Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm
Chương 3
“Tấm!!! Sao con lại tự tử?”
Đang quẫy đạp hả giận… Tấm quay ra sau.
… Là thằng vest trắng… À, Bụt. Mà, cái ao nông thế này cháu tôi còn bơi bình thường nói gì đến Tấm này chết đuối? Mắc gì tôi phải tự tử?
Cướp luôn lời thoại của Tấm, Bụt nói trong nghẹn ngào:”Người ta ăn thịt bống của con rồi, đúng không? Con hãy nhặt xương nó, kiếm 4 cái lọ bỏ vào, đem chôn xuống 4 chân giường con nằm, đừng nghĩ khuẩn… chết đuối dại dột.”
Nói rồi lại bốc hơi để Tấm lại ngẩn ngơ.
Thằng này tự kỉ ghê gớm! Bố đã kịp nói gì đâu!
Nhưng mà nó là Bụt, ừm, nó không rảnh lừa mình đâu. Cứ nghe nó, nó lừa mình, mình đâm đơn kiện!
“Cám, xương em còn giữ không?”
“Em mới ném cho gà ăn rồi!”
…. Cái nội mi! Gà ăn xương cá hóc chết mợ nó à!!!
Tức tốc phi đến chuồng gà. Bỗng, một con gà thấy thế kêu lên “cục ta cục tác, cục ta cục tác, cho ta nắm thóc, ta bới xương cho”.
Tấm nở nụ cười chói lóa, thả một câu xanh rờn.
“Khỏi cần, ăn nhanh đi mày, mày ị ra là được!”
( ̄- ̄) … Gà đành ngậm ngùi mổ nắm thóc… Xót thương cho cái gia đình này, thế nào lại có thành phần nham hiểm, lầy lội như thằng Tấm… thực bất hạnh! Gia môn bất hạnh!!!
Tận nửa ngày gà mới ị ra được xương. Tấm đeo tận 5 cái bao tay, dùng thêm dụng cụ bảo hộ chống nhiễm khí độc, thận trọng nhặt lấy xương cá, đem rửa sạch rồi làm y như lời Bụt.
Thế rồi, mải mê đuổi theo nhiều game mới, Tấm cũng sớm quên đi 4 cái lọ.
Cho đến 1 ngày.
Nhà vua mở hội, 2 bố con Cám sắm sửa quần áo đẹp đi chảy hội. Tấm thì… nghe đâu ở đó có nhiều gamer tụ lại, muốn đi lắm! Nhưng mà!!
Ông bố ghẻ kia hận vụ Tấm chăm cá không chu đáo còn hại Cám tiêu chảy, liền đổ lẫn mì chính Vedan và Ajinomoto lại với nhau… Bắt Tấm phân loại! Phân xong thì cho đi!!
Vãi hà! Thế này đến nhà sản xuất cũng không làm nổi! Đừng nói đến tôi!
Lại nghĩ đến nơi đó các gamer, trong đó có thằng bạn chiến hữu đang quẩy, mình mình ngồi nhặt mì
chính… Tấm rưng rưng nước mắt… Nhanh chóng đưa ngón tay tuyết trắng xinh xinh quệt đi lệ mặn trên môi.
“Con đừng khóc nữa để ta sai chim sẻ xuống giúp.”
… Mắc bẫy rồi anh trai!! Tao biết mày sẽ đến mà lị!!!
Tấm vờ như đang chịu đựng nỗi đau khốn khổ đến thấu gan… Đưa 2 tay ôm mặt… che đi cái nụ cười dâm tà của mình.
“Con đừng khóc nữa để ta sai chim sẻ xuống giúp.”
Sai nhanh đi má!!
Đàn chim xẻ lăng xăng, ríu rít, chỉ một lát đã nhặt xong… Tấm thấy thế mừng hết thấy mặt trời, một phát ù té đi luôn!!
“Ây!! Muốn dự hội phải tư trang đầy đủ con ơi!!”
Quên mất!!
“Con hãy đào những cái lọ xương Bống đã chôn ngày trước lên, hihi con thực sự là đồ ngốc!”
Tấm ấy, hận không thể nâng cả tảng đá 200kg kia ném vào mặt thằng Bụt! Dám sỉ nhục IQ 400/350 của mình!! Ngột làm sao! Chết uất thôi!!
Tấm đào lọ thứ nhất thấy toàn quần áo đẹp, lọ thứ hai có một đôi giầy thêu, lọ thứ ba có một con ngựa bé tý, nhưng vừa đặt xuống đất con ngựa hý vang và biến thành con ngựa thật. Đến lọ cuối cùng Tấm thấy một bộ yên cương xinh xắn.
 ̄︿ ̄ …. Vứt mợ đây, ta ứ cần! Thằng Bụt làm ăn không ra củ khoai gì cả!! Cho được cái thẻ game để nạp còn hơn!
Thuần thục leo lên ngựa đen…. Thật oai phong phi cước đại trên khắp mọi nẻo đường.
Xong, Tấm bẩm sinh đã mù đường.
Đi tới đi lui, đi lui… Chán nản ứ đi nữa, dừng ngựa, chậm rãi đi tới hồ nước trong veo trước mặt.
“Sao đó giờ mình mới phát hiện ra cái hồ này nhỉ? Hè này ra đây tắm sướng phải biết!!”
“Nàng nói đúng!”
…. Chất giọng trầm ấm phát ra từ sau lưng Tấm làm chàng giật nảy!! Hết hồn chim én!! Xong, chàng nhanh chóng trấn an tim nhỏ.
Thật nhẹ nhàng quay lại đối mặt với người kia, nở ra nụ cười hiền dịu.
“Xin hỏi quý danh vị đây?”
Thấy dung nhan “cô nương” trước mặt, người này không khỏi bay mất 5 phần hồn… Tận khi trời hửng nắng mới kéo về được. Lúng túng nói.
“Tôi chỉ là 1 nho sinh, đi qua đây thấy cảnh sắc thật tuyệt, lại thấy cô nương đây thập phần mĩ lệ… Không khỏi thất thần, xin thứ lễ.”
“Em là đực rựa.”
Vâng, trong khoảng thời gian chờ thằng kia phun được câu này. Tấm đã đi về nhà mang ghế ra tâm sự với đám tùy tùng của người này, tâm sự xong xuôi còn rủ nhau đi ăn đồ nướng, hát karaoke chán chê…
Cơ mà thằng này nói láo! Nho sinh nào cưỡi voi, còn có cả vệ sĩ hả má??
Cũng chẳng còn gì luyến lưu, Tấm phất mạnh tay áo, thật tiêu sái rời đi… mang theo trái tim ai kia.
Mải mê nhìn theo bóng chàng trai dần mất dạng dưới ánh dương tà kia… Kia! Kia là tiên nam!
“Thưa bệ hạ… nàng… à “đực rựa” kia để quên thẻ hội viên.”
Nhận lấy tấm thẻ, nhà vua ấy cẩn thận ngắm nhìn người trong ảnh… Phấn son lòe loẹt, tóc cài hoa, cổ đeo… xích chó à?
Cái gì đây: “SM Club. Họ và tên: Chích Song Sốc – M siêu cấp – Cute, moe moe.”
“A… tội thần đáng chết! Đây là thẻ hội viên của thần, đây mới là vật chàng trai kia để quên.”
Người lính hai má ửng hồng, thẹn thùng đưa cho nhà vua đôi dép tổ ong.
“Đây là vật xót lại của người kia thưa bệ hạ.”
Ái ngại nhận lấy đôi dép, nhà mua thật cẩn thận nâng niu nó như thể ấy là thứ trân quý!
Đôi dép tổ ong này được chạm khắc tinh xảo 49 lỗ… được làm bằng chất liệu cao su siêu bền, không thấm nước, phù hợp với mọi địa hình! Rất có chất lượng! Mãi trường tồn với thời gian!
“Đây… chắc chắn của nàn… à chàng ấy! Mau! Mau tìm chàng trai này cho Trẫm!!”
—— ——– ———- ——— ———-
“Tấmmmmmm!! Dép đâu! Sao đi chân trần hả?”
“…. Chó tha mất rồi bố ạ!”
… Ngẫm lại… ngẫm đi ngẫm lại … thì thấy đau đầu nên Tấm thôi chẳng nghĩ nữa… Quên luôn! Chạy tót qua quán net!
╮(╯▽╰)╭ Niềm vui đã trở lại. Nào!! Tiếp tục thức xuyên màn đêmmm!!!
___________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!