Tâm Đầu Hảo
Chương 37: Ăn cơm
Chu Trạch Đình: [? ]
Ký hiệu này có nghĩa là anh đã thấy được bức ảnh lúc nãy cô gửi?
Lạc Thời nhìn chằm chằm vào khung chat, phiền não nắm tóc, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào về hành động cô gửi ảnh chụp của người phụ nữ khác cho anh!
Có lẽ nên gửi một tin nhắn khác để lãng tránh đề tài này!
Tâm động không bằng hành động, đôi mắt Lạc Thời liếc xuống, không ngừng chuẩn bị tâm lý, sau đó gửi một tin nhắn với ngữ khí bình thường.
[ Anh Trạch Đình, em đã báo danh tham gia cuộc thi FONUR, mail em gửi anh không thấy sao? ]
Tin nhắn lần này gửi qua, không đến hai phút, Chu Trạch Đình đã trả lời lại.
Gối ôm che hơn nửa khuôn mặt của Lạc Thời, đôi mắt cô mở to, liếc nhìn khung chat, trong lòng có chút sợ anh sẽ truy hỏi về bức ảnh kia, cho dù biết anh không phải là người như vậy, nhưng đáy lòng vẫn mờ hồ sợ hãi, may là tin nhắn trên màn hình không có nhắc tới bức ảnh kia, anh chỉ nói,
[ Cố lên. ]
Không thể nghi ngờ gì nữa dưới sự cổ vũ của Chu Trạch Đình lá gan Lạc Thời càng lớn, lá gan lớn như chó nhỏ của cô gửi đi một tin, [ Nghe nói anh là một trong những giám khảo của cuộc thi này, em đây có tính là người nhà không? QAQ ]
Sau khi tin nhắn được gửi đi thật sự cảm thấy rất thẹn, nào có ai sẽ nói thẳng vấn đề này chứ, cũng chỉ có cô thôi, cô cũng không dám nhìn màn hình.
Đoán chừng tin nhắn này nhàm chán và xấu hổ, nên điện thoại vẫn luôn yên tĩnh, khung đối thoại của anh vẫn luôn trầm mặc.
Trong lúc đó Lạc Mi Mi đi tới rót ly nước, rồi trở về phòng ngủ, đã qua năm phút mà Lạc Thời vẫn chưa nhận được hồi âm.
Khi cô tính toán từ bỏ, thì điện thoại nằm trong lòng bàn tay có tiếng động.
Cô mở ra xem, [ Tôi tin vào thực lực của em, không cần đi cửa sau. ]
Hóa thạch tại chỗ hai phút, tai cô đỏ lên, trong không khí dường như đều có bong bóng màu hồng.
Điều gì có thể khiến cho mình vui vẻ hơn thì đó chính là người mình thích.
Lạc Thời bụm mặt, trả lời lại, ngón tay nhấn trên màn hình, ngay cả đầu ngón tay cũng vui vẻ nhảy lên.
[ Cảm ơn anh Trạch Đình. ]
– –
Vòng thi đầu tiên được tiến hành tại tổng bộ công ty FONUR, lúc Tống Giản lái xe đưa cô đến địa điểm, cổng chính của công ty đã tấp nập người, thấy thế Tống Giản cau mày, nói với Lạc Thời: “Xem ra, chúng ta vẫn tới muộn, phải xếp hàng chờ thôi.”
Cô ôm lấy áo ngoài, cũng hơi cau mày nhìn về bức tường người phía trước, các cô đã đến trước nửa tiếng, không nghĩ tới, vẫn gặp tình huống tương tự.
Đại ngôn nhà FONUR thật đúng như lời đồn chạm tay là bỏng.
Tống Giản định để Lạc Thời vào trong xe ngồi chờ, bên ngoài để cô xếp hàng là được, bởi vì lúc trước, công ty biết lịch trình của cô, nên có dặn dò qua, Lạc Thời không quen thuộc sự tình trong giới, có một số việc phải cần cô chiếu cố.
Tính cách Lạc Thời ôn nhu, hiền hòa với mọi người, trong thời gian ngắn ở chung, Tống Giản cũng nguyện ý chiếu cố cô thỏa đáng, cho dù công ty không dặn dò.
Thời tiết buổi sáng rất lạnh, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng, Lạc Thời kéo kéo cổ tay áo nói: “Không sao đâu, em ở đây a —“
Lời còn chưa nói xong, thì có một chiếc xe chạy nhanh qua người cô, khoảng cách thật sự rất gần, cô hoảng sợ, Tống giản nhanh chóng kéo cô vào bên trong, không vui nhìn chằm chằm chiếc xe kia.
Trong lòng Lạc Thời có chút không thoải mái, ở đây nhiều người, tốc độ của chiếc xe rất nhanh, không biết tài xế nghĩ như thế nào? Lẽ nào không sợ gây ra tại nạn chết người sao?
Chẳng qua, điểm này cô thật đúng là nghĩ sai rồi, rõ ràng chiếc xe đã giảm tốc độ khi đi lên phía trước, Tống Giản đã hiểu, sắc mặt lạnh đi vài phần.
Lúc chạy ngang qua Lạc Thời thì tăng tốc, chạy qua người khác, thì giống như rùa đen tản bộ, đây không phải công khai nhắm vào Lạc Thời sao.
Tống Giản thấy cô chưa phản ứng lại, thấp giọng nói ra vài câu.
Lạc Thời nghe xong, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Hai người cùng nhìn về chiếc xe dừng lại cách đó không xa, thấy có một mỹ nữ tóc dài bước xuống.
Bóng lưng quả thật rất đẹp, tóc đen dài thẳng thả sau lưng, trên người mặc chiếc váy màu đen phong cách kinh điển của FONUR, với chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, khí chất thật sự rất tốt.
Lạc Thời chờ cô ta xoay người, quả nhiên giây tiếp theo người đó xoay lại, đôi môi đỏ rực khẽ nhếch lên, xuyên qua đám đông cười với cô.
Ánh mắt kia tựa như khiêu khích.
Lạc Thời tỉnh bơ cong môi, nhướng mày cười nhạt, lấy nhu thắng cương, làm như không nhìn thấy địch ý của Tưởng Tiểu Ảnh.
Đúng vậy, người này chính là Tưởng Tiểu Ảnh chị họ của Tần Nhiễm mà hai ngày trước Lạc Mi Mi thường xuyên treo ở khóe miệng.
Đối với địch ý của cô ta cô không thể hiểu được, cô cũng không muốn xung đột chính diện, liền làm bộ như không thấy.
Tưởng Tiểu Ánh thấy Lạc Thời không phản ứng với sự khiêu khích của mình, hơi nhướng mày, lúc sau cũng không nhìn cô, dù sao về sau hai người còn nhiều thời gian từ từ chơi cùng cô, kế tiếp đây cuộc thi chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tuy rằng Tần Nhiễm đã dặn cô không cần quá phận với Lạc Thời, suy cho cùng là em chồng của em ấy.
Tưởng Tiểu Ảnh cũng không muốn nhằm vào Lạc Thời, nhưng cô là người cực kỳ không thích thất bại, mà ở cuộc thi người phát ngôn này chỉ có Lạc Thời có thể so với cô, cho nên cô nhanh chóng ra oai phủ đầu nho nhỏ, hoàn toàn ném lời Tần Nhiễm nói qua một bên.
Dù sao nội tâm Tần Nhiễm cũng không thích cô em chồng tương lai này.
Tống Giản mặt vô biểu tình nhìn nhân viên công tác trong công ty FONUR đi ra, dẫn cô ta rẽ trái rẽ phải biến mất ở cổng chính, bực bội nói: “Người này thật đúng là trắng trợn táo bạo đi cửa sau, thậm chí còn không xếp hàng.”
Lạc Thời giương khuôn mặt nhỏ tinh xảo, hơi híp mắt nói: “Đúng vậy, một số người có chính là đặc quyền, không có cách nào khác cả?”
Tống Giản nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, kinh ngạc giương mắt nhìn cô, khóe miệng Lạc Thời nổi lên ý cười, nói với Tống Giản: “Đã có đặc quyền thì tại sao lại không hưởng thụ?” Nói xong, đảo mắt nhìn ra sau cô ấy, tiếp tục nói: “Chào buổi sáng.”
Tống Giản nghi hoặc xoay người, mới phát hiện không biết từ khi nào có một người đàn ông đứng sau cô.
Người đến là Lâm Thăng, cô đã thấy người này bên cạnh Chu Trạch Đình, hình như là trợ lý của ngài ấy.
Lâm Thăng dẫn các cô vào công ty bằng cửa hông, đưa bảng số báo danh trong tay cho Tống Giản, nói: “Ông chủ nói, vòng thi đầu với cô Lạc mà nói không có gì phải áp lực, chỉ là đi qua đi lại trên sân khấu thôi, bởi vậy không cần lãng phí thời gian vô ích, nên đã sớm sắp xếp cho tôi tới tiếp ứng, cô Lạc mau đi chuẩn bị đi, lập tức sẽ đến lượt cô.”
Lạc Thời nói cảm ơn, túm chặt Lâm Thăng sắp đi, hỏi: “Hôm nay anh Trạch Đình cũng ở đây sao?”
Lâm Thăng nói: “Sáng sớm ông chủ có tới một chuyến, lúc tám giờ thì đi.”
Cô thất vọng thả tay, còn tưởng rằng có thể thấy anh.
Lâm Thăng thấy thế, cho rằng cô có chuyện muốn gặp Chu Trạch Đình, nghĩ nghĩ hẳn là ông chủ sẽ không để ý đến chuyện anh tiết lộ lịch trình cho Lạc Thời, anh nói: “Buổi sáng ông chủ có hẹn với đối tác ở Lâm Giang lâu bàn công việc, đoán chừng cơm trưa cũng sẽ giải quyết ở đây, nếu cô Lạc Thời có việc, thì buổi trưa có thể đến Lâm Giang lâu tìm ngài ấy.”
Trong lòng Lạc Thời vui vẻ, ngoài miệng nói: “Đúng đúng, tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ấy, nhưng mà Lâm Giang lâu có nhiều phòng như vậy, làm sao tôi có thể tìm được? Bằng không anh lưu số điện thoại tôi đi, buổi trưa gửi tin nhắn cho tôi, được không?”
Lâm Thăng vui vẻ gật đầu.
Biết được lịch trình kế tiếp của Chu Trạch Đình, Lạc Thời vui vẻ đi theo Tống giản vào phòng hóa trang, bắt đầu chuẩn bị cho vòng thi đầu tiên.
Vòng thi đầu tiên là về phần cứng của bản thân, cũng nói thân hình, khí chất, tướng mạo là những điều kiện bên ngoài, bởi vì người báo danh thật giả lẫn lộn rất nhiều, mới được nửa thời gian, nhưng đã có một phần hai thí sinh bị đánh rớt.
Vì có Chu Trạch Đình hỗ trợ, nên số báo danh của cô rất nhỏ, với thân hình khí chất bên ngoài của mình, dễ như trở bàn tay được toàn phiếu thông qua.
Chờ cô từ trong phòng đi ra, vừa vặn đụng phải người đã dẫn Tưởng Tiểu Ảnh vào công ty còn đứng chờ trên hành lang, có lẽ ánh mắt cô khiến cho cô ta chú ý, cô ta nhìn lại.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Tưởng Tiểu Ảnh mang theo chút kinh ngạc, không nghĩ tới số báo danh của Lạc Thời sẽ trước cô.
Lạc Thời quay đầu, để lại cho cô ta một sườn mặt tinh xảo.
Đến khi bóng dáng của cô biến mất ở thang máy, Tưởng Tiểu Ảnh cuộn nắm đấm, trong lòng oán trách Tần Nhiễm đã tìm cho cô nhân viên nội bộ, một chút quyền lực cũng không có, số báo danh thì lấy số quá lớn.
Trước tiên Tống Giản đưa Lạc Thời về đoán phim, sau đó mới rời đi.
Đạo diễn không ngờ Lạc Thời có thể trở về nhanh như vậy, ban đầu cô xin nghỉ cả buổi sáng, nữ hai trống, nên ông cũng cho Hạ Vũ nghỉ buổi sáng, không nghĩ tới cô lại trở về, Hạ Vũ không có ở đây, vai diễn cô phối hợp cũng không thể quay, đạo diễn nói cô về nhà nghỉ ngơi đi.
Lạc Thời nói: “Không sao đâu, tôi ở đây quan sát tiền bối đóng phim, học hỏi kinh nghiệm.”
Đạo diễn bật cười, vui vẻ nói: “Năng lực không tồi, buổi trưa cho cô bữa cơm.”
Lạc Thời vội nói: “Không cần không cần.”
Buổi trưa cô muốn tìm Chu Trạch Đình cùng nhau ăn cơm, kỳ thật nói đến ngọn nguồn, thì là đoàn phim gần Lâm Giang lâu, cô mới bằng lòng không về nhà, cho nên cô kiến quyết uyển chuyển từ chối phúc lợi cơm trưa của đạo diễn.
Lạc Thời ngây ngốc ở đoàn phim đến mười một giờ bốn mươi lăm phút, điện thoại nhận được tin nhắn của Lâm Thăng.
[ Cô Lạc, mười hai giờ ông chủ sẽ dùng cơm ở phòng hội nghị lầu ba. ]
Mười hai giờ, nói cách khác cô còn mười lăm phút, thời gian rất gấp.
Cô dứng dậy gọi Lạc Mi Mi một tiếng, nhanh chóng đi bộ đến Lâm Giang lâu.
Lâm Giang lâu là nơi ăn uống cao cấp, cho dù chi phí rất cao, nhưng người tới nơi này dùng cơm trưa vẫn như cũ nối liền không dứt.
Lạc Thời vào cửa, người phục vụ ở cửa tiến lên lịch sự hỏi ý: “Chào cô, xin hỏi cô đi mấy người?”
Cô “A” một tiếng, nói: “Bạn tôi đã tới, không cần lo cho tôi đâu, cậu bận việc của cậu đi.”
Phục vụ nghe vậy gật đầu, đi qua một bên tiếp người khác.
Lạc Thời thở nhẹ, đi lên lầu ba, dọc theo hành lang đi đến cuối mới tìm được phòng hội nghị, cô không gõ cửa, tay cầm then cửa hơi dùng một lực, đẩy cửa ra, nhân tiện hô lên:
“Anh Trạch Đình.”
Ban đầu bên trong phòng bao rất ầm ĩ, nghe thấy Lạc Thời kêu một tiếng, tức khắc lại an tĩnh, năm sáu ánh mắt dừng trên người cô.
Lạc Thời có thể thấy được người đang dựa vào cửa sổ kia, chính là Chu Trạch Đình.
Cô cho rằng anh sẽ ăn cơm một mình, ai mà nghĩ đến sẽ là bữa ăn nhiều người, nhất thời khuôn mặt hồng lên.
Trong phòng bao một người đàn ông thấy đại mỹ nữ, thì lỗ mãng tùy tiện huýt sáo.
Lạc Thời đỏ mặt, ngẩng đầu liếc nhìn dáng ngồi lười biếng của Chu Trạch Đình, sau đó dưới những ánh mắt nhìn mình chằm chằm thì hấp tấp cúi đầu, giật giật bước chân, định lui ra ngoài, nghe thấy Chu Trạch Đình dùng giọng nói trầm ổn, nói,
“Vào đi, đóng cửa lại.”
Lời edit: Nói không đi cửa sau, nhưng vẫn lo cho vợ:)))) Nhiêu đó thôi cũng biết sau này thê nô lắm nè.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!