Tâm Độc - Chương 2: Hồng Nhan (01)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Tâm Độc


Chương 2: Hồng Nhan (01)


01.

Ở thành phố Lạc Thành có câu nói “đông quý nam phú, tây nghèo bắc tiện”. Phía đông và nam thành phố tập hợp những biệt thự, khu đô thị cao cấp xa hoa, còn phía tây và bắc tập trung người nghèo với những khu ổ chuột lụp sụp. Khu Phú Khang nẳm ở phía tây, là một khu dân cư lâu đời, tên có chữ “Phú” nhưng lại là một trong những khu nghèo nhất nhì thành phố.

Những khu nhà xưởng bỏ hoang, những căn nhà lụp xụp lung lay sắp đổ, chen chúc ầm ĩ dọc đường bày bán la liệt hàng giả hàng nhái và các loại hàng chợ rẻ tiền, tiếng la hét chửi rủa tục tĩu ồn ào vang khắp phố, xen quanh các tiệm mạt chược mọc như nấm sau mưa. Cả một khu nhà cửa xuống cấp dơ bẩn chảy lềnh những rác cùng người dân ở đó đã tuy đã bị cả thành phố ghẻ lạnh, nhưng vẫn ngoan cố bám trụ đến tận bây giờ.

Chắc có lẽ cũng ít ai biết, khu Phú Khang nghèo nhất này, lại là khu dân cư đầu tiên của thành phố.

Trời còn chưa hừng đông, ở  Phú Khang các quán ăn, xe bánh bao bánh quẩy đã bắt đầu lu bu công việc. Trong ánh đèn dây tóc tù mù, vợ chồng, cha con nhễ nhại dầu mỡ cùng mồ hôi đứng trước những gian bếp bốc hơi nghi ngút, nấu nước, nhồi thịt. Nếu dậy trễ sẽ không kịp bán cho công nhân, người đi làm.

Khói bếp phủ lên những con hẻm nhỏ tối mịt một màu trắng nhờ nhờ, nước bẩn bị hắt thẳng ra ngoài cửa, nồng lên một mùi hôi thối tanh tưởi.

Cũng trong lúc đó, trong tòa chung cư sang trọng cao ngất chọc trời Lạc An phía nam thành phố, mọi người vẫn đang an giấc nồng. Ở khu biệt thự độc lập Minh Lạc phía nam, đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản đứng trắng đêm dưới ngọn đèn đường bảo vệ an toàn cho chủ nhân. 

Có thể nói cái lý thuyết nỗ lực thật nhiều sẽ sống tốt mãi mãi không thể thích hợp với cái tầng lớp dưới đáy xã hội mỗi ngày đều phải giãy giụa trong vũng bùn mưu sinh.

Chân trời hừng lên một vài tia sáng, đánh loãng màn đêm đen đặc thành màu xanh tím.

Mấy năm trước thành phố ra quy định, việc bán hàng rong ở các nơi công cộng như trạm xe bus hay tàu điện ngầm, công viên, trước cổng trung tâm thương mại..chỉ được diễn ra trước 9 giờ sáng. Sau khi bán phải dọn dẹp sạch sẽ rác thải. Nếu quá thời gian này mà vẫn còn tiếp tục buôn bán sẽ bị tịch thu xe bán, còn phải đóng phạt rất cao.

Vì thế muốn bán được nhiều, nhiều người hàng rong rất sớm đã đẩy xe ra bán, còn ước gì có thể bày quầy từ nửa đêm.

Khâu Đại Khuê con trai của ông Khâu Quốc Dũng, hôm qua đánh bài về muộn, nên sáng nay dậy trễ nửa tiếng đồng hồ. Khâu Quốc Dũng ngồi trên xe ba bánh, tức giận phừng phừng, liên tục mắng con trai vô tích sự, chỗ ngon thường bán ở đầu phố đã bị nhà Lý Bảo Liên cướp mất.

Khâu Đại Khuê năm nay ba mươi mấy, không có tài cán gì, nghèo mà không có chí tiến thủ, sáu năm trước vất vả lắm mới cưới được một người vợ, nhưng vợ hắn sinh xong em bé không lâu sau liền bị ung thư.

Nhà nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền đi chữa trị. Sau vài tháng, người vợ phải ra đi.

Đứa con gái nhỏ vừa mấy tháng tuổi đã không còn mẹ, Khâu Đại Khuê lúc này mới chịu cùng bố thức khuya dậy sớm đi buôn bán. Nói buôn bán thế thôi chứ thật ra cũng là sáng làm bánh quẩy đẩy xe đi, xong bữa sáng thì bán cơm trưa, làm tiếp buổi tối bán rồi lại bán ăn khuya. Một ngày không kiếm ra bao nhiêu, nhưng bớt ăn bớt mặc, cần kiệm một chút cũng đủ lo cho con gái nhỏ.

Khâu Đại Khuê là người thất học, không có đam mê, chỉ yêu thích duy nhất một thứ là đánh bài, nhưng số lại đen, mười ván thì thua sạch chín ván, về nhà tức giận đấm ngực giậm chân không chịu ngủ yên, nếu sáng không phải dậy sớm hắn cũng không muốn ngủ.

Vì dậy muộn nửa tiếng, chỗ bán quen ở đầu phố bị cướp mất, thành thử đến chín giờ cảnh sát trật tự đô thị đến đuổi, phải dọn về, trên xe vẫn còn hơn phân nửa bánh quẩy chưa bán kịp. Trên đường về Khâu Quốc Dũng lại đè đầu con trai Khâu Đại Khuê mắng chửi thêm một trận, té tát đến mức hắn chẳng dám ngẩng đầu lên.

Từ lúc vợ mất tính tình Khâu Đại Khuê cũng trầm lặng hơn rất nhiều, nên hắn cũng lười đôi co cùng ông già. Đậu được xe ba bánh vào sân hắn liền bỏ đi hút thuốc. Cửa nhà bị Khâu Quốc Dũng tức giận đóng sầm một tiếng thật to, kẽo cà kẽo kẹt đung đưa qua lại như sắp rớt đến nơi.

Khâu Đại Khuê thở dài, bước ra đầu hẻm.

Đầu xuân, Khâu Đại Khuê chuẩn bị đi chợ hàng giả trong vùng cách khoảng hai dặm để sắm sửa cho cô con gái nhỏ một bộ cánh mới. Những khu mua sắm cao cấp sa hoa như cung điện ở Lạc An và Minh Lạc hắn đã từng đi qua. Năm trước hắn dẫn con gái dạo thử một vòng, định bụng sẽ sắm cho con bé một bộ hàng tốt làm quà Tết, nhưng vét hết tiền trong người cũng không mua nổi một cái váy nhỏ, cuối cùng cũng chỉ có thể dẫn con bé vào tiệm McDonald kế bên mua một phần ăn.

Chợ hàng giả đều là người trong xóm. Khâu đại Khuê lựa lựa một chút, nhanh chóng ưng ý một chiếc đầm viền hoa nhí xinh xinh, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về nhà vì lát nữa đến mười hai giờ còn phải đi nấu đồ ăn trưa.

Chưa kịp đến nhà, Khâu Đại Khuê đã nghe xung quanh nồng nặc một mùi hôi thối.

Còn chưa đến giờ làm đồ ăn trưa mà, lẽ ra trong ngõ phải không có mùi hôi. Hắn lần theo mùi, phát hiện ra mùi này bốc lên từ khu đất gần nhà mình.

Chẳng lẽ ông già đang nấu cơm rồi?

Hắn có chút lo lắng mình đã xem sai giờ về nhà, chuẩn bị tiếp tục nghe chửi. Nhưng hắn chợt nhận ra ngay, mùi này quá hôi thối đi, không giống mùi thịt ôi thiu bình thường.

Ông già Khâu Quốc Dũng không tính là lòng dạ hiểm ác, nhưng vì nghèo nên cực kì keo kiệt. Thịt ôi thiu quá hạn sử dụng, đã không ném đi còn lấy làm nhân bánh bao đem ra ngoài bán, còn ở nhà nấu cơm ăn cũng chỉ được đậu đũa luộc chấm sa tế ăn qua ngày.

Mùa đông thì thôi không nói, nhưng giờ đang sang xuân, nhiệt độ lên cao, mùi ôi thiu càng bốc lên nồng nặc. Khâu Đại Khuê dù mấy năm bán bánh bao nhân thịt thiu, tuy chưa xảy ra trường hợp ngộ độc nào nhưng không bao giờ làm cho con gái ăn. Giờ hắn lại càng cảm thấy không đúng.

Khâu Đại Khuê đẩy cửa bước vào, nhưng chẳng thấy ai đang làm cơm cả. Hắn mở tủ ạnh lấy nhân thịt ra ngửi ngửi, thầm nghĩ, quái, không phải là mùi này.

Nhà họ Khâu vốn xây theo kiểu kiến trúc những năm 70-80, nhà trệt mái ngói, ra đường lớn phải băng qua một con hẻm nhỏ, phía sau nhà là bãi đất hoang, cây cỏ um ùm, lênh láng nước thải, ngày thường chẳng ai mò vào đó làm gì.

Khâu Đại Khuê không tìm thấy mùi thối trong nhà, liền đóng hờ cửa, vòng một vòng lớn ra bãi đất hoang.

Mùa xuân, cỏ trên đất hoang mọc lên cao quá nửa người, có gió thổi qua mùi hôi thối càng nồng nặc.

Khâu Đại Khuê bao nhiêu năm ngửi mùi thịt thiu, rất nhanh kết luận mùi ôi thối này có vấn đề, liền che mũi sờ soạng. Mò mẫm một hồi muốn buồn nôn, bất ngờ đồng tử hắn co rút lại. Phía trên một tấm ván gỗ trong khu đất ruồi nhặng bay đen kịt.

Mùi hôi thối từ đó bốc ra!

Khâu Đại Khuê cẩn thận bước đến, rướn cổ nhìn nhìn phía sau tấm ván. Vừa chỉ nhìn thoáng qua, hắn đột nhiên hoảng sợ đến mức rống lên thành tiếng.

Dưới tấm ván gỗ mục nát ẩm ướt, là một cặp chân người bị chém đứt lìa.

“Nữ nhân viên tri thức trẻ đi một mình bị giết hại dã man rồi vứt xác. Chuyên gia dặn dò phụ nữ không nên ra ngoài một mình vào ban đêm…”

Trần Tranh quẹt ngón cái trên màn hình di động, đọc to tiêu để bài báo hot trong ngày của tờ “An Lạc buổi sáng”, chân mày nhăn lại thành hình ba dấu gạch dọc thẳng tưng giữa trán.

Xem qua loa bài báo nửa phút, anh buông di động, nâng tay xoa bóp huyệt Thái dương, lẩm bẩm, “Ba cái chuyên gia! Dẻo miệng nói nhiều một tý là tự nhiên thành cmn chuyên gia.”

Bài báo chừng ba ngàn chữ, nếu in ra báo giấy có thể chiếm đến ba phần tư mặt báo, nhưng nội dung thì lại xàm xí, nội phần “dặn dò của chuyên gia” đã chiếm hết hai ngàn bảy chữ, lời khuyên nhìn có vẻ rất chu đáo nhưng thật ra toàn vô nghĩa sáo rỗng.

“Mới sáng sớm đã đi chửi mắng lung tung, trông được ghê ha Đội trưởng Trần.” Hàn Cừ vừa mới chạy bộ thể dục ghé qua, không mặc đồng phục, chiếc áo màu đen bó sát lộ ra hình dáng cơ bắp khoẻ khoắn, không thèm gõ cửa, cứ thế xông vào, ném một túi bánh bao lên bàn.

“Hoa Hoa đâu rồi, chưa tới à? Vậy lát nữa ông đưa bánh bao cho nó giùm tôi, bánh bao nấm hương thịt bò, hồi còn ở đội tôi nó khoái ăn cái này lắm.”

Trần Tranh nhướng mày, liếc Hàn Cừ một cái rồi bỗng cầm bánh bao đưa lên miệng ngoạm.

“Ơ đm!” Hàn Cừ nhào tới giật lại “Tôi mua cho Hoa Hoa ăn sáng chứ có phải mua cho ông đâu!”

“Vô ích thôi.” Trần Tranh nhai hai cái liền nuốt xuống, “Bên phân cục Phú Khang vừa chuyển qua một vụ án mạng, Hoa Nhi đang ra hiện trường rồi.”

“Án mạng gì cơ?” Hàn Cừ là đội trưởng đội Đội Cảnh sát Đặc nhiệm thành phố, tuy rảnh rỗi đều tót xuống Đội Điều tra tội phạm của Trần Tranh chơi, nhưng không phải vụ án nào anh cũng biết.

Trần Tranh mở di động đẩy qua Hàn Cừ, “Cái này nè. Nạn nhân có thân thế khá nhạy cảm: Nữ nhân viên tri thức độc thân, tình trạng lúc chết rất thảm, có dấu hiệu bị xâm hại và tra tấn trước khi chết. Nếu truyền ra ngoài dễ dẫn đến khủng hoảng xã hội cho người dân. Hôm qua bên phân cục công an đến hiện trường trễ một tý, dân ở đó đã chụp hình truyền đi. Bên phân cục không xử lý được đành đẩy qua bên tôi.”

Hàn Cừ nhíu mày, “Phụ nữ trẻ bị giết hại năm ngoái xảy ra rất nhiều rồi, bên cấp trên chắc làm căng lắm hả?”

“Còn phải hỏi.” Trần Tranh thở dài, “Nửa đêm dựng đầu dậy họp, các loại chỉ thị ra một đống, cục trưởng Mạnh yêu cầu đội nhanh chóng tìm ra hung thủ, kết thúc vụ án để trấn an người dân.”

Hàn Cừ vỗ vai Trần Tranh mấy cái, “Vậy thôi bánh bao để lại cho ông nhé. Nhưng mà nói nghe, Hoa Hoa trước đây ở Tây Bắc làm nhiệm vụ hai năm, vết thương lớn nhỏ gì đều trải qua rồi. Nhưng đó là lúc nó là thanh niên hai mươi mấy tuổi, giờ tính ra cũng không được như hồi đó nữa. Ông hiểu ý tôi mà nhỉ.”

Trần Tranh gặm bánh bao, không đáp lại.

Hàn Cừ lại nói: “Nó quay lại nhưng không về lại đội của tôi mà đòi đến đội Điều tra tội phạm, tôi cũng không cản được. Nhưng ông là đội trưởng, có gì cũng không nên ép nó làm việc nhiều quá.”

Trần Tranh cười khổ: “Ông tưởng tôi muốn đì nó chắc? Nhưng Hoa Nhi là Tổ trưởng tổ Trọng án, nên vụ này chỉ có thể giao cho nó thôi.”

Có bạn nào thấy 2 ông này…..hint hint ko =]]]]]]]]]]]]]

Gió đầu xuân mang theo hơi nước, vừa nóng vừa ẩm, quện trong không khí không chịu tan. Dù thi thể nạn nhân đã được dời đi, nhưng mùi ôi thối vẫn tràn ngập một vùng làm da đầu người tê dại.

Hoa Sùng vén dây cách ly lên, cau mày đứng trước hiện trường đã bị phá đến rối tinh rối mù. Anh ngồi xổm xuống bụi cỏ, đeo găng tay cao su vào, kiểm tra qua lại các bụi cỏ.

Hiện trường này đã không còn giá trị điều tra gì nữa rồi.

Ngày hôm qua, đồn cảnh sát địa phương nhận được cuộc gọi liền tức tốc chạy đến, nhưng cũng không nhanh bằng người dân địa phương nghe tiếng la hét của Khâu Đại Khuê. Mọi người chen lấn xô đẩy nhau xung quanh bụi cỏ để nhìn thảm cảnh, tiếng la hét vang khắp vùng, một đợt xem xong lại đợt khác ùa tới.

Lúc cảnh sát địa phương giăng dây cách ly xung quanh thì tấm ván gỗ đè thi thể đã bị xốc lên, trên mặt đất bùn đầy rẫy dấu chân giẫm đạp rồi. Đến tấm gỗ còn bị đạp lên mười mấy dấu chân. Lúc kiểm soát viên hiện trường đến thì đã chẳng còn lại gì. Có thể nói toàn bộ hiện trường ban đầu đã bị phá huỷ hoàn toàn.

Hoa sùng đứng lên, thấy đu bám bên ngoài dây cách ly còn có một nhóm con nít tò mò chỉ trỏ.

Khu đường này tên đường Đạo Kiều, là con đường khó quản lý nhất trong Phú Khang. Kinh tế, an ninh, cơ sở vật chất đều hỏng bét, nguyên một vùng toàn kiểu nhà cũ tầng trệt mái ngói như những năm 70-80. Các hộ gia đình phần lớn không có công việc ổn định, thu nhập chính chỉ dựa vào việc bán đồ ăn rong vỉa hè kiếm sống. Buổi sáng là lúc buôn bán được nhất nên tất cả người lớn đều ra ngoài, để lại đám nhỏ không ai quản tụm năm tụm bảy xem náo nhiệt.

Hoa Sùng vẫy tay với đám nhóc, lũ nhóc đứa nào nhát gan thì quay đầu bỏ chạy, đứa nào gan hơn thì vẫy tay chào lại.

Trong đám nhỏ bước lên một thằng nhóc gầy đét, đen đúa, hai mắt lại rất to, nhìn như một chú khỉ con. Nó bước đến gần Hoa Sùng, hai mắt láo liên: “Chào Sir!”

Hoa Sùng cười cười, thằng khỉ con này chắc xem phim Hồng Kông nhiều lắm đây.

Nhóc khỉ con vẫn dùng điệu bộ trịnh trọng buồn cười của mấy diễn viên TVB: “Thưa Sir, khi nào mới có thể phá án ạ?”

Vụ án trước mắt vẫn chưa có gì sáng tỏ. Sáng sớm Hoa Sùng vừa nhận được điện thoại của Trần Thanh liền mang theo vài người bên tổ Trọng Án rồi tức tốc ra hiện trường, trong chốc lát đã lấy các mẫu vật, kiểm tra lý hoá đo lường xong, giờ còn phải về xem kết quả phân tích rồi điêu tra thêm nữa.

Vừa mới tiếp cận vụ án Hoa Sùng cũng thiếu thông tin, vì thế suy nghĩ một chút liền hỏi: “Chỗ này đất hoang, cỏ mọc cao lại rộng rãi, sao mấy đứa không thích lại đây chơi?”

“Ba mẹ bọn con không cho, nói chỗ này quá hoang vắng, toàn là rác rưởi, trời này chơi ở đây dễ bị bệnh. Năm trước Lý Khấu Tử tới đây bắt con nhện bị một mảnh bình rượu cắt qua đầu gối, chảy máu quá trời luôn….” Khỉ con đang thao thao bất tuyệt bỗng khựng lại: “Ủa sir ơi, sao chú biết bọn con không tới đây chơi?”

“Đoán.” Nếu thường xuyên đến chơi, làm gì có chuyện thi thể đến bây giờ mới được phát hiện.

“Cái này cũng đoán được ạ?” Khỉ con không tin, còn muốn hỏi lại thì đã nghe bạn bè ở đằng sau gọi: “Trương Da, mẹ cậu đi bán cháo về rồi nè!” Khỉ con giật thót ù té chạy. Mấy đứa nhóc còn lại cũng chạy theo mất dạng.

Hoa Sùng nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, người lớn bán đồ ăn sáng đã lục tục trở về.

Đúng lúc này, tổ phó tổ Trọng án Khúc Trị từ đằng xa chạy tới, dẫn theo một người đàn ông trung niên mặt đầy dầu mỡ.

“Tổ trưởng Hoa, đây là người phát hiện ra thi thể tối hôm qua, Khâu Đại Khuê.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN