Ta Yêu Chàng - Chương 48 : Tuyệt Tình.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Ta Yêu Chàng


Chương 48 : Tuyệt Tình.


(Đây là nữ nhân hôm qua ở cùng với hắn)

Liếc ta với khuôn mặt khinh thường, cô ta nghĩ mình là ai, có phải Dạ Lan Nhi ta rất dễ bị bắt nạt sao, ta không màng đến định lướt qua cô ta mà đi thì giọng đầy châm chọc đã vang lên.

“Sao lại vội vã như thế? Đã đến đây rồi, lại định đi vội thế sao?”

Ta khựng lại, quay đầu đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, yêu mị đúng là yêu mị, so với Tạ Thanh Cơ trước kia cô ta còn quyến rũ hơn vài phần.

“Ngươi nghĩ mình là ai mà muốn quản chuyện của ta, đi hay không chẳng can hệ gì đến ngươi”

“Ha…ha một thê tử ngay cả phu quân liếc nhìn một cái cũng không muốn, vậy mà còn ngạo mạng!”

Nữ nhân này muốn chết.

“Chẳng liên quan ngươi!”(đen mặt)

Ta nhanh lướt qua thì tay đã bị cô ta bắt lại, bình tĩnh của ta cũng có giới hạn, hất mạnh tay cô tay ra, tay ta đã bóp ngay cổ, giọng lạnh thấu xương.

“Ngươi muốn chết!”

Mặt cô ta đã nhiễm chút trắng.

“Ngươi…ngươi biết võ công?”

“Hừ…lão nương xưa nay không giết người vô cớ, nhưng thứ rác rưởi như ngươi làm lão nương chướng mắt quá”(tay đã dùng chút sức)

Có chút hít thở không thông nữ nhân đó đang cố giãy giụa.

“Vương gia…rất yêu thích ta…ngươi giết ta, chàng sẽ không tha cho ngươi..”

“Nực cười! Vậy kêu hắn đến đây mà giết Dạ Lan Nhi ta”

Chợt một đạo kiếm ở đâu chén xuống, nhanh ta đã tránh kịp, cũng theo đó là giọng nói đầy căm phẫn của một nữ nhân khác.

“Ngươi to gan! Dám ra tay với công chúa”

“Dù cô ta là hoàng thái hậu ta cũng không sợ”

Dứt câu ta lại tiếp tục động thủ, cũng cùng lúc một đám cao thủ ở đâu nhảy ra, cùng ra tay với ta, có lẻ hôm nay phải sống chết một phen rồi, đoạt lấy kiếm của một tên, ngay lập tức ta đã bẻ gãy cổ tên đó.

Sau khi hỗn loạn qua đi, trên người ta từ trên xuống dưới đều là máu tươi, mặt không chút cảm xúc ta đưa mắt nhìn nữ nhân đang hoảng sợ, chân đứng không nổi đang cố lết từng bước kia.

“Không…không đừng lại đây! Cứu ta…”(hoảng loạn)

“To gan”

Cả ta và cô ta đều hướng nơi phát ra âm thanh, là vương tộc cùng Bạch Huân hắn.

“Phụ…vương!”(mắt đã ngấm lệ)

Hướng nữ nhi của mình đi đến, hắn vội vỗ vai đầy vẻ trấn an, rồi lại đưa ánh mắt như quỷ dữ muốn giết chết ta bằng ánh mắt ấy.

“Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta!”

Khi một đám thị vệ vây đến, ta cũng liếc nhìn hắn một cái đó, nhưng làm tâm ta rơi vào vực sâu rồi, hắn không màng đến, đúng là hắn bỏ mặc ta, ngày xưa một cọng lông của ta hắn cũng không cho người khác động đến, vậy mà hôm nay hắn lại trơ mắt nhìn người khác muốn lấy mạng ta, hay thật ta nhếch môi cười chua xót, cầm chặt kiếm trên tay định động thủ thì.

“Dừng tay!”

Nhanh chóng ta đã rơi vào vòng tay của một người khác.

“Bệ hạ, ngài xin đừng nhúng tay vào”

“Chuyện gì liên quan đến nàng, là liên quan đến Hạ Ngôn này”(lạnh giọng)

Mặt đối mặt, mắt đối mắt cả hai dường như đang rơi vào một cuộc chiến tranh không tiếng động, còn ta nước mắt đã rơi tự bao giờ, keng một tiếng, kiếm trên tay đã rơi xuống, Hạ Ngôn lo lắng đưa tay lau đi lệ lẫn với máu trên mặt ta.

“Đừng khóc! Có ta đây rồi!”

Thật an tâm, thật ấm áp, chưa bao giờ ta nghĩ ngoài vòng tay hắn ra, lại có một bàn tay khác cũng ấm áp như vậy.

“Một vương phi lại lăng loàn vậy sao!”

Ta chết lặng vì giọng nói không chút cảm xúc mang theo vẻ châm biếm của hắn phát ra.

“Ta còn tưởng vương phi của Triệu Bạch Huân này là người thế nào, thì ra cũng chẳng ra gì..”

“Phải! Ta vốn chẳng ra gì, nên mới gả cho ngươi”( ta đã giận đến mất đi lý trí)

“Tốt thôi bổn vương lập tức hưu ngươi”(thản nhiên)

Ta bật cười, không biết nỗi đau mà hắn đem lại, lại đau đến mức muốn khóc cũng khóc không được nữa thế này.

“Được! Triệu Bạch Huân từ nay ngươi và Dạ Lan Nhi ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nợ ai”

Mắt ta đâm đâm nhìn hắn, chưa bao giờ ta cảm thấy chán ghét cuộc sống như lúc này, ta đã từng ước đây chỉ là một giấc mộng, khi ta tỉnh giấc mọi thứ lại trở về đâu vào đấy, hắn vẫn sẽ ôn nhu mỉm cười nhìn ta, vẫn chỉ để ta độc sủng yêu chiều của hắn, nhưng ta đã quá lầm, đây vốn là sự thật dù ngày mai ta có mở mắt ra thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Mắt hắn cũng nheo lại nhìn ta không rõ cảm xúc, nhưng ta đã nhanh quay đầu để Hạ Ngôn dìu đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN