Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 26: Nằm Mơ Cũng Phải Đi Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 26: Nằm Mơ Cũng Phải Đi Học


Hàn Thước vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể lợi dụng nàng ấy để đoạt long cốt.”

Bạch Cập vội vàng nói, “Vậy còn Nhị quận chúa? Lúc đầu không phải người nói lợi dụng Nhị quận chúa sao? Người nói nàng ta là Quận chúa ưu tú nhất Hoa Viên, có khả năng thừa kế ngôi vị Thành chủ! Có được nàng ta thì sẽ có được Long Cốt, có được ô thạch quặng! Đúng không?”

Hàn Thước lắc đầu, mỉm cười nói: “Ta sai rồi đấy, xem ra bây giờ, chắc là Tam công chúa Trần Thiên Thiên được Thành chủ Hoa Viên sủng ái hơn, còn khôn vặt vài phần nữa chứ. Nếu có ta ở sau lưng thúc đẩy, chắc chắn sẽ đảm nhiệm được trọng trách.”

Nói xong lúc sau, Hàn Thước chấm nước trà.

Bạch Cập tập trung nhìn vào, ngón tay hắn khẽ quệt qua bàn, để lại hình trái tim nước đọng bên trên.

“Thiếu Quân…”

Hàn Thước khó hiểu nhìn Bạch Cập, nói: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, Trần Sở Sở đối đãi lạnh lùng với ta, bày mưu hại ta, ngược lại là Trần Thiên Thiên lại tìm mọi cách bảo vệ ta, chúng ta hà tất phải bỏ gần tìm xa, Tam công chúa tốt như vậy không dùng, đi tìm Nhị quận chúa kia làm gì?”

Bạch Cập nửa tin nửa ngờ nói: “Thiếu Quân, lời này… Chí lí? Thiếu Quân… Anh minh?”

Hàn Thước cho rằng đã nhìn thấu tâm tư của Tiểu Thiên, đắc ý cười.

Phủ Thành chủ…

Thành chủ Hoa Viên ngồi ngay ngắn trên giường, nghe Tang Kỳ nói về sự việc ở Hào thành, sắc mặt trầm xuống.

Thành chủ cau mày, chậm rãi nói: “…Vậy là, từ đầu đến cuối không có ai ra mặt, con cũng chưa tra được cái gì!”

Trần Sở Sở quỳ gối xuống đất, sợ hãi nói: “Nữ nhi, bất tài…”

Thành chủ: “Dĩ nhiên là bất tài!”

Thấy Thành chủ tức giận, Trần Sở Sở lập tức cúi người dập đầu, không nói một lời.

Thành chủ cười lạnh một tiếng, không vui nói: “Con bây giờ đã bứt dây động rừng, về sau muốn thóp của đối phương, khó càng thêm khó!”

Trần Sở Sở áy náy nói: “Là nữ nhi thất trách, suy xét không chu toàn.”

Thành chủ chậm rãi nheo lại đôi mắt, ngữ khí thập phần nguy hiểm nói: “Chuyện này thực sự không liên quan tới Hàn Thước sao?”

Trần Sở Sở hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, suy nghĩ một chút sau đó mới nói: “Quả thật không liên quan tới Hàn Thiếu Quân, nữ nhi cũng không biết người cung cấp manh mối có lai lịch ra sao.”

Thấy thế, Thành chủ miễn cưỡng áp phỏng đoán trong lòng xuống, cuối cùng lắc đầu nói: “Con đấy, sốt ruột mới không biết chừng mực. Huyền hổ đã phái con ma ốm đó tới ở rể Hoa Viên, chuyện này vẫn chưa hết đâu.”

Nghe vậy, Trần Sở Sở trong lòng run lên, dập đầu lần nữa: “Vâng, mẫu thân bớt giận.”

Nói xong câu đó, Trần Sở Sở liền lĩnh mệnh lui đi.

Hoa Viên Thành chủ nhìn Trần Sở Sở rời đi, chậm rãi lắc đầu, biểu tình phức tạp nói: “Sở sở… Hành sự bất cẩn như vậy, bảo ta làm sao yên tâm đem ngôi vị Thành chủ truyền cho nó.”

Thấy thế, Tang Kỳ vội vàng tiến lên an ủi nói: “Thành chủ, Nhị quận chúa đã làm rất tốt rồi, người cho Quận chúa thêm chút thời gian và cơ hội, Nhị quận chúa sẽ không phụ kỳ vọng của người đâu.”

Tang Kỳ không nói, chẳng lẽ Thành chủ còn không biết?

Chỉ là…

Qua hồi lâu, Thành chủ cuối cùng thở dài, hận sắt không thành thép nói: “Chỉ tiếc là Thiên Thiên quen thói ương bướng, vô dụng bất tài, không thể trông đợi được gì.”

Nói xong, Thành chủ thở dài một hơi, giơ tay đỡ trán, hai mắt nhắm lại.

Tang Kỳ thấy thế, đi đến phía sau Thành chủ, đưa tay xoa bóp huyệt Thái Dương giúp bà.

Tang Kỳ chậm rãi nói: “Nhị quận chúa và Tam công chúa tình như tỷ muội ruột thịt, sau này Nhị quận chúa thừa kế ngôi vị, nhất định sẽ chăm sóc tốt Tam công chúa, cho nàng nhàn nhã phú quý cả đời.”

Nghe thế, thành chủ cũng chỉ lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Hy vọng là thế. Đứa nhỏ thì vô dụng, đứa lớn thì ốm yếu bệnh tật. Cái vị trí Thiếu thành chủ này, Trần Sở Sở… nắm chắc rồi!”

Giữa Hoa Viên Thành, Đại quận chúa Trần Nguyên Nguyên ngồi trong căn phòng nhạt nhẽo, hắc hồ đào sắc trang trí, trên tường có bài thi họa nghìn chữ, một điệu hắc bạch màu xám, hiếm thấy thư thái như vậy.

Trần Nguyên Nguyên một thân xanh nhạt, tuy nhìn thoát tục thanh nhã, nhưng vẫn là người ốm lâu năm, gầy guộc xanh xao.

Nàng ngồi xe lăn gỗ, trên đùi còn phủ chăn lông dày, cả người đều yếu đuối mong manh.

Đúng lúc này, Tử Niên đi tới.

Trần Nguyên Nguyên quay đầu, mở miệng hỏi: “Ngày mai Tam muội phải về Tông Học đường tiếp tục học rồi nhỉ?”

Nghe vậy, Tử Niên lập tức nói: “Nghe nói Hàn Thiếu Quân cũng sẽ nhập học.”

Trần Nguyên Nguyên ngẫm nghĩ một lát, đạm thanh nói: “Ngươi thay ta xin Bùi Ti Học cho nghỉ đi.”

Nghe Trần Nguyên Nguyên nói, Tử Niên lập tức kinh ngạc, sau đó vội vàng tiến lên khuyên can nói: “Đừng mà quận chúa, người không thể vì tránh né Tam công chúa mà không đi Tông Học đường được. Tiểu nhân thấy, người cũng nên trò chuyện với mọi người nhiều một chút, giải tỏa buồn phiền. Cứ một mình như này sẽ buồn chán lắm.”

Trần Nguyên Nguyên xe lăn bên dưới, thở dài một tiếng, nói: “Chán đến mấy cũng có làm sao? Mẫu thân sớm đã quên đứa con gái này rồi, muội muội cũng chưa từng xem phế nhân như ta là tỷ tỷ.”

Tử Niên do dự một lát, đau lòng an ủi nói: “Nói không chừng Tam công chúa thành thân xong liền hiểu chuyện, không tìm người… gây phiền nữa.”

Nghe vậy, Trần Nguyên Nguyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thành thân xong là có thể thay đổi một con người sao? Nếu như vậy Hàn Thước kia đúng là có công lao không nhỏ.”

Tử Niên cười nói: “Chờ quận chúa gặp được người hợp tâm hợp ý, cũng sẽ thay đổi…”

Trần Nguyên Nguyên vẫn vô cùng bi quan nói: “Ta sợ là không có cái phúc ấy…”

Nói xong, Trần Nguyên Nguyên liền đem di thư bỏ vào một cái phong thư, trên bìa mặt viết “Di thư, bản thứ mười”, viết xong liền đem phong thư giao cho Tử Niên, “Đem di chúc của ta cất kỹ đi.”

Tử Niên trong lúc nhất thời không biết nói gì, đành phải đem di thư của Trần Nguyên Nguyên cất vào một cái hộp gỗ trên kệ sách, mà trong hộp, đã có mấy phong thư Trần Nguyên Nguyên viết lúc trước.

Một trận gió thổi tới, Trần Nguyên Nguyên thấy vài tia lơ mơ bay tán trong không trung, biều tình lặng như nước của nàng có chút hoảng loạn.

Nhìn đoạn tóc rụng trong tay, Trần Nguyên Nguyên run rẩy nói: “Tóc sao lại rụng rồi?! Tử Niên, mau đóng cửa lại, đừng để gió lùa vào. Giúp ta chuẩn bị lúa mạch, mè đen, đậu đen, hạt súng, liên cần, hạch đào tới đây.”

Tử Niên thấy thế, thật lâu không nói gì, cuối cùng thở dài nói: “Vâng, quận chúa.”

Trần Nguyên Nguyên nhìn tóc rụng trong tay, đau lòng không thôi, cả người đều chậm rãi run lên.

Tử Niên cũng chạy nhanh đi giúp Trần Nguyên Nguyên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Hôm sau, Tông Học đường…

Ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót, giữa phòng khách, một đám người hầu chỉnh tề bày biện giấy và bút mực trên bàn.

Ngay sau đó, Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước, Lâm Thất lục tục nhập học.

Bởi vì sự tình ngày hôm qua, Trần Sở Sở vẻ mặt đầy mệt mỏi, nên đi tới muộn.

Trần Tiểu Thiên quan sát xung quanh học đường, trong lòng chửi thầm:

Sao số mình cứ vất vả kiểu gì ấy, đến nằm mơ cũng phải đi học đi thi! Đúng là phải nhanh chóng nghĩ cách tỉnh lại! Cũng may bây giờ Hàn Thước không muốn giết mình, vậy có phải mình đã có thể mai mối cho hắn và Sở Sở không nhỉ???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN