Tâm Độc - Chương 3: Hồng Nhan (02)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tâm Độc


Chương 3: Hồng Nhan (02)


02.

Hoa Sùng tháo găng tay, hai mắt nheo lại vì ánh mặt trời chiếu vào, nhưng khóe mắt lại phát ra một tia nhìn sắc lẻm, làm cả người anh tự nhiên toát lên một loại cảm giác áp đảo.

” Chào cậu, tôi…tôi là Khâu Đại Khuê.” Người đàn ông trung niên cảm thấy bất an, không ngừng chà xát lòng bàn tay, giọng nói run run khúm núm trái ngược với ngoại hình to lớn.”Tôi mới vừa bán xong bánh quẩy, lát nữa còn phải làm cơm hộp bán buổi trưa, các đồng chí tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hoa Sùng xác nhận, sau đó hất cằm về phía một ngôi nhà trệt cách đó không xa. “Đó là nhà chú phải không?”

“Phải. Tôi và bố tôi sống chung. Căn nhà này xây cũng được mấy mươi năm rồi.”

Hoa Sùng nhìn Khâu Đại Khuê vẫn còn đeo tạp dề trên người, hỏi tiếp một cách tự nhiên như một cuộc tán gẫu bình thường. ” Ngày thường chú bán bánh ở đâu?”

Khâu Đại Khuê ngẩn người một lúc mới thả lỏng lại được, “Nếu hên có thể giành được vị trí trước trạm xe bus, tàu điện ngầm, nếu xui chỉ có thể đứng ở con hẻm cách đây hai dặm bán.”

“Bán buổi sáng chắc phải dậy thật sớm để chuẩn bị nhỉ, cực ghê.”

“Đúng vậy, trời chưa sáng đã phải dậy nhồi thịt rồi.” Khâu Đại Khuê nghĩ một lúc liền bổ sung: “Nhưng cũng không cực bằng các đồng chí công an đây được. Mọi người chắc hẳn phải vất vả hơn tôi.”

Hoa Sùng chỉ cười: “Thức dậy sớm đã đành, nhưng chú có được ngủ sớm không?”

Khâu Đại Khuê cắn cặp môi khô rang, hai tay siết chặt vào nhau:” À, ừ, ngủ sớm chứ.”

Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Dậy sớm ngủ sớm, vậy sao chú còn thiếu ngủ?”

“Sao cơ?”  Khâu Đại Khuê ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp đảm.

“Chú nhìn rất mỏi mệt đó.” Hoa Sùng chỉ chỉ Khúc Trị đang đứng cạnh bên: “Cả hai người luôn, mắt đều thâm quầng, nếu ngủ đủ giấc sẽ không bị như vậy.”

Tổ-phó-Khúc-Trị-nếu-không-có-án-mạng-sẽ-thức-suốt-đêm-chơi-game: “….”

Khâu Đại Khuê nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mặt Hoa Sùng: “Buổi tối tôi thích đánh bài…”

“Vậy sao? Đánh ở đâu?”

“Nhà ông Triệu đối diện.” Khâu Đại Khuê càng khai càng lo lắng, “Nhưng bọn tôi đánh rất ít tiền, mỗi ván chỉ có mười đồng, sẽ không bị quy tội bài bạc chứ?”

Hoa Sùng không trả lời, tiếp tục hỏi một câu khác: “Bình thường chú đánh đến chừng nào mới về?”

“Khoảng.. khoảng nửa đêm, không dám muộn hơn.. ba giờ còn dậy làm đồ bán sáng.”

Hoa Sùng uyển chuyển chuyển đề tài, “Vậy ngày hôm đó đánh bài về, chú có nghe thấy động tĩnh gì không?”

“Không có! Quả thật là không có!” Khâu Đại Khuê vội vàng nói, “Nhà tôi có con gái nhỏ, tôi và ông già. Nhưng ông già cùng con tôi đi ngủ sớm, tôi thì về nhà rửa mặt rửa tay rồi cũng ngủ ngay, không nghe thấy âm thanh gì.”

“Ngày hôm qua chú khai bên đồn cảnh sát là vì ngửi thấy mùi lạ nên mới ra bãi đất hoang tìm kiếm phải không?”

“Đúng vậy. Tôi tìm xem đó là cái gì, hoàn toàn không nghĩ tới là xác người.”

Đuôi lông mày Hoa Sùng nhướn lên rất nhẹ: “Không nghĩ tới là xác người? Vậy ban đầu chú tưởng là gì?”

Khâu Đại Khuê hốt hoảng đến ứa nước mắt: “Tôi….tôi chỉ thuận miệng nói thôi, tôi cũng không tưởng là cái gì. Có ai ngờ sau nhà mình là nguyên cái xác người đâu cơ chứ! Đồng chí, tôi thật sự không có dính dáng gì đến án mạng này đâu. Với cả, ảnh chụp cái xác truyền ra ngoài cũng không phải tôi. Những người chạy đến phá hư hiện trường cũng không phải tôi cố tình gọi ra!”

Hoa sùng gật đầu: “Tôi biết rồi, chú không cần lo lắng quá, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chú là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, sau này bọn tôi sẽ phải phiền chú cùng hợp tác thêm vài lần nữa.”

Khâu Đại Khuê xoa tay, “Vâng, thưa đồng chí, nếu không còn việc gì tôi xin về trước. Bố tôi đang chờ tôi về phụ làm cơm. Ông ấy khá nóng tính, tôi về trễ là ổng cứ chì chiết suốt.”

Hoa Sùng gật đầu đồng ý cho Khâu Đại Khuê về nhà, chờ hắn đi được một vài bước liền bất ngờ gọi giật: “Khâu Đại Khuê!”

Khâu Đại Khuê nghe tiếng kêu giật mình lảo đảo đến suýt té: “Đồng chí cảnh sát còn có gì không?”

“Chú phát hiện ra thi thể sớm nhất, tại sao không báo cảnh sát ngay?”

“Tôi…” Khâu Đại Khuê đứng như trời trồng, tay chân luống cuống, ậm ừ nủa ngày mới nói xong câu: “Tôi lần đầu tiên thấy người chết, mà xác chết lại quá kinh khủng.. Không có chân, mắt bị khoét chỉ còn là hai cái lỗ đỏ lòm, trừng trừng nhìn tôi…lúc đó tôi sợ đến ngất, chỉ biết lo la hét, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Ngày hôm qua ở đồn có anh công an nói tôi biết vì tôi hét quá to nên dẫn rất nhiều người đến xem.. Tôi… tôi thật sự hối hận..”

Hoa Sùng chăm chú nhìn hắn một hồi, mới đột nhiên cười thoải mái: “Được rồi, không sai khác lắm với thông tin tôi nhận được. Thôi chú về nhà đi.”

Khâu Đại Khuê không dám nấn ná thêm một khắc nào, quay đầu chạy thẳng.

Hoa Sùng nhìn theo, cảm thấy cách Khâu Đại Khuê chạy trối trết kia có vẻ giống thằng nhóc Khỉ con vừa nãy.

Nhưng Khỉ con nó vẫn còn là con nít, bỏ chạy là vì sợ bị bố mẹ phát hiện nó ra khu đất hoang chơi mà không được phép. Còn Khâu Đại Khuê dù sợ bố mắng nhưng thân cũng là đàn ông trung niên rồi, đâu có thể sợ đế mức phải chuồn đi nhanh như vậy?

Chẳng lẽ ông ta còn làm chuyện gì khác sợ bị phát hiện ra?

Hay ông ta cảm thấy có lỗi vì không bảo vệ được hiện trường, không lập tức báo cảnh sát?

Hoa Sùng sờ cằm, nghĩ qua nghĩ lại cũng thấy hai lý do trên thật gượng ép, thế nên anh đành tạm gác lại sang một bên, xoay người hỏi Khúc Trị, “Điều tra dân cư quanh vùng có kết quả gì không?”

“Nơi này đều là hộ gia đình ở đây vài thế hệ, những nhà có tiền đều dọn đi nơi khác rồi, còn lại chỉ là những hộ nghèo. Ngày thường cũng chẳng có người lạ vào đây làm gì. Em với các anh em đi hỏi thử thì họ đều bảo chưa từng thấy qua Từ Ngọc Kiều.”

Từ Ngọc Kiều là tên của nạn nhân.

Hoa Sùng cụp mắt, trở nên thâm trầm. Bỗng chuông điện thoại réo vang phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị, như xua tan đi bớt mùi hôi thối còn lởn vởn trong không khí.

Hoa Sùng nhấc máy, nghe một hồi rồi trầm giọng trả lời, ” Được rồi, tôi về ngay.”

“Từ Ngọc Kiều, nữ, 28 tuổi, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng của ngân hàng Tân Lạc chi nhánh Lạc An. Qua kiểm tra bước đầu có thể suy đoán thời gian tử vong là ba ngày trước, ngày 13 tháng 10, vào khoảng 10 giờ 30 đến 11 giờ tối. Từ hiện trường vết máu và cây cỏ xung quanh, xác định đây là hiên trường ban đầu của thi thể.”

Phòng họp chi đội 2 của đội Điều tra tội phạm các cửa sổ đều đóng kín mít. Pháp y Từ Kham mặc áo blouse trắng đứng trên bục, sau lưng là màn hình từ máy chiếu hiện lên những hình ảnh hiện trường máu thịt bê bết cùng các hình ảnh số liệu kiểm tra. Máy chiếu hắt lên cặp kính gọng vàng làm loá những tia sáng xanh bóng loáng.

Mọi người trong đội đều ngồi vòng quanh bàn hội nghị, duy chỉ có Hoa Sùng hoặc đứng bên cửa sổ trầm tư, hoặc nhẹ nhàng đi tới đi lui trong phòng. Một tay anh đút vào túi quần đồng phục, một tay mân mê cái bật lửa. Tay áo sơ mi xắn cao, để lộ làn da đang bị máy chiếu chiếu vào một màn sáng xanh như phủ lên cánh tay một lớp băng tuyết mỏng.

Từ góc nhìn của Từ Kham, đường cong của cằm và chóp mũi mượt mà như được mài dũa kì công, môi mỏng hơi hé mở, khoé mắt hơi rũ xuống nhẹ nhàng, sắc mặt vì ánh màu máy chiếu trở nên tái nhợt, nhưng trong đôi mắt ánh lên những tia sáng lẫn lộn.

Chẳng ai biết anh đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì.

Từ Kham thu hồi ánh mắt, ho nhẹ hai tiếng rồi mở đèn lazer, hướng lên màn hình vẽ một vòng quanh đầu hình ảnh thi thể, trầm trọng nói: “Toàn thân Từ Ngọc Kiều có 14 vết thương lớn nhỏ, phần đầu là nghiêm trọng nhất. Hai mắt bị khoét, vành tai bị cắt tận gốc, màng nhĩ bên trong cũng bị đâm thủng, nhưng không có dấu vết phản ứng, xác định là vết thương bị gây ra sau khi chết. Vết thương trí mạng nằm ở sau gáy, đánh vỡ xương sọ nạn nhân. Hung thủ đã đánh thêm nhiều lần vào vùng này của cô ấy. “

Vừa nói Từ Kham vừa bấm trỏ chuột phóng to hình ảnh thi thể trên hiện trường ra. Hình ảnh đẫm máu tàn nhẫn như giật tung dây thần kinh của từng người trong phòng họp. Nữ cảnh sát mới đến tên Thiến Thiến ngồi thu người vào một góc, đầu rụt lại trông rất sợ hãi.

Từ Kham lia bút lazer xuống nửa người dưới rồi tiếp tục nói: “Nạn nhân đã bị hung thủ xâm hại qua, nhưng cực kì cẩn thận, không lưu lại bất kì tinh dịch hay lông tóc, da hoặc bất cứ thứ gì để kiểm tra DNA. Khám nghiệm âm hộ của nạn nhân chỉ phát hiện một ít dầu bôi trơn có sẵn trong bao cao su, xác định hung thủ khi xâm hại đã dùng bao.

“Khoang miệng, ngực, đùi, hậu môn đã kiểm tra qua chưa?” Hoa Sùng đột nhiên hỏi.

“Đã kiểm rồi.” Từ Kham nhún vai, “Không tìm được gì thêm.”

Hoa Sùng nheo mắt lại, đổi bật lửa qua tay khác, “Tiếp tục.”

Từ Kham gật đầu, “Hai mắt cá chân bị đập nát, bàn chân và cẳng chân đều bị đứt lìa. Phần chân bị cắt cũng là sau khi nạn nhân tử vong. Từ những vết tổn thương tạo thành, kết quả phân tích cho thấy, hung khí có thể là một cây búa gia dụng, dùng để đập vỡ đầu, và thêm một con dao gọt hoa quả dùng để khoét mắt, cắt tai và chân nạn nhân. Quần áo trên người nạn nhân đã đem đi kiểm tra, phát hiện có dính dầu mè và mùi thuốc lá.”

“Thuốc lá?”  Khúc Trị chồm người về trước.

“Đúng vậy. Trước khi bị tấn công hai tiếng trước, Từ Ngọc Kiều dùng cơm có thể bị ám mùi lên.” Từ Kham nói.

Hoa Sùng nhìn về phía Tổ trưởng tổ Điều tra Kỹ thuật Viên Hạo, “Cậu có thể trích xuất camera khu vực Đạo Kiều ngày hôm đó từ tám giờ tối đến sáu giờ sáng không?”

Viên Hạo nhỏ hơn Hoa Sùng vài tuổi nhưng cao to như đàn ông trung niên. Ấy vậy mà lại rụt rè giọng nói như một cô gái nhỏ nhút nhát: “Đường Đạo Kiều là đường loạn nhất khu Phú Khang, ban sáng tôi cũng có dẫn đôi đi trích xuất camera rồi, nhưng anh đoán xem?”

“Camera không hoạt động?” Hoa Sùng dường như cũng đoán trước được.

“Đúng vậy!” Viên Hạo trợn mắt, “Hỏng rồi cũng không báo lên, khu này toàn sử dụng camera bị bỏ mấy năm rồi.”

Hoa Sùng kéo ghế ngồi xuống, “Nhưng trước mắt vẫn ráng điều tra xem.”

“Vâng.”

Từ Kham lại nói: “Lúc thi thể được phát hiện, trên người còn bị một tấm ván gỗ đè lên,  thẻ nhân viên cùng giấy tờ ở dưới đùi phải. Khoa Kiểm nghiệm đã báo cáo không tìm thấy vân tay hay DNA trên các loại giấy tờ này.”

Hoa Sùng dừng một chút, ánh mắt trở nên mông lung, “Hiện trường bị phá hư, trên thi thể không lưu lại bất cứ manh mối gì của hung thủ, nên trước mắt tạm thời không thể xác định được đặc điểm hung thủ phải không?”

Từ Kham tắt đèn laser, trầm giọng: “E là vậy.”

“Tổ điều tra Kỹ thuật có thể giúp tôi  trích xuất camera của những ngày trước ngày 13 không?” Hoa Sùng đặt bật lửa xuống bàn phát ra âm thanh không to không nhỏ, “Khúc Trị, cậu giúp anh lập một đội đi dò hỏi người dân ở đó xem hôm 13 có ai vãng lai không, camera không quay được không có nghĩa người dân hoàn toàn không thấy. Thêm một tổ khác điều tra hết các quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều, một chút thông tin cũng không được bỏ sót. Nếu hung thủ quá giảo hoạt không để lại manh mối gì thì chúng ta đành phải vất vả một chút rồi.”

“Còn nữa,” Anh chuyển hướng sang Viên Hạo: “Hạo Tử, cậu có thể tự mình đến Lạc An lấy băng ghi hình từ trước và sau giờ tan tầm của ngân hàng Tân Lạc không, cả những camera an ninh xung quanh đó nữa.”

Mọi người nhanh chóng đứng dậy, Từ Kham kéo màn chiếu lên, mở màn cửa sổ, ánh mặt trời đầu xuân lười biếng chiếu sáng cả gian phòng họp.

Hoa Sùng không đứng dậy ngay, một tay anh chống cằm, tay kia vẫn vô thức xoay xoay bật lửa.

“Suy nghĩ gì đấy?” Từ Kham duỗi cái eo lười, ngả thân dựa lên bàn họp.

Hoa Sùng nheo mắt lại vì ánh sáng, hiện lên giữa trán một nếp nhăn nhẹ.

“Hành vi hung thủ mâu thuẫn quá.” Anh nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN