Ta Yêu Chàng
Chương 64: Hạ Vũ Khương Và Mạch Tương Dao.
“Mạch tiên sinh xin mời!”
Dù không muốn nhưng cũng đã bị bắt trở về, hôm nay là ngày ta được diện kiến ông xã tương lai, đúng là nghiệt ngã có ai ngờ tới thời đại này mà còn cái vụ ép hôn kiểu như thế này.
Theo quản lý của nhà hàng nổi tiếng có tên Hoàng Gia này cả nhà ta cũng đứng được trước của phòng, khi người phục vụ mở cửa cha ta đã tiến vào trước còn mẹ thì cứ nắm rì lấy tay ta, thật là đang sợ ta bỏ trốn đây mà.
“Ồ! Mạch tiên sinh đã đến rồi!”
Theo hướng phát ra giọng nói ta đưa mắt nhìn, chắc ông ấy là Hạ lão gia, còn người phụ nữ đứng kế bên là Hạ phu nhân, tuy nói bà ấy đã ngoài ngũ tuần rồi nhưng quả thật quá xinh đẹp, ta còn nghĩ dường như thời gian đã bỏ quên người nữ nhân này.
“Hạ tiên sinh! Đã để ngài chờ lâu!”
Cha ta cũng nhẻn miệng cười đưa tay ra chào hỏi ông ấy.
“Khônng lâu! Không lâu!”
“Hạ tiên sinh cùng Hạ phu nhân đã lâu không gặp rồi!”(mẹ cũng nhanh chen miệng vào)
Nở nụ cười lịch thiệp, Hạ phu nhân cũng đáp lại mẹ ta nhưng khi bà ấy nhìn đến ta thì ánh mắt đó là một sự dò xét rõ rệt.
“Con đây là Tương Dao?”
“Dạ! Chào Hạ phu nhân!”
Thấy ta cúi đầu lễ phép bà ấy cũng tỏa vẻ ưng ý.
“Ngoan lắm! Đã lớn thế này rồi kia đấy! Thật đúng là một mỹ nhân mà”
Ta không biết nói gì cho phải, tuy sinh ra trong gia đình danh giá, từ nhỏ đã học đủ mọi thứ lễ nghi phép tắc, nhưng về việc giao tiếp thì ta đúng là dỡ kinh khủng.
“Vũ Khương thằng bé vẫn chưa đến sao?”
Mẹ ta sao một lúc quan sát khi ngồi xuống thì đã lên tiếng, làm ta cũng đưa mắt như muốn tìm nhân vật chính của biểu gặp mặt hôm nay.
“À! Thằng bé sắp đến rồi!”(ngượng cười)
“Xin lỗi con đã đến trễ”
Giọng nói của hắn như tiếng đàn tranh mà ta hay đàn, âm thanh thật tốt, thật trong, thật lọt tai làm sao, đến khi đưa mắt nhìn chủ nhân của giọng nói ấy ta đã ngẩn ra thật lâu, hắn là Hạ Vũ Khương con trai độc nhất của gia tộc Hạ thị, nghe mẹ nói hắn vừa tài giỏi vừa tuấn mỹ hơn người đến khi gặp gỡ đúng là không gạt người, hắn còn đẹp trai gấp mấy lần các minh tinh màn ảnh.
“Tương Dao…”(nhéo nhẹ)
“Á…! Sao mẹ lại nhéo con?”
Ta phản ứng hơi mất mặt vì hành động của mẹ, làm ai cũng đưa mắt nhìn.
“Khụ! Tương Dao! Con càng ngày càng vô phép vô tắc rồi đó, sao không chào Hạ thiếu gia mà cứ ngẩn ra thế hả?”
Trán rịn mồ hôi, cha đã ra mặt làm ta hơi bối rối, hướng mắt nhìn hắn, ta cố kéo cong khóe môi.
“Chào!…chào Hạ thiếu gia”
Hắn im lặng, hắn nhìn ta, dường như muốn khảm ta vào con ngươi của hắn vậy, đến khi mặt ta đã cứng nhắc, hắn mới mở lời.
“Mạch tiểu thư, đúng là một mỹ nhân”
Hắn nhếch môi, nụ cười ấy như một tên thợ săn nhìn thấy con mồi của mình, làm ta phải nổi gai ốc.
Đó là lần đầu gặp gỡ của ta và hắn, nhưng đó dường như là định mệnh đã sắp đặt, cả ta và hắn không thể thoát khỏi sợi dây vô hình trói buộc cả hai lại với nhau.
“Dao Nhi! Em có biết lần đầu gặp em, ta đã có ý nghĩ gì không?”
Ta đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, khi tay hắn đã ôm chọn lấy ta vào lòng.
“Là muốn đem em ăn ngay và luôn…”
Ta trợn mắt nhìn biểu hiện cùng nụ cười xấu xa của hắn.
“Anh dám nghĩ thế? Đồ hư hỏng…”
“Ta chỉ hư hỏng với một mình em thôi! Vợ nhỏ đáng yêu!”
Cánh môi đã áp xuống, như mật ngọt của ái tình tỏa ra như sự khao khát từ kiếp trước đã nợ nhau.
======================
Chuyện của họ đã là một câu chuyện khác.
Cảm ơn các bạn đã đọc^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!