Tam Ma Thám Trảo - Chương 3: Nhân tình thế thái thật khó lường - Chỉ thiệt thân cho kẻ thế cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Tam Ma Thám Trảo


Chương 3: Nhân tình thế thái thật khó lường - Chỉ thiệt thân cho kẻ thế cô



Sực tỉnh lại với cảm nhận bản thân chợt có vị thế như đang nằm xoay nghiên, Giang Cửu Linh sau đó càng thêm giật mình vì nhận ra dù vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tọa công nhưng cảm giác đang bị đặt nằm xoay nghiên vẫn tiếp tục tồn tại chẳng hề thay đổi.

Vì thế Giang Cửu Linh không những đành bỏ dỡ việc tọa công mà còn nôn nao lo lắng, quyết tự tìm hiểu xem tại sao lại có cảm giác này.

Nhưng rốt cuộc Giang Cửu Linh không tài nào minh bạch được, có chăng là chỉ dần dà hiểu ra khi đột ngột nghe từ bên ngoài pho tượng chợt vang lên các mẩu đối thoại.

Thoạt tiên là có giọng nam trầm cất lên :

– Ai đã phóng hỏa thiêu hủy am Thiên Phật tự?

Đáp lại là giọng một nữ nhân nghe rất quen tai đối với Giang Cửu Linh :

– Đại sư ca ngỡ là do muội chăng? Nhưng theo mệnh lệnh cũng như mọi sắp đặt phân phó của Giáo chủ, đại sư ca từ lâu có nhiệm vụ tiếp ứng muội. Vậy nói đi, vì đại sư ca đã xuất hiện kịp lúc, ắt phải thấy hoặc phát hiện am Thiên Phật tự đã do kẻ nào phóng hỏa, đúng chăng?

Going nam trầm phủ nhận :

– Lúc ta phát hiện thì đã muộn và khi chạy đến chỉ còn thấy mỗi mình muội đang khẩn trương ôm theo pho tượng Phật bị cháy nám này để tất tả bỏ đi. Chuyện gì đã xảy ra?

Nghe đến đây Giang Cửu Linh vỡ lẽ, sở dĩ có lúc phải chịu cảm giác nóng bức là vì toàn bộ Thiên Phật tự bị phóng hỏa, và nếu lúc này ở bản thân có cảm nhận đang trong tư thế nằm xoay nghiên thì là do được người mang đi, dù đối với người đó thì chỉ có pho tượng Phật bị đưa đi nhưng chẳng ai có thể ngờ ẩn bên trong pho tượng Phật lại còn có thêm Giang Cửu Linh.

Vừa lúc đó Giang Cửu Linh có cảm nhận vừa bị ném xuống.

Thịch.

Quả vậy vì có tiếng nói của nữ nhân nọ than :

– Có kẻ ra tay trước chúng ta, không những phóng hỏa mà còn nhẫn tâm tàn sát tất cả chẳng còn một ai. May mà muội kịp phát hiện và vội ẩn ngay, nếu không e đã xảy ra giao đấu. Cho dù khó thể làm muội mất mạng nhưng nhất định sẽ bại lộ tung tích, là điều Giáo chủ luôn nghiêm cẩn căn dặn và nhất là chúng ta ắt cũng mất luôn cơ hội truy tìm bí kíp võ học mà theo muội suy đoán có thể được cất giấu ngay bên trong pho tượng quái quỷ và quá nặng này.

– Đây là pho tượng Thiên Thủ Phật, đúng không? Nhưng những cánh tay của pho tượng đâu?

– Tất cả đã cháy. Cuối cùng vì không muốn đến lượt thân pho tượng cũng bị thiêu hủy, muội đành mạo hiểm dùng thần công hộ thể, xông vào lửa đỏ và ôm theo pho tượng cùng chạy.

– Bọn sát nhân phóng hỏa không phát hiện ra muội sao?

– Đại sư ca quá đề cao họ. Vì không những họ vô khả phát hiện muội chỉ là một sư thái giả mạo mà ngay khi họ phóng hỏa xong, thật lạ, bỗng có một đại cao thủ khác xuất hiện và lần lượt kết liễu hầu như toàn bộ lũ hung đồ phóng hỏa.

– Đại cao thủ nào vậy?

– Muội không nhìn rõ chân diện, phần do muội đang vội cứu pho tượng quý vô giá này, phần thì vì thân thủ của nhân vật ấy quả cao minh, thoạt ẩn thoạt hiện và hạ thủ cơ hồ không gây thành bất kỳ tiếng động nào.

– Bọn hung thủ chẳng kịp phản kháng ư?

– Phải rồi, đại sư ca có nhắc muội mới nhớ. Dĩ nhiên chẳng bao giờ có kẻ cam tâm chịu chết mà không phản kháng. Nhưng lạ lắm, bọn hung thủ tới phóng hỏa tuy có bản lĩnh khá cao minh thế mà dường như chẳng kịp có bất kỳ phản ứng nào khi phát hiện có đại cao thủ nọ đột ngột xuất hiện. Hay nói đúng hơn có chăng là họ chỉ tỏ lộ phản ứng như thể chẳng bao giờ ngờ lại có sự xuất hiện của đại cao thủ nọ. Vì thế tất cả đều không thể thoát độc thủ của nhân vật hạ sát họ.

– Ý muốn nói bọn hung thủ sau khi phóng hỏa thiêu hủỷ mọi dấu tích thì đến lượt chúng bị sát nhân diệt khẩu?

– Không sai. Và nếu đại sư ca cũng có nhận định này thì bản thân muội càng thêm quả quyết nhất định bọn chúng đã bị sát nhân diệt khẩu.

– Nhân vật đại cao thủ đó cũng vì bí kíp võ học lẽ ra chỉ có ở bổn giáo đang tìm chăng?

– Muội không thể quả quyết, riêng ý đại sư ca thì thế nào?

Chợt giọng nam trầm khẽ kêu :

– Suỵt, có người đến.

Giọng nữ nhân cũng khẽ lại :

– Cũng là đại cao thủ ấy chăng?

Giọng nam trầm thấp :

– Chưa hẳn, vì tiếng chân người sắp đến chưa đủ nhẹ, chứng tỏ thân thủ không thực sự đạt đủ cao minh.

– Vậy đại sư ca định lẽ nào? Vì muội không thể để mất pho tượng này.

– Chúng ta nên tạm lánh mặt. Về pho tượng thì chớ lo vì nếu kẻ sắp đến lại dám to gan chiếm đoạt thì dù có bị Giáo chủ quở trách thì ta cũng quyết xuất chiêu ngăn cản, cho kẻ đó nếm mùi lợi hại. Đi nào.

Vì thế Giang Cửu Linh nhờ vẫn ẩn thân ngay bên trong pho tượng rỗng ruột nên lại được nghe một mẩu đối thoại khác, bắt đầu bằng một tiếng reo quả nhiên là do nữ nhân phát ra :

– Tam sư huynh nhìn kìa, sao ở đây bỗng dưng xuất hiện một pho tượng Phật, còn bị cháy nham nhở?

– Ngũ sư muội chớ loạn động, cũng đừng vội chạm tay vào.

– Như vậy là pho tượng Thiên Thủ Phật, lại còn bị cháy thế này, liệu có liên quan gì đến trận hỏa hoạn tối qua, và tờ mờ sáng chúng ta đã nghe mọi người thì thào?

– Am Thiên Phật tự đột nhiên bị phóng hỏa, lại xuất hiện rải rác xung quanh toàn là thi thể của bọn thủy khấu ở tận mãi vùng Trường Giang xa xôi, lại đột ngột lặn lội đến đây rồi cam chịu bỏ mạng?

– Ý tam sư huynh muốn nói nguyên ủy sự việc phải có liên quan đến sự hiện hữu khó thể giải thích của pho tượng Phật này lẽ ra phải ở Thiên Phật tự thì lại bị ném lăn lốc ở đây?

– Ngu huynh cũng có phần nào nghi như vậy, ngũ sư muội nghĩ sao nếu ngu huynh quyết định thử tung một chưởng quật vỡ pho tượng này xem sao?

– Như vậy sẽ gây những kinh động không cần thiết, huống hồ muội và tam sư huynh đã lẻn sư phụ trốn đi, vạn nhất nếu để mọi người phát hiện và bẩm báo đến phái Hoa Sơn của chúng ta thì sao?

– Ngũ sư muội nói cũng đúng. Hai chúng ta đã lẻn trốn đi, nếu tùy tiện gây kinh động thì có khác nào tự lạy ông tôi ở bụi này? Nhưng nhân đây, thiết nghĩ ngũ sư muội đã đến lúc phải chìu ý ngu huynh dù chỉ một lần này thôi chăng?

– Tam sư huynh bảo sao? Chìu ý tam sư huynh ư? Há chẳng phải vì hai chúng ta quá yêu nhau nên muội mới tán thành, lập tức cùng tam sư huynh lẻn trốn bỏ sư môn mà đi như thế này sao? Há lẽ như vậy là muội chưa chìu ý tam sư huynh?

– Ý ta không phải ám chỉ điều đó, trái lại, ta thật sự cảm kích vì được muội thuận tình bỏ sư môn mà đi với ta. Nhưng ngũ sư muội ôi, sao ta vẫn cứ lo là sẽ có ngày ngũ sư muội thay lòng đổi dạ, có thể vì không chịu nổi cảnh sống cơ cực mà mấy ngày qua chỉ mới là khởi đầu. Thế nên ta sẽ hoàn toàn yên tâm nếu ngũ sư muội có thể minh chứng sẽ mãi mãi là người của ta. Hãy chìu ý ta, quanh đây luôn vắng vẻ, lại nhân lúc trời thanh mát vì hãy còn quá sớm thế này, ngũ sư muội hãy cùng ta thành thân, thực sự trở thành phu thê của nhau. Được chăng, ngũ sư muội?

– Ý của tam sư huynh là… là…

– Phải rồi, ý ta muốn được thụ hưởng tấm thân trong trắng ngọc ngà của ngũ sư muội. Hãy cùng ta thành thân nha, ngũ sư muội. Ôi… ta yêu muội biết bao. Muội sẽ mãi là thê tử duy nhất của ta.

– Nhưng… nhưng… ở đây trống trải quá, e không tiện. Đừng mà tam sư huynh.

– Thôi nào, muội hãy chìu ta, chỉ một lần này thôi. Hay muội không thật dạ yêu thương ta?

– Không phải. Vì tận thâm tâm tam sư huynh ắt cũng minh bạch muội chưa hề yêu ai khác ngoài tam sư huynh. Nhưng về chuyện này thì ôi… muội ngượng lắm. Hay là để đến tối… được không, tam sư huynh?

– Không được. Ta không chờ được nữa. Hãy chìu ta, nếu muội đã toàn tâm toàn ý quyết trở thành phu thê cùng ta. Nào hãy để ta cởi y phục hộ muội. Đừng ngại vì dù bây giờ hay để đến tối thì cũng vậy thôi. Ối, dưới lớp yếm thắm này ắt là đôi nhủ hoa thật mềm mại, thật trắng mà từ lâu nay ta luôn thèm khát được chạm tay vào. Hãy chìu ta, chỉ một lần này thôi, ngoan nào, ngũ sư muội.

– Ứ… muội ngượng lắm nhưng sao tam sư huynh cứ nói chỉ mỗi một lần này thôi? Nào, hãy đáp lời đi, sau đó muội sẽ hoàn toàn chìu ý tam sư huynh?

– Ôi quả là hương trinh có khác. Ta thật diễm phúc vì là người đầu tiên thụ hưởng tấm thân xử nữ của muội. Ôi thơm lắm…

– Có phải tam sư huynh đã từng thân cận nữ sắc và muội không phải là ngươi đầu của tam sư huynh?

– Không phải, muội đừng ngờ oan cho ta. Vì cũng như muội ta chưa từng yêu ai khác ngoài muội, nào đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Hãy để yên, ta sẽ đưa muội cùng lạc đến tận đỉnh Vu Sơn. Hãy để ta cởi hết y phục cho muội nha?

– Không được. Tam sư huynh mau dừng lại và cũng hãy cho muội biết thế nào là lạc đến đỉnh Vu Sơn? Tam sư huynh đã từng hưởng lạc thú như thế này bao nhiêu lần rồi? Và với những ai?

– Hề hề… ta đang cao hứng thế này sao muội nỡ bảo ta phải dừng? Há lẽ tự bản thân muội vẫn chưa cảm nhận được sự phấn khích sau những lần ta vuốt ve mơn trớn khắp thân muội ư? Nào, đừng cố kiềm chế nữa vì ta biết dục vọng của muội cũng đang dâng trào chẳng kém gì ta lúc này. Hề hề…

– Dừng lại ngay. Hóa ra tam sư huynh chỉ yêu thương muội bằng môi miệng, kỳ thực tự đáy lòng tam sư huynh chỉ mong thỏa mãn mọi thèm khát về dục vọng thấp hèn mà thôi. Đúng như thế chăng? Mau dừng lại, dừng lại ngay nào?

– Muốn ta đừng ư? Muộn rồi, trừ phi muội phải cho ta thỏa mãn, nếu không thì chớ mong ta có thể dừng, ha ha…

Có tiếng xé rách y phục.

Soạt…

Nhưng lập tức lại có tiếng thét :

– Đào Khánh Sơn, ngươi thật vô sỉ. Toan điểm trụ huyệt đạo của ta để tha hồ dày vò cưỡng đoạt ta ư? Hãy đỡ.

Ào…

Tiếp theo là tràng cười khả ố, cũng là những tràng cười nãy giờ Giang Cửu Linh đã nghe :

– Nếu không muốn bị cưỡng đoạt thì sao muội không ngoan ngoãn và nguyện ý hiến dâng? Còn muốn xuất thủ ư? Ha ha… ta e muội chẳng đủ tư cách. Vậy đừng miễn cưỡng làm gì chỉ tổ thiệt thân thôi vì tội dám làm ta mất hứng. Xem đây, ha ha…

Có tiếng chạm kình liên tiếp vang lên.

Ầm…

Vù…

Bùng…

Bất chợt có tiếng thóa mạ :

– Tiện nhân ngươi dám lẻn dùng ám khí ư? Nếu vậy hừ… đừng trách Đào Khánh Sơn ta độc ác sẽ hạ thủ ngươi trước, sau thì cưỡng dâm. Ngươi dù có hối cũng quá muộn. Đỡ.

Ầm.

Có tiếng kêu đau đớn :

– Hự, Đào Khánh Sơn ngươi nỡ tuyệt tình thật sao? Ta dù chết quyết không để ngươi toại nguyện.

– Muộn rồi vì ngươi đã làm ta khích nộ. Và ngươi có biết chăng sau khi được thỏa nguyện, đã tiền sát hậu dâm được ngươi, tự ta sẽ quay về đầu thú, sẽ bẩm báo với sư phụ Chưởng môn là ta đã bị hạng yêu nữ ngươi mê hoặc, nhất định sư phụ sẽ tha thứ cho ta, còn ngươi vẫn mãi mãi là một oan hồn chẳng mong có ngày được siêu sinh. Ha ha…

Lại có tiếng quát vang lên một lần nữa :

– Đào Khánh Sơn ngươi chỉ là một kẻ dâm tặc hèn hạ. Ta thật lầm khi để bao lời đường mật của ngươi mê hoặc. Ta hận ngươi, dù chết vẫn mãi hận ngươi. A… a…

– Đứng lại. Ôi, thật đáng tiếc, sao lại để tiện nhân có cơ hội nhảy xuống vực tự sát thế này? Thật là hoài phí cả một vưu vật trời ban. Hừ…

Chợt có tiếng quát :

– Pho tượng Phật khả ố này thật to gan, sao dám trơ mắt nhìn như thể cười nhạo ta như vậy? Thật đáng chết!

Ầm…

Giang Cửu Linh bị chấn động và chợt hiểu đấy là bản thân cùng với pho tượng đang che bên ngoài vì đột ngột trở thành đối tượng cho tên dâm tặc Đào Khánh Sơn trút giận nên vừa phải hứng chịu một chưởng kình của hắn.

Nhưng may thay pho tượng chỉ lăn vài vòng rồi đứng yên và sau đó không bao lâu, Giang Cửu Linh lại được nghe một mẩu đối thoại khác, là do hai nhân vật lúc đầu ắt vừa tái xuất hiện để tiếp tục câu chuyện từng bị bỏ dỡ :

– Sao đại sư ca ngăn không cho muội hiện thân trừng trị tên Đào Khánh Sơn dâm ô khả ố?

Giọng nam trầm lại cất lên :

– Đấy là chuyện của người, của phái Hoa Sơn, nào can hệ gì đến chúng ta. Huống hồ muội ắt vẫn nhớ, Giáo chủ đâu dễ ưng thuận cho chúng ta tự xuất đầu lộ diện chỉ vì hành vi dâm ô của ai đó hoặc vì vỏn vẹn một sinh mạng cỏn con hoàn toàn chẳng thể so sánh với đại sự chúng ta cần phải hoàn thành.

– Nhưng lẽ nào chúng ta thấy bất bình mà vẫn tọa thị bàng quan? Thật hổ danh cho chúng ta tự hào từng là người luyện võ.

– Muội hàm ý chê trách ta? Nếu vậy liệu thế nào nếu ta theo nghiêm luật bổn giáo, không những chê trách mà còn xử trị muội về hành vi đã làm bổn giáo mất cơ hội phát hiện bí kíp võ học được Giáo chủ đoan quyết là từng cất giấu ở Thiên Phật tự?

– Muội tuân theo mọi phân phó của Giáo chủ đã ba năm liền chịu thí phát quy y, dụng tâm là tiềm phục Thiên Phật tự để dò la tung tích lẫn hạ lạc của bí kíp võ học. Muội không nghĩ bản thân đã không hoàn thành trọng trách. Vì kỳ thực khắp trong ngoài Thiên Phật tự muội đều đã xem xét kỹ và tuyệt chẳng phát hiện bất kỳ khả nghi ngoại trừ mỗi một pho tượng Thiên Thủ Phật này.

– Ý muội vẫn quả quyết bí kíp võ học chẳng thể tàng chứa đâu khác ngoài pho tượng Thiên Thủ Phật này?

– Đấy là điểm chỉ mới sáng hôm qua muội ngẫu nhiên phát hiện.

– Như thế nào?

– Hãy để muội thuật kể từ đầu. Cách đây ba ngày có một nhân vật tự xưng là họ Tôn chợt tìm đến am Thiên Phật tự với đề xuất mong được lập đàn cầu siêu cho hai vong linh đã khuất. Sau đó cũng cùng một ngày vào lúc chiều nhập nhoạng, nhân vật họ Tôn quay lại với một gã đi kèm. Sở dĩ muội kể tường tận chuyện này vì phát hiện nhân vật họ Tôn có điều gì đó thật đáng nghi.

– Là họ Tôn cũng quan tâm tới bí kíp võ học như bổn giáo?

– Đại sư ca cũng nghĩ như thế ư? Phần muội vào thời điểm lúc ấy chỉ cảm thấy nghi vì tình cờ phát hiện nhân vật họ Tôn có thân thủ chẳng hề tầm thường. Trái lại theo muội đoán, lão phải là hạng chân nhân bất lộ tướng. Từ đó muội mới nghi ngờ, hay là lão cũng quan tâm tới bí kíp võ học.

– Sau đó thì sau?

– Ngay tối ấy lão bỏ đi, chỉ để gã Tôn Giang lưu lại bảo là để trai giới ba ngày vì nếu đừng có sự biến đêm qua thì hôm nay là đúng ngày cần lập đàn cầu siêu cho song thân gã.

– Nếu vậy ngay đêm qua gã Tôn Giang này ắt cũng đã vong mạng?

– Điều kỳ lạ là gã Tôn Giang đã đột ngột thất tung. Vì đêm qua, từ chỗ ẩn thân, muội nghe rõ bọn hung nhân có xuất xứ tận Trường Giang đã bảo nhau phải tìm cho bằng được gã, đại sư ca hiểu ý muội muốn nói chứ? Gã vẫn chưa bị sát hại.

– Đương nhiên ta hiểu. Vậy là gã Tôn Giang và lão họ Tôn đang bị muội nghi ngờ ắt có sự đồng mưu liên quan đến bí kíp võ học, giả như ngay lúc này ta và muội không tìm thấy bí kíp ấy được ẩn giấu ở trong pho tượng Thiên Thủ Phật này?

– Sao đại sư ca chưa gì đã quả quyết chúng ta sẽ không tìm thấy bí kíp võ học ở trong pho tượng Phật?

– Muội đừng giả ngây giả ngô nữa, vì chẳng ai hiểu muội bằng ta. Rằng muội đang mong dẫn dắt ta phải chú tâm đến hai nhân vật cùng mang họ Tôn này, để làm gì nếu không để muội tự chạy tội, giả như không thể nào tìm thấy bí kíp võ học ẩn giấu trong pho tượng, há lẽ muội không nói thêm rằng bí kíp võ học ắt đã bị hai nhân vật họ Tôn kịp phỗng tay trên hay sao?

– Đại sư ca nghĩ sai rồi, vì đề cập đến họ Tôn là muội muốn cho đại sư ca biết ý của muội đang phần nào nghi lão liên quan đến trận thảm sát quá ác độc đêm qua. Riêng về pho tượng Phật thì thế này. Sáng qua muội được phân phó phải lau sạch bụi bẩn bám quanh tượng, muội không tiện leo trèo vì rất có thể sẽ để lộ thân thủ võ học. Muội có nhờ gã Tôn Giang và đại sư ca tin chăng đã có một lúc nào đó, chẳng rõ gã Tôn Giang đã có hành động như thế nào nhưng lại khiến cho từ trong pho tượng phát ra một vài tiếng lách cách. Muội quả quyết đấy là những tiếng động chỉ có thể xuất phát từ một cơ quan được bố trí đâu đó ngay bên trong pho tượng. Đại sư ca nghĩ sao?

– Có cơ quan thật ư? Sao muội không nói sớm để ta thử tìm xem sao?

– Muội chưa có dịp, vả lại muội vẫn phần nào ngờ ngợ, vạn nhất cùng với bí kíp võ học rất có thể cũng có ám tàng cơ quan gây hại đến chúng ta thì sao?

– Vậy ý muội thế nào?

– Nếu được, theo muội, hay là chúng ta cứ đưa cả pho tượng về phục mệnh Giáo chủ?

– Đấy là cả một chặng đường khá dài, vạn nhất ẩn chứa bên trong pho tượng không hề có bí kíp võ học thì sao? Muội không ngại sẽ khiến Giáo chủ thịnh nộ ư?

– Theo ý đại sư ca thì sao?

– Chúng ta cứ tìm cách thử khai mở. Và nếu muội lo ngại, hãy phó giao phần việc nguy hiểm này cho một mình ta.

– Và khi đại sư ca tìm thấy bí kíp võ học…

– Thì đương nhiên ta sẽ bẩm báo rõ tất cả đều do công của muội, hay muội nghĩ ta sẽ cướp công của muội?

– Muội chưa hề có ý nghĩ sẽ độc chiếm công lao về mình, huống hồ suốt ba năm qua mọi việc đều do muội và đại sư ca cùng đồng tâm hiệp lực tiến hành. Muội chỉ muốn nhắc nhở đại sư ca về điều Giáo chủ đã hứa, bất luận ai nếu tìm được bí kíp võ học và đem về phục bẩm thì chỉ duy nhất kẻ ấy sẽ được Giáo chủ ưu ái cất nhấc lên hàng Thiếu giáo chủ, rồi sẽ một ngày trở thành Giáo chủ kế nhiệm.

– Đương nhiên ta vẫn nhớ, hay muội muốn thế nào? Vì nếu ta đoán hiểu không lầm thì tuy muội không dám mạo hiểm khai mở cơ quan do ngại có thể bị phương hại đến bản thân thì đồng thời muội cũng không muốn bị mất phần lập công đối với bổn giáo, đúng chăng?

– Sao đại sư ca không hiểu thêm là muội cũng chẳng muốn sinh mạng của đại sư ca bị phương hại?

– Vậy là cứ đưa cả pho tượng về cho Giáo chủ tự định đoạt? Nhưng như thế liệu có ổn chăng nếu vạn nhất trong pho tượng không hề có ẩn chứa bí kíp võ học?

– Hư thực thế nào đến lúc đó chúng ta tự khắc minh bạch. Chỉ cần đại sư ca đáp ứng đề xuất này của muội là ổn, mọi hậu quả nếu có mọi hứa sẽ tự đảm đương, quyết chẳng hệ lụy đến đại sư ca.

Giọng nam trầm chợt chép miệng nuối tiếc :

– Ta lại rất nôn nóng, giá được tỏ tường hư thực ngay lúc này thì thật là hay.

– Đại sư ca có ý gì? Phải chăng sẽ rất hay nếu như chỉ một mình đại sư ca độc chiếm bí kíp võ học?

– Chớ nói nhảm, sao muội lại có ý nghĩ ta đang muốn trở thành kẻ phản đồ?

– Không phải thì thôi, sao đại sư ca có phản ứng gay gắt đến vậy?

– Nhưng nếu ta không tỏ lộ phản ứng thì có chăng sẽ bị muội nghi ngờ?

– Được rồi, nếu không muốn bị muội nghi ngờ thì phiền đại sư ca mau nghĩ cách giúp muội cùng đưa cả pho tượng về phục bẩm Giáo chủ.

– Muốn vậy thì cần phải tìm một cỗ xa mã, là điều thập phần khó khăn ở một vùng núi hẻo lánh như thế này.

– Sao đại sư ca không tự mang theo pho tượng cùng muội đến một trấn thành nào đó sẽ dễ dàng tìm thấy một cỗ xa mã?

– Khá lắm, nói đi nói lại ý của muội vẫn muốn chiếm đoạt hết tiện nghi, buộc ta là đại sư ca cũng phải tuân theo ý của muội? Tâm cơ của Tây Môn Nghi muội như thế này ta thật bái phục. Thảo nào chẳng ai khác ngoài muội cứ luôn được Giáo chủ ưu ái biệt đãi.

– Sao đại sư ca không nói luôn muội cũng được Giáo chủ dành cho quá nhiều những biệt nhãn, khiến muội cứ mãi nơm nớp lo sợ chẳng biết đâu là lúc sẽ bị tai bay vạ gửi?

– Hóa ra muội cũng nhận thấy chính tâm cơ của muội đã khiến Giáo chủ phần nào nghi kỵ?

– Đương nhiên muội cũng có đủ tâm cơ để tự nhận biết điều đó. Chính vì thế, để phần nào tránh những tai họa sẽ ập đến chẳng biết lúc nào, há lẽ đại sư ca không thấy chẳng ai khác ngoài muội là chịu hy sinh, thà tự cắt bỏ toàn bộ mái tóc để trở thành một sư thái xấu xí hơn là chấp nhận lưu lại ở bổn giáo, mãi thân cận cạnh Giáo chủ là một nhân vật có toàn quyền sinh sát trong tay hay sao?

– Muội dám phàn nàn ư? Há không biết…

– Nhưng muội chỉ phàn nàn và chưa hề có nhị tâm hay muốn bội giáo. Huống hồ muội nói Giáo chủ có toàn quyền sinh sát trong tay lẽ nào là không đúng với sự thật? Đại sư ca chớ dọa muội vô ích, nhưng thôi hãy kết thúc ở đây là vừa. Và như đã quyết định, muội xin phó giao pho tượng vô tri vô giác kia cho đại sư ca. Đến lúc chúng ta phải lên đường rồi. Đi nào.

Giang Cửu Linh nhờ đó nghe có tiếng bước chân đang đi lại gần. Và do sợ bị phát giác, Giang Cửu Linh vội bế khí nhưng không nhận ra tự bản thân cũng đang dần co lại, một hành vi không nhiều thì ít đã làm cho toàn thân vì bị thu nhỏ lại nên khiến cả pho tượng có một thoáng nhích động.

Lập tức ở phía ngoài có tiếng nữ nhân là Tây Môn Nghi hô hoán cảnh giác :

– Đại sư ca sao không mau giữ lại? Chớ để pho tượng lăn xuống vực.

Giang Cửu Linh vỡ lẽ, nhưng do hiểu đã bị Tây Môn Nghi mang cả tượng lẫn người lên một chỗ khá cao, gần kề một miệng vực, lúc nãy đã có một nữ đệ tử phái Hoa Sơn nhảy xuống tự vẫn. Giang Cửu Linh vì sợ nên càng co rúm người nhiều hơn, lập tức cả pho tượng không chỉ tự dịch chuyển mà còn bắt đầu lăn thành vòng.

Giọng nam trầm chợt kêu :

– Tất cả cũng chỉ do gã Đào Khánh Sơn khi nãy tung chưởng, đẩy pho tượng lăn gần đến miệng vực. Ta không thể nào thu giữ được, làm sao bây giờ?

Giang Cửu Linh cũng muốn kêu tương tự do phát hiện cả bản thân đang bị lăn cùng pho tượng mỗi lúc mỗi thêm nhanh. Và Giang Cửu Linh chỉ hiểu bản thân đã bị lăn xuống vực thật sự khi nghe âm thanh của Tây Môn Nghi loáng thoáng kêu thất thanh :

– Hỏng rồi. Nếu trong ấy có ẩn chứa bí kíp võ học thì cùng với pho tượng chúng ta đừng mong lần xuống đáy vực để tìm lại. Ôi…

Pho tượng có đang rơi xuống vực hay chăng, Giang Cửu Linh chỉ mới đoán và không có cách nào để biết rõ điều đó, chỉ biết rằng bản thân vẫn đang cùng pho tượng lăn vòng vòng với đà lăn mỗi lúc một thêm nhanh.

Nhưng chỉ một thoáng rất ngắn sau đó, cuối cùng tự Giang Cửu Linh cũng có cách minh bạch bản thân đang lâm phải cảnh ngộ nào. Vì qua nhiều lỗ mọt nhỏ li ti Giang Cửu Linh dần cảm nhận gió đang sin sít thổi rít vào và cùng với gió có cả ánh dương quang cũng đang loang loáng vừa đang xoay tít vừa chiếu hắt vào, là điều chỉ xảy ra nếu quả thật cả pho tượng đang rơi vào một vực thẳm thật sâu.

Càng hiểu càng lo, Giang Cửu Linh bắt đầu vùng vẫy, thực hiện tìm mọi cách thoát ra khỏi pho tượng tù túng, sau đó muốn ra sao thì ra, hơn là chịu cảnh cùng với pho tượng bị chấn vỡ tan nát một khi rơi đến tận đáy vực.

Nhưng đang vùng vẫy, Giang Cửu Linh chợt sực nhớ đến núm gỗ nhỏ từng giúp bản thân khai mở một vuông cửa nhỏ ở phần đế pho tượng, Giang Cửu Linh cả mừng vội ấn ấn xoay xoay núm gỗ.

Cạch.

Vuông cửa lập tức hé mở để gió cùng với ánh sáng tha hồ xoay tít cuộn chiếu vào.

Vù…

Và qua vuông cửa Giang Cửu Linh chỉ cần đưa mắt nhìn là thấy ngay từng mẩu đá lô nhô và lởm chởm dọc suốt theo chiều cao của vách đá cứ cuộn xoáy đập vào mục quang.

Mục kích điều này, Giang Cửu Linh rụng rời tay chân vì hiểu rằng dù mạo hiểm thoát ra từ pho tượng ắt cũng chịu một hậu quả tột cùng tệ hại và thế nào cũng bị chết tan thây một khi để các mẫu đá kinh khủng kia quật vào thân.

Pho tượng vẫn rơi.

Ào…

Phần Giang Cửu Linh vì quá khiếp đảm nên chẳng thiết gì nữa, kể cả tự cất tay hoặc nhấc chân cũng không muốn.

Chợt…

Soạt…

Soạt… soạt…

Đà rơi của pho tượng chợt hãm lại và Giang Cửu Linh hiểu đấy là nhờ pho tượng vừa bị liên tiếp vướng vào từng lớp các tán cây vô tình vẫn mọc nhô ra từ các vách đá. Thế là Giang Cửu Linh có một tia hy vọng, thầm cầu xin cho xuất hiện nhiều thật nhiều thêm nữa các tán cây để biết đâu đến lúc cuối cùng chúng sẽ giữ pho tượng lại, chẳng còn bị rơi nữa.

Nhưng mọi hy vọng của Giang Cửu Linh vụt tắt ngấm cùng một lúc với cảm nhận khắp thân và kể cả pho tượng chợt bị va vào một chướng ngại nào đó thật cứng.

Chát!

Lực va quá mạnh khiến pho tượng bị vỡ bung đồng thời cũng hất bay Giang Cửu Linh đi.

Vù…

Và lực tác động còn làm nhận thức của Giang Cửu Linh cũng bắt đầu tan biến. Nhưng trước lúc bị ngất hẳn, với bản năng sinh tồn, Giang Cửu Linh vừa thoáng nhìn thấy một vật gì đó dù mờ ảo nhưng lại xuất hiện ngay trong tầm thị tuyến, Giang Cửu Linh lập tức quờ tay chộp vào, may sao đã chộp được.

Soạt…

Sau đó Giang Cửu Linh chẳng hay biết gì nữa vì đã hôn mê.

* * * * *

Với cảm nhận ở cả hai bên mặt ngày càng thêm đau rát, Giang Cửu Linh dần hồi tỉnh, nhưng chỉ là có thêm nhận thức để biết rằng đang có người vừa gào thét vừa đánh loạn vào hai bên mặt của bản thân :

– Tiểu tử khả ố sao mãi chẳng chịu bỏ tay nhơ bẩn của ngươi ra khỏi thân ta? Có phải muốn ta lấy mạng ngươi chăng? Mau buông nào, hãy buông tay nào.

Chát!

Đột ngột bị đánh đau và chỉ toàn bị kẻ đó đánh vào mặt mà thôi, Giang Cửu Linh phát nộ, vừa tìm cách đứng lên vừa quát ầm ĩ :

– Tại hạ đã làm gì chứ? Sao cứ bị yêu phụ ngươi đánh mãi thế này?

Nhưng bất chợt tự thân Giang Cửu Linh phải bật kêu thật to :

– Ôi… đau đến chết mất, sao chân của tại hạ lại đau đớn thế này? Ôi…

Cũng thật trùng hợp đúng lúc này kẻ đang đánh vào mặt Giang Cửu Linh cũng đột ngột dừng lại, để vừa tự lùi ra xa vừa bất chợt kêu lên thất thanh :

– Chao ôi, chân của ta cũng chẳng thể nào tự đứng lên được. Há lẽ cũng bị gãy như chân ngươi? Ôi, đau quá…

Chợt phát hiện âm thanh giọng nói của kẻ ấy có phần quen quen, Giang Cửu Linh liền trố mắt nhìn và vội luống cuống kêu :

– Sao tỷ tỷ không tìm cách nào đó tạm che kín cơ thể? Hay là… hãy dùng tạm y phục của đệ vậy. Đây, đệ sẽ tự cởi ra cho tỷ mượn.

Trước mặt Giang Cửu Linh lúc này ngoài cảnh quang xung quanh vừa u ám vừa vắng lặng thì còn có một nữ nhân dù khắp thân thể lẫn diện mạo đều bị xây xát và đổ huyết nhưng phần nhủ hoa vẫn lồ lộ phơi bày, do y phục phía trên chẳng còn.

Phần nữ nhân nọ dù đang nhăn nhó kêu đau nhưng khi nghe Giang Cửu Linh nói như thế, phản ứng của nữ nhân là vội vàng ngồi thụp xuống, dùng hai chân vừa vội co lên cùng với hai tay cũng vội khoanh lại để che đậy mọi e lệ ngại ngùng.

Tuy nhiên do Giang Cửu Linh đã nhắm mắt lại còn quay đầu đi chỗ khác, đồng thời còn đang hối hả tự cởi bỏ phần y phục bên ngoài khiến nữ nhân nọ đang phần nào bối rối nên lên tiếng :

– Không cần đâu nhưng sao ngươi sẵn lòng giúp ta sau khi đã bị ta đánh sưng khắp mặt?

Giang Cửu Linh đã cởi bỏ y phục vội ném mạnh về phía nữ nhân nọ :

– Nhìn thảm trạng của tỷ tỷ lúc này đệ hiểu, ắt lúc rơi đệ đã vô ý chộp và mạo phạm tỷ, có bị tỷ đánh cũng đáng tội. Còn giúp tỷ ư? Đệ… đệ là nam nhân dù không kín đáo cũng chẳng sao, khác với tỷ vì là nữ nhân nên dĩ nhiên cần phải kín đáo. Đấy, tỷ hãy dùng tạm để che thân. Ôi…

Do rướn người và dụng lực để ném y phục, phía dưới chân của Giang Cửu Linh lập tức lại bị nhói lên khiến Giang Cửu Linh không thể không kêu đau.

Nhưng ngay sau đó, Giang Cửu Linh nghe nữ nhân bảo :

– Thật không ngờ ta và ngươi chịu chung cảnh ngộ cùng trong một ngày, đã vậy ta có thể tha thứ cho ngươi tội vì đã vô tình chộp vào ta, làm ta lại bị tiếp tục rơi nữa cùng với ngươi. Và đã là nam nhi đại trượng phu thì đừng mãi nhăn nhó kêu đau như thế. Bởi thứ nhất, ta đã kịp xem thấy chỗ chân đau của ngươi rồi, chỉ bị một nhánh cây nhỏ xuyên thủng vào phần mềm chưa chạm đến xương, càng chưa bị gãy. Phần thứ hai là ta đang muốn biết thật nhiều về ngươi, tính danh thế nào, xuất xứ ra sao và vì nguyên nhân nào đã bị rơi xuống vực như ta? Nói đi.

Giang Cửu Linh khẽ nói :

– Đệ có thể mở mắt được chưa? Tỷ đã đủ kín đáo chưa?

Có tiếng thở dài :

– Được rồi. Ta thật tiếc gã họ Đào không thể nào đủ trân trọng ta như ngươi.

A…

Giang Cửu Linh mở mắt ra và ái ngại nhìn nữ nhân :

– Tỷ đang nói về ai vậy? Bởi đệ họ Giang, tên là Cửu Linh, đâu phải họ Đào?

Nữ nhân lộ vẻ hoài nghi qua ánh mắt :

– Ta so sánh giữa Giang Cửu Linh ngươi và họ Đào, há lẽ ngươi không hiểu đấy là hai người, không phải một? Trừ phi ngươi đang cố che giấu ta một điều gì đó, đúng không? Hãy nói mau, đó là điều gì và vì sao lại đến lượt ngươi cũng rơi xuống đây, chỉ sau ta không bao lâu?

Giang Cửu Linh vội đáp :

– Đệ vì sơ ý bị lọt vào tay hai nhân vật, một nam chẳng biết tên, còn một nữ nhân có tính danh Tây Môn Nghi, cũng chính họ làm đệ rơi xuống vực. Tỷ từng nghe nói về họ chưa?

Nữ nhân cau mày, nhờ đó phát hiện ở khắp mặt có điều khác lạ, chợt đưa tay lên chạm vào mặt và suýt soa khi biết ở khắp mặt cũng bị xây xát. Dù vậy nữ nhân vẫn không quên câu chuyện đang nói với Giang Cửu Linh :

– Thảo nào lúc nãy ta bị ngươi gọi là yêu phụ, nhưng không sao, ta chẳng phiền trách ngươi. Vì đối với ta lúc này dù nhan sắc thế nào cũng không đáng ngại trừ điều xảy ra cho ngươi. Có phải ngươi nói cũng có hai nhân vật một nam một nữ xuất hiện? Nữ nhân tên Tây Môn Nghi? Không, ta chưa nghe tính danh này bao giờ, thế nên ta nghĩ hay là ngươi đang tìm cách bịa chuyện hầu che giấu điều ngươi đã biết có liên quan đến ta cùng một kẻ khác cũng gồm một nam một nữ xuất hiện ngay trên đỉnh vực này?

Giang Cửu Linh bối rối kêu lên :

– Đệ cần gì bịa chuyện, có hai nhân vật đó thật mà. Họ còn bộc lộ vì muốn truy tìm bí kíp võ học gì đó được tàng giấu ở am Thiên Phật tự nên họ được Giáo chủ của họ sai phái đến đây.

Nữ nhân giật mình :

– Bí kíp võ học? Cũng liên quan đến am Thiên Phật tự từng bị thiêu hủy đêm qua? Đấy là bí kíp gì? Và họ từng tự xưng xuất thân của họ ở giáo phái nào?

Giang Cửu Linh lắc đầu :

– Đệ không biết, phần thì đệ chỉ mới mười sáu tuổi, phần thì chưa bôn tẩu giang hồ, dĩ nhiên không thể biết họ thuộc giáo phái nào và muốn tìm bí kíp gì.

– Vậy sao họ bắt ngươi?

Giang Cửu Linh giật mình :

– Đệ có nói đã bị họ bắt ư? Đâu có, đệ chỉ nói là vì lúc vô ý nên lọt vào tay họ.

Nữ nhân cười mai mỉa :

– Ta thừa nhận ngươi chỉ là một đứa bé đang độ lớn sắp thành nhân, vì thế ngươi cũng nên biết, một đứa bé như vậy e khó đủ giảo hoạt để che giấu những gì đang chất chứa trong lòng. Vậy hãy nên ngoan ngoãn nói tất cả sự thật thì hơn.

Giang Cửu Linh chột dạ :

– Nếu đệ nhất mực không nói thì sao? Há lẽ tỷ sẽ hạ sát đệ?

Nữ nhân lắc đầu :

– Tại sao phải hạ sát ngươi? Ta đâu có oán thù gì và chuyện ngươi nói hay không đâu liên hệ gì tới ta? Có chăng ta chỉ nghĩ, hiện nay ta và ngươi đang cùng chịu chung một cảnh ngộ, phần ngươi thì chẳng biết thế nào còn riêng ta quả thật đã rất chán sống. Do vậy nếu ngươi tỏ ra thành thật, đổi ngược lại ta cũng sẽ thành thật với ngươi thì có đúng không thời gian lưu ngụ dưới này dù dài dù ngắn cũng phần nào đỡ buồn tẻ. Ngươi không nghĩ như thế sao?

Giang Cửu Linh hoảng kinh nhìn quanh :

– Ý tỷ muốn nói kể cả đệ cũng sẽ mãi mãi bị hãm ở đáy vực này, vô khả thoát?

Nữ nhân lại lắc đầu :

– Ta không bảo như thế, có chăng nếu muốn thoát thì ngươi cứ tự tìm vì như vừa nói, phần ta thì chẳng thiết gì nữa đến chuyện có thoát được hay không. Nhưng e ngươi chưa kịp đi lại được khi vết thương chưa lành thì sinh mạng đã kết thúc do chẳng có vật thực ăn độ nhật.

Giang Cửu Linh sợ hãi vội nhìn vào vết thương do cây xuyên thủng ở chân :

– Tỷ chẳng sợ chết ư? Vậy sao lúc nãy tỷ trách chỉ vì đệ khiến tỷ tiếp tục bị rơi xuống tận đây? Như vậy đủ hiểu tỷ chưa thực sự chán sống, không phải ư?

Nữ nhân chợt thở dài :

– Ngươi nói cũng đúng, ta dù đang chán ngán chẳng thiết sống nhưng chẳng hiểu sao đến lúc thập tử nhất sinh lại vẫn cố tìm cách bấu víu lại. Dù vậy với cảnh ngộ lúc này thì khác, nhất định ta không sợ cảnh phải chết thê thảm do bị chạm vỡ thây nữa, có thể ta đủ đởm lược cứ ngồi đây chờ cái chết đến từ từ với ta. Phần ngươi ắt không thể?

Giang Cửu Linh thất kinh :

– Dĩ nhiên đệ chưa muốn chết, xin tỷ đừng dùng cái chết dọa đệ nữa. Trái lại qua những điều vừa nghe, đệ đoán ắt tỷ có cách giúp đệ hoặc thoát đi hoặc làm cho vết thương ở chân mau lành. Xin tỷ đại lượng giúp đệ.

Ngờ đâu nữ nhân vẫn lắc đầu :

– Nếu y phục của ta còn, trong bọc áo của ta lúc nào cũng có sẵn kim sang rịt vết thương. Tiếc thay ta chẳng thể giúp gì ngươi.

Bị nổi sợ chết ám ảnh, Giang Cửu Linh chợt kêu :

– Có phải y phục của tỷ đã bị gã dâm ô họ Đào xé bỏ? Gã thật là…

Sực nhớ lại đã lỡ lời, Giang Cửu Linh vụt ngậm miệng chẳng dám nói thêm gì, ngờ đâu bỗng nghe nữ nhân nọ bảo :

– Ngươi đã biết tất cả? Đừng ngại, vì đối với ta tất cả đều kết thúc kể từ lúc tự ta quyết định nhảy xuống vực.

Giang Cửu Linh một lần nữa thực sự cảm thấy ái ngại cho nữ nhân :

– Dĩ nhiên đệ đã biết tất cả và sở dĩ lúc nãy đệ dấu vì ngại chạm vào nỗi đau của tỷ. Dù vậy việc tỷ tìm cách tự vẫn để giữ trọn tiết trinh vào thời khắc lúc đó là hoàn toàn đúng, nhưng khi may mắn còn sống, thân thể thì vẫn vẹn toàn há lẽ tỷ không muốn tự mình báo thù? Cũng chẳng muốn thấy kẻ dâm ô nọ bị trừng trị ư?

Nữ nhân nhẹ nhàng bảo :

– Ngươi thực sự bất bình vì ta ư? Nếu vậy lúc ấy ngươi đang ở đâu? Sao không nghĩ cách giúp ta? Vì chỉ cần có một tiếng động lạ xuất hiện đúng lúc đó, ta quả quyết Đào Khánh Sơn chẳng bao giờ dám dồn ta vào tuyệt lộ?

Giang Cửu Linh đành thổ lộ :

– Liệu đệ làm gì được chăng một khi bản thân đệ tình cờ bị giam vào giữa pho tượng Phật rỗng ruột?

Nữ nhân giật mình :

– Ngươi bảo sao? Trong pho tượng bị cháy sém nham nhở ấy lại có chỗ cho ngươi ẩn thân thật sao? Nghĩa là ngươi cũng có mặt lúc Thiên Phật tự bị phóng hỏa? Và để lánh nạn ngươi đành tự chui vào lòng pho tượng? Vậy ai đã nhấc ngươi lẫn pho tượng đem đặt ở triền núi cao? Là hai nhân vật ngươi đã từng đề cập ư? Nào, hãy kể tất cả cho ta nghe nào.

Giang Cửu Linh chỉ thuật kể sau một lúc phân vân ngẫm nghĩ :

– Đệ cũng đang bối rối, thật mong sau khi tỏ tường biết đâu sẽ được tỷ có cách giải thích càng minh bạch càng tốt. Đời của đệ thì chỉ như thế này, thuở lên bốn đã lâm cảnh cút côi và được một nhân vật tự xưng là thúc phụ dưỡng dục cưu mang…

Câu chuyện kể của Giang Cửu Linh không dài, dù vậy vẫn khiến người nọ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, điều sau to tát hơn điều trước :

– Ngươi bảo kẻ ngươi gọi là thúc phụ có thể là hung thủ sát hại phụ mẫu ngươi thật ư?

– Ý tỷ không tin vào điều đó?

– Không phải, vì ta đâu biết gì để bảo là tin hay không tin. Chỉ có điều lạ thay, cái ngươi gọi là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo kỳ thực ta chưa từng được nghe bao giờ, khiến ta ngạc nhiên và không khỏi tự hỏi tại sao Tôn thúc thúc của ngươi lại quả quyết cũng tuyệt kỹ này từng gây nhiều tội ác trên chốn giang hồ?

– Có thể do tỷ chưa từng bôn tẩu giang hồ hoặc có nhưng chưa đủ lâu để tỏ tường những điều đã xảy ra chí ít cũng ngoài hai mươi năm?

– Sai rồi. Vì dù ta không thể tận mắt nhìn thì với một tuyệt kỹ gây nhiều tội ác như vậy thì ít nhất cũng được nghe Chưởng môn sư phụ hoặc các bậc tiền bối từng nhiều lần hội diện thế nào cũng đề cập đến. Nhưng thôi, chuyện đó cứ tạm gác lại, vì còn điều khác khiến ta càng ngạc nhiên nhiều hơn. Đó là Tây Môn Nghi như từng có ý nghi ngờ Tôn thúc thúc của ngươi phải là hạng chân nhân bất lộ tướng. Trong khi đó cũng chính Tôn thúc thúc của ngươi tự thừa nhận thân thủ thật chẳng cao minh. Vậy lời của ai mới là đáng tin?

– Đương nhiên đệ chỉ tin vào Tôn thúc thúc, còn lời của Tây Môn Nghi chỉ là sự phỏng đoán mà thôi, đâu đủ đáng tin.

– Ngươi lại sai rồi. Sở dĩ như vậy ắt ngươi thực sự chưa một ngày bôn tẩu giang hồ nên chưa đủ kiến văn để có các nhận định chuẩn xác cần thiết.

– Ý tỷ là tin Tây Môn Nghi?

– Cũng có thể. Này nhé, hãy tạm tin bọn hung thủ sát nhân phóng hỏa đêm qua tại am Thiên Phật tự là bọn thủy khấu có xuất thân tận Trường Giang thì ngươi nên tin bất luận kẻ nào trong số họ cũng có thân thủ đáng gờm, đến độ dù là ta có hợp lực với Đào Khánh Sơn cũng chẳng dám đương trường đối đầu cùng họ. Tuy nhiên ả Tây Môn Nghi chẳng biết bản lĩnh ra sao lại dám tỏ ra xem thường họ, đồng thời lại cũng chính ả lại đoán và chẳng ngại đề cao thân thủ của Tôn thúc thúc ngươi. Hãy theo đó mà suy, phải chăng Tôn thúc thúc của ngươi thực sự có thân thủ chỉ tầm thường chăng? Nhưng lại thêm một điều ngạc nhiên nữa là ta chưa hề nghe về nhân vật nào vừa có bản lĩnh cao minh vừa mang họ Tôn. Trừ phi phải nghĩ ngược lại, ả Tây Môn Nghi đã quá huênh hoang khi bảo nếu chẳng vì ngại bại lộ tung tích thì ả quyết chẳng cần lánh mặt bọn hung thủ ác độc đêm qua. Ngươi nghĩ sao?

Giang Cửu Linh chỉ càng thêm bối rối :

– Đệ đâu biết gì để mà nghĩ, tất cả đều trông mong vào sự chỉ giáo của tỷ. Nhưng theo đệ nghĩ, Tây Môn Nghi nếu có thể một mình mang cả đệ lẫn pho tượng lên đến triền núi cao thì công phu này quyết chẳng thể tầm thường.

Nữ nhân nọ động tâm chợt kêu :

– Nghe ngươi nhắc ta mới nhớ, quả thật ả Tây Môn Nghi có thân thủ chẳng tầm thường, thế mà ả vẫn quan tâm đến bí kíp võ học gì đó. Ngươi từng chui ẩn ở bên trong pho tượng vậy có phát hiện gì chăng?

Giang Cửu Linh với chủ tâm quyết giữ kín điều đã phát hiện nên lắc đầu quầy quậy :

– Nếu đã phát hiện bí kíp thì theo tỷ hiện đệ đang giấu ở đâu? Đấy, y phục của đệ đang cho tỷ mượn, tỷ cứ tìm xem. Có chăng nếu ở pho tượng thật sự có ẩn chứa bí kíp thì phải ở đâu đó, quyết chẳng có bên trong pho tượng.

Nữ nhân nọ tin ngay, và vì tin nên nữ nhân chợt kêu :

– Ngươi nghĩ sao nếu ả Tây Môn Nghi vẫn muốn đắc thủ bí kíp thì liệu ả có lần tìm xuống tận đây chăng?

Giang Cửu Linh lập tức giật mình :

– Rất có thể, và nếu ả nhìn thấy đệ, tỷ ôi, e phen này đệ mất mạng. Làm sao bây giờ tỷ?

Nữ nhân nọ cũng có nguyên do để sợ :

– Ta chỉ lo ả một khi không tìm thấy bí kíp lại thấy có cả ta lẫn ngươi ở đây, làm gì ả không nghĩ bí kíp là do ta hoặc ngươi đã nhặt. Phải lánh mặt ngay, phải tìm cách đi càng xa chỗ này càng tốt. Thật may là chẳng ai biết từng có Giang Cửu Linh ngươi chui ẩn bên trong pho tượng, ngươi có thể tự đứng lên được chăng?

Giang Cửu Linh vì chỉ bị thương ở một bên chân tả nên vẫn có thể tự đứng lên với bên chân hữu còn lại :

– Tỷ thì thế nào?

Nữ nhân cũng đang gắng gượng tự đứng lên :

– Ta chịu được nhưng e khó thể thi triển khinh công vì khắp người cơ hồ chỗ nào cũng bị trầy sướt, không bị cây cào thì cũng bị các mõm đá cứa sâu vào thịt.

Giang Cửu Linh nhảy một chân đến gần nữ nhân :

– Nếu chẳng ngại tỷ cứ tỳ vào đệ, chúng ta cần giúp nhau cùng thoát. Đi nào.

Nữ nhân đành ưng thuận :

– Ta họ Hoa, dĩ nhiên có niên kỷ đáng làm tỷ tỷ của ngươi. Giang đệ hãy chịu khó giúp tỷ nha?

Vì cùng chung cảnh ngộ nên cả hai dìu nhau cùng đi, và càng đi cả hai càng phát hiện từ đáy vực có khá nhiều lối để dẫn thông ra ngoài. Vì thế họ chọn một lối khó đi nhất và đinh ninh đấy sẽ là lối dẫn đến một chốn không người.

Ngờ đâu sau khi vất vả di chuyển hơn một dặm, vì phát hiện có một dòng suối róc rách chảy, nữ nhân họ Hoa vì có nhiều lịch duyệt giang hồ nên khẽ kêu :

– Địa thế chỗ này thật u nhã, thuận tiện nếu có ai đó muốn tìm đến ẩn cư. Và nếu vậy chẳng ai muốn bị hai chúng ta đến làm phiền. Mau dừng lại nào, cứ tạm nghỉ chân, sau đó hãy liệu tiếp.

Giang Cửu Linh tuân theo, cùng nữ nhân họ Hoa nghỉ cạnh dòng suối :

– Sẵn đây có suối nước, tỷ tỷ có cần tắm rửa hoặc tẩy uế gì chăng? Đệ xin tạm lánh mặt, sau sẽ đến lượt đệ.

Nữ nhân họ Hoa liền bảo :

– Đừng quá câu nệ, vì đây là lúc chúng ta luôn cần ở cạnh nhau, khả dĩ có thể tiếp ứng cho nhau khi gặp bất trắc. Ta và ngươi chỉ cần rửa mặt qua loa là đủ. Nào, làm đi.

Nhưng trước khi rửa mặt mũi tay chân, cả hai vì đang khát nên cứ thế mà uống mỗi người một bụng đến no căng.

Khi bớt khát thì thần tình cũng sảng khoái, cả hai ung dung và mải mê dốc nước rửa sạch cơ hồ khắp thân. Và lúc hoàn toàn sạch sẽ, cùng với mọi gánh nặng như được trút đi, cả hai vì dần thấm mệt nên cứ để giấc ngủ đổ ập đến. Họ ngủ như chưa bao giờ được ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN