Tam Công Chúa Trong Lời Đồn
Chương 25: Nữ Tử Này Thích Ta Rồi!
Nói xong, Tiểu Thiên liền duỗi tay chỉ mình.
Hàn Thước này lại không rơi vào bẫy, thiếu chút nữa nàng bị chết thảm trong hố!
Nàng nếu không đem thế cục bẻ trở lại, tên của nàng sẽ viết ngược lại!
Mặt Hàn Thước tràn đầy sung sướng, ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ trên mặt bàn, “Ý của Tam công chúa là chuyện ở Hào thành à?”
Tiểu Thiên cười lạnh nói: “Một là ngươi đừng đi, ngươi đi rồi lại còn cố ý đánh một vòng, dụ ta lên thuyền, suýt nữa gánh tội thay, thật quá nham hiểm!”
Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, miệng trào phúng nói: “Công chúa cũng thẳng thắn nhỉ! Vậy dám hỏi, tối nau suýt chút nữa Hàn mỗ bị kẻ lạ ám hại, có phải công chúa sắp đặt?”
Nghe Hàn Thước nói vậy, Tiểu Thiên lập tức đứng lên: “Ta ám hại ngươi? Ngươi không biết ta lo cho ngươi thế nào đâu. Ta nghe nói, tối nay Nhị tỷ muốn đi bắt mật thám Huyền Hổ, nên cố tình đến giải vây cho ngươi, ai ngờ bị ngươi hãm hại!”
Nghe vậy, Hàn Thước nhàn nhạt cười, nói: “Sao Tâm công chúa dám chắc người Nhị quận chúa muốn bắt là Hàn mỗ đây?”
Tiếng vừa dứt, Tiểu Thiên sửng sốt, chớp mắt, nháy mắt liền có lý do thoái thác.
Tiểu Thiên hùng hồn nói: “Ta có khẳng định đâu? Ta chỉ sợ thôi! Nhỡ đâu là Hàn thiếu quân! Ta đi thử, đề phòng bất trắc mà!”
Hàn Thước nghiêng mắt, chậm rãi quét Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, rõ ràng là không tin, hắn cười nhạo một tiếng nói: “Nói như vậy, Tam công chúa không hề muốn hại Hàn mỗ, ngược lại là đi cứu Hàn mỗ?”
Lời này vừa ra, Tiểu Thiên lập tức ôm ngực, giả dạng làm bộ dáng bi thương, run rẩy ngón tay chỉ Hàn Thước nói: “Hàn Thiếu Quân à, ngươi đã phụ tâm sức của ta rồi!”
Hàn Thước là người thế nào? Làm sao không nhìn ra rằng Tiểu Thiên đang giả bộ?
Hàn Thước chậm rãi tới gần nàng, cười khẽ nói: “Đúng thật là vậy?”
Tiểu Thiên chột dạ, nhấc chân muốn lui về phía sau.
Hàn Thước liếc một cái đã biết ý định của nàng, vội vàng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hai người càng dựa càng gần, Tiểu Thiên có chút sửng sốt.
Hàn Thước liếc một cái, nhưng lại thấy được vết thương trên cổ nàng.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Cô bị thương?”
Tiểu Thiên phục hồi tinh thần, vội vàng che lại cổ, nước mắt chảy dài, đáng thương nhìn Hàn Thước nói: “Đúng vậy… Bị thương rồi… Cứu ngươi nên bị thương đấy…”
Hàn Thước đứng dậy, trên cao nhìn chằm chằm xuống Tiểu Thiên, có chút hoài nghi.
“Vì sao cô phải làm vậy?” Hàn Thước mở miệng hỏi.
Tiểu Thiên vỗ ngực, nói: “Bởi vì ta xem ngươi như người nhà. Thiếu Quân có thể cũng xem ta như người một nhà không, có gì khó khăn cứ việc nói ra, ta nhất định dốc sức giúp ngươi giải quyết khó khăn, tùy ngươi sai bảo.”
Nghe Tiểu Thiên nói, Hàn Thước hoài nghi hỏi: “Sao Tam công chúa lại dốc hết ruột gan để giúp Hàn mỗ?”
Tiểu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bởi vì, ta muốn giúp ngươi vui vẻ.”
Nghe vậy, Hàn Thước lập tức ngẩn cả người, mày cũng nhíu lại, “Giúp ta… vui vẻ?”
Tiểu Thiên ngả ngớn giơ tay vỗ vai Hàn Thước.
Tay nàng vừa đụng vào hắn, hắn lập tức cảnh giác tránh lùi lại một bước.
Tiểu Thiên xấu hổ, cười một tiếng, thu hồi lại bàn tay, nói: “Nhiều lời vô ích, ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, ta vừa có lợi lại không bám dai, đảm bảo ngươi vừa ý, giết đi thì phí lắm.”
Nói xong, Tiểu Thiên nghĩ mà sợ, xoa xoa ngực, tiếp tục nói: “Chuyện đó… may mà ngươi không đi, hôm nay nhị tỷ rất đáng sợ, ta phải về ăn khuya, uống chút canh sâm để bớt sợ, ngươi nghỉ ngơi sớm nhé.”
Tiểu Thiên xoay người, vẻ mặt khoe khoang đi ra ngoài.
Chờ đến khi Tiểu Thiên rời khỏi, Hàn Thước mới sờ sờ bã vai vừa bị nàng vỗ, có chút xúc động, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Thiên, rất lâu không nói.
Nhìn Tiểu Thiên cùng Tử Duệ đã đi xa, Bạch Cập suy tư nói: “Thiếu Quân, người thấy lời Tam công chúa đáng tin không?”
Hàn Thước cười một tiếng, gật đầu nói: “Đáng tin.”
Nghe Hàn Thước không chút do dự trả lời như vậy, Bạch Cập kinh ngạc một chút, nói: “Nhưng thuộc hạ cảm thấy, đây là bẫy của Tam công chúa bày ra. Người nghĩ đi, ngày nào nàng ấy cũng thất thường, hỉ nộ bất ngờ, nói dối thành thần!”
Hàn Thước vuốt cằm, chậm rãi cười nói: “Nàng ấy tâm tư đơn thuần, chuyện này liên quan tới bản đồ ngự phòng thành và ống tre thường ngày chúng ta để thư từ. Lấy được hai thứ này, không thể là Trần Thiên Thiên vô dụng kia được. Ngược lại là Nhị quận chúa Trần Sở Sở, tính tình kỹ lưỡng, chuyện này có lẽ do nàng ta làm.”
Bạch Cập nhíu mày tới, hỏi: “Nhị quận chúa hại chúng ta, là vì hai thành rạn nứt, nàng ta muốn nhân cơ hội để lập công. Nhưng sao Tam công chúa lại cứu chúng ta? Lẽ nào nàng ta cũng có ý đồ?”
Nghe vậy, Hàn Thước dừng một chút, ngay sau đó liền khẽ gật đầu.
Hàn Thước tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền đè thấp thanh âm, ý vị thâm trường nói: “Chắc là vậy rồi.”
Bạch Cập kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ! Nàng biết chúng ta năng lực thật sự của chúng ta, đủ để chiếm Hoa Viên Thành bất cứ lúc nào?”
Tiếng vừa dứt, Hàn Thước lắc lắc đầu.
Bạch Cập nói: “Chẳng lẽ! Nàng biết Huyền Hổ chúng ta vừa đông vừa giàu, tiền của sung túc!”
Hàn Thước tiếp tục lắc lắc đầu.
Bạch Cập lại mở miệng hỏi: “Vậy nàng ta không nhắm vào binh lực, cũng không nhắm vào tiền tài… thì nàng ta còn có thể nhắm vào cái gì?”
Hàn Thước suy tư, lúc sau mới nghiêm túc nói: “Nhắm vào ta.”
Bạch Cập ngẩn cả người, hiển nhiên không rõ ý của Hàn Thướ, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng, “Hở?”
Hàn Thước mỉm cười nói: “Nữ tử này, thích ta rồi.”
Bạch Cập: “Rơi vào lưới tình rồi?”
Hàn Thước nhìn Bạch Cập xua xua tay, ngồi ở trước bàn, ngón tay phủi phủi nước trên chén trà Tiểu Thiên vừa uống qua.
“Hôm con ngựa của nàng ấy hoảng sợ, ta đã ra tay giúp đỡ, nàng ấy liền mê đắm ta, ép hôn ngay giữa đường.” Hàn Thước không chút để ý nói.
Bạch Cập không dám tin tưởng, “Đêm đại hôn nàng ta đã hại người phải vào ngục!
Hàn Thước lắc đầu, “Nhưng nàng ấy vì muốn cứu ta mà mặc kệ danh tiết, nói dối là có thai cũng để cứu ta.”
“Nàng ta còn làm nhục người ở trước mặt đám đông trong Giáo Phường Ti nữa đấy!”
Hàn Thước cãi lại ngay: “Thì nàng ấy đã hối hận rồi đấy, nàng ấy xin lỗi ta, còn… rất nhẹ nhàng, dịu dàng.”
Nói xong, Hàn Thước liền bật cười, rơi vào trầm tư, phảng phất nhớ tới đêm hôm đó.
Nhìn Hàn Thước tự tin mỉm cười, Bạch Cập thấy không ổn, vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Thiếu Quân à, cho dù Tam công chúa có ý với người, nhưng nàng ta là một kẻ vô dụng, không tài không đức thì thôi, thanh danh lại cực kỳ kém. Có lợi ích gì cho chúng ta sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!