Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 30: Hàn Thiếu Quân Bỏ Lòng Tự Trọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 30: Hàn Thiếu Quân Bỏ Lòng Tự Trọng


Hàn Thước cười nhạt chậm rãi nói: “Tam công chúa trong lời đồn này, đúng là càng lúc càng thú vị…”

Bạch Cập nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Càng lúc càng thú vị? Là sao?”

Hàn Thước nói: “Đêm đó nàng ấy cúi đầu nhận lỗi với ta, xem ra không kiêu ngạo, ương ngạnh như trong lời đồn, ngược lại rất ngoan ngoãn đáng yêu; hôm nay nàng có thể đối được “Phong hoa tuyết nguyệt”, cũng không phải ngu dốt trong lời đồn thổi; hiện giờ nàng ấy lại cứu Tô Mộc giữa biển lửa, cũng không phải là tàn ác như trong tin đồn, kỳ thật là đơn thuần lương thiện.”

“Nói như vậy cũng đúng.” Bạch Cập như suy tư sờ sờ đầu, nhưng sau một lát lại nhớ tới cái gì đó, có chút chần chờ mở miệng, “Chỉ là…”

Chỉ là, còn không đợi Bạch Cập nói ra, Hàn Thước liền tiếp tục mở miệng: “Hiện giờ Tam công chúa chỉ muốn một Nhạc công, Lâm Thất lại dám không cho nàng ấy, vậy thì ta không để lại một nhạc công nào cho Lâm Thất nữa!”

Nghe vậy, Bạch Cập nghĩ nghĩ, sau một lát liền nói: “Vậy chúng ta sẽ giết hết Nhạc công hay là đập cái Giáo Phường Ti này?”

“Không!” Hàn Thước giương lên tay, chỉ Bạch Cập nói.

Bạch cập nhìn về phía Hàn Thước, “Thiếu Quân, chúng ta…”

Hàn Thước vuốt cằm, chậm rãi nói: “Còn phải giữ lại.”

Sau một lát, phủ Thành chủ…

Hàn Thước ủy ủy khuất khuất, quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể.

Hoa Viên Thành chủ đang chải đầu ở phía đối diện, Tang Kỳ ở bên cạnh hầu hạ.

Hàn Thước nghẹn ngào nói: “Thành chủ, Tam công chúa tuổi xuân tràn trề, thân thể khỏe mạnh. Mà ta mắc bệnh, sống không được thọ,… Ta xấu hổ không thể gánh vác, cầu xin Thành chủ hạ lệnh, đưa Nhạc công Giáo Phường Ti vào phủ Tam công chúa, đánh đàn ca hát cho nàng ấy, tiêu sầu giải khuây.”

Tang Kỳ mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là bị màn biểu diễn của Hàn Thước làm cho kinh sợ, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Hàn Thiếu Quân, người nên lựa lờikhuyên Tam công chúa, như sao để một tên nhạc công vào Nguyệt Li phủ được chứ?”

Nói xong, Tang Kỳ liền quay đầu đi, nhìn sắc mặt Thành chủ.

Hàn Thước che ngực tiếp tục nói: “Ta tự biết thời gian không còn nhiều, không thể ở bên Tam công chúa, chỉ cần có thể nhìn thấy Tam công chúa được vui vẻ, dù có một ngày phải rời xa nàng, cũng không hối tiếc.”

Vừa nói, Hàn Thước vừa ho khan, bộ dáng tái nhợt ốm yếu.

Qua hồi lâu sau, Thành chủ mới chậm rãi mở miệng, “Nếu Hàn Thiếu Quân tâm ý đã quyết, vậy cho phép…”

Nói tới đây, Thành chủ quay đầu phân phó cho Tang Kỳ, “Truyền lệnh của ta, ngay trong ngày hôm nay, truyền nhạc công Giáo Phường Ti vào ở Nguyệt Ly phủ.”

“Vâng, Thành chủ.” Tang Kỳ buông xuống đôi mắt đáp.

Nghe Thành chủ nói vậy, Hàn Thước lập tức dừng khóc, “Tạ ơn Thành chủ.”

Ngày đó buổi chiều, đám nhạc công Giáo Phường Ti liền bị Thành chủ đưa đến Nguyệt Li phủ.

Tiểu Thiên cùng Tử Duệ nghe tiếng chạy ra sân, chỉ thấy Lâm Thất đưa đám nhạc công Giáo Phường Ti đi vào sân.

Chúng Nhạc công ở đình viện nội đứng đứng ngồi ngồi, nói chuyện phiếm với nhau, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn tình hình như vậy, Tiểu Thiên đầy mặt kinh hỉ.

Lục Bằng dẫn đầu nhìn thấy Tiểu Thiên, vội vàng tới nghênh đón, kéo Tiểu Thiên, nỉ non nói: “Tam công chúa, tiểu nhân còn tưởng trong lòng người chỉ có Tô Mộc, hay là cũng đưa tiểu nhân đi…”

Tiểu Thiên thấy thế, vội vàng ghét bỏ mà đẩy Lục Bằng ra, miệng quát: “Ngừng!”

Lục Bằng đáng thương nhìn Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên bước nhanh đến trước mặt Tô Mộc, nghi hoặc hỏi: “Tô Mộc, xảy ra chuyện gì thế?”

Tô Mộc nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói với Tiểu Thiên: “Nghe nói là Thành chủ hạ lệnh, về sau chúng ta sẽ ở Nguyệt Li phủ của người.”

Tiếng nói vừa dứt, chúng Nhạc công cũng sôi nổi tiến lên hành lễ, cung kính nói: “Tham kiến Tam công chúa.”

Tiểu Thiên tức khắc mặt mày hớn hở, xong nhìn thấy Lâm Thất ở trong đám đông đang bực bội, liền đắc ý đi qua, đầy mặt ý cười nói: “Lâm Thất tiểu thư quả là có đức độ, cho cô tiền cô không lấy, hiện tại cũng phải tuân theo thánh chỉ nhỉ?”

Lâm Thất bị Tiểu Thiên làm tức giận đến bốc khói, chỉ vào Tiểu Thiên không biết phải mắng từ đâu, chỉ phải nghiến răng nghiến lợi, “Cô…”

Còn chưa nói xong, Hàn Thước liền mang theo Bạch Cập đi tới, Tiểu Thiên vội vàng tránh Hàn Thước phía sau, nắm ống tay áo hắn cáo trạng.

“Hàn Thước, nàng ta khi dễ ta.”

Lâm Thất quả thực điên mất rồi, chỉ vào đám Nhạc công, cười lạnh nói, “Ta, khi dễ cô chỗ nào?”

Hàn Thước che Tiểu Thiên ở trước người, lạnh lùng nói: “Lâm tiểu thư, có chuyện gì, muốn tới Nguyệt Li phủ làm loạn sao?”

Lâm Thất trừng mắt nhìn Hàn Thước một cái, khinh thường nói: “Nàng ta là con Thành chủ, chống đối ta cũng kệ. Ngươi là cái thá gì, cũng dám đối đầu với ta?”

Nói xong, Lâm Thất liền làm bộ muốn đánh.

Hàn Thước đơn giản duỗi tay tiếp nhận, ba chiêu nửa thức, đem roi của Lâm Thất đoạt lại, đưa tới cho Tiểu Thiên, cười nói: “Ta nhớ rõ nàng cũng dùng roi.”

Lần đầu tiên gặp mặt, Hàn Thước thấy Trần Thiên Thiên còn muốn dùng roi đánh hắn.

Tiểu Thiên vội vàng lắc đầu, “Không được không được, chỉ là ngày xưa thôi, hiện tại ta có ngươi là đủ rồi.”

Nghe vậy, Hàn Thước sửng sốt, gương mặt dần ửng đỏ, vì che dấu xấu hổ, chỉ ho hai tiếng.

Lâm Thất nhìn màn này, trong lòng càng thêm không vui, vì thế hung tợn nói: “Được, Nguyệt Li phủ, món nợ này Lâm Thất ta nhớ kỹ!”

Nói xong, Lâm Thất liền xoay người rời đi, nhưng lại ngoài ý muốn bị Tiểu Thiên gọi lại.

Tiểu Thiên nhìn Lâm Thất nổi giận đùng đùng, liền cười một tiếng, nói: “Lâm Thất, như vậy đi, ta chỉ cần Tô Mộc ở lại, cô đưa những nhạc công khác đi đi!”

Lâm Thất càng thêm tức giận, xoay người căm tức nhìn Tiểu Thiên, “Tam công chúa, Hàn Thiếu Quân vì mấy tên Nhạc công, mà bỏ đi lòng tự trọng, hiện tại phố phường đồn đại phu thê hai người, một người thì dám đòi, một người thì dám nhận, hắn vì ngươi hy sinh nhiều như vậy, những tên nhạc công cứ giữ mà dùng.”

Nói xong, Lâm Thất trực tiếp xoay người rời đi.

Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người một lát, sau đó mới giật mình nhìn về phía Hàn Thước, hơn nữa nhân tiện nhìn từ trên xuống dưới, đem hắn đánh giá một phen, mở miệng hỏi: “Là ngươi xin mẫu thân cho Nhạc công vào trong phủ? Ngươi thật sự… bỏ lòng tự trọng à?”

Nàng biết, Lâm Thất sao có lòng tốt như vậy, đem cả đám Nhạc công đến phủ, nguyên nhân là Hàn Thước đi tìm Thành chủ cầu xin.

Hàn Thước ở trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiểu Thiên, suýt nữa phất tay áo rời đi, một hơi nghẹn hồi lâu, “Nữ nhi như cô, hỏi chuyện này làm gì?”

Tiểu Thiên cười khúc khích, chế nhạo nói: “Ngươi dám nói, sao ta lại không dám nghe?”

Nghe Tiểu Thiên nói vậy, Hàn Thước gân xanh nhảy nhảy trên trán, trực tiếp vung tay áo, bỏ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN