Ta Yêu Chàng
Chương 29 : Ép hôn (3)
“Xin Lưỡng quốc bớt giận, đó là lỗi của Triệu quốc ta, tam hoàng thúc quá yêu thê tử của mình, nhất quyết không nạp thiếp..ta thật khó miễn cưỡng thúc ấy..”(hoàng đế từ tốn trả lời)
“Quá..thật…vậy mặt mũi của ngũ công chúa con ta thì sao, sao này ai dám lấy nó nữa..”
“Chuyện ..này, nếu ngũ công chúa nhìn sang hướng khác, chắc sẽ dễ giải quyết hơn..”
“Không ..muốn, ta chỉ muốn gả cho tam vương, ai ta cũng không gả..(chợt lên tiếng)
Mi tâm hoàng đế khẽ nhíu, một bên là hoàng thúc còn một bên là sức ép của lưỡng quốc, nếu hắn không ép thì sợ sẽ gây hấn với Lưỡng quốc sợ sẽ xảy ra xung đột nhưng tam thúc hắn là người hiểu rõ nhất, một khi đã quyết thì không ai thay đổi được..
“Xin hãy cho trẫm một thời gian để thuyết phục thúc ấy..”
“Hừ..tại sao..con ta là gì mà phải xin xỏ chỉ để làm thiếp thất của một vương gia..”(Ông ta ùng ùng nổi giận)
Ngũ công chúa kéo tay lại :
Phụ hoàng đừng làm lớn chuyện người hãy để hoàng đế Triệu quốc giải quyết đi…”
“Được..ta hứa với công chúa sẽ thành mối lương duyên này…”
================
“Hoàng thẩm mời người ngồi..”
“Tạ hoàng thượng..”
Ta hành lễ rồi an tọa, đưa mắt nhìn hoàng đế, thật kì lạ hôm nay hắn triệu ta vào cung làm gì cơ chứ.
“Hoàng thẩm , trẫm đây không vòng vo nữa, chắc hoàng thẩm cũng biết, việc ngũ công chúa muốn gả vào phủ vương gia, tam thúc rất yêu hoàng thẩm ,điều này trẫm biết, nhưng vì lợi ích đất nước ta muốn xin hoàng thẩm nói với tam thúc hãy đồng ý cuộc hôn sự này..”
Hắn nói chuyện như đang ăn một bữa cơm vậy, thật nhàn nhã làm sao, mắt ta càng lạnh đi..
“Hoàng thượng đã quá lời, chuyện của vương gia , thần chỉ là thê không tiện xen vào, vương gia đã quyết như thế ,thần thật không thể khuyên..”
Mắt hoàng đế nheo lại chăm chú nhìn ta rồi vẫn nhàn nhạt không lạnh không nóng.
“Trẫm đây là hết cách, hoàng thẩm cũng biết tội kháng chỉ sẽ như thế nào, nhưng vì tam thúc là người thân trong nhà nên ta muốn êm đẹp đôi bên..”
(Hừm..đây là đang đe dọa ta sao!)
“Tam vương đến!!”
Thái giám vừa mới cắt tiếng thì cửa đã bị đẩy ra, hắn hiên ngang bước vào, hành lễ một cái rồi liếc nhìn ta, rồi hướng sang hoàng đế.
“Chẳng hay hoàng thượng tìm hiền thê của thần có chuyện gì..?
“Hoàng thúc nhanh thật..ta mới triệu kiến hoàng thẩm có một lúc mà thúc đã đến rồi”
“Hoàng thượng nếu vì chuyện ban hôn thì..chúng ta không cần nói nữa..!”
Bỗng rầm một tiếng , tay hoàng đế đã đập mạnh xuống bàn hắn đứng dậy gầm giọng :
“Thúc..đừng thách thức lòng kiên nhẫn của trẫm, trẫm đã nhân nhượng đến mức này mà thúc vẫn muốn bất tuân..”
“Vì lợi ích nước nhà mà bắt ta phải nhận chỉ…hoàng thượng từng biết ta không ngại chinh chiến xa trường nhưng nếu bắt ép ta vào những chuyện vô bổ này thì thứ tội..ta không theo được..”
“Tam thúc người…là đang muốn làm ..phản sao!!(hắn nhấn mạnh từng chữ)
tất cả thái giám cung nữ đều lo sợ quỳ gập xuống ..
“Hoàng..thượng ..nguời bớt giận à..”
Bạch Huân thì mỉa mai chẳng chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào hoàng đế vẫn cương quyết :
“Nếu có đổ máu vì nước nhà, Triệu Bạch Huân này không từ chối..nhưng chuyện này ta đành bất tuân vậy..nếu cứ ép…xin hoàng thượng cho ta về Lương Châu”
Không khí bỗng trở nên ngưng trọng nhìn cứ như là long tranh hổ đấu làm ai cũng khiếp sợ, sau nửa ngày hoàng đế mới buông một câu có vẻ lửa giận đã giảm xuống phân nửa.
“Được..rồi hoàng thúc và hoàng thẩm cứ về đi..”
Ta vội đứng lên hành lễ rồi cùng Bạch Huân rời khỏi điện..nhưng phía sau vẫn có một đôi mắt nhìn bọn ta sâu không thấy đáy.
Đi được một khoản ta nhẹ nhàng hỏi hắn :
“Có phải ổn rồi không..”
“Ừ..sẽ không ai dám tranh tướng công với nàng nữa đâu..”(hắn nữa thật nữa đùa)
“Gì..chứ ..!(ta bĩu môi)
“An tâm rồi chứ..”(vừa nói hắn vừa xoa đầu ta)
Thật xấu hổ vì hành động đó làm các thái giám và cung nữ qua lại đều nhìn, ta đẩy tay hắn ra .
“Chàng..làm tóc ta rối rồi này..”
“Rối chỗ nào..(vừa nói hắn vừa cúi xuống hôn lên tóc ta)
Ta đỏ mặt, hờn dỗi :
“Người khác đang nhìn kìa..chàng thật là..”
“Kệ..chứ..”(giọng không quan tâm)
===================
“Hoàng thượng..chuyện của tam vương đã ổn rồi sao?( thục phi vừa dâng trà vừa mềm mỏng hỏi)
“Ta đã thuận theo cho hoàng thẩm về với điều kiện tam thúc phải về kinh thành sống, muốn trói buộc thúc ấy chỉ có nữ nhân đó, lần này phiền phức thật..”(hắn thở dài)
“Hoàng thượng..tam thúc thật sự rất lợi hại sao..?”
“Ừ…Nên phải để thúc ấy lúc nào cũng trong vòng kiểm soát..nếu không…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!