Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm
Chương 4
“Ôi! Tiên nam đây rồi!”
Chưa hiểu cái mông gì thì Tấm đã bị lôi lên kiệu, chễm chệ ngồi cạnh cái thằng đêm qua.
Híp híp đôi mắt còn bọc trong màng nước trong veo, ngó nghiêng tứ phía rồi mở ngoác cái miệng, Tấm ngáp thật dài, lười biếng đưa ngón trỏ ngoáy mũi.
“Em đây rồi! Ta tìm em suốt!”
Lạnh lùng đáp trả thật phũ phàng.
“Phiền vãi hà.”
Tấm ngáp thêm cái nữa, rất tự nhiên ngả đầu lên đùi nhà vua rồi ngủ tiếp.
“Nhan sắc vô song, lại có cá tính, băng lãnh! Là nam nhân ta cũng yêu!!”
Binh lính bên ngoài nghe được, tưởng chừng muốn ngã khụy luôn… Vua của bọn họ sao có thể sến như con hến đến vậy? Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy cái người kia được cái mặt, chứ cái cử chỉ, hành động rất bê tha! Họ vẫn không thể hiểu!! Cái chàng “đệ nhất mĩ nam” này đã dùng loại bùa gì để mê hoặc đức vua uy nghiêm vậy??
Nhưng mà, thằng vua nước mình cũng không có bình thường cho lắm, kệ đi.
“Thưa đức vua, người quên uống thuốc.”
Nhà vua cười ngây ngô, gãi gãi tai:”Ta là cái bóng đèn, không cần uống thuốc!”
Binh lính thôi cũng không rảnh khuyên nhắc thêm…Ờ, nó lên cơn rồi.
Mà hoy, kệ đi.
____ _____ ________ ______ ________ ___________ ____________________
Cũng đã được 1 tuần ở hoàng cung.
Tấm chán muốn chết! Không có đũy Cám để bắt nạt! Không có đám chiến hữu cùng nhau ngồi lại luận game! Khủng khiếp là!! Không có máy tính!!
Chán vãi hà! Tấm ở đây, sáng ra tiếp chuyện thằng vua, rồi đi nhặt lá, chiều đi đá ống bơ, tối ngẩn ngơ
đến tận sáng.
Chán muốn chết!
Trên cành cây, muôn loài chim cùng nhau tụ lại, cùng nhau cất lên tiếng hót thánh thót, cùng nhau tấu lên bản nhạc giao hưởng gieo vào lòng người.
“Bộp, bộp, bộp.”
“Rít ríttttt!! Cúc cuuuu!” ( Dịch: Đũy Tấmmmmm!!!)
Nhìn cành cây đã vắng sạch bóng chim, Tấm phi thường thỏa mãn ném hai viên đá to tổ chảng xuống đất.
May mà bọn mi hiểu điều biến hết đi đấy! Suýt thì tao lôi aka47 tỉa chết hết bọn mi! Đem đi làm mồi nhắm cũng không tệ đi?… Hừm, mấy con chim này thì quay quay lên nướng, hừm, ngon ra phết!
Hừ! Cho chừa cái tội phá game mà! Hót hót cái mông!
“Tấm, ngươi đang làm gì vậy?”
Mẹ ơi hết hồn chim én!! Cái thằng này nó đi cái kiểu “lướt trên mặt nước” hay sao mà không có tiếng động vậy? Ôi may quá tim em yêu vẫn đập!
Thầm chửi rủa, đánh rắm vào mặt cái thằng vua kia vài cái, Tấm rất nhanh đeo lên mặt thần thái siêu phàm thoát tục, thật nhẹ nhàng mở cánh môi mềm, hướng cái nhìn thê lương về phía cành cây nọ.
Thật nghẹn ngào thán lên nỗi lòng mình.
“Thần, thần thích tiếng kêu lảnh lót của những bé chim…(Nội tâm: Mị thích ăn thịt chim nướng.). Ấy mà, chúng lại bỏ đi ngay khi thần tỉnh giấc… Thần.. thần xấu xí đến vậy ư? Chúng sợ thần ư?(Nội tâm: Mi nói “đúng” ta tiêu diệt mi ngay và luôn!).”
Nhà vua dùng ánh mắt thập phần kinh hách nhìn chàng trai này, có thể nào trên thế gian này, lại có thể tồn tại nam tử tuyệt sắc vô song, tâm hồn thánh thiện thế này!
“Tấm, ngươi chớ có buồn, là do ngươi quá đỗi kiều diễm, chim ức, chim ức không thể sánh bằng, chim hận không thể liền chết nên mới bỏ đi…”
Khẽ nhíu mi… Thằng này nói cái lông gì rắc rối thế! Tấm thật nhẹ nâng tay áo dài thướt tha được may bằng chất vải thượng hạng, lại nhẹ khép mi ngoan, đưa ngón tay thon thon chỉ về phía Đông.
“Phía Đông kia là vườn địa đàng, A ~ là nơi mặt trời lặn.”
Đức vua từ khi lên 3 đã thuộc lòng tất cả kinh sách trong cung, tất nhiên nhà vua là người thông học.
Sau khi nghe được câu nói kia của Tấm, nhà vua ngẫm một hồi liền vỗ tay không ngớt! Không tiếc dành vô số lời khen hoa mĩ cho Tấm!
Tấm nãy là nghĩ gì chém đấy, toàn sự thật hiển nhiên mà thằng này nó khen như đúng rồi là sao? Mình thực sự tài hoa đến thế?
“Là ai! Là ai đã giấu đi đĩa bay của ngươi!”
“Thần hiểu ý người là “đôi cánh” không phải “đĩa bay”.
“A… là ta nhầm… Ngươi đúng là thiên sứ hạ phàm mà! Thực hợp lòng trẫm! Hôm nay trẫm sẽ mở yến tiệc! Tùy ngươi chọn món!”
“Chim nướng!!!”
Đức vua sửng sốt nhìn Tấm, mới đó, Tấm mới nói là…
Thầm vả miệng mình 100 cái, Tấm thẹn thùng bổ sung:”Ý thần là, tuyệt đối không được có món chim nướng… Thần vâng lời cha, yêu động vật thưa bệ hạ., và thầ—.”
Chặn đi lời nói dở dang của Tấm bằng chính đôi môi mình, chỉ là cái hôn nhẹ với Tấm thôi mà Đức vua đã vô cùng bối rối! Tức tốc xách dép chạy đi!!!! Đi được nửa đường lại quay về thơm thêm cái nữa lên má Tấm, rồi thi triển lăng ba vi bộ chuồn mất! Có thể nào Tấm lại quá tuyệt vời đến vậy!!!
Mắt vẫn chưa buồn khép, Tấm vẫn đơ như cây cơ, đứng như trời trồng!! Sự việc diễn ra quá nhanh khiến não chàng tạm thời chưa phân tích xong!
.
.
Tận khi đàn chim kia lại reo lên khúc nhạc vang vọng khắp hậu cung, Tấm mới định thần lại, bực bội cởi đôi dép tổ ong huyền thoại đáp rụng hết chúng nó!
Khẽ chạm tay lên đôi môi còn vấn vương hơi ấm ban nãy, Tấm vội lau sạch miệng, chạy nhanh ra súc miệng tưởng chừng muốn tẩy trắng môi!
“Hừ! Thằng chết tiệt!”
Nhìn thẳng vào gương, mím môi vài cái, Tấm hơi động mi. Lập tức nghiêng đầu sang trái.
“Xoạt.”
1 mũi tên lao nhanh đến, làm gương vỡ nát.
“May mà mình vẫn tỉnh!” – Rút khăn tay ra để lót, chàng cẩn thận rút mảnh giấy được gắn kèm với mũi tên.
{Gửi Tấm – Độc cô… toàn bại
– Mị là Thông Vô Mông – Con trai của Nhưng Không Đau – Bạn của Vì Có Dầu.
– Nhà mị bán dầu ăn, chiết xuất 100% từ đậu nành, trơn mà không sợ nóng.}
Tấm vội đưa tay vuốt ngực… May mà tao mới dậy, chưa ăn gì! Không tao mửa hết vào đầu bọn mày!
{Mục đích của lá thư này là:
– Toàn thể 500 anh em không thể thiếu đi người đứng đầu như Tấm.
– Chốn Hậu Cung thâm sâu hiểm độc, không phù hợp với gamer như Tấm!
– Kính mong Tấm thức tỉnh đi! Trở về với anh em!
Yêu Tấm nà
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!