Tâm Lý Tội Phạm Cổ Đại
Xuyên việt rồi
Quyển thứ nhất: Vụ án họa bì.
Chương 1: Xuyên việt rồi.
Triều Đại Hạ, Vĩnh Ninh năm thứ mười chín, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
Bắt đầu từ buổi sáng, trong phủ Anh Quốc công không hề an bình, nguyên nhân là do tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất, Lục Trưng, lại vừa xảy ra chuyện.
Anh Quốc công Lục Kình cầm roi mây trong tay, vẻ mặt nổi giận đùng đùng .
– Các ngươi đều tránh ra! Hôm nay nhất định ta phải đánh chết tên nghiệp chướng này!
Quản gia Lục An bất đắc dĩ khuyên nhủ:
– Lão gia bớt giận, lão phu nhân lúc này chắc đang ở chỗ của tam thiếu gia đấy!
Ngụ ý chính là ngài bây giờ thét đánh kêu giết đi vào Trúc Thanh Cư, rồi thể nào một lúc sau cũng bị lão phu nhân mắng máu chó đầy đầu đi ra, mất hết cả mặt mũi Quốc Công gia, cần gì phải thế?
Lục Kình tức anh ách, nhưng thật sự lại không dám đi đến chỗ mẫu thân tìm mắng. Ai mà chẳng biết mẫu thân che chở tên nghiệp chướng này nhất cơ chứ, cưng cứ như thể là tròng mắt bà, từ nhỏ đến lớn lần nào gây họa thể nào hắn cũng trốn đến Phúc Thọ Đường, chính mình hết lần này đến lần khác không có cách nào cả, chỉ có thể nhìn hắn bước vào con đường ăn chơi trác táng một đi không trở lại.
Đúng lúc này, Lục phu nhân Vân thị với một đống nha hoàn vây quanh đi đến, hốc mắt thì đỏ bừng, gặp Lục Kình bộ dạng nổi giận đùng đùng, bà cười khẩy một tiếng:
– Sao vậy? Quốc Công gia đây là muốn bức mẫu tử chúng ta vào con đường chết phải không?
– Phu nhân nàng nói gì vậy?
Lục Kình đối mặt với phu nhân nhà mình, nhất thời cả người ỉu xìu:
– Cái này chẳng phải do tiểu súc sinh… khụ khụ, Trưng nhi nơi nơi gây rắc rối, lần này đánh vỡ đầu công tử nhà Hàn Thượng Thư à, phu nhân lần này còn muốn bao che cho nó hay sao?
– Bao che!
Vân thị oán hận nói.
– Ai đánh ai còn chưa biết đâu nhé, Hàn Nhị bây giờ vẫn nhảy nhót vui vẻ, còn đứa con đáng thương của ta vẫn hôn mê bất tỉnh kia kìa!
Lục Kình kinh ngạc.
– Cái gì? Sao lại thế! Lúc trước không phải vẫn tốt đó à?
Nghĩ lại, nói:
– Hay là thằng oắt này nó giả vờ?
– Giả vờ? Thái y đã nói nó hôn mê bất tỉnh, ông giả vờ thử cho ta xem cái coi!
Vân thị giận chịu không nổi.
– Người đâu, chuẩn bị xe cho ta! Ta muốn vào cung vì con ta đòi công đạo!
….
Lục Trưng nửa mê nửa tỉnh thì cảm giác bên tai có tiếng nhốn nháo, quả thực làm phiền hắn không tài nào ngủ được. Trước kì thi hắn ôn tập gấp, mỗi ngày chỉ có thể ngủ hơn hai ba giờ, vật vã lắm mới thi xong, đám gia súc trong phòng này còn ồn cmn ào cái gì chứ!
Lục trưng nhịn không được rống lên một tiếng:
– Ồn ào quá!
Xung quanh nhất thời yên lặng, Lục Trưng vừa lòng, đang chuẩn bị ngủ tiếp, lại nghe thấy tiếng ồn ào càng hơn lúc nãy. Trong lòng hắn nghĩ, chờ ông đây tỉnh ngủ nhất định phải đánh chết cái lũ khốn kiếp chúng mày, lại mê man mà ngủ.
Đợi đến khi tỉnh lại, đã là một tình cảnh khác.
Đập vào mắt, không phải đỉnh màn đã ố vàng của hắn trong ký túc xá quen thuộc, mà là trướng mạn xanh đậm dày nặng, vây quanh bên giường cũng chẳng phải lũ bạn cùng phòng không có nhân tính của hắn, mà là một mỹ phụ tuổi trung niên khóc con mắt đỏ hoe, còn phía sau bà, quỳ một đám tiểu nha hoàn xinh đẹp.
Trong một khoảnh khắc, Lục Trưng liền đơ luôn.
Làm gì đây? Đang quay phim hay là xuyên không hả?
– Con của mẹ, con đã tỉnh! Con mà không tỉnh, mẹ đã muốn đi theo con luôn rồi!
Vân thị nhìn thấy con mình đã tỉnh, nước mắt tí nữa thì lại muốn trào ra, vội vàng bảo người đi gọi thái y, lại bảo người đi báo tin cho lão phu nhân. Ba ngày trước, từ lúc Lục Trưng đánh nhau cùng lão nhị nhà họ Hàn, được đưa về phủ liền bắt đầu hôn mê bất tỉnh, đến Thái y còn không biết nguyên nhân. Vân thị tiến cung khóc lóc kể lể, đương kim Hoàng Đế phái ra nguyên một nửa cái Thái Y Viện, đến cả người có y thuật cao minh nhất là Hứa Viện phán cũng phải bó tay bất lực.
Lục lão phu nhân nghe tin đó liên hôn mê bất tỉnh tại đương trường, đến nay còn nằm trên giường.
Lục Trưng hôn mê ba ngày, cơm nước không ăn, chỉ có thể dùng Nhân Sâm treo mạng. Buổi sáng đó hắn bắt đầu phát sốt, dùng đủ mọi cách cũng không thể hạ nhiệt độ, Hứa Viện phán nói nếu đến đêm nay còn không hạ sốt, thì thật sự hết hi vọng rồi.
Vân thị khóc đến xém tí thì ngất. Bà sinh ra chỉ có năm người con, ba nam hai nữ, Lục Trưng là lão tới tử (1), út ít nhất nên bà đặc biệt cưng chiều, nay nghe đến tin dữ, như thể tươi sống khoét thịt của bà. Đến ngay cả Anh Quốc công trước giờ luôn đối với đứa con trai này chỉ tiếc “rèn sắt không thể thành thép” cũng lo lắng hốc hác cả người.
(1) Lão tới tử: đứa con khi đã cao tuổi mới có.
Nếu không phải Vân thị sống chết không đồng ý, lúc này có lẽ phủ Anh Quốc công đã bắt đầu chuẩn bị tang lễ. Ai nào biết, lúc này cư nhiên Lục Trưng tỉnh lại!
Ấy vậy mà tỉnh thì tỉnh, “Lục Trưng” đã không còn là Lục Trưng.
Lục Trưng, nam, 19 tuổi, sinh viên năm thứ hai, Khoa tâm lý thuộc Học Viện A, chuyên ngành tâm lý học tội phạm, mới vừa liều mạng thi xong học kỳ cuối.
Vì nguyên nhân gì không rõ.
Xuyên không.
…
Anh Quốc công Lục Kình là một trong ba vị Quốc công của triều đại Đại Hạ, tay nắm quân quyền, cực kỳ được Vĩnh Ninh đế tín nhiệm. Ông cưới con gái duy nhất của Trưởng Đại công chúa Tương Nghi là Vân thị, Trưởng Đại công chúa Tương Nghi là em gái Tiên Đế yêu thương nhất, khi đương kim thánh thượng kế vị cũng không dị nghị một lòng dốc sức ủng hộ, chính vì vậy hai đời đế vương đối với bà đều vô cùng ân sủng, liên quan đến cả Vân thị cũng phá lệ ưu đãi.
Lục Kình cùng Vân thị phi thường ân ái, năm đứa con trong phủ đều là Vân thị sở sinh. Con trai trưởng Lục Triệt lúc nhỏ là danh tài, nay đã làm đến chức Hình bộ Tả Thị Lang, con thứ là Lục Tuần trú tại quận Tương Dương, trưởng nữ Lục Uyển Dung là con dâu cả phủ Ninh Quốc công, thứ nữ Lục Uyển Tâm thì gả cho Thẩm gia Thẩm Thanh Lưu.
Ngoài những vị trên người người đều có tiền đồ, đặc biệt lại chỉ xuất hiện riêng đứa con cưng Lục Trưng này của mình, từ nhỏ đến lớn bất học vô thuật gây rắc rối. Nhưng Vân thị yêu thương cưng chiều hắn, ở nhà thì lão phu nhân rất hay bao che, mỗi lần Lục Kình muốn dạy dỗ hắn, đều bị hai nữ nhân trong nhà làm ầm ĩ không làm gì được.
Lần này hắn té xỉu, nguyên nhân là do hắn gây gổ với Hàn Nhị dẫn đến hai người đánh nhau. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết việc này là Lục Trưng gây chuyện trước, nhưng hắn ngất một quả này, trái lại Hàn Nhị là người bị hại thì tội hắn lại phải gánh.
Hàn Thượng Thư bị Hoàng Đế mắng xối xả không biết dạy con, về nhà lôi Hàn Nhị ra đánh một trận, sau đó bắt hắn đến chịu đòn nhận tội. Hàn Nhị tâm cao khí ngạo, trở về liền bệnh, thù oán hai nhà Hàn – Lục bắt đầu từ đây.
Lục Kình biết nhà mình có được như ngày hôm nay đều dựa vào sự tín nhiệm và ân sủng của Hoàng Đế, cho nên thái độ cư xử của ông rất khiêm tốn, trong chốn quan trường có danh xưng là “người tốt”. Nhưng lần này Vân thị vào cung khóc kể cáo trạng ông cũng ngầm đồng ý, dù Lục Trưng có ngang bướng gây sự như thế nào thì đó cũng là con mình, người thì lại đang nửa sống nửa chết nằm trên giường, Hàn Nhị dù đến nhận lỗi thì cũng là không cam tâm tình nguyện, nên Lục Kình mặc kệ mọi việc có phải do con mình gây sự trước hay không.
Lúc nghe tin Lục Trưng đã tỉnh khi đó ông còn đang ở thư phòng chiêu đãi khách, nhất thời kích động đứng lên làm đổ cả tách trà. Mấy vị khách đều biết trong lòng ông lo lắng con trai thế nên đều lục tục cáo từ ra về.
Lục Kình tâm thần không yên tiễn khách, đang chuẩn bị đi đến Trúc Thanh cư của Lục Trưng, lại bị quản gia vội vàng ngăn lại:
– Lão gia à lão gia, ngài trước tiên đi thay một bộ quần áo đi đã!
Thế nên lúc này Lục Kinh mới phát hiện ra trên người mình dính đầy nước trà, ông khụ hai tiếng:
– Thái y đến chưa?
– Ngài yên tâm, tam thiếu gia vừa tỉnh, phu nhân lập tức phái người đi mời rồi.
– Vậy thì tốt.
Lục Kình đứng im tại chỗ một hồi, mới trở về phòng thay đồ.
Lão quản gia đi theo đằng sau ông, giả vờ không chú ý dùng giày lau đi vệt nước trên mặt đất.
…
Chờ đến khi Lục Kình đi đến Trúc Thanh cư thì thái y đã ly khai.
Lục trưng tựa vào đầu giường, Vân thị một bên vừa lau nước mắt vừa cùng hắn nói chuyện. Khi Lục Kình tới, Vân thị còn chưa phát hiện ra ông, thì Lục Trưng đã ngẩng đầu lên.
– Phụ thân.
Lục kình đứng lại, mày nhíu lại một cái. Con trai vẫn là bộ dạng ấy, nhưng không hiểu vì sao lại có một thoáng làm ông do dự.
– Lão gia, lần này Trưng nhi phải chịu thiệt thòi lớn.
Lục kình vỗ vỗ bả vai Vân thị, lại hỏi:
– Trưng nhi cảm thấy thế nào rồi?
Lục trưng rũ mắt xuống:
– Đã phiền phụ thân lo nghĩ, con cảm thấy đã đỡ hơn rồi.
– May mắn thì mấy ngày sẽ ổn thôi, lúc này ở trong nhà nghỉ ngơi, từ sau nhớ cẩn thận hành động cùng lời ăn tiếng nói, đừng để cho tổ mẫu và mẫu thân con lo lắng.
– Dạ, con xin nghe lời phụ thân dạy bảo.
Lục Kình lại nhíu mày, lại một lần nữa ông lại cảm giác không đúng, nhưng để ông nói không đúng chỗ nào thì lại nói không ra được.
Lục trưng nhìn về phía Vân thị:
– Mẹ, không biết A Nhân bây giờ đang ở đâu?
Vân thị căm hận nói:
– Con bị đánh đến mức thương nặng như thế này, hắn thân là tiểu tư, cư nhiên không vì con chắn đòn, thực quá thất trách, ta đã sai người đem hắn bán đi rồi.
Lục Trưng cúi đầu. Vân thị sợ hắn khó chịu, lại vội vàng nói thêm:
– Mẹ biết hắn hầu hạ con nhiều năm, tuy nói bán, nhưng cũng không làm gì quá phận, chỉ là không cho hắn tiếp tục hầu hạ con thôi…
– Mẹ nghĩ nhiều rồi, con đương nhiên biết mẹ muốn tốt cho con.
Vân thị cười vui vẻ, lại nói:
– Cẩm Lộc cùng Cấp Hương tuy nói có chỗ không chu đáo, nhưng niệm tình các nàng một lòng từ trước đến giờ, mẹ không tiện thay con làm chủ, vậy từ con xử trí các nàng đi. Chỉ là thân thể con nay còn chưa khỏe, cứ để đó ghi nợ, tạm thời cứ để cho các nàng hầu hạ con, chờ đến khi con khỏe lại nói sau.
Lục trưng quay đầu lại, liền nhìn thấy hai tỳ nữ đang quỳ dưới đất, hắn gật đầu:
– Đều theo ý mẫu thân.
Vân thị thấy thần sắc của hắn mệt mỏi, vội vàng nói:
– Con trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ lại tới thăm.
– Cung tiễn phụ thân, mẫu thân.
Vân Thị cùng Lục Kình đi ra Trúc Thanh Cư, lúc này mới phát hiện đôi cau mày thật chặt, không vui nói:
– Khó khăn lắm con trai mới khỏe lên chút, vẻ mặt của ông như này là sao?
Lục kình vội vã xin khoan dung nói:
– Ta cảm thấy sau khi Trưng Nhi tỉnh lại có thay đổi không nhỏ.
– Lần này nó dạo qua cửa sinh tử một lần, tâm tính tự nhiên có thay đổi – Vân thị thở dài – Nguyên lai thiếp nghĩ nó tuổi còn nhỏ, thiên tư lại không cao bằng huynh tỷ đồng lứa, cho nên vẫn tùy theo ý nó, giờ nghĩ lại có lẽ là thiếp đã sai rồi.
Lục Kình không nghĩ rằng Vân thị sẽ nói ra lời này, vui vẻ nói:
– Phu nhân nếu nghĩ được như vậy thì tốt quá.
– Haizz, là thiếp làm hư nó. – Vân thị lắc đầu – Chờ thân thể nó khỏe lên rồi, thì để nó ở nhà học tập, tìm một người quản giáo dạy dỗ nó.
– Phu nhân nói đúng.
…
Vợ chồng hai người rời đi, theo đó Trúc Thanh cư dần dần an tĩnh lại, Cẩm Lộc và Cấp Hương còn quỳ trên mặt đất, sau khi Vân thị rời đi, Lục Trưng vẫn không kêu họ đứng lên, tuy nói hai người họ vẫn hầu hạ Lục Trưng, nhưng thực tế so ra tình cảm vẫn không bằng Lục Trưng với A Nhân, đến ngay cả A Nhân đều bị phu nhân không chút lưu tình đem bán, Lục Trưng cũng không mở miệng cầu tình, điều này càng làm cho các nàng vì vận mệnh của mình mà hoảng sợ.
Lục Trưng tựa vào đầu giường thất thần, trên thực tế, đổi thành bất cứ ai đột nhiên phát hiện chính mình xuyên không, đại khái vẻ mặt cũng mờ mịt như hắn.
Khó khăn lắm mới qua loa đối phó đi Vân thị cùng Anh Quốc công, Lục Trưng chỉ cảm thấy mạng mình mất đi nguyên nửa.
Hắn dám dùng hiểu biết về lịch sử mà mấy năm nay chưa từng cải cách xin thề, trong lịch sử Trung Quốc trừ bỏ triều Hạ trong Hạ, Thương, Chu, căn bản không có triều đại Đại Hạ.
Tuy nói có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng hành vi cử chỉ linh tinh không phải nhìn là có thể học.
Lục Trưng phục hồi tinh thần, mới phát hiện Cẩm Lộc cùng Cấp Hương vẫn còn quỳ trên đất, thậm chí đã muốn lạnh run rồi. hắn vội vàng nói:
– Các cô nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.
– Thiếu… thiếu gia?
Lúc này Lục Trưng mới nhận thấy mình nói sai, vội sửa lại:
– Ta muốn nghỉ ngơi, các cô đều lui ra đi.
Đợi hai người họ rời đi, Lục Trưng mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn quanh 4 phía, lại nhìn cơ thể chính mình, cười gượng nói:
– Ngủ một giấc tỉnh lại, liệu có phát hiện mình đang nằm mơ hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!