Tâm Độc - Chương 4: Hồng Nhan (03)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Tâm Độc


Chương 4: Hồng Nhan (03)


Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hồng nhan

03.

“Phụ nữ ra khỏi nhà đều giống nhau, sẽ mang túi xách trong đó có ví tiền, di động, chìa khoá, khăn giấy, đồ trang điểm cùng với vài vật linh tinh khác. Nhưng ở hiện trường chi tìm thấy giấy tờ tuỳ thân và thẻ nhân viên của Từ Ngọc Kiều. Hung thủ chắc hẳn đã lấy đi di động, ví tiền cùng túi xách của nạn nhân. Di động thì không chắc nhưng lấy đi túi xách, ví tiền thì có thể kết luận hung thủ có ý chiếm đoạt tài sản.” Hoa Sùng nhìn Từ Kham, “Nhưng mà sau khi giết Từ Ngọc Kiều rồi, hung thủ lại xâm hại nạn nhân. Từ Kham, ông nghĩ động cơ gây án của hung thủ nghiêng về cướp của hay hiếp dâm nhiều hơn?”

Từ Kham là Tổ trưởng Tổ Pháp y, xuất thân từ gia đình phần tử trí thức, đẹp trai, nhà giàu, học giỏi nhưng lại có sở thích nghiên cứu mấy xác chết be bét. Anh, Hoa Sùng và Trần Tranh đều là bạn nối khố của nhau.

Từ Kham suy nghĩ một lát rồi đáp, “Trên người Từ Ngọc Kiều không có vết thương do chống cự, có thể suy luận hung thủ đã đánh một nhát duy nhất vào gáy khiến cô ấy ngất đi ngay lập tức. Từ Ngọc Kiều không còn khả năng chống trả, hung thủ lúc này có thể ra tay thực hiện hành vi đồi bại. Nhưng hắn không làm như thế, hung thủ tiếp tục đánh liên tục lên đầu nạn nhân cho đến khi cô ấy tử vong hoàn toàn rồi mới thực hiện bước tiếp theo. Theo ý tôi, tôi thấy hung thủ nghiêng về hiếp dâm nhiều hơn, cướp của chỉ là tiện tay.”

Hoa Sùng không nhanh không chậm rũ đuôi mắt liếc Từ Kham: “Nếu ông là hắn, ông sẽ cắt tai khoét mắt chặt chân người ta rồi mới xâm hại?”

“Tôi không biến thái tới mức đó!”

“Vậy hắn sẽ xâm hại trước khi huỷ hoại thi thể nạn nhân.” Hoa Sùng vừa nghĩ vừa nói, “Nhưng nếu giết người vì tình dục, tức là khẳng định hắn rất thích vẻ ngoài của Từ Ngọc Kiều, vậy lý do gì đã quan hệ xong lại còn phải huỷ hoại mặt và chân cô ấy. Rất không logic, hung thủ cũng không nhất thiết phải làm điều này.”

Từ Kham nhíu mày nhăn trán, lát sau mới sờ sờ đỉnh mũi, “Hoặc có thể giả thiết hung thủ có học vấn không cao, mê tín dị đoan gì đó, tin rằng làm như vậy Từ Ngọc Kiều có thành ma cũng không thấy, không đuổi theo được hắn?”

“Đúng vậy, cũng không loại trừ khả năng này, trước đây cũng từng có vài ca như vậy.” Hoa Sùng đan hai tay vào nhau, “Nhưng sao hắn lại để lại giấy tờ tuỳ thân của cô ấy, lại còn Từ Ngọc Kiều không ở khu Phú Khang, tại sao hôm đó lại xuất hiện ở khu đất hoang đường Đạo Kiều? Vừa nãy tôi có tới hiện trường, chỗ đó chỉ toàn là cỏ dại và rác rưởi, dân ở đó còn không cho con nít đến chơi. Nếu không có án mạng xảy ra thì khi đất đó quanh năm suốt tháng cũng chẳng ai bén mảng đến đâu. Từ Ngọc Kiều đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra đó làm gì, mà lại còn “vô tình” gặp ngay một tên biến thái cầm sẵn búa.”

“Ý ông là, hung thủ có thể là người quen nạn nhân?”

“Tôi vẫn thấy nó hợp lý hơn giết người để hiếp dâm.” Hoa Sùng đứng lên, “Nhưng mà hiện giờ manh mối ít quá, kết luận bây giờ cũng còn hơi sớm. Ông bên khám nghiệm tử thi còn phát hiện ra gì nữa không?”

“Để xem…” Từ Kham tháo kính mắt gọng vàng xuống, nheo mắt nhìn mặt trời, đột nhiên “À” một tiếng, “Đúng rồi, có chuyện này.”

“Kể nghe xem.”

“Cũng không tính là quá đặc biệt, chỉ là…” Từ Kham quay đầu nhìn nhìn, xác định các nữ cảnh sát đều đã ra khỏi phòng, mới nói, “Cá nhân tôi tự  để ý một chi tiết: Hung thủ giết hại Từ Ngọc Kiều rất dã man và biến thái, nhưng lúc xâm hại thì lại cực kỳ nhẹ nhàng.”

“âm đ*o cô ấy…..”

“Dù xâm hại trước giết sau, hay giết rồi mới xâm hại thì cũng không hợp lý, vì cỡ nào âm đ*o cũng phải có dấu vết tác động ít nhiều, nhưng của Từ Ngọc Kiều thì hết sức bình thường, và cái sự “bình thường” này tôi thấy cực kì bất thường.”

Hoa Sùng nhíu mày, “So với hành động dã man của hắn thì sự dịu dàng này càng bất thường hơn.”

“Nhưng chúng ta cũng không biết trong đầu hung thủ đang nghĩ gì,” Từ Kham nói, “Có thể suy nghĩ của mấy tên biến thái nó khác xa suy nghĩ của người hình thường thì sao? Xin lỗi Hoa Nhi, khám nghiệm tử thi lẫn điều tra hiện trường đều không ra chút manh mối nào, không khoanh vùng được đối tượng, mọi trọng trách đều phải cậy vào tổ Trọng án rồi.”

Hoa Sùng giật giật khoé môi, cầm sổ tay đập vào hông Từ Kham một cái, “Ông đừng bắt chước lão Trần kêu tôi như thế.”

“”Hoa Nhi” nghe cũng hay mà, so với “Hoa Hoa” bên đội trưởng Cảnh sát đặc nhiệm gọi ông tôi thấy còn tốt chán!” Từ Kham đút tay vào túi áo blouse, “À mà suýt nữa quên mất, đội trưởng cũ Hàn Cừ của anh hôm nay lại chạy sang chỗ lão Trần bọn mình ăn vạ đó. Cũng thiệt tình, ông qua bên Điều tra tội phạm bao nhiêu năm mà ổng còn nhớ mãi không quên, một năm 365 ngày không ngày nào không nghĩ cách mang ông trở về. Lão Trần bị lải nhải chắc cũng phiền muốn chết.”

Hoa Sùng rút cây bút ở sổ tay ra, cười cười gõ lên vai Từ Kham, “Phiền gì mà phiền, tôi thấy lão Trần cũng thích đấu võ mồm với đội trưởng Hàn lắm. Thôi được rồi ông về văn phòng trước đi, có gì thì gặp nhau bàn sau.”

Từ Kham đang định mở miệng, Hoa Sùng lại chen vào bổ sung: “Chỉ bàn chuyện vụ án.”

Từ Kham “hứ” một tiếng, dài giọng: “Biếttttt rồiiiiiiiiii——”

Tổ Trọng án của đội Điều tra tội phạm có một sảnh làm việc riêng, tổ trưởng tổ phó bình thường cũng đều làm việc ở đây, nguyên bản sảnh có một phòng làm việc riêng cho tổ trưởng nhưng lại bị sửa thành phòng nghỉ, khi không phá án thì chui vào đó nằm ghế sofa thư giãn.

Hoa Sùng quay về tổ Trọng án, cởi bớt 2 nút cổ áo sơ mi, lấy nước lạnh pha một ly trà hoa cúc.

Hoa cúc gặp nước lạnh không nở được,nhăn nhúm nổi lều phều trên mặt ly, anh cũng chẳng buồn quan tâm, vừa uống nước vừa bỏ hoa cúc vào miệng nhai. Nếu không biết anh đang uống trà hoa cúc còn tưởng anh đang nhai món gì khả nghi trong miệng.

Các tổ viên đều đã ra ngoài, đại sảnh không còn ai, Hoa Sùng lại ném thêm vài nụ cúc vào cái ly ăn tiếp, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc.

“Lại ở đây nhai hoa cúc?” Trần Tranh cầm một tập tài liệu đi vào, đảo mắt qua cái ly trên tay Hoa Sùng, “Khúc Trị không nấu nước cho, chú mày liền quyết chí không động tay động chân luôn? Lười đến mức này, tôi nghĩ sau này cậu không cần dùng nước lạnh đâu, cứ rót thẳng nước từ vòi ra uống luôn cho tiện, dù gì vào miệng cậu cũng không khác gì nhau.”

Đội trưởng đội Điều tra tội phạm – Trần Tranh, năm nay 35 tuổi, cao ráo ưa nhìn, là một con người khá thủ đoạn, sau lưng còn có hai vị thân sinh quyền cao chức trọng chống đỡ. Ngày thường rất thích tỏ rõ quan hệ trên dưới, khi có vụ án đến thì cực kỳ quy tắc và kỉ luật. Thật ra Trần Thanh là người ngoài nóng trong mềm, rất hay che chở cho cấp dưới như gà mẹ, đặc biệt rất ưu ái Hoa Sùng.

Nhưng dù vậy đội trưởng Đặc nhiệm suốt ngày đều nghi oan Trần Tranh bạc đãi Hoa Sùng.

Trà hoa cúc Hoa Sùng đang uống chính là của Hàn Cừ đưa, nói cái gì mà hoa cúc thanh nhiệt, uống thì nguôi giận.

Chỉ là chưa bao giờ thấy Hoa Sùng nổi giận.

“Ý hay đó!” Hoa Sùng nói, “Để bữa nào em rót thử uống xem ngon hơn không.”

“Lại còn ở đó đắc ý?” Trần Tranh ném tập tài liệu lên bàn, “Vụ án tới đâu rồi?”

“Chẳng ra gì. Mới vừa họp xong, đang muốn suy nghĩ một tý thì anh đến rồi.”

“Ý kiến à?”

Hoa Sùng cười, “Ai dám ý kiến anh?”

“Tôi không nói nhảm với cậu nữa.” Trần Tranh nhướn mày, đánh mắt sang tập hồ sơ, bĩu môi, “Xem đi, Tổ điều tra kỹ thuật sắp có đồng nghiệp mới rồi.”

Hoa Sùng đang vắt óc suy nghĩ về án mạng, không quan tâm lắm chuyện đồng nghiệp mới cũ, thò tay gạt tài liệu qua một bên, “Chuyện của Tổ điều tra kỹ thuật thì nói em làm gì, đi kiếm Viên Hạo đi chứ.”

Người này trên danh nghĩa ở tổ Điều tra kỹ thuật, nhưng hoạt động chủ yếu ở tổ Trọng án của cậu.” Trần Tranh gõ gõ ngón tay lên tài liệu, “Thiên tài do bên đội Cảnh sát mạng gửi đến. Sẽ tới làm việc trong vài ngày nữa. “

“An ninh mạng? Hacker à?” Hoa Sùng hứng thú, mở tài liệu đảo mắt qua, nhìn đến tấm hình thẻ dán bên góc trái, khoé môi anh nhẹ nhàng cong lên.

“Là tên đó à?” (đoán ra ai chưa mí bạn =]]]])

Bên tổ điều tra kỹ thuật tạm thời không có tiến triển, camera an ninh đường Đạo Kiều vốn dĩ như gắn để trang trí, hoàn toàn không quay được bất kỳ hình ảnh nào của Từ Ngọc Kiều. Nhưng Khúc Trị bên này lại kiếm được rất nhiều thông tin về nạn nhân.

“Từ Ngọc Kiều tốt nghiệp một đại học kinh tế phía Đông thành phố, hết năm tư thì đến thực tập ở ngân hàng Tân Lạc, rồi lên được chức giám đốc chăm sóc khách hàng. Cha mẹ quản lý một chuỗi nhà hàng lâu đời, làm ăn rất khấm khá, nội ở Lạc Thành đã có tới 8 cái chi nhánh lớn, nhà rất giàu có.”

“Từ Ngọc Kiều quan hệ với đồng nghiệp thế nào?” Hoa Sùng vừa lật xem tài liệu Khúc Trị mang đến vừa hỏi: “Thực tập hết năm tư thì ở lại? Chức vụ trong công ty này chắc là do nhà cô ấy xin vào nhỉ?”

“Em cũng nghĩ như thế.” Khúc Trị không thích uống nước lọc, cũng không thích ba cái trà ô long hoa cúc này kia, thứ cậu thích chỉ là hồng trà đóng chai (như mấy cái C2, O độ, teaplus.. bên mình ấy.). Cả ngày uống không rời tay. Trên thị trường bao nhiêu loại hồng trà đều bị cậu uống sạch. Trên bàn làm việc xếp mấy hàng chai hồng trà đủ mọi nhãn mác chờ “lâm hạnh.”

Khúc Trị thuận tay vớ một chai, tu một hơi hết hơn phân nửa rồi nói tiếp, “Bố của cô ấy – Từ Cường Thịnh có quan hệ khá thân thiết với giám đốc ngân hàng Tân Lạc, Từ Ngọc Kiều vào ngân hàng nhận việc không đi theo trình tự thông thường, mấy năm nay tăng chức, tăng lương vèo vèo. Những người khác áp lực bộn bề, cô ấy lại có một chức vụ nhàn nhã không có chuyện gì làm.”

“Cuộc sống và quan hệ xã hội của cô ấy thế nào?”

“Thật sự rất tốt.” Khúc Trị để chai hồng trà lên bàn, “Tổ trưởng, cái này làm em lấn cấn. Tân Lạc là một ngân hàng nhỏ, không nhiều người đi cửa sau. Từ Ngọc Kiều nhờ quan hệ của gia đinh mà thăng tiến. Bình thường mọi việc đều đẩy cho cấp dưới làm, còn mình thường xuyên nghỉ đi du lịch. Theo lẽ thường thì quan hệ của cô ấy và cấp dưới ắt sẽ phải khá tồi tệ mới đúng.”

Hoa Sùng đẩy tài liệu qua Khúc Trị, “Đừng kết luận sớm như vậy.”

“Ý anh là quan hệ xã hội của cô ấy tốt cũng là bình thường?” 

“Không, anh nói lời khai của các động sự không thể tin tưởng hoàn toàn.”

Khúc Trị nhăn mặt, “Vậy anh còn hỏi làm gì?”

“Làm cái ngành này không thể không đa nghi. Nghĩ đến gì liền phải hỏi, có hỏi người ta mới nói.” Hoa Sùng giải thích, “Nếu không hỏi, manh mối cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.”

Khúc Trị “à” một tiếng: “Ra thế. Anh không những thích bịa đặt mà còn lắm điều nữa!”

Hoa Sùng tủm tỉm, “Anh bịa đặt cái gì?”

Khúc Trị căm phẫn chỉ vào dưới mắt, cất giọng oai oán: “Nè anh nhìn cho kỹ đi, chỗ này là mí mắt dưới, không phải là bọng mắt!” (*)

Hoa Sùng dĩ nhiên là quên sạch bách chuyện ở hiện trường ban sáng: “Cái gì bọng mắt dưới?”

Khúc Trị ôm đầu: “Thôi quên đi….”

Hoa Sùng thật sự vẫn chưa nghĩ ra là chuyện gì, đang định hỏi kỹ thì một người thờ hổn hển chạy vào thông báo, “Người nhà người bị hại tới!”

– –

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vậy là trước mắt đã xuất hiên các nhân vật chủ chốt rồi:

Hoa Sùng: Tổ trưởng tổ Trọng án Đội điều tra tội phạm

Khúc Trị: Tổ phó tổ Trọng án

Từ Kham: Pháp y

Trần Tranh: Đội trưởng Đội điều tra tội phạm

Hàn Cừ:  Đội trưởng Đội Cảnh sát Đặc nhiệm

Từ Ngọc Kiều: Nạn nhân

Công: Ủa rồi tui đâu?

– —

À bạn công xuất hiện r nha, đầu tiên luôn ý =]]]

Vâng chính là chàng trai trẻ đêm hôm ngắm công trình thi công ấy =]]]]

Còn này là vụ bọng mắt và mi mắt dưới của anh Trị =]]] ảnh ghim hồi sáng nói ảnh thức khuya chơi game ấy =]]

trái là bọng phải là mi =]]]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN