Tam Công Chúa Trong Lời Đồn
Chương 28: Thơ Toàn Đồ Ăn
Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi.
Người hầu: “Đối thơ đối thơ.”
“Tam công chúa đối thơ à, chưa từng nghe qua đấy…”
“Rốt cuộc ai thắng nhỉ, sẽ không phải đi dọn nhà xí thật chứ…”
Tiểu Thiên đang muốn phô diễn tài năng, nàng đột nhiên nhớ ra, mắt chợt trừng lên.
Thôi xong, còn phải giữ đúng hình tượng ngu văn của, còn phải đối thơ cho đúng, vụ này khó khăn đấy.
Vừa nghĩ, Tiểu Thiên vừa quay đầu nhìn Hàn Thước.
Nếu để Hàn Thước đi dọn nhà xí hộ nàng, vậy thì cuộc sống sắp không bằng địa ngục rồi.
Đắc tội với Hàn Thước lần nữa, các cái đầu nàng không yên ổn được đâu…
Lâm Thất thấy Tiểu Thiên không lên tiếng, khiêu khích nói: “Sao rồi, sợ à?”
Tiểu Thiên nhẹ nhàng cười, không chút nào để ý nói: “Sợ thì không rồi, ta đã nghĩ xong, các ngươi nghe này.”
Nghe vậy, mọi người chờ mong nhìn Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên đứng dậy, làm bộ thâm trầm, u buồn, chậm rãi nói: “Phong, chân giò hun khói, cá mặn lạp xưởng, heo sữa, bánh nang, cừu quay, được không?”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người cười ầm lên, chỉ có Hàn Thước và Bùi Hằng vẫn yên lặng.
Bùi Hằng cau mày suy tư một lát, sau đó khẽ cười một tiếng, “Qua.”
Lâm Thất trừng mắt, không dám tin nổi nói: “Qua chỗ nào chứ?!”
Hàn Thước cười giải thích nói: “Chân giò, cá mặn, lạp xưởng đều làm bằng cách phơi ngoài gió, còn heo sữa, bánh nang, cừu quay đều phải dùng ống bễ thổi.”
“Vậy… Vậy…” Lúc này, Lâm Thất có chút hoảng loạn, nhưng vẫn miệng cọp gan thỏ nói: “Vậy ta đi dọn nhà xí? Ta không phục!”
Thấy thế, Tiểu Thiên lại cười nắc nẻ, khinh miệt nói: “Không vội, Bổn công chúa hôm nay đối đến khi nào cô phục thì thôi. Hoa,… bánh ngọt, trái cây, gừng đỏ, trà thơm, tinh khiết, rượu ngon.”
Mọi người lại nhìn nhau.
Bùi Hằng hơi hơi mỉm cười, nói, “Qua.”
Lâm Thất trừng mắt nhìn Tiểu Thiên: “Làm gì có hoa chứ?”
Hàn Thước lại mở miệng giải thích:” Bánh ngọt, trái cây, bánh gừng đỏ, thông thường đều làm thành hình hoa, còn trà lài, hoa lộ, rượu cũng ủ từ hoa thì không cần giải thích rồi chứ.”
Nói xong, nhìn Tiểu Thiên đang đắc ý, Hàn Thước nhịn không được cười nói, “Câu này của Tam công chúa có ăn có uống, so với câu “phong” không khô như thế.”
Lâm Thất không phục nói: “Nhưng chỉ toàn là bài thơ hàm hồ, có bản lĩnh thì cô đối luôn cả “tuyết” và “nguyệt” đi!”
Tiểu Thiên đắc ý, gật đầu nói: “Sữa đông, kem cuộn, bánh lạnh, ngày tuyết cũng có thể làm; bánh táo, bánh thập cẩm, lòng trứng đỏ, trăng tròn mới được ăn. Lâm Thất, vậy cô chịu khổ đi dọn nhà xí đi nhé, cảm ơn nha.”
Nói xong, Tử Duệ liền đem cây chổi đưa đến trước mặt Lâm Thất.
Lâm Thất hoảng hốt, nhìn về phía Bùi Hằng, cầu cứu.
Bùi Hằng lại nhìn Tiểu Thiên, ánh mắt vui mừng, nói: “Xem ra, Tam công chúa quả thật là có tiến bộ trong việc học hành.”
Nghe vậy, Tiểu Thiên ngượng ngùng vò vò đầu. Nhìn thấy thế, Lâm Thất trực tiếp đẩy Tử Duệ ra, giận dỗi rời đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau:
“Này Tam công chúa cũng thật là, làm thơ toàn về đồ ăn.”
“Ẩm thực Trung Hoa a…”
“Nói ra còn tưởng là người từ trong phòng ăn đấy…”
“Nhắc tới ngọt, ta lại nhớ tới bàn đồ ăn trước kia rồi…”
“Các ngươi nói, Tam công chúa nếu cứ tiếp tục như vậy, kỳ thi chọn Thiếu thành này liệu có phải nàng ta được nhất không?”
“Im, lời này sao có thể nói bậy…”
Ban đêm, Giáo Phường Ti…
Lâm Thất tức giận trở về Giáo Phường Ti, Lục Bằng nhìn thấy nàng trở về, cùng cả đám nhạc công xông tới lấy lòng, hỏi: “Tiểu thư, người về rồi à? Người… mùi gì vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, đám nhạc đều nhăn mặt bịt mũi, Lâm Thất thấy thế, nâng cánh tay ngửi ngửi một hồi, nàng ta cau mày, nổi trận lôi đình, cầm roi đánh về phía mấy người kia.
“Cút hết cho ta, ai cho ngươi qua đây? Dám chê bai ta à!”
Lâm Thất nổi giận, đám nhạc công liền lui về phía sau, ai cũng không dám đến gần Lâm Thất.
Đúng lúc này, Tô Mộc ôm một đống tranh chữ đi qua, vừa vặn nhìn thấy Lâm Thất đang giận dữ, tranh chữ rơi lộp bộp xuống đất.
Tô Mộc lập tức kinh ngạc một chút, sau đó kinh hoảng ngồi xuống nhặt lại.
Quản gia vội vàng tiến lên an ủi Lâm Thất, nói: “Người cứ nổi giận với Tam công chúa làm gì thế? Suy cho cùng, đó cũng là con gái Thành chủ.”
Lâm Thất oán hận cắn răng, gầm nhẹ: “Thì ta thấy không phục, Sở Sở mạnh hơn nàng ta mọi mặt, nhưng Thành chủ cưng chiều Trần Thiên Thiên, luôn bắt bẻ Sở Sở!”
Nói xong, Lâm Thất càng thấy giận dữ, phẫn nộ đỉnh điểm.
Mắt thấy Lâm Thất lại muốn phát tác, quản gia vội vàng nói: “Biết người và Nhị quận chúa tình cảm sâu sắc. Người yên tâm, Nhị quận chúa sắc lập Thiếu thành chủ là chuyện chắc như đinh đóng cột.”
Lâm Thất nghe thấy, lập tức nhướng mày, hoài nghi nhìn về phía quản gia: “Thật?”
Quản gia nói: “Danh tiếng của Tam công chúa xém như vậy, khó mà gánh được trọng trách này.”
Nghe vậy, Lâm Thất sửng sốt một chút, sau đó liền đắc ý nói: “Cũng đúng, Trần Thiên Thiên đạo đức kém cỏi, làm sao thừa kế được ngôi vị Thành chủ!”
Nói xong, Lâm Thất liền cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Đang định đi lại thấy Tô Mộc đang nhặt tranh, Lâm Thất liếc mắt nhìn một bức tranh chữ, mày nhăn lại.
Ở trên tranh chữ kia có ẩn của Nguyệt Li phủ.
Lâm Thất bước tớ, sắc mặt lại trở nên khó coi, giọng nói cũng mang theo vài phần tức giận, “Này! Thứ đó, là Trần Thiên Thiên tặng cho ngươi?”
Tô Mộc biết Lâm Thất đang ở nổi nóng, cẩn thận nhìn nàng ta một cái, rồi mới mở miệng đáp: “…Vâng.”
Nghe vậy, Lâm Thất lạnh giọng nói: “Giáo Phường Ti ta không chứa đồ của Trần Thiên Thiên!”
Lâm Thất vừa nói, vừa vung roi đánh vào người Tô Mộc, Tô Mộc kinh hãi, hét một tiếng, vô cùng đau đớn, thống khổ.
Y phục trên người Tô Mộc bị rách nát, mấy vệt máu cũng xuất hiện.
Lâm Thất nhớ chuyện Trần Tiểu Thiên gây ra hôm nay, vì thế liền trút giận lên người Tô Mộc, “Ngày thường ngươi ngày toàn liếc mắt đưa tình với Trần Thiên Thiên, nàng ta làm ta xấu mặt, ta liền lấy người của nàng ta trút giận!”
Quản gia vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Tiểu thư, đây cũng là người của tiểu thư đấy, đánh chết rồi không tốt đâu!”
Lúc này Lâm Thất sao còn nghe lọt tai lời khuyên của quản gia, roi trong tay không ngừng đánh vào người Tô Mộc, Tô Mộc co lại trên mặt đất khổ sở né tránh, nhưng trong chốc lát, toàn thân đẫm máu.
Quản gia muốn ngăn lại cũng không được, liền quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn.
Một canh giờ lúc sau, Nguyệt Li phủ, Tiểu Thiên ngồi trong phòng ngủ…
Tô Mộc mặc y phục mỏng quần áo ngồi bên cạnh nàng Tiểu Thiên, vết roi đánh trên người hắn có thể thấy rõ ràng, một thân dày đặc vết thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!