Tâm Độc
Chương 41: Tri kỉ (05)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Tri kỉ
05.
Rạng sáng hôm đó, Khoa Pháp Y hoàn thành việc khám nghiệm tử thi, còn việc so sánh DNA với người mất tích vẫn đang được tiến thành.
“Người chết giới tính nam, theo trạng thái của xương chậu thì nạn nhân khoảng trên dưới 22 tuổi.” Từ Kham đưa báo cáo pháp y cho Hoa Sùng, “Thi thể bị cắt thành 19 phần, thiếu trái tim, mặt cắt cánh tay phải có phản ứng nên nó bị cắt khi nạn nhân còn sống, các chỗ còn lại thì không có phản ứng, là sau khi chết mới cắt. Phần đầu nạn nhân có vết thương, xương mũi bị gãy, trên người có nhiều vết trói, cằm trật khớp, có thể xác định nạn nhân bị hành hạ trước khi chết.”
Báo cáo chi tiết có hình ảnh kèm theo, Hoa Sùng vừa xem vừa hỏi: “Chấn thương gây tử vong là ở phần cổ?”
“Đúng vậy.” Từ Kham gật đầu, “Sau khi hung thủ hành hạ nạn nhân, hắn cắt động mạch cổ và khí quản nạn nhân bằng một vật sắc nhọn, sau đó dùng dao phanh thây.”
“Cậu có thể xác định là loại dao nào không?”
“Mặt cắt rất vụng nên hung khí không quá lớn và không bén, có thể là dao phay (*) hay thấy ở các chợ bán thức ăn. Gia đình bình thường hiếm khi sử dụng loại dao này.”
(*) Là dao này, nhìn giống cái rìu nên bên đó gọi là rìu nhà bếp, mà mình để dao phay nghe cho gần gũi. Tự nhiên để trong tình huống này cái dao trông cũng ghê ghê……
Hoa Sùng đọc tiếp báo cáo, “Thời gian tử vong là bảy ngày trước……”
“Thời gian này là tính toán từ đám giòi bọ.” Từ Kham nói: “Mấy ngày nay trời nóng, thi thể phân hủy nghiêm trọng quá, nên không thể xác định thời gian từ thi thể.”
“22 tuổi, đã chết 7 ngày, thi thể bị vứt ở rừng cây nhỏ của đại học Lạc Thành.” Hoa Sùng đứng dậy, xoa cằm đi quanh phòng: “Nạn nhân có thể là sinh viên đại học Lạc Thành.”
“Gương mặt nạn nhân bị phá hủy hoàn toàn, tạm thời chưa đối chiếu được DNA.” Từ Kham đút tay vào túi áo blouse: “Còn có chuyện này nữa.”
“Hở?”
“Mười ngón tay của nạn nhân bị xăng đốt cháy.”
Hoa Sùng khựng lại: “Là để xoá vân tay?”
“Có vẻ là vậy, nhưng mà cách dùng xăng đốt rất ít gặp.” Từ Kham nói: “Chuyện này rất khó hiểu, hung thủ có dao mà, sao không cắt luôn ngón tay? Dù gì cũng đã phanh thây nạn nhân, nếu sợ lộ vân tay thì thì vứt ở chỗ khác là được rồi.”
“Đúng vậy, dùng xăng đốt rất tốn thời gian.” Hoa Sùng nghĩ: “Nếu như hung thủ không tiện vứt ở nơi khác thì cũng có thể sử dụng acid ăn mòn vân tay mà.”
“Trái tim bị mất cũng khả nghi nữa.” Từ Kham vỗ vỗ trán: “Lúc đầu tôi nghĩ là do bọn buôn bán nội tạng trái phép ở chợ đen, nhưng từ vết thương để lại thì sau khi nạn nhân chết hung thủ mới mổ lồng ngực lấy quả tim.”
“Vậy đây là hành động để xả giận, xác suất người quen gây án rất cao.” Hoa Sùng nói: “Nếu vậy chỉ có thể chờ đến khi xác nhận được thân phận nạn nhân.”
Đúng lúc này, các đội viên ở hiện trường đã trở về.
Trương Mậu mệt mỏi: “Tổ trưởng, bọn em kiểm tra hết cả khu Bắc đại học Lạc Thành rồi vẫn không tìm ra quần áo và trái tim của nạn nhân. Còn phòng giáo vụ thì tạm thời không có tin tức về sinh viên mất tích, họ bảo do trường có quá nhiều sinh viên nên không kiểm soát được.”
“Được rồi, không sao, mọi người nghỉ ngơi đi.” Hoa Sùng gọi nước mời các đội viên, “Chờ có kết quả DNA chúng ta họp sau.”
Một đêm thật vội vã, đầu Hoa Sùng đau như búa bổ. Anh cầm bật lửa và gói thuốc định lên sân thượng làm một điếu thì gặp Liễu Chí Tần.
“Muốn ngửi khói thuốc không?” Hoa Sùng huơ huơ hộp thuốc, giỡn.
Giọng nói ban đêm của anh còn trầm hơn ban ngày, khàn hẳn đi mang theo sự quyến rũ kỳ lạ.
“Keo kiệt vậy?” Liễu Chí Tần đi theo, “Mời hít khói thôi hả, không được một điếu luôn?”
Hoa Sùng ngạc nhiên: “Cậu không hút thuốc mà?”
“Chỉ là tôi không thích thôi, chứ không phải không biết.”
“Ồ, vậy mà tôi còn tưởng cậu không biết.” Hoa Sùng ném gói thuốc sang: “Tự lấy đi nè.”
Xung quanh cục cảnh sát là phố thị phồn hoa, trước 12 giờ đêm đèn đường sẽ rực rỡ, nhìn từ trên cao như con sông ánh sáng dài dằng dặc không có điểm dừng. Nhưng giờ đã hơn nửa đêm, chẳng còn ai qua lại, chỉ còn ánh đèn hắt ra từ những biển quảng cáo trên các tòa cao tầng, tuy cùng là đèn nhưng lại mang đến một cảm giác le lói và cô đơn đến lạ.
Hoa Sùng dựa vào lan can đón gió, Liễu Chí Tần mượn bật lửa của anh thành thạo châm thuốc, lúc thả làn khói đầu tiên đôi mắt cậu nheo lại, thật sự quyến rũ.
Hoa Sùng cười: “Tôi phát hiện lúc hút thuốc trông cậu rất đẹp trai.”
“Thật à?” Liễu Chí Tần kẹp điếu thuốc: “Vậy tôi phải năng hút thuốc cho anh xem mới được.”
“Thôi được rồi.” Hoa Sùng lia mắt sang chỗ khác, xoay người nhìn về phía bóng đêm.
“Tôi nhìn báo cáo kiểm tra thi thể rồi, hung thủ này ra tay tàn nhẫn hơn Mạnh Tiểu Cầm nhiều.” Liễu Chí Tần nói: “Dựa vào kinh nghiệm phá án lần trước, anh nghĩ hung thủ là nam hay nữ.”
“Người chết cao 1m84, tương đối to con. Từ Kham nói nhìn từ vết thương trên thi thể thì cũng rất ít người có đủ sức khoẻ gây án. Kiểm nghiệm lý hóa cũng xác định nạn nhân không bị hạ độc. Một người bình thường mà khống chế một thanh niên cao 1m84 thì hơi khó khăn. nên tôi cho rằng, hung thủ hẳn là đàn ông. Nhưng cũng không thể kết luận vội vàng, phải chờ kết quả điều tra DNA đã.” Hoa Sùng nói.
“Cả tháng nay trời nóng, lại không có gió, mà rừng cây nhỏ không có vết máu nào lớn, vậy đây chỉ là nơi vứt xác chứ không phải là hiện trường vụ án.” Liễu Chí Tần hút thuốc rất mau, thoáng chốc đã hết điếu. Cậu di di tàn thuốc: “Nạn nhân lúc còn sống mà bị hành hạ chắc chắn sẽ kêu cứu nên hung thủ buộc chặt chân tay, nhét giẻ vào miệng. Trường học là nơi công cộng, không có nơi để ẩn nấp nên hung thủ sẽ không sát hại nạn nhân ở đó. Nhưng tại sao lại cố tình ném thi thể ở rừng cây gần đại học Lạc Thành?”
“Cũng có thể đối với hung thủ thì khu rừng cây đó lại cực kỳ an toàn.” Hoa Sùng nói: “Hung thủ có lẽ quen thuộc với đại học Lạc Thành, hắn biết mọi người đều quanh quẩn ở khu nam, không ai ở khu bắc, thậm chí còn biết camera ở chỗ nào để tránh.”
“Vậy thì có ba loại người biết rõ chỗ đó: Sinh viên, giảng viên-công nhân viên chức và chủ các cửa hàng bán đồ ăn, bọn họ là những người biết rõ khuôn viên đại học Lạc Thành.”
“Giờ vẫn còn chưa kết luận được gì.” Hoa Sùng thở dài, “Hy vọng có thể đối chiếu DNA sơm sớm, nếu không còn phải phí thời gian xác định danh tính nạn nhân.”
Hoa Sùng nói xong nhìn Liễu Chí Tần, “Bữa nay cậu có về nhà không?”
“Trời sắp sáng rồi còn về nhà làm gì?”
“Vậy cái giường bị cậu chiếm một nửa rồi.”
“Không cần đến một nửa đâu.” Liễu Chí Tần cười cười: “Tôi ngủ ở mép giường được rồi.”
“Thôi đi.” Hoa Sùng đá nhẹ một cái vào chân Liễu Chí Tần: “Bộ tôi là thằng sếp vô tình bỏ mặc cấp dưới à?”
Tuy nói như thế nhưng Hoa Sùng vẫn chiếm hơn một nửa cái giường, không hề để tâm lời mình vừa nói.
Liễu Chí Tần nằm sát bên mép giường, dù rất mệt mỏi nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Nhịp thở sau lưng vẫn còn nặng nề, Liễu Chí Tần biết Hoa Sùng cũng chưa ngủ.
“Tổ trưởng?”
“Sao thế?”
“Không có gì.”
“Không có thì kêu tôi làm gì?” Hoa Sùng xoay người: “Ngủ đi! Trời sắp sáng rồi.”
Đối với hai người đàn ông trưởng thành, cái giường này rất nhỏ, Liễu Chí Tần còn cảm giác được rõ ràng hơi thở của Hoa Sùng đang phả vào cổ mình.
“Ngủ ngon.” Vài giây sau cậu mới nhọ giọng nói: “Tôi ngủ ngay đây.”
Phòng nghỉ chỉ là nơi nghỉ tạm mà thôi, lúc điều tra vụ án Mạnh Tiểu Cầm, Liễu Chí Tần có ngủ qua vài lần, đều là ngủ nông. Lần này cũng vậy, càng muốn ngủ cậu lại càng tỉnh táo.
Từ lúc Hoa Sùng xoay người, anh vẫn chưa trở mình thêm lần nữa, chỉ nằm yên không nhúc nhích, thở ra những luồng nhiệt ấm nóng lên cổ Liễu Chí Tần, làm cậu cứ xốn xang trong lòng.
Cậu bắt đầu thấy hơi hối hận khi ngủ chung với Hoa Sùng.
Bên ngoài còn mấy cái sô pha, Tổ Điều Tra Kỹ Thuật và Khoa Kiểm Nghiệm cũng có phòng nghỉ còn trống, ngủ chỗ nào cũng thoải mái hơn ở đây.
Trời dần sáng, Hoa Sùng ngủ càng lúc càng say, cánh tay vô thức gác lên hông cậu. Cậu cúi đầu nhìn muốn bỏ ra nhưng lại thôi.
Sau đó cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã chẳng thấy Hoa Sùng đâu, bên ngoài thì liên tục vang lên tiếng bước chân, chắc là đã có kết quả DNA.
•
“Người chết tên là Trịnh Kỳ, sinh viên năm tư khoa kiến trúc đại học Lạc Thành, người thành phố Chương.” Hoa Sùng gọi tất cả tổ viên Tổ Trọng Án và khoa Pháp Y, khoa Kiểm nghiệm vào phòng họp, đợi Từ Kham đọc báo cáo khám nghiệm tử thi thì bắt đầu phân nhiệm vụ cho mọi người.
“Từ hành vi của hung thủ có thể suy ra là người quen gây án, hung thủ có hận thù rất lớn với nạn nhân. Trịnh Kỳ bị sát hại bảy ngày trước, chưa tìm được trái tim. Rừng cây nhỏ chỉ là nơi vứt xác, không phải hiện trường đầu tiên. Khúc Trị, cậu dẫn vài người đến đại học Lạc Thành điều tra quan hệ của Trịnh Kỳ với mọi người.”
Khúc Trị giơ tay lên: “Vâng sếp.”
“Viên Hạo điều tra hộ tôi toàn bộ camera ở trường ngày 9 tháng 5 đặc biệt chú ý tới nam sinh to con, cao hơn 1m8.”
“Đã xác định đặc điểm nhận dạng của hung thủ rồi ạ?” Viên Hạo hỏi.
“Vẫn chưa.” Hoa Sùng lắc đầu, “Nhưng Trịnh Kỳ cao 1m84, cũng không gầy yếu, hung thủ không thể là nữ.”
“Lạ nhỉ. Hôm qua em có hỏi qua vài giáo viên và Hội Sinh Viên, họ đều nói không thấy ai mất tích.” Trương Mậu nói: “Trịnh Kỳ bị hại đã 7 ngày mà cả trường chẳng ai để ý.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi. Trịnh Kỳ học năm tư rồi, tuy khoa kiến trúc hệ chính quy học nhiều hơn một năm so với các khoa khác nhưng sinh viên từ năm tư đã bắt đầu thực tập ở bên ngoài rồi.” Hoa Sùng nói tiếp, “Giờ đã là tháng 5, sắp tốt nghiệp, Trịnh Kỳ có thể đã đi thực tập. Đại học Lạc Thành xa trung tâm thành phố nên cậu ta không ở tại ký túc xá, cũng không lên lớp nữa. Bạn học với giáo viên không phát hiện ra cũng hợp lý. Nhưng đúng là trước nhất phải điều tra kĩ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào hết. Với lại thông báo cho gia đình Trịnh Kỳ đến Lạc Thành luôn hộ anh.”
Tin nạn nhân là sinh viên đại học Lạc Thành lan truyền khắp mọi ngóc ngách trường học. Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần và Viên Hạo đi xem camera theo dõi, còn chưa tới nơi thì nhận được điện thoại của Khúc Trị.
“Trịnh Kỳ là người rất có tiếng trong trường đó.” Khúc Trị nói: “Năm ngoái là Chủ tịch Hội Sinh Viên, đẹp trai học giỏi, rất nhiều nữ sinh hâm mộ. Bắt đầu từ năm ba, cậu ta không ở ký túc xá nữa mà dọn ra ngoài thuê phòng trọ ở một khu tên “thôn Tân Bắc”. Bạn cùng lớp với cậu ta nói, cậu ta không đăng kí môn gì ở trường cả, sau tết Âm Lịch thì đi thực tập ở tập đoàn bất động sản Vạn Kiều, đã lâu không ghé trường.”
“Bất động sản Vạn Kiều?” Hoa Sùng theo bản năng quẹt hai nét lên sổ tay.
Liễu Chí Tần nghe tiếng quay đầu lại.
Hoa Sùng dùng khẩu hình miệng nói: “Đi với tôi.”
Sau khi Khúc Trị thông báo tình hình, Hoa Sùng nói: “Nói với bên kiểm định hiện trường đến nhà trọ của Trịnh Kỳ, anh sẽ đến đó ngay.”
Thôn Tân Bắc nằm ở trên đường Tây Môn đối diện đại học Lạc Thành, ban đầu xây là để cho công nhân viên, giảng viên của trường ở lại, nhưng mặc dù gần trường, các giáo viên ai cũng có xe, nếu không có xe hoặc là không muốn lái xe thì có thể dùng xe buýt để đi qua lại giữa hai cơ sở, chẳng ai chịu ở lại thôn Tân Bắc hoang vắng, đa số người thuê phòng ở đó chỉ là sinh viên không muốn ở ký túc xá.
Trên đường chạy đến thôn Tân Bắc, Liễu Chí Tần hỏi: “Trịnh Kỳ thực tập ở tập đoàn Vạn Kiều?”
“Tôi cũng hơi ngạc nhiên.” Hoa Sùng nói: “Mục tiêu thứ ba của Mạnh Tiểu Cầm là giám đốc La Tương của bất động sản Vạn Kiều, Trịnh Kỳ cũng thực tập ở Vạn Kiều, hai vụ án đều có liên quan đến tập đoàn này.”
Liễu Chí Tần nói: “Ý tôi không phải vậy.”
“Vậy là gì?”
“Đồng đội cũ của anh cũng làm ở Vạn Kiều đó.”
Hoa Sùng khựng lại, đang muốn mở miệng thì di động đột nhiên vang lên.
Khúc Trị la to: “Tổ trưởng, phòng trọ Trịnh Kỳ thuê có rất nhiều vết máu, có thể đây là hiện trường đầu tiên!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!