Tam Công Chúa Trong Lời Đồn
Chương 29: Chuộc Thân Cho Tô Mộc
Trần Thiên Thiên cau mày nhìn Tô Mộc, chậm rãi mở miệng hỏi: “Lâm Thất đã đánh ngươi?”
Tô Mộc miễn cưỡng cười khổ một tiếng, cúi đầu, dường như đó chỉ là bình thường, nói: “Là tiểu nhân chọc giận tiểu thư. Tiểu thư ra lệnh cho tiểu nhân, đem đồ ban thưởng trả lại cho Tam công chúa.”
“Ta thấy Lâm Thất đưa ngươi tới rõ ràng là gây thị uy với ta!” Tiểu Thiên thấy Tô Mộc vô tội bị liên lụy mà đau lòng, Lâm Thất vậy mà ương bướng tới vậy, giọng nói cũng lạnh hơn so với ngày thường, “Lâm Thất kiêu ngạo rồi, nàng ta không vừa mắt với ta liền trút giận lên ngươi, thế thì có phải đánh ngươi đâu, rõ ràng là đang đánh ta!”
Nghe vậy, Tô Mộc vội vàng kéo Tiểu Thiên, mở miệng khuyên nhủ: “Tam công chúa không cần để tâm đâu, roi đánh lên người không đau, nhưng nếu làm công chúa nổi giận, Tô Mộc sẽ đau lòng đấy.”
Tô Mộc nói xong liền cầm tay Tiểu Thiên, đặt lên ngực mình.
Nghe Tô Mộc nói vậy, lửa giận trong lòng Tiểu Thiên bớt đi một chút, hơn nữa lúc này còn có mỹ nam ở trước, Tiểu Thiên có chút không đành lòng.
Tay Tiểu Thiên đặt trước ngực Tô Mộc vô thức quyệt mạnh vào một cái, nàng đột nhiên phản ứng lại, rút tay về, tay như bị điện giật.
Tiểu Thiên vội vàng lắc đầu nói: “Đừng đừng đừng, đừng như thế. Ta biết ngươi ở lại Giáo Phường Ti cũng là bất đắc dĩ, ngươi cũng không muốn hằng sống gượng cười cho qua. Từ nay về sau, ngươi ở trước mặt ta không cần lấy lòng nữa, ngươi cứ xem ta như bằng hữu là được rồi.”
Nói xong, Tiểu Thiên còn nhịn không được lẩm bẩm nói: “Mắc công là ta không chịu được…”
Những lời này vừa ra, tuy Tiểu Thiên không cảm có gì lạ, nhưng Tô Mộc bên cạnh lại ngây ngẩn cả người.
Tô Mộc khiếp sợ nhìn Tiểu Thiên, sau đó sửa lại y phục, cung kính ngồi trước mặt Tiểu Thiên, nghiêm mặt nói: “Tiểu nhân thân là một nhạc công, thân phận thấp hèn, sao dám làm bằng hữu của Tam công chúa.”
“Nhạc công đâu phải do ngươi chọn.” Tiểu Thiên lắc đầu nói: “Nếu có thể, ai mà không muốn giống Bùi Hằng, xuất thân là danh môn vọng tộc, không cần buồn phiền kế sinh nhai. Nói tóm lại là lỗi của ta…”
“Công chúa đừng tự trách mình, những vết thương nhỏ này không quan trọng.” Thấy Tiểu Thiên đầy mặt áy náy, Tô Mộc vội vàng an ủi nói: “Nhưng phần thưởng này, Tô Mộc không dám nhận…”
Lúc này Tử Duệ đang chuẩn bị cất tranh chữ trên bàn, Tiểu Thiên ngăn cản hắn, quay đầu nhìn Tô Mộc nói: “Ngươi trở về, Lâm Thất có thể sẽ làm khó ngươi.”
Tô Mộc do dự một lát, “Tiểu nhân dù sao cũng là người của Giáo Phường Ti.”
Tiểu Thiên vỗ mạng một cái vào bàn, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Quà của Trần Thiên Thiên ta đã tặng sao lại trả về được! Ta phải đi tìm Lâm Thất nói cho ra lẽ!”
“Công chúa không thể!” Tử Duệ nghe vậy, vội vàng tiến lên.
Tử Duệ nói: “Công chúa, sắp thi đề bạt Thiếu thành chủ rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Thành chủ mà lại trách tội…”
Tiểu Thiên sửng sốt, nhưng trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại, chẳng hề để ý nói: “Ta không quan tâm đề bạt Thiếu thành chủ gì hết, đi!”
Nói xong, Tiểu Thiên nghênh ngang đi ra ngoài, Tô Mộc cùng Tử Duệ nhìn nhau, mãi mới đuổi kịp.
Giờ này khắc này, bên kia, Hàn Thước cùng Bạch Cập vừa mới bước vào cửa, Bạch Cập trong tay cầm một cái kẹo đường hình con ngựa.
Hàn Thước nhìn cây kẹo, cảm thấy không thoải mái.
“Trần Thiên Thiên sẽ thích thứ này à?” Hàn Thước tràn đầy nghi ngờ.
Bạch Cập đáp lại: “Dù gì hai người cũng kết duyên do ngựa mà.”
Nghe vậy, Hàn Thước lúc này mới gật gật đầu, chậm rãi nói: “Cũng đúng, dù gì cũng thích ta mà, ta tặng gì nàng ấy cũng sẽ thích.”
Vừa dứt lời, một hạ nhân từ cửa bước tới.
Người kia nhìn thấy Hàn Thước, liền lập tức hành lễ, “Hàn Thiếu Quân.”
Hàn Thước mở miệng hỏi: “Công chúa có đang trong phủ không?”
Tên hạ nhân do dự một lát, sau đó mới trả lời: “Bẩm Hàn Thiếu Quân, vừa rồi Tô Mộc công tử tới, công chúa và hắn vội vã tới Giáo Phường Ti rồi.”
“Giáo Phường Ti?” Hàn Thước nhíu mày.
“Vâng… Đúng vậy…”
Thấy thế, Bạch Cập nhịn không được nói: “Thiếu Quân, không phải người nói nàng ấy có tình cảm sâu đậm với người sao, sao còn tới Giáo Phường Ti…”
Còn không đợi Bạch Cập nói hết câu, cây kẹo đường trong nháy mắt đã rơi vỡ vụn đầy đất, mặt Hàn Thước vô cùng âm trầm.
Bạch Cập thấy thế, vội vàng câm miệng.
Mặt Hàn Thước từ từ lạnh lẽo, thật lâu sau mới âm u nói: “Nữ nhân không nghe lời, cần phải quản thúc mới được.”
Thấy Hàn Thước mặt lộ vẻ đằng đằng sát khí, đi thẳng tới Giáo Phường Ti, Bạch Cập vội vàng đuổi theo.
Lúc sau, Hàn Thước cùng Bạch Cập nổi giận đùng đùng đi vào Giáo Phường Ti, cửa phòng hờ khép.
Bởi vì vị trí rất thuận tiện, Hàn Thước vừa có thể thấy được bên trong, vừa quay lưng về phía cửa, mà Lâm Thất bên trong lại ở đối diện cửa, Lâm Thất liếc một cái đã nhìn thấy.
Tròng phòng, Lâm Thất không vui nhìn Tiểu Thiên, mở miệng hỏi: “Cô muốn mua Tô Mộc?”
Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không sai.”
Hàn Thước ngoài phòng nghe thấy, đen mặt.
Lâm Thất nhìn Hàn Thước ngoài cửa, tròng mắt xoay chuyển, miệng cười cố ý chơi xấu.
Nhìn Hàn Thước cách đó không xa, Lâm Thất cố tình kéo dài từng chữ, nói: “Ha? Vậy cô nói tại sao lại muốn mua Tô Mộc, vì hắn mà cô thường xuyên tới Giáo Phường Ti đã đành, lại còn muốn mua hắn về phủ ngày để ngày đêm gặp mặt? Phủ của cô chẳng phải đã có Hàn Thước rồi sao? Hắn không tốt à?”
Tiểu Thiên nghiêm túc nói: “Ta mua Tô Mộc không phải đưa hắn về phủ mua vui. Tô Mộc không muốn ở lại Giáo Phường Ti, ta chuộc thân, là muốn trả tự do cho hắn. Còn Hàn Thước, đừng vì ta mà suốt ngày chống đối huynh ấy, huynh ấy không dễ bắt nạt như cô đâu, huynh ấy có võ nghệ, có mưu lược, chỉ là bị bệnh ảnh hưởng, cô đừng có khinh thường huynh ấy.”
Nếu là Hàn Thước thật sự là ma ốm bình thường, nàng cũng không gặp phải mấy chuyện phiền phức này.
Nhưng… Hàn Thước người này, tuyệt đối là người đầy sát khí, không cẩn thận sẽ bị nổ tung xác ngay.
Cứ như vậy, Trần Tiểu Thiên tưởng không cẩn thận đều không thành.
Tiểu Thiên vừa nói lời này ra, Lâm Thất, Hàn Thước và Bạch Cập đều kinh ngạc.
Lâm Thất cảm thấy lời Tiểu Thiên rất buồn cười, vì thế liền cười nhạo một tiếng, nói: “Cô xem chỗ ta, có bao nhiêu người muốn làm nhạc công? Cô giả bộ Bồ tát sống làm gì? Tiếng tăm của Tô Mộc bây giờ, hắn còn đi đâu được? Đi khỏi chỗ cô, ai cũng có thể bắt nạt hắn được, hắn đi chỗ mới yên thân chứ?”
Tiểu Thiên vẻ mặt không vui, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta đã có chỗ cho hắn ta, dù sao cũng không cần cô lo.”
Ngoài cửa, Hàn Thước biểu tình lại ôn nhu trở lại, xoay người rời đi, Bạch Cập lại đuổi theo.
Mà Lâm Thất ở trong phòng, thấy Hàn Thước rời đi, quỷ kế của mình không thực hiện được, liền nóng giận.
Bên kia, Bạch Cập đi theo Hàn Thước ra khỏi Giáo Phường Ti, nhịn không được hỏi: “Thiếu Quân, Tô Mộc chẳng qua chỉ là một tên nhạc công, sao Tam công chúa lại vì hắn mà chống đối Lâm gia?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!