầng hàn khí, sớm đã tỉnh dậy, ngồi ở trước bàn đọc sách.

Đám xương rồng lúc rạng sáng đã biến mất. Tiểu Bạch bị ánh nắng chiếu vào, hàng mi dài run rẩy, ôm chăn trở mình.

Yến Phất Quang nhìn nàng một cái, hơi nắm chặt tay.

Loại tình huống im lặng này vẫn luôn tiếp diễn cho tới khi Phong Vân Xu tới.

Vốn tưởng rằng mình đã cố ý rời đi, Phất Quang chân quân nhất định sẽ được trải qua một đêm vui vẻ, cho nên Phong Vân Xu cũng không để ý nhiều, trực tiếp lớn mật gõ cửa: “Tiểu Bạch, ngươi có ở trong phòng không?”

Tiếng đập cửa thùng thùng vang lên hai tiếng, người ra mở cửa lại không phải là Tiểu Bạch, mà là Yến Phất Quang.

Hàn khí trong phòng tràn ra, thiếu chút nữa làm cho Phong Vân Xu cho rằng mình đang ở nơi cực hàn nào đó.

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Phất Quang chân quân đang lạnh lùng nhìn nàng, Phong Vân Xu:……

Nàng có làm chuyện gì sai sao?

Không phải chứ, hai người này đã muộn như vậy còn chưa xong việc sao?

Trong lòng nàng lộp bộp một chút, hoài nghi mình lại làm hỏng chuyện tốt của người ta, không khỏi thu hồi ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu trong phòng.

Lúc này Bạch Lang rốt cuộc có dấu hiệu tỉnh, ôm chăn ngồi dậy, đem ánh mắt dời về phía Phong Vân Xu.

“Nga, Vân Xu, ngươi đã đến rồi a.”

Phong Vân Xu xấu hổ cười cười, lại âm thầm chỉ hướng Phất Quang chân quân.

Tiểu Bạch lúc này mới chú ý tới sư tôn vẫn còn ở trong phòng.

YOU”LL ALSO LIKE

Yến Phất Quang còn cho rằng nàng sau khi tỉnh lại thấy mình chắc hẳn cũng phải hỏi một câu tỏ vẻ quan tâm.

Kết quả Bạch Lang lại nói: “Sư tôn, ngươi còn chưa đi à?”

Nơi này là phòng của hắn, hắn đi cái quỷ gì chứ!

Bàn tay đang cầm sách của Yến Phất Quang nắm chặt, tâm tình lập tức kém đến tận đáy cốc.

Vẫn là Phong Vân Xu thấy thế không dám để Tiểu Bạch lại kích thích Yến Phất Quang thêm nữa, vội vàng nói: “Chân quân, trong thành xảy ra chút chuyện cần Tiểu Bạch hỗ trợ, ta có thể mượn Tiểu Bạch một lúc được không?”

Nàng nháy mắt ra dấu với Bạch Lang.

Bạch Lang lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Ồ đúng, cần phải ổn định sư tôn.

Hôm nay cứ ra ngoài trước đã.

Yến Phất Quang vốn định không đồng ý.

Chuyện gì mà nhất định cần đến Tiểu Bạch Long chứ?

Đuôi lông mày hắn giật giật, không cần nghĩ cũng biết là lấy cớ.

Hai người này cả ngày cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết lại đang muốn giở trò gì.

Hắn trầm mặt không mở miệng.

Phong Vân Xu cũng không dám nói nhiều.

Lúc này Bạch Lang bỗng nhiên truyền âm cho nàng: “Ngươi ở cửa chờ một lát, ta lập tức ra.”

Ngay sau đó, còn không đợi Phong Vân Xu phản ứng lại, một trận gió thổi qua, cửa đã bị đóng lại.

Yến Phất Quang không biết Tiểu Bạch Long vừa rồi truyền âm cho Phong Vân Xu, thấy nàng vung đuôi đóng cửa không khỏi nhíu nhíu mày.

Nhưng hắn còn đang làm giá, lúc này nhất định không chịu quay đầu, chỉ đang nghĩ nàng lại muốn làm gì đây.

Bạch Lang sau khi đóng cửa, do dự một chút, khi ánh mắt của sư tôn còn đang dừng ở trên sách, lặng lẽ đi qua.

Tiếng bước chân phía sau thực nhẹ, nhưng Yến Phất Quang không có khả năng không phát hiện ra.

Hắn hơi nắm chặt tay, bỗng cảm giác được một thứ mềm mại dán ở trên má.

Hơi thở tươi mắt trên người Tiểu Bạch Long quanh quẩn nơi chóp mũi, Yến Phất Quang rũ mắt đối diện với ánh mắt trong sáng của Bạch Lang.

“Sư tôn, ta muốn ra ngoài một lát.”

Tiểu Bạch do dự nói.

Yến Phất Quang vẫn không lên tiếng, lại đem ánh mắt quay lại quyển sách trong tay.

Bạch Lang thấy chiêu này không dùng được, nghĩ phải sử dụng đến chiêu tiếp theo rồi.

Đôi tay nàng đặt lên vai sư tôn, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Thoải mái không?”

Cả đêm không ngủ đối với tu vi cỡ như Yến Phất Quang tuy nói không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng, nhưng thái độ của Tiểu Bạch lúc này vẫn làm cho đuôi lông mày hắn thả lỏng chút.

Tuy rằng ân cần này khẳng định là có mục đích khác.

Bạch Lang hết giúp sư tôn xoa bóp, lại mát xa.

Tâm tư quả thực rõ như ban ngày.

“Sư tôn, ta đi ra ngoài một lát, trước buổi chiều nhất định sẽ trở về.”

Yến Phất Quang rốt cuộc lên tiếng.

“Đi đâu?”

Tiểu Bạch Long không nói lời nào.

Khi hắn hơi hơi nhíu nhíu mày, lại đột nhiên duỗi tay ôm cổ hắn.

Vị kiếm tu tuấn mỹ đang ngồi nghiêm chỉnh, trong tay còn cầm sách.

Phía sau lại có một long giác thiếu nữ đang đu bám.

Bạch Lang lắc la lắc lư không chịu nói là đi đâu, nhưng chính là muốn đi ra ngoài.

Thấy sư tôn nhíu mày, còn dùng đuôi cuốn lấy đối phương.

Tu vi của nàng sau khi tấn chức, cái đuôi càng thêm xinh đẹp, vảy trắng dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên.

Yến Phất Quang đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cuốn lấy, sợ làm Tiểu Bạch ngã, chỉ đành phải đỡ lấy đuôi của nàng.

Tiểu Bạch Long đang ra sức muốn lấy lòng hắn, đột nhiên cọ phải khóe môi hắn.

Đuôi mắt nàng ẩm ướt, một mạt thiển kim chợt lóe rồi biến mất, cánh tay cuốn lấy cổ hắn, giống như con chó nhỏ không ngừng liếm liếm.

Yến Phất Quang lúc này có muốn nổi giận cũng không nổi giận được, bị tiểu long cọ cho đáy mắt cũng đỏ lên, hầu kết lăn lộn.

Đáng giận nhất là, tiểu long này sau khi làm chuyện xấu còn hỏi hắn: “Chỉ một lát thôi có được không?”

Bạch Lang vô tội nhìn sư tôn, ẩn ẩn mang theo một tia dục sắc.

Yến Phất Quang:……

Tốt lắm.

Hắn rốt cuộc thỏa hiệp, thái dương giật giật, trong lòng cảm thấy Tiểu Bạch Long này quả thật là có biện pháp đối phó hắn, không khỏi nắm chặt tay.

……

Một nén nhang thời gian sau, Phong Vân Xu đang chờ ở bên ngoài thì thấy Tiểu Bạch Long vô cùng cao hứng đi ra.

Nàng thay đổi một kiện y phục màu trắng, Phong Vân Xu nhìn thấy nàng lập tức vẫy tay.

Chờ đến khi người đi tới, nàng lúc này mới chú ý tới trên mặt Tiểu Bạch có chút kỳ quái.

Cánh môi tựa hồ…… hồng có chút quá mức?

Phong Vân Xu với kinh nghiệm đọc xuân cung đồ đầy mình lập tức mở to hai mắt.

Bạch Lang thấy biểu tình của nàng, cảm thán nói: “Kỳ thật ngươi xem vài thứ kia vẫn là có chút tác dụng.”

Phong Vân Xu-cẩu độc thân:……!!!

Đây là vấn đề có tác dụng sao?

Nhưng lúc này Bạch Lang đã chuyển đề tài.

“Sư tôn chỉ cho ta thời gian một buổi chiều, chúng ta đi nhanh đi.”

Phong Vân Xu phục hồi lại tinh thần, cũng gật gật đầu.

Bên kia, cửa biệt viện mở ra, Yến Phất Quang nhìn Bạch Lang rời đi, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Chỉ là quyển sách trên tay lại không đọc được nữa.

Hắn vừa nhắm mắt liền tưởng tượng ra hình ảnh vừa rồi Tiểu Bạch hôn hắn, vừa ngoan lại vừa dục, làm cho lòng hắn có chút tê dại.

“Xuy, đêm nay nhất định không tha cho ngươi.”

Yến Phất Quang thấp giọng nói.

Bạch Lang cùng Phong Vân Xu đã rời khỏi phủ thành chủ.

Hai người lần này tránh đi Yến Phất Quang nguyên nhân chủ yếu chính là vì Phương Sinh.

Ma tộc đột nhiên tới vây khốn, tất cả mọi người bị nhốt ở trong thành.

Bạch Lang đã nhiều ngày không liên hệ với Phương Sinh, nhưng Phương Sinh lại liên hệ với nàng.

Hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều sự tình, miễn cưỡng cũng coi như là một phần ba bằng hữu.

Bạch Lang đối với Phương Sinh còn chưa vô tình như vậy.

Bất quá…… tuy rằng hiểu lầm lúc trước Phương Sinh trồng hoa đã được hóa giải.

Nhưng Phong Vân Xu vẫn là nhìn Phương Sinh không thuận mắt.

Ở rất xa nhìn thấy người đang chờ ở trong khách điếm, nàng hừ lạnh một tiếng.

Bạch Lang đi qua, thấy người này đã gọi xong đồ ăn, chỉ chờ các nàng tới.

Phương Sinh kỳ thật cũng không muốn tới.

Tuy rằng Long Nhật Thiên thiếu tiền hắn, nhưng hắn thật sự một chút cũng không muốn tiếp xúc với Yến Phất Quang.

Lo lắng Long Nhật Thiên mang theo sư tôn nàng cùng nhau tới, Phương Sinh ngồi ở trong khách điếm, biểu tình trước sau thực ngưng trọng.

Thẳng đến khi thấy hai người tới.

Hắn mở to hai mắt, không nghĩ kinh hỉ sẽ tới đột nhiên như vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Long Nhật Thiên, ở đây!”

Lo lắng các nàng không nhìn thấy, Phương Sinh còn cố ý đứng lên.

Một tiếng Long Nhật Thiên này đem toàn bộ ánh mắt trong khách điếm vốn cũng không nhiều lắm đều hấp dẫn lại đây.

Bước chân Bạch Lang dừng một chút, bỗng nhiên lại không muốn đi qua nữa.

“Ta cảm thấy tới gặp Phương Sinh có lẽ là một quyết định sai lầm.”

Nàng thấp giọng nói.

Phong Vân Xu âm thầm gật đầu.

“Từ khi hắn đem hoa của ta nhuộm màu linh tinh, ta liền biết hắn không phải là người tốt.”

Phương Sinh thấy hai người đều không tiến đến, còn tưởng hai người nàng vẫn chưa nhìn thấy, không khỏi đứng càng cao hơn.

Lão bản của khách điếm vốn đang đứng ở trên ghế mời chào khách, không ngờ tới phía sau cư nhiên có một người còn đứng cao hơn cả hắn.

Hắn âm thầm quay đầu lại.

Phương Sinh không rõ nguyên do: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Long Nhật Thiên, ở đây!”

Hắn sinh lực tràn đầy, lão bản khách điếm chỉ đành nuốt ngược búng máu xuống.

Bạch Lang thở dài, bất đắc dĩ đành phải đi qua.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”

Nàng đem Huyết Thanh Châu đặt ở trên bàn, lại rót một chén trà nóng.

Phong Vân Xu ngồi ở bên cạnh, vừa quay đầu lại thấy lão bản khách điếm thấy Phương Sinh rốt cuộc đã chịu ngồi xuống, vội vàng đứng lên bắt đầu chào khách.

Trong lòng nàng hơi động, nghĩ quả nhiên người giống như Phương Sinh này sẽ làm ảnh hưởng tới việc kiếm tiền của Phong Nguyệt Thành bọn họ, về sau vẫn là không nên cho vào thành.

Phương Sinh còn không biết bản thân đã bị cho vào sổ đen.

Hắn thập phần nhiệt tình chiêu đãi Bạch Lang, quả thực làm cho người khác mở rộng tầm mắt.

Bạch Lang mím môi, nghĩ vẫn nên đối xử tốt với hắn một chút, vì thế lấy ra một túi linh thạch.

“Trên người ta tạm thời chỉ có tưng đây.”

Phương Sinh không ngờ tới còn được trả linh thạch, tức khắc cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Nói thật, bị Già Ly nhốt ở trong Huyết Thanh Châu mấy ngày này, đừng nói có thể đi đòi nợ, hắn còn cho rằng bản thân đã không còn cơ hội thoát ra nữa, lúc này tất nhiên cũng không chê tiền ít, một phen cầm lấy tiền cất vào trong túi, nhìn về phía Long Nhật Thiên thâm trầm nói:

“Cứ như vậy đi. Để cho ân oán của chúng ta theo túi linh thạch này tan thành mây khói đi!”

Bạch Lang:……

“Đây là đá.”

Phương Sinh lập tức trợn mắt tức giận.

Ân oán lại được khơi dậy.

Tiểu Bạch giật giật khóe miệng: “Lừa ngươi đó. Chúng ta không phải là bằng hữu sao? Ta sao có thể lấy đá lừa ngươi.”

Rất tiếc nàng trong mắt nhìn của Phương Sinh không hề có một chút độ tin cậy nào.

Thấy thế Bạch Lang đành phải nói sang chuyện khác:

“Ngươi hôm nay mời khách rốt cuộc có chuyện gì?”

Đuôi lông mày Phong Vân Xu dựng lên, cảm thấy trong miệng Phương Sinh khẳng định không phun ra được lời lẽ hay ho gì.

Phương Sinh cùng Phong Vân Xu liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng.

Hắn sau khi cẩn thận xác nhận ở trong túi là linh thạch chứ không phải đá, mới nhìn khách điếm liếc mắt một cái, trịnh trọng ở bên ngoài thiết lập một tầng phòng hộ, bảo đảm khi bọn họ nói chuyện sẽ không bị người nghe lén. Lúc này biểu tình mới trở nên đứng đắn, buông chén trà nghiêm túc nói: “Thật không dám dấu diếm, ta lần này tới tìm các ngươi là có chính sự. Liên quan đến an nguy của toàn bộ Phong Nguyệt Thành.”

“—— Ta đạt được một tin tức.”

Hắn trời sinh tuấn lãng, mặc y phục bạch kim rất có vài phần mị lực khiến cho người khác tin tưởng.

Đặc biệt là ánh mắt Phương Sinh thập phần kiên định, tựa hồ đối với tin tức bản thân đạt được vô cùng chắc chắn.

Bạch Lang cùng Phong Vân Xu liếc nhau, vốn còn không chút để ý, lúc này bị bộ dáng nghiêm túc của hắn lây nhiễm cũng dần dần nghiêm túc lên.

Mới vừa đem đại trận hộ thành bảo vệ tốt, di dời người dân, chẳng lẽ Ma tộc lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì?

Hai người nghĩ như vậy, giây tiếp theo liền nghe Phương Sinh lén lút thần bí nói: “Ma tộc muốn tiến công Phong Nguyệt Thành.”

Phong Vân Xu:……

A?

Nàng nghẹn nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói:

“Điều này không phải trên tường thành ta đã cho dán thông cáo sao?”

Trong khách điếm bởi vì có tầng phòng hộ mà phá lệ an tĩnh.

Phương Sinh xấu hổ trong chớp mắt, miễn cưỡng vớt vát lại chút tôn nghiêm: “Ồ, vậy hả, vậy chắc ta không nhìn thấy. Bất quá, ta còn có một tin tức. Ma Tôn có một vũ khí bí mật!”

Bạch Lang không lâu trước đây mới vừa nghe Phong Vân Xu nói qua:……

Nàng lúc này sâu kín nhìn về phía Phương Sinh, rốt cuộc mở miệng: “Ta cũng có một tin tức. Bên trong thành có gian tế của Ma tộc.”

“Ồ, vậy hả? Ở đâu vậy?!”

Phương Sinh nhìn quanh bốn phía, kinh hãi thất thố.

“Tin tức này giá trị quá cao, may mắn ta đã thiết trí tầng phòng hộ.”

Bạch Lang Phong Vân Xu:……?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN