Tâm Đầu Hảo
Chương 36: Người phát ngôn
Mãi cho đến buổi tối cô kết thúc công việc, nhận điện thoại từ trong tay nhân viên công tác, thấy màn hình điện thoại trống không, cô cụp mí mắt, mail cô gửi cho anh chìm đáy biển.
Không chút động tĩnh.
Cô nhẹ giọng thở dài, thu nhỏ giao diện mail, thay đổi thành khung tìm kiếm, quyết định tìm hiểu một chút về tình hình cuộc thi.
Trong lúc chờ trang được chuyển, thì góc dưới bên phải máy tính nhắc nhở [ Bạn có một mail mới, xin chú ý kiểm tra và nhận. ]
Không chờ web chuyển, trực tiếp đóng tab, mở giao diện mail, nhìn rõ tên người gửi, thần kinh lập tức thả lỏng.
Cả người đều mệt mỏi.
Là Tống Giản gửi mail cho cô, tài liệu về hạng mục của cuộc thi.
Lạc Thời chuyển văn kiện vào điện thoại, về phòng ngủ cầm áo ngủ đi tắm.
Trước khi đi ngủ, cô xem thật kỹ mail, nhưng không chống đỡ được cám dỗ của con sâu ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lạc Thời tới đoàn phim rất sớm, bởi vì thời gian còn sớm, nên đoàn phim chỉ có nhân viên công tác bận việc.
Nửa tiếng sau, Qúy Tiêu Tiêu cũng tới, thấy cô đang ngồi trên ghế xem gì đó, cho rằng cô đang nhớ lời thoại, thì tiến đến gần, liếc nhìn tờ giấy trên tay cô.
Lập tức kinh ngạc nói: “Cuộc thi đấu người phát ngôn FONUR?”
Thình lình bên tai vang lên giọng nói, Lạc Thời hơi giật mình, thấy rõ là Qúy Tiêu Tiêu nói: “Vâng, người đại diện nói cuộc thi này có rất nhiều lợi ích.”
Cô ấy kéo ghế dựa ngồi bên cạnh cô, nói: “Đúng vậy, có rất nhiều lợi ích, người đại diện của chị cứ nhắc chị tham gia mãi, nhưng có điều chị không đi.”
FONUR chủ yếu tập trung vào quần áo và trang sức cao cấp, nên thương hiệu này luôn đứng đầu trong lĩnh vực thời trang, phong cách tao nhã nhưng lại không mất đi vẻ sang trọng, được dư luận đánh giá cao về những chi tiết đậm chất văn hóa, FONUR vẫn luôn được mọi người trong giới thời thượng yêu thích, bởi vậy người đại ngôn mỗi năm của bọn họ, rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau muốn có được, nhưng đều bất lực trở về, không phải những nghệ sĩ đó không ưu tú, mà đối với phong cách vị trí của người phát ngôn FONUR yêu cầu vô cùng hà khắc.
Hầu như các nữ nghệ sĩ thường bị bại ở điểm khởi đầu.
Chỉ là năm nay FONUR sáng tạo khác người, chuẩn bị cuộc thi tìm kiếm người phát ngôn.
Lạc Thời hỏi cô ấy: “Chị Tiêu tiêu, vì sao chị không tham gia?”
“Trang phục ra mắt năm nay của FONUR không hợp với chị.”
Cô chưa xem xong tài liệu Tống Giản gửi, nghi hoặc nói: “Sao vậy ạ? Em thấy từ trước đến giờ phần lớn người phát ngôn của FONUR đều là người như chị, ừm….. Nói thật, chị tốt hơn bọn họ nhiều –“
“Đó là trước kia, có phải em chưa xem qua quần áo mới ra mắt của họ không?”
Lạc Thời gật đầu, “Em còn chưa xem.”
“Ý tưởng phong cách của quần áo năm nay là tình nhân trong mộng, có yêu cầu độ tuổi với người phát ngôn, em nhìn tuổi chị đi còn là người tình trong mộng của đàn ông sao?” Qúy Tiêu Tiêu nói xong, còn đáng thương nhéo nhéo gương mặt cô, tiếp tục nói: “Làn da lão hóa, còn bị chảy xệ.”
Cô cười thầm trong lòng, Qúy Tiêu Tiêu chính là nghệ sĩ nổi tiếng được gọi là “nữ thần quốc dân”, cô liếc nhìn cô ấy đang than vãn nói: “Nào có? Da của chị còn bóng loáng hơn cả em, có chỗ nào già đâu?”
“Miệng em thật ngọt,” Qúy Tiêu Tiêu chỉ chỉ trán cô, sau đó như là nhớ tới điều gì đó nói: “Chị sẽ không tham gia cuộc thi này, miễn cho đến lúc đó bị đả kích bởi những nữ sinh trẻ tuổi, có điều chị nghe nói Tưởng Tiểu Ảnh cũng tham gia, nếu em tham gia, thì trong số thí sinh dự thi chị biết, về diện mạo khí chất, thì thực lực của cô ấy và em có ngang nhau.”
Lạc Thời có chút tò mò về Tưởng Tiểu Ảnh trong miệng cô ấy, vừa định hỏi thăm, thì đạo diễn từ xa phất tay với hai người, hô lên, “Lại đây đối diễn.”
Cô đành buông sự tò mò trong lòng xuống, cùng Qúy Tiêu Tiêu đứng dậy đi đến chỗ đạo diễn.
Sau mấy ngày, Lạc Thời mới nghe được từ trong miệng Lạc Mi Mi về cái người tên Tưởng Tiểu Ảnh.
Lạc Mi Mi cúp điện thoại, một thân hỏa khí không được áp xuống, Lạc Thời rót cho cô ấy ly nước ấm, uống ngụm nước, mới nói: “Em hỏi về Tưởng Tiểu Ảnh làm gì?”
Cô thành thật nói: “Vừa rồi chị gọi điện thoại, em nghe được tên của cô ấy, hơn nữa chị Tiêu Tiêu nói, cô ấy cũng tham gia cuộc thi người phát ngôn của FONUR.”
“Thật đúng là đen đủi!” Lạc Mi Mi cả giận.
Đôi mắt quyến rũ to tròn của cô ấy mang theo tia bực bội, “Vừa rồi là con nhóc chết tiệt của Tần gia gọi cho chị.”
Tần gia? Tần Nhiễm? Lạc Thời nhăn mày.
Một lát sau, cô mới ý thức được bây giờ Tần Nhiễm là vị hôn thê của Lạc Thời, nhưng mà cô ta gọi cho chị ấy làm gì?”
Khoe khoang? Hẳn là cô ta không biết chuyện của Lạc Mi Mi và Lạc Thịnh? Chắc là….. vậy?
Lạc Thời không biết lúc này nên bày ra vẻ mặt gì, nên chỉ có thể duy trì trầm mặc.
Lạc Mi Mi tiếp tục nói: “Tưởng Tiểu Ảnh mà em hỏi, chính là chị họ của con nhóc Tần gia kia, mấy năm nay mới bắt đầu tiến quần vào trong giới giải trí, có điều còn chưa nổi tiếng, nhưng có thể là một ổ rắn chuột với Tần Nhiễm, đoán chừng cô ta chẳng phải thứ gì tốt,”, Nói đến đây, Lạc Mi Mi xoay người cầm tay cô, tha thiết nhìn cô, “Em nhất định phải thắng Tưởng Tiểu Ảnh.”
“……Chị Mi Mi em sẽ cố hết sức.” Lạc Thời gian nan đáp.
“Chị tin tưởng em, nhưng mà chị nghe nói cuộc thi áp dụng công khai phiếu bầu của cư dân mạng phải không?”
Cô gật đầu, “Cuộc thi có ba vòng, hai vòng đầu được chọn bởi người của FONUR, vòng cuối là phát sóng trực tiếp để ban giám khảo và cư dân mạng bầu chọn, chọn ra người tốt nhất, công bằng công chính.”
Lạc Mi Mi bĩu môi, “Công bằng công chính sao? Ai mà biết được? Phương diện này có nội tình hay không, vạn nhất con nhóc chết tiệt Tần gia kia bắt ba ba nó ở phía sau lén lút chi ít tiền trên bàn tiệc thì thật là không xong.”
Lạc Thời kinh ngạc với ý nghĩ kỳ lạ này của cô ấy, hơi kéo khóe miệng, “Chắc là không thể nào? Bác Tần không phải là người như vậy đâu?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm (*), em xem lúc trước Tần Nhiễm gặp chị, còn một mực kêu chị Mi, hiện tại thông đồng cùng Lạc Thịnh ở bên nhau, thì xưng hô trực tiếp biến thành Lạc Mi Mi này, Lạc Mi Mi kia, em nói lúc trước là bộ dáng nữ sinh thanh thuần, còn bây giờ là một bạch liên hoa(**)!”
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người, biết mặt, không biết lòng.
(**) Bạch liên hoa: Dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Lạc Thời: “…..” Không phải đang nói chuyện nội tình à? Sao lại biến thành công khai lên án Tần Nhiễm?
Cô định kéo cô ấy trở lại việc mà hai người đang trao đổi, thì thấy Lạc Mi Mi lần nữa mở miệng: “Nhưng mà, nghe nói ban giám khảo của cuộc thi này có Chu Trạch Đình?”
Lạc Thời không theo kịp dòng suy nghĩ nhảy bậc của Lạc Mi Mi, nhưng vẫn bất giác gật đầu, “Đúng vậy, anh Trạch Đình cũng có trong ban giám khảo.”
Cô xem tư liệu mà Tống Giản gửi thì mới biết được, thật ra trên mạng một chút tin tức cũng không có, nhưng Tống Giản có thể biết được, phỏng chừng có biết sơ qua các thí sinh.”
Cho nên, đoán chừng cũng biết Tưởng Tiểu Ảnh.
Ai….. Kỳ quái, vì sao cô lại muốn đem Tưởng Tiểu Ảnh liên hệ với Chu Trạch Đình?
Lạc Thời xoa xoa cái trán, nhất định là bị Lạc Mi Mi làm lệch lạc suy nghĩ.
“Tuy rằng chị thật sự không muốn thấy Chu Trạch Đình, nhưng bây giờ không thể không nói chính là, có lời nói của cậu ta, ít nhất em sẽ không bị nội tình đen tối làm cho gameover.” Lạc Mi Mi chắc chắn nói.
“…… Nếu có nội tình, có khả năng anh ấy cũng sẽ không biết.” Cô nói ra ý nghĩ trong lòng.
Lạc Mi Mi lắc lắc đầu, nói: “Anh trai em giao em cho cậu ta chiếu cố, chút việc này mà cậu ta cũng không giúp em, thì chị đây sẽ hung hăng khinh bỉ cậu ta.”
Lần nữa Lạc Thời không biết nói gì cho tốt, một lời khó mà khai thông cô ấy, cứng rắn dời đề tài từ trên người Chu Trạch Đình đi, cô nói: “Chị Mi Mi, Tần Nhiễm gọi cho chị để làm gì?”
Lạc Mi Mi há mồm muốn nói chuyện, nhưng thoáng thấy đôi mắt sạch sẽ của Lạc Thời nhìn chằm chằm mình, lời vọt tới bên miệng kịp thời áp xuống, cô suy nghĩ nói: “Không có gì, chỉ là ôn chuyện hàng ngày (dỗi lẫn nhau) thôi.”
Nói xong câu đó, cô thấy Lạc Thời còn muốn hỏi lại, rất là trái lương tâm dùng Chu Trạch Đình để ngăn chặn, “Em phải cố gắng thi đấu, đến lúc đó đừng ở trước mặt Chu Trạch Đình bị những người tiêu biểu đánh bại.”
Vẻ mặt Lạc Mi Mi tỏ ý, đại diện của người tiểu biểu, đứng mũi chịu sào chính là Tưởng Tiểu Ảnh.
Tai Lạc Thời ửng đỏ, thầm nghĩ: Sẽ không.
Hai người từng người đều có tâm sự, gạt đối phương, cuộc trò chuyện rất mau đã ngừng lại, Lạc Mi Mi oanh tạc Wechat Lạc Thịnh, Lạc Thời nằm trên sô pha gửi Wechat cho Chu Trạch Đình.
Qua hai phút, điện thoại Lạc Mi Mi vang lên, cô xoay người nhìn Lạc Thời, Lạc Thời thấy phòng bị trong mắt Lạc Mi Mi, thì chắc chắn đó là anh trai nhà mình.
Đối với hành động cô ấy đi vào phòng ngủ cũng không có phản ứng gì.
Dư quang thấy cửa phòng Lạc Mi Mi đóng lại, cô nằm nghiêng trên sô pha, tin nhắn an tĩnh nằm ở trung tâm giao diện trò chuyện.
Chu Trạch Đình không trả lời cô.
Cô nhanh chóng nhàm chán nên chuyển qua giao diện web, bấm ba chữ Tưởng Tiểu Ảnh vào thanh tìm kiếm, thông tin hiện ra không nhiều lắm.
Tin tức mới nhất là chuyện Tưởng Tiểu Ảnh tham gia cuộc thi người phát ngôn của FONUR, Lạc Thời lướt qua tin tức kia, nhấn mở ảnh do trang web cung cấp, duỗi tay phóng to bức ảnh đời thường.
Xác thật là rất đẹp.
Cô nghĩ nghĩ, IQ nhất thời không hoạt đồng, nhanh chóng gửi bức ấy của cô ấy vào Wechat của Chu Trạch Đình, nhìn cái vòng tròn nhỏ đang chạy cho thấy tốc độ của mạng, sau đó gửi đi thành công.
Lạc Thời ôm gối, đột nhiên bụm mặt hét lên “A”,
Vừa rồi cô đã làm gì vậy? Tại sao lại gửi ảnh chụp của người phụ nữ khác cho Chu Trạch Đình?
Để thu dọn tàn cuộc do đầu óc gây ra, Lạc Thời vội vàng mở màn hình lên, ấn bức ảnh kia, sau đó chọn thu hồi.
Lựa chọn chính xác.
Động tác liền mạch lưu loát.
Sau khi thấy bức ảnh đã được thu hồi, cô ném điện thoại trên sô pha, nhẹ nhàng thở ra, chỉ là chưa kịp thở xong, thì điện thoại trên sô pha một tiếng âm thanh nhắc nhở rất nhỏ của Wechat.
Ong on gong.
Lạc Thời động tác mau lẹ cầm lên nhìn, khẩu khí trực tiếp nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa là đã không trở lại bình thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!