Tâm Lý Tội Phạm Cổ Đại
Đi học
Chương 2: Đi học.
Ngủ một giấc tỉnh lại, thì phát hiện mình hiển nhiên không trở về được. Mấy ngày này, Lục Trưng nằm dưỡng bệnh vô cùng buồn chán, cũng may là mẫu thân luôn phái người đưa điểm tâm đến đây, lại thêm trong số hai đại nha hoàn thì được cái Cấp Hương cũng là đứa hoạt bát, sau khi quen rồi thì thích nói mấy tin đồn linh tinh bên ngoài cho hắn nghe, như thế mới làm cho cuộc sống dưỡng bệnh của hắn dễ chịu hơn.
Nhưng dù là thế, cũng không thể chứng tỏ hắn có thể an ổn ngồi lì trong phòng làm một con sâu gạo được. Cuộc nói chuyện của Vân Thị và Anh Quốc Công lúc trước khiến bà chợt nhận ra là mình đã quá cưng chiều đứa con út này, cũng may là lần này chưa gây ra họa lớn nào, còn có thể sửa đổi. Từ trước đến nay bà là người hành động quyết đoán nhanh chóng, nếu đã ý thức được điều này, thì sẽ lập tức bắt tay vào việc chỉnh đứa nhỏ này đi lại đường ngay nẻo phải.
Vì vậy, lúc Vân thị vừa uống trà vừa thản nhiên nói mục đích của mình ra, Lục Trưng lập tức bị ngụm trà vừa uống vào miệng sặc cái gần chết.
Sau một hồi rối loạn, Lục Trưng khụ hai tiếng, dè dặt nói:
– Từ trước đến giờ công việc của đại ca luôn bận rộn, hay là tốt nhất không nên đi quấy rầy huynh ấy thì hơn!
– Đại ca con đã đồng ý rồi – Vân thị thương yêu vỗ vỗ lưng hắn – Lại nói, đó cũng chỉ là kế sách tạm thời, giờ con đang ở trong nhà dưỡng bệnh, bỏ bê việc học hành, đợi đến sau này con về nhà học, như vậy thì sẽ không làm phiền đến ca ca con nữa.
– Con nghe nói ngày nào đại ca cũng phải làm việc đến khuya, có khi đèn đuốc trong phòng đến tận giờ tý mới tắt, con thật sự không đành lòng khiến đại ca càng vất vả hơn ạ.
Vân thị che miệng cười:
– Lần này bị bệnh, lại biết quan tâm huynh trưởng rồi – Bà sờ đầu Lục Trưng – Chỉ là dạy bảo đôi chút, không là gì đối với đại ca con đâu.
Giọng điệu tuy đã dịu dàng hơn, nhưng cũng không còn đường thay đổi.
Lục Trưng muốn khóc đến nơi luôn, mẹ, không ngờ chỉ có con là con ruột, còn đại ca là hàng khuyến mãi đúng không…
Vân thị đứng lên: – Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai mẹ lại đến thăm con – nói xong thì bước ra khỏi cửa rời đi.
Lục Trưng vội vàng cung tiễn mẫu thân, mấy ngày nay hắn vẫn cố gắng bắt chước lời nói cử chỉ cửa nguyên chủ, đề phòng bị người khác phát hiện khác biệt. Cũng may ở thời cổ đại, trẻ con hơi lớn một chút sẽ chuyển đến một viện khác, không thể ở chung với trưởng bối, Lục Trưng và Lục lão phu nhân thân thiết, bất quá cũng chỉ là mỗi ngày thỉnh an một lần, thỉnh thoảng lại cùng ăn một bữa cơm, chứ nói gì đến cha mẹ.
Nghĩ như thế, hắn lại cảm thấy việc đến học ở trong phòng của đại ca không phải chuyện lớn lao gì, dù sao nguyên chủ chẳng khác gì thất học, quan hệ của hắn và Lục Triệt cũng khá xa cách, chắc là sẽ không bị phát hiện gì đâu.
Sau khi nghĩ thông rồi, Lục Trưng lại cảm thấy hơi đói bụng, hắn còn chưa quen với giờ giấc ở đây, mỗi lần đều phải hỏi hai nha hoàn, nhưng lúc này trong phòng không có ai, hắn định ra ngoài xem thử.
Còn chưa ra đến cửa thì hắn chợt nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc ở bên ngoài, lại thêm tiếng cằn nhằn của Cẩm Lộc. Tuy rằng đã cố nén giọng xuống rồi, nhưng Lục Trưng tai thính, xung quanh lại rất im ắng, nên hắn cũng nghe được mấy câu.
– . . . . phiền đến Tam thiếu gia. . . .mau. . . .hậu sự quan trọng hơn. . . .
Lục Trưng dứt khoát đẩy cửa ra, thì thấy Cẩm Lộc đang đứng ở trong viện giáo huấn một tiểu nha đầu, Lục Trưng cảm giác nhìn tiểu nha đầu kia rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Cẩm Lộc liếc mắt một cái thì thấy Lục Trưng, vội sai nha hoàn kia lui xuống, bước đến gần cúi người: – Tam thiếu gia.
Lục Trưng hỏi: – Các ngươi làm ồn cái gì đấy?
Mặt Cẩm Lộc tái mét: – Không có gì hết ạ, chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, lại quấy rầy đến thiếu gia, là lỗi của nô tỳ.
Lục Trưng thấy cô vừa nói vừa quỳ xuống, vội vã ngăn cản: – Ta chỉ tiện miệng hỏi thế, cô không muốn nói thì thôi.
Quả nhiên Cẩm Lộc im miệng ngay.
Lục Trưng đột nhiên cảm thấy mất hứng.
Đúng vào lúc này, Cấp Hương cầm theo hộp điểm tâm đi đến, cô nhỏ hơn Cẩm Lộc một tuổi, không kĩ tính bằng, nhưng nhờ có tài làm điểm tâm cực giỏi nên mới có thể ở lại bên cạnh Lục Trưng. Tuy rằng đều là đại nha hoàn, nhưng quan hệ của Cấp Hương và Cẩm Lộc rất tốt, vẫn luôn nghe lời cô, thấy Lục Trưng và Cẩm Lục dứng trong viện, nhưng sắc mặt của Cẩm Lộc không tốt thì vội vàng tiến đến.
– Tam thiếu gia, vào phòng ăn ít điểm tâm đi ạ.
Lục Trưng đành bỏ chuyện của Cẩm Lộc qua một bên, bước vào phòng. Cấp Hương dọn từng món điểm tâm tứ sắc lên, lại lấy bát đĩa ra đặt ở trước mặt Lục Trưng.
Món thứ nhất là bánh đậu xanh, dùng gạo nếp và bột đậu xanh làm thành hình vuông, bên dưới trải một lớp lá dong, điểm tâm xanh lá nhạt để bên trên màu lá dong xanh đậm, trông cực kỳ hài hòa. Món thứ hai là bánh hạt dẻ, dùng hạt dẻ hấp mềm rồi nghiền nát, bên ngoài bọc một lớp vỏ bánh, chiên qua dầu một lần, vỏ ngoài giòn rụm có màu vàng nhạt, bột hạt dẻ bên trong mềm dẻo ngon miệng. Món thứ ba là bánh hạt sen, chất bánh béo mềm ngọt nhẹ, thơm ngát mềm dẻo, bên trên miếng điểm tâm trắng noãn tẩm một lớp nước đường hoa quế, lan tỏa hương vị ngào ngạt. Loại cuối cùng chính là Bánh mứt táo củ từ có sẵn trong phủ.
Bốn loại điểm tâm này đều có vị thanh nhẹ, hơn nữa màu sắc phối hợp rất đẹp mắt, mỗi cái lại làm rất nhỏ, có thể thấy Cấp Hương tốn rất nhiều tâm tư vào đây.
Ngày hôm ấy cuối cùng Lục Trưng cũng không thực sự phạt các cô, chỉ trừ một tháng tiền tiêu vặt hàng tháng có lệ mà thôi, Cẩm Lộc và Cấp Hương nguyên tưởng rằng không trốn được kiếp nạn, ai ngờ được Lục Trưng lại tha cho các cô dễ dàng như vậy, hai người cảm kính nhưng chẳng hiểu ra sao, ở phương diện hầu hạ hàng ngày Cấp Hương không cẩn thận bằng Cẩm Lộc, nhưng mỗi ngày lại thay đổi các loại điểm tâm khác nhau làm cho Lục Trưng.
Lục Trưng vừa nhìn liền nói với Cấp Hương: – Cô vất vả rồi.
Cấp Hương lập tức nở nụ cười tươi rói, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ bên cạnh trông càng đáng yêu. Lục Trưng ho một cái, hắn biết hai nha đầu này có chút tư tâm với hắn, thế nhưng hắn không có chút hứng thú nào với hai nha đầu này cả, cũng không muốn làm gã đàn ông cặn bã, đành coi như không biết.
Cấp Hương thấy Lục Trưng chỉ ăn một ít điểm tâm, nhất thời thất vọng dẩu môi lên.
Cẩm Lộc kĩ tính, mới nói: – Thiếu gia ăn từ từ thôi, tí nữa lại không ăn được cơm.
Lục Trưng nghe thế, đành thả điểm tâm trong tay lại, vừa định đứng lên đi lại cho tiêu bớt, thì chợt thấy quản gia Lục An đi tới, phía sau có vài đứa nhỏ tầm mười hai mười ba tuổi đi theo.
Mấy đứa nhỏ đều có chút gượng gạo, cũng chú ý quy củ, theo Lục An đi vào, ánh mắt cũng không nhìn lung tung. Mặc quần áo của người hầu được giặt rất sạch sẽ, đi đến trước phòng, đứng nghiêm vô cùng cung kính.
Lục Trưng tò mò đi ra: – An thúc, đây là sao thế?
Lục An cười hiền lành nói: – Đây là thư đồng mà phu nhân chuẩn bị trước cho thiếu gia, ngày mai thiếu gia về nhà học, cũng cần mang thêm mấy người.
Lục Trưng không lên tiếng, nguyên chủ vốn không thích để nhiều người bên mình, hắn cũng vậy, cho nên Lục An còn chưa nói xong, hắn đã đi ngay tới trước mặt mấy đứa nhỏ kia.
Lục An vẫn còn đang giới thiệu: – Mấy đứa nó đều là con cái của người làm trong nhà, phu nhân lo lắng cho thiếu gia, vì vậy muốn để họ ở bên cạnh thiếu gia hầu hạ cậu.
– Ta đương nhiên là hiểu tấm lòng của mẫu thân.
Lục Trưng cười cười, sau đó đi đến trước mặt của một nhóc béo múp: – Ngươi tên gì?
Tên nhóc béo múp cung kính nhìn hắn đáp: – Tiểu nhân tên là A Phúc, thiếu gia đi lại ở bên ngoài, cứ sai bảo tiểu nhân.
– Ta nhớ rõ….trước đây ngươi ở viện ngoài.
Ánh mắt của A Phúc sáng lên: – Thiếu gia còn nhớ rõ tôi hả?
Lục Trưng sờ cằm, trong trí nhớ mơ hồ của nguyên chủ, công nhận thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đã cứu một thằng nhóc bị oan, bây giờ thằng nhóc ấy lại làm thư đồng của mình, coi như là có duyên.
Hắn chỉ vào A Phúc nói với Lục An: – Chọn hắn đi.
Lục An thoáng do dự: – Thiếu gia không chọn thêm mấy đứa nữa ạ?
Lục Trưng nhíu mày: – Ta đi học, mang nhiều thư đồng như thế để làm gì, một là đủ rồi.
Nếu chọn xong thư đồng, việc đi học ở thư phòng Lục Triệt đã là chuyện sắp sẵn.
Thư phòng của Lục Triệt đã bố trí xong từ sớm, chỉ còn chờ Lục Trưng chuyển qua thôi, Lục Trưng dùng hết cách cũng không thể chạy khỏi vận mệnh này, đành phải tâm không cam lòng không nguyện mà dắt theo A Phúc đi Phi Hồng viện.
A Phúc đem bút mực và sách vở của hắn dọn dẹp xong thì ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Lục Trưng thở dài, mở sách ra, chữ nghĩa rậm rạp làm mắt của hắn hoa lên, việc tốt duy nhất đó là hắn biết mấy chữ này, ấy thế mà không có chấm phẩy gì cả, hắn cảm thấy, đọc cái cuốn này xong thì mình cũng thăng.
A Phúc ở một bên vừa giúp hắn mài mực vừa nói:
– Đại thiếu gia phải giờ Dậu mới về, muốn để cậu viết trước hai mươi trang chữ to.
Lục Trưng cứ như gặp đại địch mà cầm bút, sau đó ở trên tờ giấy Tuyên Thành vẽ một nét ngang cơ bản cong vẹo.
– . . . . . .
Hắn cùng A Phúc hai mắt nhìn nhau.
– Ha . . . ha ha. . . lâu rồi không cầm bút, gượng tay. . .
Lục Trưng lau mồ hôi lạnh trên trán, nội tâm phát điên, cái qq gì mà trí nhớ trong đầu có, thân thể lại không chứ!
Không tin tà, Lục Trưng cầm bút lông mà thề, nhất định phải viết được một chữ ra hồn.
—-
Lục Triệt về phủ thì phát hiện trong thư phòng im phăng phắc, lông mày nhíu lại.
Tùy tùng bên cạnh rất biết nhìn sắc mặt, lập tức đến hỏi người hầu ở thư phòng, khi quay lại sắc mặt cổ quái nói:
– Đại nhân, nghe nói tam thiếu gia ở trong phòng luyện chữ đến qua trưa.
Lục triệt kinh ngạc, bất quá không lập tức vào, mà về sân của mình thay đồ trước. Thê tử của y là con một của Binh Bộ Thượng Thư Bùi Giảo, Bùi thị là vợ chồng với y nhiều năm, sớm tâm ý tương thông, một mặt hầu hạ y thay quần áo, một bên tò mò hỏi:
– Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?
Lục Triệt lắc đầu.
Bùi thị cũng không hỏi nhiều, khiến hạ nhân đem hai đứa con gái ôm lại đây.
– Để mấy đứa nhỏ đợi một lát rồi hẵng ẵm đến – Lục Triệt khoát tay – Ta đi thư phòng xem tam đệ trước đã.
Bùi thị cười nói: – Thiếp nghe hạ nhân nói, hôm nay tam đệ rất chăm chỉ, cả ngày đều ở trong thư phòng, không la hét muốn ăn uống, không chuồn ra ngoài chơi, rất hiếm khi được như này.
Sắc mặt Lục Triệt giãn ra: – Nghĩ ra thì chắc là chuyện lần này đã cho nó một bài học. Hi vọng thay đổi của nó là thật, đừng làm cho tổ mẫu và cha mẹ nhọc lòng.
– Chàng ấy à! Nếu mà để cho tam đệ nghe được chàng suy đoán như vậy, chỉ sợ sẽ không vui.
– Ta bất quá là lo lắng thằng nhóc này đánh chết cái nết không chừa, để chúng ta mừng hụt một lần.
– Được rồi, chàng muốn nghi thì nghi phạm nhân trong nhà lao đi, đừng có mà với người nhà cũng không tin thế – Bùi thị có chút không vui nói. Nàng gả về đây gần mười năm, coi như nhìn Lục Trưng từ một bánh bao nhỏ đến lớn, trước đây Lục Trưng rất đáng yêu, trước giờ lại đối vị trưởng tẩu là nàng rất tôn kính, lại nói, nàng cũng cảm thấy Lục Trưng chẳng có gì sai, tuy rằng quần áo lụa là, thế nhưng đâu có làm điều gì xằng bậy, sinh ra từ một gia đình như này, phô trương một chút thì có gì sai?
Lục Triệt vừa thấy biểu tình của Bùi thị thì âm thầm lắc đầu, y không muốn cùng Bùi thị cãi nhau, nhân tiện nói:
– Biết rồi, ta đi nhìn nó một cái rồi về.
– Từ trước đến giờ tam đệ ăn mềm không ăn cứng, chàng cũng đừng quá căng với nó, miễn cho nó nổi tính phản nghịch, trái lại không tốt.
–
Lục Triệt đáp lời, Bùi thị không nói gì thêm, sửa sang lại áo khoácgiúp y, rồi nhìn y đi đến thư phòng của mình.
Lục Triệt đi ra sân, tuy không quá đồng ý với lời của Bùi thị nói, thế nhưng nếu lần này Lục Trưng thật sự thay đổi tốt, thì hắn sẽ đem thanh chủy thủ làm từ tinh thiết Tây Vực đưa cho y làm phần thưởng.
Lục Triệt nghĩ như vậy, lòng tràn đầy tin tưởng mà bước vào thư phòng của mình, sau đó thì sắc mặt thay đổi.
– Cái gì thế này?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!