Tâm Độc - Chương 40: Tri kỉ (04)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Tâm Độc


Chương 40: Tri kỉ (04)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc (39)

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

04.

Đại học Lạc Thành là trường đại học tổng hợp nổi tiếng cả nước, cơ sở 1 nằm ở phía Đông quận Minh Lạc. Năm năm trước, đại học Lạc Thành được địa phương trợ giá mua đất ưu đãi ở khu ngoại ô phía Bắc quận Trường Lục để xây thêm cơ sở mới. Do quá rộng nên quận Trường Lục chia làm hai khu nam bắc để tiện quy hoạch dần dần, sau mười năm thì bên khu Nam giờ đã đông đúc nhộn nhịp, còn khu Bắc vẫn còn rất hoang sơ.

Cũng may ba năm trước đại học Lạc Thành khánh thành cơ sở mới, toàn bộ sinh viên đều đổ về đây, nên khu bắc này mới dần trở nên nhộn nhịp.

“Trước kia hai bên đường toàn là heo, tụi nó không sợ người cũng chẳng ngán xe, cậu bóp còi đuổi nó đi, nó sẽ nhìn cậu kêu eng éc. Xung quanh thì toàn đồng ruộng, đến mùa hoa cải thì cả một vùng phủ đầy hoa vàng, buổi chiều nắng chiếu vào rất đẹp. Giờ thì không còn hoa cải cũng chẳng còn heo, chỉ thấy toàn là mấy quán ăn BBQ thịt nướng các thể loại khói lửa nghi ngút.”

Chợ cây cảnh nằm ở khu Trường Lục nên Hoa Sùng không chạy tới cục mà chở Liễu Chí Tần đến luôn hiện trường gây án.

Liễu Chí Tần ngồi bên ghế phụ, nghe anh lải nhải, hỏi: “Tổ trưởng, hồi đó anh hay tới chỗ này lắm hả?”

“Đúng rồi, hồi tôi mới tốt nghiệp đại học cảnh sát, bị mấy anh lớn trong đội cảnh sát đặc nhiệm dắt đến đây tập huấn. Cái đìn ***, suýt mất mạng luôn, bọn tôi bị bắt chạy hộc máu mà trên đường còn gặp mấy con heo lười, tụi nó ti hí mắt nhìn như mấy ông bà địa chủ, rồi thỉnh thoảng còn gặp mấy con như vừa đập đá xong, thấy tụi tôi chạy thì rượt theo vừa chạy vừa rống, làm mấy con chó trong nhà cũng chạy ra đuổi theo, thế là người chạy trước heo chạy sau chó chạy sau cuối, cứ éc éc gâu gâu suốt cả đoạn đường, rất thú dzị.”

Liễu Chí Tần cười phá lên: “Thú vị thật.”

“Tới rồi này.” Hoa Sùng giảm tốc độ xe, trầm giọng: “Án mạng ngay ở trường học, cũng biết chọn chỗ ghê mà. Hôm nay cuối tuần không có lớp học, chỉ có một vài sinh viên vào trung tâm mua sắm, phần lớn sẽ ở lại trường. Nhiều người rất khó quản lý, với cả tụi trẻ rất tò mò. Tôi đoán hiện trường đã bị phá hủy rồi.”

Nơi phát hiện thi thể là rừng cây nhỏ cạnh trường, giờ đã được phong tỏa. Khu rừng này trong khuôn viên của đại học Lạc Thành nhưng chưa xây dựng gì.

Tuy rằng đại học Lạc Thành mua được đất giá thấp, nhưng tiền xây cơ sở vật chất thì không rẻ, mà phần đã xây xong cũng đủ sử dụng rồi nên ban giám hiệu nhà trường quyết định tạm thời để trống khu đất đó, làm rừng cây tự nhiên cung cấp oxi cho sinh viên.

Nhưng mà người đến khu rừng nhỏ để hít oxi thì đếm trên đầu ngón tay, bọn sinh viên đa số chỉ ở lì trong khu Nam, bình thường có rất ít người đến khu Bắc, ngay cả mấy đôi tình nhân muốn hẹn hò cũng đi công viên lãng mạng Đảo hoa đào ở khu Nam.

Tuy nhiên hôm nay bên ngoài dải dây vàng phong tỏa hiện trường đầy nghẹt sinh viên, lớp bùn đất bên trong thì chồng chất đầy dấu chân lớn nhỏ.

Đang giữa tháng 5, thời tiết nóng nực làm mùi tanh tưởi từ thi thể bốc lên ngợp cả một vùng, át cả mùi bùn đất cây cỏ. Bọn sinh viên tò mò đến xem đều có chuẩn bị trước, đứa nào cũng mang khẩu trang đủ mọi kiểu dáng màu sắc. Vài đứa còn cầm theo nước vệ sinh Lục Thần (*), cũng có người cầm theo chai dầu xanh đưa lên mũi ngửi. Có vài nữ sinh không chịu nổi mùi thối, chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên hiếu kỳ từ khu Nam chạy đến xem. 

(*) Nước vệ sinh (花露水) là một sản phẩm dùng để loại bỏ mùi hôi trong không khí sau khi đi vệ sinh hoặc khi đến những nơi công cộng. Ngoài ra, nước vệ sinh có tác dụng khử trùng, làm giảm ngứa và sưng khi bị muỗi và côn trùng đốt. Nó cũng có thể dùng trị mụn nhọt. Nước vệ sinh có hương thơm rất đậm, lan tỏa nhanh và giữ mùi trong một thời gian dài. Hãng nổi tiếng về dòng nước này là Lục Thần.

Hoa Sùng mang đồ bảo hộ, lấy ra một xấp khẩu trang y tế chia một nửa cho Liễu Chí Tần, kéo dây phân cách tiến vào hiện trường: “Cậu mang vào đi, tuy rằng không thể che hết mùi nhưng coi như tác dụng tâm lý vậy.”

Liễu Chí Tần nhận lấy, thở dài: “Anh nói chẳng sai mà, hiện trường bị phá hỏng hết rồi.”

“Chỗ này chắc cũng hơn trăm người ra vào rồi.” Hoa Sùng vừa nói vừa quay đầu nhìn bọn sinh viên hiếu kỳ đứng bên ngoài dải niêm phong, bất đắc dĩ nói: “Nếu như mấy đứa này dành sự hiếu kỳ của mình cho việc học thì một nửa đám này giờ cũng đang ngồi trong lớp rồi. Hiện trường án mạng đẹp chỗ nào mà coi?”

Cảnh sát Trường Lục phân công nhau tìm kiếm những mảnh vụn của thi thể ở khu rừng nhỏ, các mảnh thi thể tìm đã được để chung vào một cái bạt vải. Hoa Sùng nhìn thấy một người cảnh sát lưng áo ướt đẫm đang đi tới, liền gọi to: “Chú Tiền!”

Tiền Chí Phong xoay người, vẻ mặt rất gấp gáp nhưng vừa thấy là Hoa Sùng liền nhẹ nhàng thở ra: “Tổ trưởng Hoa, các cậu cuối cùng cũng tới! Vụ án này phân cục bọn tôi không ứng phó được phải làm phiền các cậu xử lý rồi.”

Hoa Sùng đi đến gần, liếc mắt thấy giòi bọ lúc nhúc trong bạt vải, nhíu mày: “Có thể kể cháu nghe sơ lược hiện trạng không ạ?”

“Đồn công an nhận được tin báo án lúc giữa trưa, nói phát hiện một cái đầu người ở trong khu rừng nhỏ.” Tiền Chí Phong là đội phó phân cục cảnh sát ở đây, đội trưởng đã đi công tác, hiện trường tạm thời do ông chỉ huy: “Chúng tôi nghe được tin báo liền lập tức đến đây nhưng chỗ này là ngoại ô, đi nhanh hết mức vẫn không kịp với bọn sinh viên này. Dân quân không cản được, chúng nó tự phát tìm kiếm các phần còn lại của thi thể, lúc tôi đến còn nghe có người la to “chú ý trật tự, xếp hàng ngay ngắn mới được vào”. Mẹ nó ngày gì……”

Hoa Sùng biết ông muốn nói ngày gì, liền vỗ vỗ vai ông: “Sinh viên báo án đâu ạ?”

“Đằng đó!” Tiền Chí Phong chỉ chỉ vào đám sinh viên bên ngoài: “Đó, còn đứng đó xem kìa!”

Hoa Sùng nhìn theo hướng tay chỉ của chú Tiền, nhìn thấy một thanh niên cao gầy, mang mắt kính, áo sơ mi kẻ caro. Đây đúng là nam sinh viên các khoa kỹ thuật điển hình, 10 người thì hết 9 người sẽ mặc đồ như vậy.

(ối tui nhớ những ngày đi ngang qua đại học bách khoa thành phố ghê =]])

“Dạ vâng để cháu thu xếp hỏi thêm cậu ta.” Hoa Sùng nói: “Thi thể tìm được đủ hết chưa ạ? Có thể xếp thành hình người nguyên vẹn không?”

“Trong bịch này có cái đầu, một bàn tay, hai chân, một phần bụng.” Tiền Chí Phong mặt nhăn như quả táo tàu: “Mấy thứ dịch trong bụng chảy ra ngoài làm tôi suýt ngất xỉu.”

Hoa Sùng lia mắt đến túi thi thể thì thấy Liễu Chí Tần đã ngồi xổm bên cạnh.

Hoa Sùng lập tức bước đến.

Liễu Chí Tần cầm lấy bàn tay đen tím cẩn thận tránh những con giòi bọ, xem xét mặt cắt.

“Tâm lý không tồi.” Hoa Sùng cũng ngồi xổm xuống: “Nếu là Trương Mậu tôi dám chắc cậu ta sẽ ói được ra cả bữa sáng ngày hôm kia.”

“Miệng vết thương không bén, giống như cắt rất nhiều lần mới đứt.” Liễu Chí Tần nói: “Tổ trưởng, anh xem chỗ này, có máu đông, chẳng lẽ người chết bị cắt đứt tay khi còn sống?”

“Có khả năng.” Hoa Sùng cầm lấy cái tay kia: “Từ Kham sắp tới rồi, để cậu ta khám nghiệm xem, và cả tính ra thời gian tử vong thông qua đám giòi bọ này. Nếu trước khi chết mà cắt tay thì tính chất vụ án này thay đổi, phanh thây thi thể chuyển thành phanh thây khi nạn nhân còn sống.”

Anh đang nói thì hai cảnh sát mặt mày khổ sở chạy từ xa tới cầm theo túi rác màu đen.

“Tìm thêm được một bao!” Một người trong bọn họ nói.

Hoa Sùng mở miệng bao nylon, mặc dù đã nhìn qua nhiều hiện trường nhưng dạ dày anh vẫn cuộn lên từng đợt.

Trong túi nylon chính là nội tạng dính bấy nhầy với nhau, còn dính cả một lớp mỡ vàng.

Một trong hai người hình cảnh thả túi nilon xuống chạy sang một bên mà nôn mửa, Hoa Sùng đứng lên, thúc khuỷu tay vào Liễu Chí Tần: “Có sao không?”

Mặt Liễu Chí Tần tái nhợt, thái dương lấm tấm mồ hôi: “Không sao, tôi cũng nên hỗ trợ mọi người tìm thi thể.”

Tìm kiếm đến khuya, thi thể mới tạm hoàn chỉnh.

“Không tìm được trái tim.” Từ Kham nói.

“Mang về làm kiểm nghiệm lý hóa trước đã, để lại một nhóm tiếp tục tìm kiếm.” Hoa Sùng kéo găng tay đầy vết bẩn xuống: “Phải mau chóng xác định nguyên nhân, thời gian tử vong cùng với thân phận nạn nhân. Anh Tiểu Liễu đi với tôi thẩm vấn người báo án.”

Người phát hiện thi thể tên là Chu Minh, sinh viên năm nhất đại học Lạc Thành, 19 tuổi, loay hoay ngó trái ngó phải ngồi trong phòng thẩm vấn đội cảnh sát Hình sự, trên mặt viết đầy hai chữ tò mò.

Theo cách nói của Khúc Trị thì là điếc không sợ súng, trẻ người non dạ.

“Sao cậu phát hiện được bộ phận thi thể?” Hoa Sùng hỏi: “Tôi nghe nói khu rừng nhỏ phía Bắc này cách khá xa khu dạy học và ký túc xá phía Nam nên có rất ít người tới, cậu tới đó làm gì?”

“À, em chạy bộ á.” Chu Minh kích động: “Em đăng kí cuộc thi chạy Marathon năm nay, toàn khóa chỉ có mình em được chọn tham gia, cạnh tranh khốc liệc lắm á. Mà do số em hên, hí hí, hồi lúc thi đại học đó, em cũng hên vậy, nhắm đậu không nổi mà……”

Hoa Sùng khụ khụ hai tiếng, Liễu Chí Tần nghiêm giọng nói: “Phiền cậu nói trọng điểm.”

“Dạ, được ạ!” Chu Minh sửa lại dáng ngồi: “Cuối tuần này thi chạy rồi nên em phải tranh thủ luyện tập, tuy không cần tranh huy chương nhưng cũng phải hoàn thành đường đua chứ, nếu không mất mặt lắm!”

Những năm gần đây thịnh hành mấy cuộc thi chạy Marathon, người người nhà nhà đều cố gắng tham gia. Hoa Sùng năm ngoái còn theo dõi, nhưng đầu năm nay quá bận nên cũng không để ý nữa.

“Ở trường cũng có sân chạy, sao cậu không tập ở đó mà lại chạy đến khu rừng nhỏ để luyện tập” Hoa Sùng lại hỏi.

“Nghe là biết anh không rành trường em rồi!” Chu Minh mảy may không sợ hãi: “Hôm nay là cuối tuần đó, sân vận động bị nhiều người tập lắm, còn có mấy đôi tình nhân! Diện tích trường lớn cũng tỉ lệ thuận với mấy cặp đôi yêu nhau, mấy đứa chó độc thân như em sẽ bị mù mắt đó!”

Khóe miệng Hoa Sùng vừa nhướng lên định đặt câu hỏi thì Chu Minh đã tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Vì đôi mắt chó của em, à nhầm, vì đôi mắt sáng suốt của em, em đương nhiên không thể đến sân vận động. Trường em ngày thường rất nhiều bài tập, mấy ngày trước em cũng không tới khu rừng nhỏ mà chạy đỡ ở sân vận động mấy vòng. Sáng nay ngủ dậy em nghĩ nếu mà mình không tới nơi nào thanh tĩnh để chạy thì đảm bảo khỏi thi thố gì luôn!”

“Các bộ phận thi thể nằm sâu ở trong rừng, mà đường chạy bên ngoài rừng cây, sao cậu lại chạy vào bên trong?”

“Em mới đầu cũng chạy ở ngoài đường đó á, mà chạy tới 11 giờ trưa mặt trời chói quá em chịu không nổi.” Chu Minh vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Các anh cũng thấy rồi đó, tuy chỗ đường chạy cũng có cây nhưng không có râm mát như bên trong. Em mang theo nước và đồ ăn để tập chạy ở đó cả ngày, khu nam cách khu bắc khá xa mà tới trưa đã về thì lười lắm. Em chỉ nghĩ là vào trong nằm ngủ trưa một lát rồi chạy tiếp, ai ngờ đâu mới vừa bước vào là ngửi thấy mùi xác chết hôi kinh khủng.”

Liễu Chí Tần ngắt lời: “Cậu biết mùi thi thể phân hủy?”

“Biết chứ ạ.” Chu Minh đắc ý: “Mùa hè năm ngoái em đi Tây Tạng xem thiên táng (**), hơn hai mươi cỗ thi thể bị thiên táng sư lóc thịt ra cho kền kền ăn, em là người đứng hàng đầu để xem luôn á!”

Hoa Sùng trợn trắng mắt.

Liễu Chí Tần phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cậu nói tiếp đi.”

“Em biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, trong rừng đảm bảo có thi thể đang phân hủy!” Chu Minh sờ sờ cái gáy, “Em có một mình, cũng hơi sợ nên gọi điện thoại cho Lư Khánh, nhờ cậu ấy kêu thêm bạn cùng phòng đến phụ tìm thi thể. Nếu như tìm được thì bọn em coi như đã góp phần trong sự nghiệp trị an của cảnh sát Lạc Thành, giúp đỡ nạn nhân bị chết oan ức. Các anh thấy co đúng không?”

“Cậu cũng biết cách nói chuyện đó.” Hoa Sùng nói.

“Em có ở trong đội biện luận của trường đó!” Chu Minh vui vẻ, “Tháng sau em đại diện cho đội……”

“Thôi ngưng, được rồi. Tài biện luận gì đó cậu để dành thi cho trường đi.” Hoa Sùng gõ gõ lên mặt bàn: “Cậu nhắc tới Lư Khánh, người đó là ai?”

“Lư Khánh là trưởng phòng kí túc xá của em.” Chu Minh nói: “Lúc gọi điện thoại xong thì càng ngày càng sợ, không dám vào trong trước nên ngồi ở ngoài chờ mọi người tới. Mà em nghĩ chỉ có mấy bạn cùng phòng tới thôi, ai dè cả nửa trường rủ nhau tới!”

Hoa Sùng biến sắc, lại nghe Chu Minh nói tiếp: “Báo cảnh sát là em, nhưng mà cái đầu thì không phải em tìm được.”

(**) Thiên táng là hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thi thể người chết sẽ được đưa lên núi để làm mồi cho kền kền. Có hai hình thức thiên táng là cơ bản: để xác trên núi và kền kền đến rỉa tự nhiên. hai là long trọng, có một vị Lat-ma đọc kinh cầu nguyện và “rogyapa” (người xử lý xác chết) sẽ đốt cây bách xù để tạo mùi thu hút đàn kền kền. sau đó sẽ bắt đầu lóc thịt người chết ra cho kền kền ăn. Các bạn thích có thể google thêm, t ko để ảnh vì cũng creepy quá…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN