Tam Ma Thám Trảo
Chương 4: Dù ẩn đáy vực chẳng yên thân - Quyết liều sinh tử báo thâm ân
Có người lay gọi Giang Cửu Linh :
– Giang đệ tỉnh lại mau. Có phải đệ đã đưa ta đến tận đây? Nhưng sao đệ lại tìm được chỗ này?
Giang Cửu Linh giật mình choàng tỉnh và càng giật mình nhiều hơn khi đã kịp lướt mắt nhìn qua :
– Đệ cũng vừa mới thức, lẽ nào không phải tỷ đã tìm ra và đưa đệ vào gian nhà cỏ nhỏ nhắn nhưng thật kín đáo này? Đã vậy còn thay đổi cả y phục giúp đệ nữa. Không phải tỷ thật sao?
Nữ nhân họ Hoa càng thêm biến sắc :
– Y phục của ta cũng được thay đổi, cứ ngỡ là do Giang đệ tùy tiện thực hiện. Nhưng nếu không phải đệ hoặc ta thì do kẻ nào? Liệu có là ả Tây Môn Nghi chăng?
Vừa lúc này liền có loạt cười khúc khích từ phía ngoài vang vào :
– Y phục của tỷ tỷ xinh đẹp là do muội thay, riêng tiểu ca ca kia thì đích thân ngoại tổ của muội thay giúp. Vậy cả hai không là phu thê ư? Hóa ra vì đoán sai nên muội cứ tùy tiện đặt cả hai tiếp tục nằm cạnh nhau từ lúc còn nằm ngủ ở cạnh dòng Mê Tâm tuyền.
Chưa hết ngạc nhiên này thì lại xảy đến ngạc nhiên khác khi bất chợt có sự xuất hiện của một tiểu cô nương xinh xắn với hai bím tóc hiện vẫn còn đung đưa theo nhịp chân bước tung tăng và hồn nhiên của chủ nhân. Tiểu cô nương vẫn vui cười, lúc đặt hai bát cháo tỏa mùi thơm ngậy trước mặt Giang Cửu Linh và nữ nhân họ Hoa :
– Nước ở Mê Tâm tuyền chỉ được uống khi đã nấu chín, may cho tỷ tỷ và tiểu ca ca vì nhờ có muội kịp phát hiện để vội đưa về đây. Nếu không, vùng này vào ban đêm thường có nhiều mãnh thú xuất hiện, rất có thể đêm qua tỷ tỷ và tiểu ca ca đã trở thành mồi ngon của chúng. Còn hai bát cháo này vì ngoại tổ của muội từng là đại phu nên có nấu lẫn vào một ít dược thảo. Tỷ tỷ và tiểu ca ca còn phải tạm lưu ngụ ở đây ít nhất là nửa năm mới mong được ngoại tổ của muội giúp hóa giải hết mọi mê dược bị cả hai vô tình nhiễm từ nước của Mê Tâm tuyền. Sao? Tỷ tỷ và tiểu ca ca như chẳng tin lời muội thì phải?
Giang Cửu Linh nhanh nhảu đáp :
– Tiểu huynh là Giang Cửu Linh, còn tiểu muội muội? Riêng về chuyện tiểu muội muội vừa nói, dĩ nhiên tiểu huynh tin. Bởi chưa bao giờ tiểu huynh được ngủ một giấc dài như lần này.
Nhưng nữ nhân họ Hoa thì cẩn trọng :
– Ta cũng không phải không tin nhưng nếu được, muội có thể cho ta được bái phỏng lệnh tổ chăng?
Tiểu cô nương nọ vẫn cười vui :
– Ngoại tổ của muội đã đi hái thuốc, nhất định lúc về sẽ tạt vào đây. Còn như tỷ tỷ muốn hỏi thêm gì thì cứ hỏi, điều nào muội biết dĩ nhiên muội chẳng cần giấu.
Nữ nhân họ Hoa được dịp liền hỏi :
– Tỷ là Hoa Tiếu Vân, Giang đệ đây có tính danh là Giang Cửu Linh thì muội biết rồi. Thế còn muội?
Tiểu cô nương tuy vẫn mỉm cười nhưng lại lắc lắc đầu :
– Muội không biết rõ tính danh, chỉ nghe ngoại tổ luôn gọi là tiểu Âu Dương, có khi lại gọi là Âu Dương nha đầu. Cũng đừng hỏi muội về tính danh của ngoại tổ, vì lâu nay muội chỉ nghe duy nhất có một người từng gọi ngoại tổ là Lục lão đại phu. Dĩ nhiên chẳng phải là tính danh.
Hoa Tiếu Vân cau mày tỏ ra bất như ý, chợt nghe Giang Cửu Linh vừa ngáp vừa kêu :
– Ôi chao, lại buồn ngủ nữa rồi.
Tiểu Âu Dương lo lắng vội bảo Giang Cửu Linh :
– Mê dược lại dấy lên đấy, Giang ca ca hãy mau dùng bát cháo. Vì ngoại tổ vẫn nói nếu để ngủ nhiều thì nhận thức cũng dần mê muội, sẽ có hậu quả không hay.
Hoa Tiếu Vân chưa kịp ngăn cản thì Giang Cửu Linh đã bưng bát cháo kề miệng và húp một hơi đến cạn, sau đó còn chép miệng khen :
– Ngon! Tiểu ca có thể dùng thêm một bát nữa chăng? Vì tiểu ca vẫn còn đói.
Tiểu Âu Dương lắc đầu :
– Mỗi người mỗi ngày chỉ được dùng hai bát cháo hai lần, kỳ dư nếu đói thì chỉ được dùng thêm hoa quả, không được ăn bất kỳ gì khác.
Hoa Tiếu Vân vì nghi ngại nên vẫn chưa dùng. Do vậy khi cơn buồn ngủ ập đến, Hoa Tiếu Vân vì vô khả chống chọi nên từ từ buông người nằm xuống và ngủ ngay.
Giang Cửu Linh lo ngại :
– Hoa tỷ tỷ luôn có tính cẩn trọng, liệu sẽ mất bao lâu Hoa tỷ tỷ mới tỉnh lại?
Tiểu Âu Dương cau mày đáp :
– Muội và ngoại tổ chỉ có thành ý cứu giúp cớ sao Hoa tỷ tỷ phải nghi ngại? Dù sao bây giờ đã muộn, có muốn bón cháo cho Hoa tỷ tỷ cũng không được. Vậy cứ đợi khi chiều đến, lúc Hoa tỷ tỷ tự tỉnh lại, ắt cũng có ngoại tổ, hy vọng ngoại tổ có cách thuyết phục Hoa tỷ tỷ tin. Còn như càng chậm dùng dược thảo thì hậu quả càng khó cứu vãn.
Giang Cửu Linh thở dài :
– Âu Dương tiểu muội chớ để tâm,vì kỳ thực tiểu ca và Hoa tỷ tỷ cũng vừa cùng nhau vượt qua nhiều nguy hiểm, ngỡ đã mất mạng, Hoa tỷ tỷ không thể không nghi ngại. Mà này, Âu Dương tiểu muội định đi đâu?
Tiểu Âu Dương mỉm cười :
– Muội định đi hái quả cho Giang ca ca, không phải Giang ca ca vừa kêu vẫn còn đói đấy sao? Hay Giang ca ca ngại muội lần này một đi không quay lại vì đã hại được Giang ca ca như Hoa tỷ tỷ tỏ ý nghi ngờ?
Giang Cửu Linh lắc đầu :
– Không, tiểu ca hoàn toàn khác, luôn yên tâm và tin Âu Dương muội. Được tiểu ca sẽ đợi.
Tiểu Âu Dương hồn nhiên và vui vẻ bỏ đi, Giang Cửu Linh nhìn theo và ngạc nhiên khi thấy tiểu Âu Dương đi khuất mãi xuôi theo dòng chảy Mê Tâm tuyền.
Và sau một lúc ngẫm nhĩ, Giang Cửu Linh cũng chầm chậm bước theo vì chân vẫn còn đau.
Tuy nhiên chỉ vừa tới gần Mê Tâm tuyền, Giang Cửu Linh tự dừng lại và cứ thế lặng lặng ngắm nhìn dòng chảy, hết ngó xuôi lại ngó ngược lên phía htượng nguồn với những toan tính chỉ mỗi một mình Giang Cửu Linh biết.
Nhưng tiếp đó sau khi tự buông ra tiếng thở dài thật ảo não, Giang Cửu Linh chợt ngồi xuống chỉ để tiến hành tọa công với hai mắt dần khép lại.
Ngờ đâu Giang Cửu Linh lại bất ngờ mở bừng hai mắt ra khẽ than :
– Mê Tâm tuyền quả lợi hại hay là vì nguyên nhân nào khác khiến bao võ công của ta đã bị tiêu hủy?
Đúng lúc này một tiếng cười khẩy chợt vang lọt vào tai Giang Cửu Linh :
– Hay lắm, chưa khảo đã cung xưng, có phải Tôn Giang ngươi vừa tự thừa nhận bản thân cũng am hiểu võ công?
Thanh âm vang đến quá đột ngột khiến cho Giang Cửu Linh giật mình và không cần kiếm tìm cũng thấy từ phía bên kia dòng Mê Tâm tuyền đã hiển hiện từ lúc nào một ả sư thái đang nhìn chòng chọc vào Giang Cửu Linh.
Và thật nhanh trí, Giang Cửu Linh vờ kêu lên mừng rỡ :
– Là sư thái đấy ư? Hóa ra không những một mình tiểu nhân may thoát nạn, có phải lão sư thái vì sắp lập đàn cầu siêu nên phiền sư thái đi tìm và gọi tiểu nhân quay về chăng?
Trước mắt Giang Cửu Linh chẳng ai khác mà chính là vị sư thái từng nhờ Giang Cửu Linh lau sạch mọi bụi bẩn ở pho tượng Thiên Thủ Phật. Nhưng bất luận Giang Cửu Linh vờ cười cười nói nói thế nào thì sư thái nọ thủy chung vẫn vừa cười khẩy vừa tiếp tục nhìn Giang Cửu Linh chòng chọc :
– Vậy là ngươi cũng biết toàn bộ am Thiên Phật tự gặp thảm biến? Nhưng sao riêng ngươi lại thoát nạn? Có phải vì ngươi kịp thời chui ẩn vào chỗ rỗng bên trong pho tượng Phật nên không chỉ thoát chết mà ngay lúc này lại ngẫu nhiên hiện hữu ở đây, phía dưới tận đáy vực này? Đừng chối vì dù ta chỉ đoán nhưng vẫn quả quyết chẳng thể sai một mảy may. Vậy tốt hơn ngươi nên ngoan ngoãn đáp lời ta, chẳng hạn như câu ta vừa hỏi, ngươi cũng am hiểu võ công đúng chăng?
Đành gượng cười, Giang Cửu Linh thú nhận tất cả :
– Kể cả Tây Môn Nghi sư thái cũng vậy, đúng không? Nhưng khác với sư thái, Giang Cửu Linh tại hạ chưa hề giấu lão sư thái trụ trì về việc bản thân từng am hiểu võ công, cho dù chẳng được cao minh gì. Đâu như sư thái, thoạt từ đầu đã sẵn dự mưu. Vậy cho hỏi, sư thái đã tìm thấy bí kíp võ học gì chưa? Đại sư ca của sư thái có cùng xuất hiện ở đây chăng? Vì xem ra giữa cả hai cũng có những bất đồng, chẳng ai thật tin vào ai thì phải.
Vút.
Ả Tây Môn Nghi vẫn với bộ dạng một sư thái đã từ bờ bên kia lao vút qua bờ bên này, đồng thời cũng thần tốc chộp vào Giang Cửu Linh và thật dễ dàng đắc thủ :
– Muốn biết ta đã tìm được bí kíp hay chưa, thì xem đây. Với sinh mạng của Tôn Giang ngươi đang ở trong tay ta thế này thì lo gì ta không chiếm được bí kíp kỳ thực đã do ngươi đắc thủ. Không đúng sao? Hừ!
Giang Cửu Linh kinh hoảng, cam đành thúc thủ :
– Bản lĩnh của sư thái quá lợi hại, nhưng sao lại bảo bí kíp gì đó đã do tại hạ đắc thủ? Vậy nếu sư thái không tìm thấy trong người tại hạ thì sao đây?
Tây Môn Nghi cười lạt và bất thần tự dí vào mặt Giang Cửu Linh một vật :
– Ta cần gì phải phí công tìm trong người ngươi. Hãy nhìn đây và nói xem đây là vật gì? Nhưng đừng bảo chẳng thể nhận ra vật này là một mảnh vỡ từ pho tượng đã cùng ngươi rơi xuống vực và nhờ có pho tượng che chắn, vỡ thay ngươi, nên ngươi may mắn thoát chết lần nữa?
Đương nhiên Giang Cửu Linh nhận ra vật được Tây Môn Nghi đang cầm, quả là một mảnh gỗ vỡ ra từ pho tượng và còn tệ hại hơn khi trên đó vẫn hiển hiện những mẫu tự dạng nhỏ li ti, là thứ Giang Cửu Linh không chỉ đã đọc mà nếu cần vẫn có thể tự lập lại làu làu. Nhưng Giang Cửu Linh vẫn cứ lắc đầu :
– Dù đây là mảng vỡ từ pho tượng Thiên Thủ Phật thì sao? Há lẽ đấy cũng là bí kíp sư thái hằng tìm?
Tây Môn Nghi chợt nhả một ít kình lực vào nội thể Giang Cửu Linh :
– Vì ta không thực sự là sư thái nên chớ ngỡ ta không đủ thủ đoạn đối phó ngươi. Hy vọng ngươi thà nhận rượu mời hơn là chờ uống rượu phạt. Nói mau, không lẽ ngươi chưa từng thấy những tự dạng như thế này được khắc ghi ngay mặt phía trong pho tượng Phật?
Nội kình của Tây Môn Nghi ngay lập tức xuyên xộc vào nội thể của Giang Cửu Linh, đau buốt như bị muôn ngàn mũi châm nhọn xâu xé ngay tận trong tâm can, khiến Giang Cửu Linh nếu còn đủ lực ắt phải kêu thét lên. Tuy nhiên vì vẫn bị mê dược ở Mê Tâm tuyền thâm nhập, Giang Cửu Linh đến võ công cũng chẳng còn thế nên chỉ có thể rên siết, cố chịu đựng :
– Những tự dạng như thế này ư? A… chúng được khắc nhỏ như vậy, bên trong pho tượng lại tối như hủ nút, tại hạ dù có phát hiện thì cũng chẳng có cách nào đọc được. A… mong sư thái nhẹ tay cho vì quả thật, tại hạ chẳng hề phát hiện có những tự dạng này. A…
Tây Môn Nghi lập tức buông tha cho Giang Cửu Linh :
– Võ công của ngươi quả nhiên chẳng còn cho dù chỉ một mẩu nhỏ, tại sao vậy? Nhưng thôi, chẳng cần đáp, vì đấy là điều duy nhất ta không hề quan tâm. Trái lại ta chỉ quan tâm đến duy nhất vật này, ngươi nói chẳng hề phát hiện những tự dạng này, thật chăng?
Tuy được dung tha nhưng tận xương cốt Giang Cửu Linh vẫn chưa dứt cảm giác đau buốt.
– Tại hạ chỉ tình cờ phát hiện và vội chui ẩn vào bên trong pho tượng Phật ấy, đấy là nhờ sư thái đã bảo tại hạ giúp lau chùi. Nhưng khi đã chui vào, sư thái cứ tự nghĩ thì biết, phần thì trời đã tối đen, tiếp đó lại chịu cảnh ngột ngạt nóng bức, sau mới biết bản thân ắt đã bị hỏa thiêu, chết cháy cùng am Thiên Phật tự nếu như không nhờ có sư thái may sao lại đem cả pho tượng đi. Với bao nhiêu khổ cảnh như vậy liên tiếp xảy ra, sư thái bảo tại hạ còn có cơ hội nào để phát hiện những tự dạng này?
Tây Môn Nghi bán tín bán nghi :
– Ngươi chui vào bằng cách nào? Và sau khi chui vào thì còn làm gì nữa?
Giang Cửu Linh đáp :
– Sư thái còn nhớ đã từng hỏi tại hạ về tiếng động lạ chỉ một mình sư thái đủ bản lĩnh phát hiện? Và tối hôm đó, khi nhận ra toàn am đều bị thảm biến, tại hạ vì quá khiếp sợ nên vội chạy vào khu điện Phật nhưng ở đây cũng không an toàn, tại hạ mới leo nấp vào phía bên trong pho tượng. Thật chẳng hiểu đã loay hoay thế nào chợt làm cho phần đế của pho tượng tự tách khai, hé lộ một vuông cửa nhỏ, toát ra toàn mùi ẩm mốc, hôi sặc sụa. Nhưng vì gặp lúc tình thế cấp bách, tại hạ đành chui bừa vào, rồi cạch một tiếng, vuông cửa tự bế lại, nhốt kín luôn tại hạ bên trong, ở một chỗ vừa chật hẹp vừa hôi hám. Còn sau đó thế nào ư? Có thể tại hạ đã bị ngất lịm vì khi tỉnh lại thì chỉ nghe tiếng của sư thái cùng đại sư ca trò chuyện, tại hạ càng thêm hoảng sợ, hoàn toàn hoàn toàn không biết đang ở kề miệng vực, đã lỡ làm cho cả pho tượng nhích động, thế là ầm một tiếng, mở mắt ra thì thấy bản thân đã nằm dưới đáy vực, chẳng rõ chân đã bị cây xuyên thủng từ lúc nào. Đây sư thái cứ nhìn rõ.
Tây Môn Nghi càng nghe càng nhìn thì hầu như càng thêm tin vào lời thuật kể bằng chứng là chợt chộp vào và nhấc Giang Cửu Linh lên :
– Đã vậy ngươi phải giúp ta tìm và thu nhặt cho kỳ hết mọi mảnh vỡ của pho tượng. Hay ngươi muốn ta kết liễu ngươi, sau đó sẽ tự tìm?
Giang Cửu Linh thất vọng, đành đáp ứng :
– Vậy nếu tìm chẳng thật hết, chẳng thật đầy đủ thì sao? Dĩ nhiên tại hạ hứa sẽ tận tâm nhưng chỉ e khó tìm thật đủ.
Tây Môn Nghi cứ thản nhiên nhấc Giang Cửu Linh cùng nhảy qua bờ bên kia Mê Tâm tuyền :
– Tôn Giang ngươi nếu muốn giở trò với ta thì chỉ tổ chuốc họa vào thân mà thôi. Huống hồ như ta đoán không lầm, cả thúc thúc của ngươi cũng chẳng phải ngẫu nhiên tìm đến am Thiên Phật tự. Đã vậy ta còn biết thân thủ của thúc thúc ngươi lợi hại hơn ta tưởng, thế nên hễ ngươi ngoan ngoãn tuân lệnh thì may ra còn được ta tha mạng. Nếu không, hừ… xem đây!
Dứt lời, vì muốn thị uy, Tây Môn Nghi bất chợt vỗ một kình cách không vào một tảng đá cạnh bờ suối.
Ầm.
Nhìn tảng đá bị vỡ đôi, vở ba Giang Cửu Linh lắc đầu thè lưỡi :
– Được rồi, tại hạ hứa sẽ tìm hết sức quyết chẳng để sư thái quật vỡ đầu tại hạ. Ôi, bản lĩnh khiếp thật.
Tây Môn Nghi bĩu môi cười lạt :
– Đấy là ta chỉ vận dụng ba bốn thành công lực, nếu không tảng đá còn bị vỡ nát, quyết không chỉ như thế, hừ…
Và Giang Cửu Linh lại bị Tây Môn Nghi đưa đi, vừa ngược lên hướng thượng nguồn của dòng suối vừa đi chếch xa dần Mê Tâm tuyền. Nhưng Giang Cửu Linh chợt hỏi :
– Sao sư thái cứ mãi hừ hừ? Có gì không được toại ý ư?
Tây Môn Nghi lừ mắt :
– Đừng lắm lời, thay vào đó ngươi nên dành sức để khi quay trở lại đáy vực còn giúp ta tìm và thu nhặt toàn bộ mảnh vỡ.
Giang Cửu Linh gượng cười :
– Tại hạ đương nhiên phải giúp sư thái, chí ít cũng để giữ vẹn sinh mạng. Thế nên hễ thấy sư thái phật ý, tại hạ không thể không lo, há lẽ như vậy không được sao? Nhân đây tại hạ xin được cải chính, tại hạ không phải họ Tôn mà kỳ thực là…
Bất chợt Tây Môn Nghi từ từ khuỵu xuống đồng thời cũng kêu :
– Ôi… phải chăng ngươi đã hạ độc vào ta?
Giang Cửu Linh vì thế cũng bị ngã lăn và dù vùng vẫy thế nào vẫn còn bị Tây Môn Nghi giữ chặt. Để tự thoát, Giang Cửu Linh vội hỏi :
– Có phải sư thái đã từng dùng nước ở dòng suối vừa đi qua? Đấy là Mê Tâm tuyền, mê dược ở rong nước cũng là nguyên nhân khiến tại hạ bị tiêu tán công lực.
Tây Môn Nghi vỡ lẽ, vừa kêu vừa ngáp :
– Thảo nào một chưởng của ta khi nãy chẳng thể quật vỡ nát tảng đá. Nhưng ai cho ngươi biết đấy là Mê Tâm tuyền, trong nước có mê dược?
Phát hiện Tây Môn Nghi dần thấm mê dược, Giang Cửu Linh liền nhân cơ hội Tây Môn Nghi luôn ngáp liên tục vội quay mình thoát đi :
– Ở quanh đây vẫn luôn có người lưu ngụ, và theo lời họ kể, tại hạ còn biết nếu không mau tìm chỗ trú ẩn thật kín đáo thì lúc đêm về thế nào cũng có dã thú xuất hiện xé xác bất kỳ sinh vật nào chúng phát hiện. Tại hạ thật không nỡ để sư thái lại một mình nhưng biết sao được một khi tại hạ tự lo cho bản thân còn chưa xong, thật khó lo thêm cho sư thái. Vậy nếu cảm thấy bản thân còn có thể chi trì được thì sư thái chớ vội ngủ, trái lại hãy mau mau tự tìm chỗ ẩn. Tại hạ cũng vậy, xin cáo biệt và thật mong đừng bao giờ gặp lại. Tại hạ đi đây.
Dứt lời đến lượt Giang Cửu Linh bắt đầu há miệng ngáp. Dù vậy Giang Cửu Linh vẫn cắm đầu bỏ chạy, dĩ nhiên là chạy trở lại theo đường cũ, cho dù chỉ chạy khập khiễng.
Nhưng không ngờ vì càng dụng lực nên mê dược càng thấm, tuy hai mắt vẫn mở nhưng tợ như Giang Cửu Linh chẳng nhìn thấy gì. Dù thế Giang Cửu Linh vẫn cứ chạy cho đến khi phát hiện – hoặc là lờ mờ nhận ra đôi chân của bản thân như đang càng lúc càng dấn sâu thêm vào vùng cỏ cây hoang dại mọc um tùm, có khi mọc cao khỏi đầu, thì biết đã chạy lạc cũng quá muộn.
Đã vậy nhận thức cứ mờ dần khiến Giang Cửu Linh dù mơ màng vẫn hiểu có quay lại cũng không kịp, đành tiếp tục chạy đi với hy vọng sẽ có lúc vô tình phát hiện một chỗ nào đó có thể khả dĩ tạm náu thân chờ đến khi tự tỉnh lại.
Nhưng cỏ cây mọc um tùm cứ tiếp tục hiển hiện và vây quanh Giang Cửu Linh, khiến Giang Cửu Linh ngày càng thêm mơ màng hoảng sợ. Đến độ dù bản thân đã ngã gục xuống, Giang Cửu Linh vẫn cứ nghiến răng tiếp tục dịch chuyển bò loạn xạ bất kể phương hướng cho đến tận lúc đã thực sự bị mê loạn thì vẫn cứ bò trườn…
* * * * *
Một cảm giác tột cùng nóng bức vì càng lúc càng gia tăng khiến Giang Cửu Linh nhờ liên tục bật rên nên tình cờ tỉnh lại.
Nhưng vừa tỉnh, Giang Cửu Linh thay vì rảo mắt nhìn quanh xem đang ở đâu hoặc giả ở bản thân đang xảy ra điều gì thì Giang Cửu Linh lại tự lấy tay vừa cào cấu vừa tự đánh bôm bốp vào khắp thân thể, tựa hồ đang muốn tự hành hạ càng nhiều càng tốt, thật lạ.
Tuy nhiên hành động đó lại đưa đến kết quả tốt cho Giang Cửu Linh thật. Vì nhờ càng tự hành hạ nên Giang Cửu Linh càng dần có trở lại các nhận thức cần thiết. Và đầu tiên là Giang Cửu Linh nhận ra cơ hồ khắp thân thể chẳng còn mảnh y phục nào nguyên vẹn. Tất cả đã bị xé rách và vứt bỏ, ném tứ tung. Cho dù thế, vì cảm giác tột cùng nóng bức vẫn tồn tại nên Giang Cửu Linh không những không ngừng tay mà còn thêm thích thú khi được tự tiếp tục hành hạ bản thân.
Tuy nhiên như đã nói, dù vẫn quật bôm bốp vào người nhưng Giang Cửu Linh vì đã có lại nhận thức nên cứ vừa tự đánh tự hành hạ vừa khẩn trương suy nghĩ để mong hiểu thấu ở bản thân đang xảy ra chuyện gì.
Nhờ đó Giang Cửu Linh dần nhận ra, một là bản thân vẫn đang ở giữa một vùng cỏ hoang dại mọc cao hơn đầu, hai là ở cạnh thân ngoài một vài quả cây màu đỏ nho nhỏ, mỗi quả chỉ vừa vặn bằng đầu ngón tay, hiện đang vương vãi tứ tung, thì còn có cả một mạch nước ngầm cứ từ dưới lòng đất phún trào lên tạo thành chuỗi âm thanh xì xì thật lạ tai.
Với phát hiện ấy Giang Cửu Linh không thể không bật kêu thất thanh :
– Nhất định ta đã dùng phải loại nước quái quỷ này lúc đã ngủ mê. Sao số phận của ta lại xúi quẩy đến vậy? Quanh đi quẫn lại vẫn bị nước Mê Tâm tuyền gây phương hại? Tại sao? A… tại sao?
Dĩ nhiên Giang Cửu Linh kêu cứ kêu, riêng hai tay cứ tiếp tục quật vào bản thân vì chỉ có như vậy Giang Cửu Linh mới phần nào vơi đi cảm giác nóng bức phát ra đâu đó từ tận trong tâm can phế phủ.
Và với nhận thức đã ngày càng minh bạch, Giang Cửu Linh chợt nhớ lại lời của tiểu Âu Dương, bảo chỉ có thể ăn các loại quả cây mà thôi. Vì thế, Giang Cửu Linh lập tức nhặt các quả nho nhỏ màu đỏ? bất kể bẩn sạch, nhặt đến đâu thì ném tọt vào miệng đến đấy.
Ngờ đâu, khi đã nhai rau ráu và nhặt ăn hết các quả cây màu đỏ văng vương vãi, vì Giang Cửu Linh phát hiện cảm giác nóng bức đã đột ngột tăng nên hiểu ngay mọi nguyên nhân đều từ quả cây này.
Thập phần hoảng sợ, Giang Cửu Linh vội chọc tay vào miệng toan làm cho nôn tháo ra những gì vừa ăn, nào ngờ với cảm giác nóng bức chợt tăng cao, Giang Cửu Linh lại đưa miệng vào mạch nước ngầm và tha hồ uống ừng ực.
Thế nhưng uống đến đâu cũng không đã khát, trái lại sự nóng bức càng tăng, khiến Giang Cửu Linh bất chợt bật rú lên và ngã bật ngửa, hôn mê bất tỉnh * * * * *
Bị ánh nắng chói chang chiếu ngay mặt, Giang Cửu Linh tỉnh lại với tiếng rên ai oán :
– A… sao có kẻ độc ác như sư thái, nỡ hành hạ tại hạ đau đớn thế này? A…
Nhưng rồi khi tự ngồi bật dậy, chỉ cần thoạt nhìn quanh là Giang Cửu Linh tự bật cười thiểu não :
– Nào có ai quanh đây ngoài một mình ta? A… chẳng biết ta đã mê man như thế này bao lâu? Và trong cơn mê sao chẳng nghĩ tới ai khác ngoài mụ sư thái giả mạo Tây Môn Nghi? Nhưng cũng hay, nhất định trong lúc cảm giác nóng bức hành hạ ta đã vùng vẫy hung hãn tợ mãnh thú khiến mạch nước ngầm quỷ quái cũng bị ta phá hủy, chẳng còn thấy phún lên nữa. A, nhưng ta vẫn lõa thể thế này, dù lúc này đi được cũng chẳng dám bỏ đi đâu. Sao số của ta vẫn mãi xúi quẩy thế này? A…
Dù vậy Giang Cửu Linh cũng đứng lên, thoạt đầu thì vẫn còn ngượng vì quả thật khắp thân đều lõa thể nhưng sau đó, do thấy xung quanh đâu đâu cũng là cỏ cây hoang dại mọc lút đầu nên Giang Cửu Linh dần đỡ ngượng, bắt đầu khập khiễng bước đi.
Được một lúc Giang Cửu Linh dừng lại và tự hỏi :
– Ta định đi về đâu? Liệu dám tìm cách quay trở lại chỗ tiểu Âu Dương với thân thể hoàn toàn trần trụi thế này chăng?
Hỏi để tự biết là mình chẳng dám, Giang Cửu Linh đành tìm và đi dần đến một chỗ có địa thế cao nhất để đảo mắt nhìn khắp nơi, nhìn vào những chỗ có thể nhìn.
Nhờ đó Giang Cửu Linh phát hiện có một chỗ có thể khả dĩ tạm náu thân, ở phía tay hữu của Giang Cửu Linh, chính là một vách đá với các động khẩu thấp thoáng ẩn hiện xa xa.
Giang Cửu Linh vội đi đến đấy và cuối cùng cũng mừng vì quả thật đã có chỗ tạm náu thân.
Ở đây sau khi đã chọn một thạch động tốt nhất, lại có địa thế cao hơn nền đất phía dưới những hai trượng, Giang Cửu Linh vội vàng tìm thêm cho bản thân càng nhiều những túm cỏ khô càng tốt, tự lót cho bản thân một chỗ nằm trong thạch động đã chọn, không cần êm ái chỉ cần thật kín đáo là đủ.
Và khi hoàn thành, Giang Cửu Linh phần nào mãn nguyện lúc thử tự chui vào đống cỏ thực sự tạm đủ để che kín thân lõa thể.
Nhưng sau đó vì chờ mãi không thấy có cơn buồn ngủ nào chợt ập đến, trái lại bản thân chỉ cảm thấy đói, Giang Cửu Linh phân vân chẳng biết có nên tạm rời xa đống cỏ che thân để tự tìm thức ăn hay không.
Cuối cùng mãi khi đã thấy bóng chiều nhập nhoạng, bản thân thì chưa bị buồn ngủ, Giang Cửu Linh đánh liều bước ra và rón rén tụt từ thạch động xuống.
Chân vừa chạm đất thì bên tai Giang Cửu Linh chợt nghe một tiếng gió rít thật quái dị kèm theo là một mùi hôi thối vô tả cũng xộc ngay vào mũi.
Phì…
Thất kinh Giang Cửu Linh vội né người và theo phản ứng từng luyện, hai chân của Giang Cửu Linh cũng vội dịch bộ với một quyền được quật bật ra thật nhanh :
– Kẻ nào? Đỡ.
Bùng.
Cả mừng vì một quyền đắc thủ, Giang Cửu Linh lại lập tức đổi ra thất sắc vì nghe ngay sau đó một tiếng rơi chạm thật nặng nề.
Bịch.
Giật mình, Giang Cửu Linh vội bật nhảy lùi ngay, sau đó quay phắt lại và bàng hoàng nhìn vào một quái xà thật to, đang oằn oại với phía bụng đã bị vỡ tuôn huyết nhưng đầu của quái xà vẫn cất cao, cứ giận dữ hướng về Giang Cửu Linh để thở phì phì và phả ra từ miệng những làn hơi hôi thối đến tởm lợm.
Phì… phì…
Vỡ lẽ là bản thân vừa may mắn không chỉ thoát chết mà còn đủ lực tung một quyền quật vỡ bụng quái xà, Giang Cửu Linh kiêng dè dần lùi lại :
– Tại ngươi hung dữ lẻn tấn công trước nhưng đâu dè bị ta tung một quyền nên thân, đúng không? Đấy là vận số của ngươi, và cho ngươi hay nếu vẫn còn hung hãn quyết tấn công ta nữa thì lần sau ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo.
Chợt từ phía sau lưng của Giang Cửu Linh đã đột ngột vang lên một tiếng gầm khủng khiếp :
– Á uôm…
Và Giang Cửu Linh chưa kịp có phản ứng gì kể cả để giật mình cũng không kịp, thì cũng từ phía sau chợt xuất hiện một luồng gió uy mãnh thổi ào tới.
Vù…
Kinh tâm Giang Cửu Linh vội ngồi thụp xuống thật nhanh nhưng chỉ suýt nữa là không kịp thoát vì lập tức có một vật cực to lao vù qua ngang đầu.
Ào…
Ngước mắt nhìn theo, Giang Cửu Linh rụng rời tay chân vì nhận thấy đấy là một mãnh hổ với thân vóc to kềnh càng.
Tuy nhiên bao nỗi sợ hãi của Giang Cửu Linh cũng nhanh chóng tan biến vì thấy mãnh hổ lỡ đà tình cờ lao thẳng vào chỗ quái xà vẫn cứ cất cao đầu.
Quái xà phát hiện bị tấn công, lập tức vặn vẹo thân trên, không chỉ lách thoát mãnh hổ mà còn thần tốc dùng đầu mổ đánh phập vào phần lưng của mãnh hổ đang lao qua.
Phì.
Phập.
Mãnh hổ dù trúng đòn ngã xuống vẫn thần tốc uốn quặc toàn thân, tạt một chân tả phía trước thật nhanh vào đầu quái xà.
– À uôm…
Ào…
Đầu quái xà vội lách, nhân đó hạ xuống mổ chếch ngược lên nhắm thẳng vào ngực mãnh hổ.
Vù…
Mãnh hổ búng chân nhả ngược toàn thân về phía sau và từ thinh không, mãnh hổ thần tốc đảo người ngoặc lại dùng hai chân trước vỗ bần bật, quyết quật đúng vào đầu quái xà.
Ào…
Quái xà tuy đã bị thương, vỡ toạc phần bụng, khiến phía nửa thân sau kể như bất động nhưng chỉ với nửa thân trước thôi cũng thừa linh hoạt, vừa lách tránh các chiêu vồ của đối phương vừa ung dung tìm cách dù chỉ dùng cái đầu để tấn công đáp lại mãnh hổ.
Phì…
Vô tình được mục kích trận đấu này Giang Cửu Linh dù thập phần phấn khích mắt luôn hau háu dõi nhìn từng chiêu từng thức đáp trả nhau của đôi mãnh thú, nhưng bản thân cũng không quên tự lùi dần và leo trở lại thạch động như cũ. Và từ nơi ẩn náu đủ an toàn ấy, Giang Cửu Linh dần quên mọi chuyện chỉ chú tâm theo dõi trận chiến mà thôi. Và trận chiến nào rồi cũng kết thúc khiến Giang Cửu Linh không khỏi bàng hoàng nuối tiếc, cũng phần nào áy náy khi đã làm cho quái xà bị thương. Có thể vì thế khiến quái xà dần kiệt lực để trong một sát na thiếu linh hoạt, đầu của quái xà lập tức bị trảo của mãnh hổ vồ nát.
Bộp.
Chiếm phần thắng mãnh hổ cao hứng ngẩn cao đầu gầm vang, tiếp đó là ung dung cúi đầu ngoạm một mẩu thịt thật to từ thi thể quái xà. Chợt có một vệt đen sẫm thật dài từ xa bung nhanh đến, cuộn thẳng vào mãnh hổ.
Vù…
Mãnh hổ cũng có thính giác lợi hại, kịp phát hiện và lập tức bắn mạnh bốn chân, nhảy bật qua một bên cực nhanh.
Ào…
Diễn biến này khiến Giang Cửu Linh đắc ý suýt nữa bật reo và sau đó dĩ nhiên đành reo thầm :
– Đây rồi, lại một quái xà nữa xuất hiện. Có như vậy mới xứng với lão hổ vì quái xà này hoàn toàn nguyên vẹn, chẳng có vết thương nào. Để xem bây giờ lão hổ và quái xà, ai thắng ai. Hà hà…
Đúng như Giang Cửu Linh nhìn thấy, quái xà thứ hai vừa xuất hiện tuy có phần nhỏ và ngắn hơn quái xà vừa rồi nhưng khắp thân đều nguyên vẹn, chưa bị ai đả thương như quái xà lúc nãy vô phúc bị Giang Cửu Linh tung quyền gây thương thế.
Và với tất cả mọi linh hoạt luôn có ở lũ quái xà, lão hổ lần này không những phải đối phó với những chiêu đòn tấn công từ đầu quái xà mà còn luôn úy kỵ cũng như kiêng dè phần thân cứ chực chờ được quái xà dùng để cuộn quanh người lão hổ.
Nhưng dù sao, với trận chiến thứ hai đã nhanh chóng khai diễn, Giang Cửu Linh là người hưởng lợi nhiều nhất vì được mục kích mọi chiêu công lợi hại nhất của đôi mãnh thú.
Lão hổ chỉ thuận trảo ở hai chi trước nhưng bù lại đây là hai chiêu trảo thật khó phân biệt hư thực, khi thì tả trảo thực lúc thì tả trảo nhưng lại là hư chiêu, với bộ vị hai chi sau của lão hổ khi trụ tấn thì vững như núi Thái, đến lúc động thì nhanh nhẹn thập phần giúp toàn thân lão hổ lúc cần thì ngoặt tây chuyển đông hoặc bật nhảy vồ lên thật cao.
Đáp lại bộ tấn của quái xà là phần thân dưới lúc cần thì cuộn lại, tạo một vị thế vững vàng hầu như tấn công thì toàn thân quái xà cuộn bung ra cực nhanh khiến lão hổ dù linh hoạt nhanh nhẹn cũng không ít lần suýt dùng đầu điểm tử.
Song phương giở hết mọi sở trường, khi xáp lại thì chiêu liền chiêu, luôn liên tiếp tấn công nhau thật nhanh, lúc thì lừa miếng chỉ thủ thế và gườm gườm chờ nhau, như thể muốn dò xét đâu là sơ hở của đối phương cần tấn công vào hầu chiếm lợi thế.
Cứ như thế Giang Cửu Linh mãi nhìn quên cả thời gian tôi và nhẹ thở phào khi thấy lão hổ có lẽ vì đã thấm mệt nên sau một đòn vờ công chợt xoay thân chạy mất.
– À uôm…
Nhờ đó Giang Cửu Linh sực tỉnh và hiểu ra, vì trời đang mờ sáng nên lão hổ mới chịu bỏ đi. Có thể đó là tập tính của hầu hết các loại thú chuyên ăn đêm.
Cả quái xà cũng vậy sau một thoáng bò quanh thi thể của quái xà đã chết, nó lặng lẽ trườn đi, chui vào đâu đó mất biệt.
Còn lại một mình trên thạch động Giang Cửu Linh ngớ người tự hỏi, tại sao khi đã thức suốt một đêm vẫn chẳng thấy buồn ngủ, chỉ có mỗi một cảm giác đang bị đói lả mà thôi.
Tự hỏi mà chẳng thể tự đáp, Giang Cửu Linh sau đó chỉ dám leo xuống khi vầng dương đã lên cao.
Tiến lại gần thi thể của quái xà, nhìn vào đống ngồn ngộn toàn là thịt với thịt, vì đang quá đói nên Giang Cửu Linh chợt nảy ra một ý. Và theo đó Giang Cửu Linh dùng hai tay vừa phanh rộng da thịt của quái xà ra vừa nhanh nhẹn tước lấy cả một khối thịt đỏ au.
Sau đó vì không muốn ăn thịt sống như dã thú nên Giang Cửu Linh lại đặt khối thịt xuống, quay trở lại chỗ vách đá và tự tìm hai hòn đá vừa tay. Sau nữa thì tìm thêm một ít cỏ thật khô, đoạn Giang Cửu Linh hai tay cầm hai hòn đá cật lực đập vào nhau.
Cạch! Cạch!…
Thật không dễ cho Giang Cửu Linh tạo ra lửa nhưng vì vẫn không muốn ăn thịt sống nên Giang Cửu Linh cứ tiếp tục. Mãi đến khi mệt vã mồ hôi thì may sao Giang Cửu Linh lại làm cho hai hòn đá chạm vào nhau té lửa bén ngay vào túm cỏ khô đặt bên cạnh.
Lửa đã có Giang Cửu Linh dù mừng vẫn thận trọng nhặt từng nhánh cây nhỏ thật khô nhen dần lên thành một khóm lửa cháy có ngọn. Kế đó là đặt các thanh củi to hơn để khi mọi việc hoàn thành, Giang Cửu Linh mới bắt đầu nướng thịt.
Và trong lúc ăn Giang Cửu Linh cũng không ngớt lo toan, một là lo sao có thể giữ được lửa mãi mãi, kẻo không thôi cứ mỗi lần cần lửa thì phải chịu vất vả như vừa rồi. Hai là đã có cái ăn thì phải lo đến chuyện nước uống. Nhờ vậy vì đã nghĩ được cách nên lúc ăn xong Giang Cửu Linh ngoài việc đặt thêm củi vào đống lửa còn phải loay hoay tiếp tục thực hiện ý định.
Thoạt tiên Giang Cửu Linh bẻ thật nhiều lá xanh tươi lót thành lớp dày bên cạnh thi thể quái xà, kế đó là dùng tay lóc ra từng khối thịt đặt vào lớp lá đã lót. Cuối cùng khi quái xà chỉ còn một lớp da sần sùi, Giang Cửu Linh chọn chỗ da bụng mềm nhất cố xé lấy một mảng to. Và khi đã có mảng da cần thiết, Giang Cửu Linh mang theo chạy đi tìm nguồn suối, dùng mảng da được cuộn lại để chứa nước và chạy trở lại bên đống lửa.
Thật may đống lửa vẫn còn cháy, Giang Cửu Linh đặt mảng da cuộn lại có chứa nước vào đống lửa :
– Nước ở Mê Tâm tuyền chỉ có thể dùng khi nấu chín, hà hà… với cách này ta đâu còn ngại mê dược.
Nhờ vậy Giang Cửu Linh không chỉ được ăn ngon uống no mà sau đó còn thêm phấn khích khi sực nhớ có thể dùng lớp da quái xà thay cho y phục là thứ đang rất cần.
Tuy một mình phải lo loay hoay suốt ngày nhưng cuối cùng trước lúc trời sụp tối, Giang Cửu Linh cũng toại nguyện. Một là đã có cách nuôi và giữ lửa ở một góc khuất nhất trong thạch động, cạnh đó là cả một đống thịt quái xà có thể giúp Giang Cửu Linh không phải chịu đói một thời gian dài. Hai là ở ngay bên ngoài Thạch động được căng thật thẳng và thật dài là nguyên lớp da của quái xà đã được Giang Cửu Linh rửa sạch sau khi đã lóc hết từng mảng thịt vụn.
Đến khi ngỡ đêm nay ắt sẽ được ngủ yên thì ngờ đâu lũ mãnh thú chuyên ăn đêm lại xuất hiện.
Vậy là thêm lần nữa Giang Cửu Linh dù không muốn cũng phải mục kích cảnh các mãnh thú vì tranh nhau tìm mồi nên buộc phải chạm trán và giao chiến với nhau.
Vẫn là lão hổ và quái xà thứ hai đêm qua, đôi mãnh thú ngay loạt chiêu đầu đã gây kinh động làm Giang Cửu Linh đang lơ mơ sắp ngủ cũng phải tỉnh giấc và nhô đầu ra nhìn.
Nhưng sau một lúc nhìn Giang Cửu Linh không khỏi cảm thấy lạ khi phát hiện quái xà dù không ngớt quần thảo cùng lão hổ nhưng dường như còn có chủ ý bảo vệ điều gì đó quanh đống xương là những gì còn lại từ thi thể của quái xà đêm qua và mới sáng nay đã được Giang Cửu Linh vất thành đống.
Quái xà bảo vệ vật gì? Hay trong đống xương quái xà thứ nhất còn một vật gì đó đã bị ta bỏ sót, không phát hiện?
Vì có nghi vấn này nên đêm đó tuy không ngủ được, chỉ được mục kích lần nữa các chiêu thức thập phần lợi hại của đôi mãnh thú có sở trường sở đoản khác biệt nhau nhưng ngay lúc trời sáng, khi đôi mãnh thú lần lượt bỏ đi, Giang Cửu Linh lại lò mò tụt xuống, tiến lại gần và xem xét kỹ khắp đống xương.
Ngờ đâu mọi quan tâm cùng công sức của Giang Cửu Linh đều cho kết quả tệ hại, là không những không tìm thấy gì dù đã xăm soi kỹ từng mẩu xương, trái lại vì càng trưa nắng thì từ trong đống xương càng toát mùi hôi thật khó ngửi. Vì thế cuối cùng, do sợ sau này mãi sẽ chịu đựng mùi hôi hám, Giang Cửu Linh bèn bỏ công, chọn và dùng một đoạn xương dài đào thành một hố huyệt chôn lấp cả đống xương.
Đến khi thực hiện xong, phần thì mệt, phần thì đói lã, Giang Cửu Linh lại lui cui leo lên thạch động cho dù phải còn lâu lắm mới đến chiều.
Ở đây lúc Giang Cửu Linh đã tự nhóm cháy đống lửa, khi chọn một mẩu thịt quái xà toan nướng thì suýt chút nữa Giang Cửu Linh giật mình quẳng mẩu thịt đi. Vì khắp mẩu thịt chẳng hiểu đã xuất hiện từ lúc nào những con côn trùng có thân mềm mại phủ đầy lông trắng cứ nhung nhúc bâu quanh, xem mẩu thịt là thức ăn có sẵn dành cho chúng vậy.
Cũng may Giang Cửu Linh không đến nỗi hoảng sợ lắm, thế nên chợt nghĩ nếu những con côn trùng có thể dùng thịt quái xà làm thức ăn. Hôm qua Giang Cửu Linh đã dùng thịt quái xà thì nên chăng Giang Cửu Linh cũng có thể dùng côn trùng làm thức ăn thay thế?
Nghĩ xong Giang Cửu Linh bẻ hai nhánh cây thay đôi đũa, gắp một con côn trùng và cho vào lửa nướng ngay.
Thịt côn trùng được nướng cũng bốc mùi thơm ngát đâu khác gì thịt quái xà hôm qua. Vì thế chỉ sau một thoáng ngần ngừ không đáng kể, Giang Cửu Linh đánh liều thử ăn con côn trùng đã nướng :
– Ngon, có phần béo và nhất là mềm hơn thịt quái xà hôm qua.
Được ngon miệng, Giang Cửu Linh cứ thế tiếp tục, miệng ăn con này thì tay lại nướng chín tiếp con khác.
Và khi đã no Giang Cửu Linh lại lo đến nấu nước uống. Sau nữa vì sợ đống thịt trong thạch động rồi cũng đến lúc bị hôi thối, Giang Cửu Linh bèn nghĩ cách, cuối cùng đành đào một huyệt nữa nhưng chỉ phủ lấp sơ sài sau khi đã đặt toàn bộ những mẩu thịt quái xà xuống đáy huyệt.
Đêm đó thật may Giang Cửu Linh được một đêm ngủ yên, vì không thấy đôi mãnh thú xuất hiện tái chiến.
Đến sáng hôm sau Giang Cửu Linh mới tự đoán hiểu nguyên do khi bất ngờ phát hiện có dấu vết của quái xà đêm qua đã bò quanh tấm da đã được Giang Cửu Linh căng phơi ngay bên ngoài Thạch động.
Có phải chăng đôi quái xà này vốn dĩ là cùng một cặp? Vì một đã chết nên một còn lại mới luyến tiếc, thế là cứ xuất hiện và quanh quẩn cạnh những gì còn sót lại của con kia?
Giang Cửu Linh sợ sẽ có lúc quái xà bò vào quá gần, biết đâu sẽ gây hại cho bản thân nên vội tìm chỗ khác phơi căng mảng da quái xà, chờ khi khô sẽ dùng thay thế y phục.
Tóm lại không biết thời gian Giang Cửu Linh phải sống cô độc như vậy là bao lâu nhưng hầu như ngày nào cũng có việc phải làm. Đó là chưa kể cứ mỗi ngày Giang Cửu Linh cứ phải điều tức tọa công, nhân đó nhớ lại bí kíp Phổ Quang kiếm và cũng không ít lần tự ngẫm nghĩ các chiêu thức từng tận mắt mục kích đôi mãnh thú dùng để giao đấu với nhau.
Không những vậy cũng có nhiều khi Giang Cửu Linh giật mình thức giấc lúc đêm khuya, do lại nghe tiếng các mãnh thú gầm gừ giao chiến và không ít lần có dịp thấy hoặc hai lão hổ ẩu đả với nhau, hoặc loài mãnh thú hung hãn này chạm trán loại mãnh thú khác như hổ báo hoặc gấu chẳng hạn.
Qua đó dù muốn dù không Giang Cửu Linh cũng tiếp nhận và thức ngộ lĩnh hội nhiều chiêu thức các loại.
Cho đến một hôm, sau khi làm được từ mảng da của quái xà thành vài ba chiếc khố ngắn với một vật thay chiếc áo dài phủ đến gối nhưng phải chịu thiếu hai cánh tay, Giang Cửu Linh lần đầu chợt nảy ý muốn tìm và quay lại chỗ tiểu Âu Dương độ nọ.
Với chiếc khố ngắn mặc bên trong, phủ khắp thân bên ngoài là mảng da sần sùi thay áo dài, lần đầu tiên Giang Cửu Linh dạn dĩ đi xa chỗ lưu ngụ, quyết quay lại thăm Hoa Tiếu Vân và tiểu Âu Dương.
Thật may Giang Cửu Linh chỉ cần men theo dòng suối gọi là Mê Tâm tuyền thì cuối cùng nhìn thấy trở lại gian lều cỏ lúc trước đã cùng Hoa Tiếu Vân giật mình tỉnh lại sau giấc ngủ mê man.
Ngờ đâu sau một lúc lâu kiếm tìm cũng chẳng ít lần thử lên tiếng gọi, thì điều Giang Cửu Linh phát hiện chỉ là sự vắng lặng kỳ lạ.
Họ đã đi đâu? Chính tiểu Âu Dương bảo, Hoa Tiếu Vân tỷ tỷ chí ít cũng phải tạm lưu ngụ ở đây những nửa năm, há lẽ đó là thời gian đã trôi qua và ta quay lại lúc này là quá muộn? Hay họ đã đổi ý, không muốn tiếp tục lưu ngụ ở đây nữa và thời gian trôi qua kỳ thực vẫn chưa được nửa năm? Điều nào đúng?
Đang trầm tư suy nghĩ bất chợt Giang Cửu Linh phát hiện có tiếng chân rón rén tiến lại gần.
Giang Cửu Linh vùng quay lại và nhìn thẳng vào chỗ phát ra tiếng động lạ :
– Ai?
Lập tức từ trong đó sau một lùm cây cao khuất đầu, vang lên một câu hỏi ngược lại :
– Còn ngươi là ai? Sao tóc tai bù xù, y phục quái dị như là dã nhân? Và có biết vì sự xuất hiện của ngươi khiến bao dã thú bọn ta đang định săn đều sợ hãi chẳng dám chạy ra chăng?
Giang Cửu Linh bối rối tự nhìn lại mình, và cũng tự tay sờ chạm lên đầu tóc, quả thật nhân dạng lúc này chẳng khác gì hạng quái nhân và có bị gọi là dã nhân cũng đáng.
Chợt cũng từ lùm cây lại phát ra tiếng quát thật khẩn trương :
– Ngươi hãy đứng thật im, chớ kinh hãi. Bắn.
Vù…
Từ lùm cây có một vật xé gió lao ra, nhắm thẳng vào phương vị của Giang Cửu Linh. Dù vậy nhờ kịp nhận ra nếu cứ đứng nguyên vị thì cũng chẳng có việc gì nên Giang Cửu Linh cứ thật nhẹ nhàng và quay người nhìn theo phương vị đang lao đi của vật nọ vừa bay vút ngang cạnh thân Giang Cửu Linh.
Vù…
Và khi quay lại nếu vật nọ chẳng gây phương hại gì cho Giang Cửu Linh thì ngược lại điều đang nhìn thấy ngay lập tức làm cho Giang Cửu Linh bàng hoàng chấn động.
Vì cách Giang Cửu Linh không xa là một lão hổ, chẳng những thế, do lão hổ phát hiện đang bị tấn công nên lập tức búng chân, vừa dễ dàng lách tránh vật nọ, vừa hung hãn bật lao vào Giang Cửu Linh là sinh vật duy nhất lão hổ đang nhìn thấy và ngỡ là kẻ vừa dùng vật nọ tấn công lão hổ.
– À uôm…
Vù…
Sau lưng Giang Cửu Linh lại vang lên tiếng kêu và là tiếng kêu hoảng sợ :
– Ối… có mãnh thú… mau cứu viện…
Phần Giang Cửu Linh vì biết có bỏ chạy cũng không kịp và có đợi cứu viện ắt càng muộn hơn nên đành liều lĩnh, thà đối phó với lão hổ hơn là cam chịu thúc thủ nạp mạng. Vì thế với toàn thân chân lực ngay lập tức được dồn vào duy nhất một nắm quyền, Giang Cửu Linh chợt lao ngược vào lão hổ và bật ra một tiếng gầm đanh gọn :
– Súc sinh muốn chết ư? Trúng.
Và tay quyền của Giang Cửu Linh quất ra kéo theo sau là tay thứ hai cũng đã kịp dụng lực, tung một chiêu Tam Ma Thám Trảo, chỉ chực hờ nếu tay quyền thứ nhất không thu kết quả.
Nhưng…
Bùng.
Đầu lão hổ bị nện trúng quyền khiến toàn thân bị khựng lại và chỉ kịp kêu hộc lên một tiếng là nặng nề gieo mình xuống đất ngay trước mặt Giang Cửu Linh.
Huỵch.
Giang Cửu Linh hoàn hồn nhìn lại và thật ngỡ ngàng khi nhìn thấy đầu lão hổ bị quật vỡ toang, chết thật dễ dàng, là điều Giang Cửu Linh chẳng thể ngờ bản thân vừa thực hiện xong.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật vì cạnh Giang Cửu Linh nếu thoạt đầu chỉ có một tiếng reo thì sau đó lại có nhiều tiếng khác cũng phụ họa theo :
– Hảo công phu, hảo thần lực.
– Hảo thần lực, phải gọi là đệ nhất tráng sĩ, nhất quyền đả hổ.
– Nhất quyền đả hổ, đúng là hảo công phu.
Giang Cửu Linh quay lại và thập phần hoang mang vì thấy xuất hiện lô nhô, có không dưới vài mươi nhân vật đều mặc quân phục triều đình và ai nấy đều đã thủ sẵn kiếm cung giáo mác. Và họ đang reo hò tán dương Giang Cửu Linh nên không lẽ Giang Cửu Linh không đáp :
– Không dám, không dám. Tại hạ chỉ gặp may mà thôi. Tuyệt đối chẳng dám nhận là đệ nhất dũng sĩ hay nhất quyền đả hổ.
Nói xong Giang Cửu Linh quay người bỏ đi như chạy.
Chợt có tiếng oang oang hỏi :
– Ai là tráng sĩ, nhất quyền đả hổ?
Tiếp theo có tiếng gọi Giang Cửu Linh :
– Xin tráng sĩ tạm dừng bước, vì quan Tổng Giám Binh vừa có lời hỏi, nếu tráng sĩ bỏ đi e sẽ tạo khó khăn cho bản thân.
Hốt hoảng Giang Cửu Linh khựng lại. Và sau khi ngẫm nghĩ đủ nhanh, Giang Cửu Linh đành chấp thuận quay lại, đối diện với thực tại.
Và trước mắt của Giang Cửu Linh lúc này toàn bộ quân binh đều tăm tắp đứng yên, cung tên giáo mác đều hạ xuống và nhìn vào một viên quan uy lẫm xăm xăm đi giữa họ, tiến nhanh về phía Giang Cửu Linh.
Khí khái của vị tướng quân làm Giang Cửu Linh sinh lòng ngưỡng phục, lập tức hạ thấp người và thi lễ.
– Thảo dân Giang Cửu Linh xin tham kiến tướng quân.
Ngờ đâu thái độ đáp lại của vị tướng quân chỉ là vẻ khinh khỉnh :
– Là ngươi ư? Với bộ dạng như thế này bổn tướng thật chẳng tin ngươi là nhân vật nhất quyền đả hổ.
Giang Cửu Linh lập tức mất thiện cảm, dù vậy vẫn giữ kín trong lòng, riêng ngoài mặt thì lộ vẻ hớn hở bảo :
– Thì ngay từ đầu thảo dân cũng có nói, quyết chẳng dám nhận là đệ nhất tráng sĩ. Nhưng thôi, hạng như tiểu dân thật chẳng dám lưu lại lâu hơn, e chỉ làm bẩn mắt tướng quân. Xin cáo biệt.
Nhưng Giang Cửu Linh chẳng có cơ hội bỏ đi, vị tướng đã chợt hỏi :
– Chờ đã, tính danh Giang Cửu Linh ngươi đã xưng rồi nhưng vì bổn tướng tò mò muốn hỏi thêm, ngươi là người hà phương hà xứ và vì sao có bộ dạng chẳng giống ai?
Giang Cửu Linh đảo mắt nhìn quanh và với cảnh trạng xung quanh vị tướng quân có đến mấy mươi quân binh đều lăm lăm khí giới khiến Giang Cửu Linh không dám không đáp :
– Tướng quân đã hỏi thảo dân đành đáp lời, chỉ e tướng quân lại bảo chẳng thể tin. Vì từ nhỏ thảo dân đã côi cút, để tự sanh tồn đành phải lưu lạc tứ phương. Và cách đây không lâu thảo dân vì sơ ý chợt lạc bước vào chốn này, một nơi ngập tràn hung hiểm mà thảo dân chưa từng ngỡ bản thân phải đối mặt. Đã vậy đây còn là nơi cơ hồ quần tụ đủ mọi loài dã thú hung hãn, từ các quái xà thật to thật dài đến các loại mãnh thú với sức lực đủ để hùng cứ một phương. Và để tồn tại không ít lần thảo dân phải kinh tâm khiếp đảm, ngỡ có thể chết đi vì mục kích rất nhiều trận giao chiến long trời lỡ đất giữa chúng. Và đây bộ y phục tạm bợ của thảo dân đang khoác trên người chính là từ lớp da của một quái xà cực to chẳng may bị một lão hổ đả tử. Và cứ thế thời gian trôi qua thật chẳng biết đã là bao lâu nhưng mãi đến ngày hôm nay thảo dân mới lần đầu tiên có cơ hội gặp lại đồng loại, cũng kể là cơ hội thoát ra chỗ ngập tràn hung hiểm này đã đến. Mong tướng quân lượng thứ và ưng thuận cho thảo dân được lui chân.
Nhưng câu chuyện kể của Giang Cửu Linh đã làm vị tướng quân lưu tâm :
– Những gì ngươi nói đều là thật? Ở đây có rất nhiều dã thú? Nếu vậy quả thật chẳng bỏ công bổn tướng được một phen thỏa chí đi săn chuyến này. Bổn tướng có một ý, ngươi hãy là người dẫn đạo và chỉ cần chuyến săn này thu kết quả mỹ mãn, bổn tướng quyết không bạc đãi ngươi. Được chăng?
Miệng tuy hỏi nhưng vị tướng quân ắt đã quen cung cách ra lệnh và chưa từng bị bất luận ai dám khước từ bao giờ, thế nên vừa dứt lời vị tướng liền thét gọi gia tướng :
– Kha Tuệ đâu? Ban cho hắn một bộ y phục, cũng ban cho ngươi một hạn kỳ chỉ nửa canh giờ là phải đưa hắn thật chỉnh chu đến phục bẩm và ra mắt bổn tướng.
Từ trong hàng quân tăm tắp chỉnh tề, một viên quan lập tức lạng người tiến ra :
– Mạt tướng đã nghe lệnh quyết không để chủ tướng thất vọng.
Và viên quan nhanh nhẹn tiến lại gần Giang Cửu Linh chỉ để hất hàm bảo :
– Theo ta, mau.
Giang Cửu Linh thầm chấn động. Và với sắc diện lo lắng khó thể giấu hết trong lòng Giang Cửu Linh đành theo chân viên quan có tính danh là Kha Tuệ.
Chẳng bao lâu, khi đến một nơi có nhiều gian lều bằng bạt dù chỉ được chăng tạm nhưng khi cùng Kha Tuệ tiến vào một mái lều, Giang Cửu Linh thật không ngờ lại được mục kích đủ mọi loại quân lương quân dụng chất chứa ở đây.
Kha Tuệ bảo :
– Ngươi nên mau mau tùy chọn y phục và thiết nghĩ, nếu ngươi cũng là nhân vật giang hồ thì ngoài y phục gọn nhẹ, hãy chọn thêm một thứ vũ khí tùy thân nào cũng được, nhanh lên. Vì ta và ngươi chỉ có nửa canh giờ mà thôi.
Giang Cửu Linh sợ hãi, đành khẩn trương tự chọn y phục nhân đó cũng tìm cơ hội hỏi ngược lại viên quan :
– Phải chăng Kha Tuệ tướng quân vừa tỏ ý thừa nhận bản thân cũng từng một thời là nhân vật võ lâm?
Kha Tuệ cười cười :
– Luyện võ công không chỉ để tự vệ mà còn phải vì sinh linh, giúp kẻ thế cô, trừ gian diệt bạo. Vì vậy nếu có không ít các cao thủ chuyên hành hiệp giang hồ, gọi là thế thiên hành đạo thì tương tự cũng có nhiều cao thủ do lấy sơn hà xã tắc làm trọng nên thuận phục triều đình, vỗ yên bá tánh hoặc tận lực tiễu trừ thổ phỉ nếu chúng dám gây náo loạn bất ổn cho dân chúng. Nhưng thôi mỗi người một chí hướng, ta chỉ tạm giải thích như vậy, không hề chủ ý khuyên ngươi bất kỳ điều gì. Vả lại ta phát hiện ngươi vừa tỏ ra sợ hãi, ắt do nhận biết ta là nhân vật võ lâm dù chỉ qua một ít thân thủ ta đã chủ ý phô diễn, nên nhờ đó ta cũng đoán biết ngươi cũng có xuất thân từ chốn võ lâm. Mau lại đây, ta sẽ giúp ngươi bới tóc lại cho gọn. Đừng tạo ác cảm cho bất luận ai qua bộ dạng chẳng hề biết tự chăm sóc như ngươi vừa rồi.
Thái độ quan tâm của Kha Tuệ cùng với những lời vừa nghe khiến lần đầu Giang Cửu Linh am hiểu và lĩnh hội, biết đâu là mục đích tối hậu của người luyện võ. Vì thế với tâm trạng mến phục, Giang Cửu Linh vội đáp tạ ngay khi Kha Tuệ dừng tay :
– Vãn bối tuy từng luyện võ nhưng thú thật bản lĩnh rất kém. Dù vậy những lời vừa rồi của Kha tiền bối khiến vãn bối lĩnh hội rất nhiều điều. Xin đa tạ và tự hứa sẽ không để Kha tiền bối thất vọng.
Kha Tuệ bật cười :
– Ta thừa nhận bản lĩnh của ngươi quả thật còn kém nhưng bù lại, thần lực của ngươi là thứ chẳng phải ai muốn cũng được toại nguyện. Cho ngươi hay thái độ của Trầm tướng quân lúc nãy chẳng phải thực sự khinh thị ngươi. Trái lại đấy là chủ ý Trầm tướng quân thử ngươi, và khi được Trầm tướng quân ban cho y phục cũng có nghĩa thái độ không vênh váo tự phụ của ngươi khi đó đã khiến Trầm tướng quân hài lòng. Nhân đây ta có một lời khuyên dành cho ngươi, hãy tự cân nhắc xem ta nói có đúng hay không, rằng các nhân vật giang hồ đa phần chỉ chia làm hai loại: chính và tà, thì phải chăng chỉ có những nhân vật chính phái mới có quyền và nhiệm vụ trừ khử hạng ác ma? Nhưng ta thì nghĩ thế này, nhân vật võ lâm dù tà hay chánh vẫn là thần dân của duy nhất một thiên tử, và quốc có quốc pháp, triều đình cũng quyết không tha cho hạng ác ma bất luận là gây loạn võ lâm hay luôn nhũng nhiễu dân lành. Như vậy ta nói thật, triều đình vẫn luôn cần những hạng người như ta. Được rồi đấy, nhìn ngươi lúc này trông đã khá hơn, mau cùng ta quay lại phục bẩm Trầm tướng quân đi nào.
Quả thật sau khi đã trút bỏ y phục tạm bợ làm bằng da quái xà, Giang Cửu Linh với bộ y phục thật chỉnh chu lập tức có cảm nhận đã trở lại làm người như mọi người. Vì thế vừa cảm kích vừa thập phần tự tin, Giang Cửu Linh ngay lập tức nói lời đáp tạ khi đã cùng Kha Tuệ quay lại diện kiến vị tướng quân họ Trầm :
– Thảo dân đa tạ vì đã được tướng quân đại lượng ban cho y phục.
Trầm tướng quân tỏ vẻ chẳng quan tâm, vội xua tay :
– Đừng khách sáo, vì điều bổn tướng cần lúc này là một chuyến săn ra trò.
Hãy chứng tỏ ngươi từng lạc bước lưu ngụ ở đây khá lâu, mau đưa bổn tướng đến chỗ nào ngươi cho là có nhiều dã thú nhất.
Và vì vẫn quen cung cách ra lệnh, Trầm tướng quân vội vẫy tay :
– Tất cả hãy mau phân khai và nhớ đừng gây kinh động. Kẻ nào trái lệnh khiến chuyến săn thất bại thì đừng trách bổn tướng luật bất dung thân. Đi.
Thái độ này của Trầm tướng quân khiến Giang Cửu Linh phân vân chẳng biết có nên tin vào lời Kha Tuệ nói lúc vừa nãy chăng. Vì theo Giang Cửu Linh thầm nhận định, thì thái độ của Trầm tướng quân thủy chung luôn tỏ ra cao ngạo và hống hách, đâu đáng để được Kha Tuệ không chỉ hết lòng thuận phục mà còn luôn nhất mực tán dương.
Dù vậy lệnh là lệnh và bản thân Giang Cửu Linh cũng chẳng đủ đởm lược kháng lệnh, vì thế dù Giang Cửu Linh chẳng muốn cũng phải thực thi nhiệm vụ dẫn đường.
Và chờ khi có cơ hội Giang Cửu Linh liền thì thào, giải thích cùng Kha Tuệ :
– Vì từng lưu ngụ ở đây nên vãn bối biết rất rõ hầu hết các loại dã thú chỉ xuất hiện ban đêm, liệu có bị quở phạt chăng nếu chuyến săn này theo vãn bối sẽ chỉ là vô ích?
Kha Tuệ nghi hoặc, hỏi ngược lại Giang Cửu Linh tựa hồ cật vấn :
– Sao lời ngươi nói hoàn toàn khác với những gì quan phủ ở đây bẩm báo khi dâng tấu chương? Vì theo họ, suốt thời gian vừa qua, chí ít là từ nửa năm trở lại đây đã có rất nhiều sinh linh vô tội bị các loài mãnh thú lúc nào cũng xuất hiện sát hại, bất kể đêm ngày. Là ngươi đúng hay ngược lại, ngươi không hề bị lạc bước đến phải mãi chịu giam hãm ở đây khá lâu?
Giang Cửu Linh bối rối :
– Chuyện vãn bối từng miễn cưỡng lưu lại ở đây một thời gian dài là có thật, đến độ bản thân chẳng hề biết chuyện đã có nhiều sinh linh vô tội bị các mãnh thú sát hại hay không. Tuy nhiên ngay bây giờ vãn bối vẫn quyết chẳng tin đã có nhiều mãnh thú xuất hiện giữa ban ngày. Nhưng để giải thích thật thuyết phục thì vãn bối không thể.
Kha Tuệ cười nhẹ :
– Ngươi chớ quên lúc nãy có một mãnh hổ xuất hiện và phải chăng đã do ngươi dùng thần lực nhất quyền đả hổ hay sao?
Giang Cửu Linh đuối lý đành nói :
– Vậy cứ để thời gian trả lời, phần vãn bối chỉ xin đưa đường đến tận chỗ từng lưu ngụ, cũng là nơi như lúc nãy đã nói, từng xuất hiện nhiều dã thú.
Và với tâm trạng hoang mang, Giang Cửu Linh cứ lầm lũi bước đi, không thể biết ở phía sau Kha Tuệ chủ tâm lùi lại để vừa đi vừa thì thào bàn chuyện cùng Trầm tướng quân.
Bất chợt Giang Cửu Linh nghe tiếng Kha Tuệ vụt quát :
– Chủ tướng cẩn thận. Người đâu? Mau bảo hộ tướng quân. Cũng đừng vội xạ tiễn, vì mãnh thú xuất hiện gần thế này chỉ bất lợi cho chúng ta, có thể xạ tiễn nhầm.
Giang Cửu Linh giật mình quay lại và chỉ vừa vặn kịp nhìn thấy một vệt đen thật dài không chỉ lao cuộn thẳng về phía Kha Tuệ đang dùng thân mình che chắn cho Trầm tướng quân, mà phần sau của vệt đen còn hung hăng quẫy cuộn nhắm vào tốp quân binh đang hối hả chạy đến vì có tiếng hô hoán gọi của Kha Tuệ.
Ào…
Vù…
Kha Tuệ lập tức xuất thủ tung một chiêu trảo và một chiêu chưởng, với trảo thì chộp vào phần đầu đã lao đến quá gần của vệt đen, còn chiêu chưởng thì dụng tâm đẩy tốp quân binh lùi lại, không để phần sau của vệt đen dài có cơ hội uy hiếp họ :
– Quả là một quái xà thật to, súc sinh chớ hung hãn. Đã gặp ta thì đừng mong buông lung dã tính. Trúng này.
Ào…
Cũng lúc này Giang Cửu Linh vì nhận ra vệt đen là một quái xà, không biết có phải là quái xà từng nhìn thấy nhiều lần trước đây hay không, nhưng do đã hiểu phần nào các chiêu thức thường vận dụng của quái xà, nhất là phần đuôi luôn linh hoạt, thoạt ngỡ sẽ tấn công chỗ này nhưng kỳ thực là chọn đối tượng khác, thế nên Giang Cửu Linh cũng xông đến và bật quát :
– Kha tiền bối lầm rồi, đầu của quái xà chỉ là hư chiêu. Hãy mau đưa Trầm tướng quân nhảy ngay về bên tả, nhanh nếu không ắt cả hai sẽ bị quái xà dùng thân xiết chết. Quái xà hãy đỡ.
Giang Cửu Linh vận khởi thần lực, một tay thì tung quyền cố nện vào đầu quái xà, tay còn lại thủ hờm sẵn Tam Ma Thám Trảo, học theo cách phát chiêu của loài hổ, sẵn sàng tung tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo nếu chiêu quyền bị quái xà dùng đầu linh hoạt tránh khỏi.
Vù…
Phần Kha Tuệ thì dù bán tín bán nghi vẫn vội ôm Trầm tướng quân nhảy lùi thay vì nhảy về bên tả như Giang Cửu Linh nhắc nhở.
Vù…
Chợt Kha Tuệ biến sắc, vừa quát vừa vận lực ném Trầm tướng quân bay qua một bên :
– Thủ đoạn của súc sinh thật lợi hại cũng biết giương đông kích tây và có phản ứng tột cùng linh hoạt. Hãy mau đón đỡ chủ tướng và đừng quá lo cho ta. Đi.
Trầm tướng quân vừa bay lìa khỏi tay Kha Tuệ thì phần đuôi thật dài của quái xà cũng đến lúc ào ào cuộn đến và lập tức cuốn quanh thân Kha Tuệ.
Soạt.
Trong khi đó tay quyền của Giang Cửu Linh cũng bị quái xà ngoặt đầu lách tránh, lập tức Giang Cửu Linh tung luôn tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo :
– Ta còn chiêu này nữa dành cho súc sinh ngươi.
Ào…
Kha Tuệ bị thân quái xà cuốn quanh dù vậy vẫn trấn tĩnh, vận lực vào hai tay vừa bấu vào thân quái xà vừa cố tìm cách hoặc lợi hại hơn là làm cho thân quái xà bị đứt lìa ở chỗ hai tay Kha Tuệ đang bấu :
– Khai…
Phản ứng của Kha Tuệ chẳng biết có thu kết quả hay không chỉ thấy đầu của quái xà chợt cong ngoặt lại, không chỉ dễ dàng thoát chiêu trảo của Giang Cửu Linh mà còn hung hãn há mồm, chực ngoạm hoặc mổ vào đỉnh đầu của Kha Tuệ.
Vù…
Giang Cửu Linh phát hiện sự thể, giận vì bị hụt chiêu thì ít, mà lo cho sự nguy hiểm của Kha Tuệ thì nhiều, vội lao chồm đến và dốc tận lực vào duy nhất một nắm quyền.
– Kha tiền bối hãy cẩn trọng với sát chiêu của quái xà. Súc sinh, đỡ.
Ào…
Kha Tuệ cũng phát hiện đang gặp nguy vội bỏ hai tay đang bấu vào quái xà để dùng hai tay ấy liều lĩnh và mạo hiểm chộp bừa vào đầu quái xà.
– Kha Tuệ ta quyết liều chết cùng súc sinh ngươi. Xem đây.
Vù…
Đầu quái xà vụt mổ phập xuống hắt những loạt thở phì phì ngay vào mặt Kha Tuệ.
Sì…
Nhưng không hổ danh là cao thủ, Kha Tuệ ngay lập tức cũng kịp chộp hai tay vào phần ngay kề dưới đầu quái xà.
Và đó là lúc nắm quyền của Giang Cửu Linh cũng vừa vặn đến, trúng ngay vào đầu quái xà.
– Trúng.
Bốp.
Quả nhiên Giang Cửu Linh với thần lực trời cho như lời Kha Tuệ từng thừa nhận – chỉ vỏn vẹn một quyền là quật vỡ nát đầu quái xà.
Chợt có tiếng Kha Tuệ vụt gào vang :
– Ôi…
Cùng lúc đó Giang Cửu Linh không những mắt thấy mà tai cũng nghe tiếng xương cốt khắp thân Kha Tuệ cứ kêu chuyển răng rắc do toàn thân đang bị lực siết ngày càng mạnh từ những vòng cuộn từ chính thân quái xà.
Diễn biến này khiến Giang Cửu Linh kinh hãi, nhất là khi thấy kể cả đôi mắt của Kha Tuệ cũng dần lồi ra do không chịu nổi lực siết quá mạnh bạo của quái xà. Sợ Kha Tuệ chết mất Giang Cửu Linh lập tức chộp hai tay vào phần thân của quái xà, ở một trong các vòng cuộn đã đã cuốn quanh thân Kha Tuệ, để vừa vận toàn lực vừa gầm thật to, thật dài :
– Khai…
Thật đáng sợ cho thần lực của Giang Cửu Linh, bởi tiếng gầm càng kéo dài thì chỗ da thịt của quái xà ở chỗ hai tay Giang Cửu Linh đang chộp cùng lúc bị xé toạc, không chỉ rách hết lớp da mà còn kéo tuột từng khối thịt đỏ hỏn, lộ dần từng lớp xương trắng bên trong thân quái xà. Và Giang Cửu Linh cứ kéo cứ xé chỉ đến lúc Kha Tuệ dù bàng hoàng hoảng sợ vẫn khẩn trương tự chui thoát khỏi thân quái xà mới thôi.
Vừa thở dốc vừa buông bỏ thân quái xà Giang Cửu Linh vừa có lời mừng cho Kha Tuệ :
– Cung hỉ Kha tiền bối đã thoát nạn, thế mà vãn bối cứ ngỡ…
Có tiếng Trầm tướng quân vừa vỗ tay vừa khen :
– Hảo thần lực! Giang Cửu Linh tráng sĩ thật đáng nhận bốn chữ “nhất quyền đả hổ” Hảo! Hảo!
Những tiếng reo hò ngưỡng mộ của những quân binh lần nữa lại có dịp cất lên.
Phần Kha Tuệ dần hoàn hồn cũng lên tiếng tán dương :
– Ngươi đã cứu ta, đại ân không thể tỏ bằng lời, chỉ có thể quả quyết ta đã hoàn toàn tin ngươi, nhất là tin vào thần lực độc nhất vô song của ngươi.
Trầm tướng quân tiến lại :
– Bổn tưởng kể cũng nợ tráng sĩ một mạng, vậy để tỏ lòng tri ân, tráng sĩ có nhã hứng chăng nếu tất cả cùng hạ trại, quyết lưu lại đêm nay, dùng thịt quái xà làm thức nhắm, các loại mỹ tửu thì không phải lo, hãy cùng nhau thỏa chí no say suốt một đêm, lưu kỷ niệm thật khó quên về lần dã ngoại đầy phấn khích này?
Giang Cửu Linh liền đoán hiểu ý tứ của vị tướng quân họ Trầm, bèn đáp :
– Xin thú thật thảo dân không hề biết chuyện các dã thú gần đây cũng xuất hiện ban ngày, lại còn gây phương hại cho nhiều thường dân vô tội. Vậy nếu chủ ý của tướng quân là mong minh tường hư thực thì thảo dân cung kính không bằng tuân lệnh.
Trầm tướng quân cười khà khà :
– Bổn tướng cũng thú thật, chuyến đi này là tảo thanh các dã thú trừ hại cho bá tánh, đâu phải chỉ vì thú vui thích săn bắn là điều vô bổ và từ lâu bổn tướng chẳng hề có thời gian quan tâm. Vậy nếu tráng sĩ ưng thuận thì… hạ trại! Tất cả chúng ta hãy cùng no say. Ha ha…
Đó là một nhân vật tuy luôn cười cười nói nói nhưng chẳng mấy khi bộc lộ những gì đang ngẫm nghĩ và suy tính cho người khác biết. Vì thế Giang Cửu Linh cũng đang dần có lại những thiện cảm và ngưỡng mộ dành cho Trầm tướng quân ngay lúc này đang tỏ ra rất hòa hợp, không hề có ngăn cách nào giữa uy quyền một tướng quân với binh lính dưới quyền.
Các quân binh cũng tỏ ra rất quy phục chủ tướng, họ nhanh nhảu thực thi mệnh lệnh, người thì lo sả thịt quái xà, một số thì sau một lúc bỏ đi khi quay lại thì có đủ các vò rượu cùng những lều vải sắp được chăng dựng lên.
Chợt Giang Cửu Linh biến sắc vội hô hoán :
– Trong nước suối có mê dược, từ lâu được gọi là Mê Tâm tuyền. Kha tiền bối mau dặn họ đừng bao giờ tùy tiện dùng nước suối để uống nếu chưa được nấu chín.
Đang có một ít quân binh toan mang thịt quái xà đã làm đến rửa ở dòng suối, khi nghe Kha Tuệ căn dặn, họ cùng kinh hãi kêu :
– Bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ hầu hết ai ai lúc nãy cũng đã uống nước suối, liệu có cách cứu giải chăng?
Giang Cửu Linh bàng hoàng lên tiếng hỏi :
– Chư vị đã dùng rồi sao? Lúc nào? Đã có cảm giác buồn ngủ chưa? Vì có lẽ cách đây nửa năm hơn tại hạ vì cũng lỡ dùng nên một phen suýt chết.
Họ kêu :
– Bọn mỗ dùng đã lâu nhưng sao chẳng thấy buồn ngủ cũng chưa có cảm giác gì khác lạ? Hay do tráng sĩ có võ công nên mê dược mau phát tác, phần bọn mỗ thì vẫn tiềm ẩn, lúc phát ra thì chỉ có chết, quyết không phải bị buồn ngủ mà thôi.
Giang Cửu Linh hoang mang, sau đó đành kêu vì phần nào hiểu :
– Cảm giác buồn ngủ nếu đã lỡ dùng nước suối có mê dược sẽ xảy đến rất nhanh. Nếu chư vị chẳng có cảm giác gì há lẽ đã có sự thay đổi? Cũng là nguyên nhân khiến trước kia nếu các dã thú chỉ xuất hiện săn mồi ban đêm thì lúc này do dòng suối đã trở nên vô hại, nên ban ngày cũng có mồi, lũ dã thú cũng theo đó xuất hiện.
Kha Tuệ bật reo :
– Vậy thực đúng rồi. Vì còn nhớ ta đã kinh ngạc như thế nào khi đọc trong tấu chương có đề cập đến điều kỳ lạ của dòng suối quái dị gọi là Mê Tâm tuyền. Hóa ra điều đó có thật, chỉ khác một điều là theo tấu chương, quan phủ ở đây còn đề quyết dòng suối chợt thay đổi tính chất. Và giải thích theo ngươi hoàn toàn đúng, do dòng suối trước kia có hại, khiến muôn thú chỉ đến đêm mới xuất hiện, loại thì tìm uống nước sương về đêm, loại thì thừa cơ hội tìm săn thú nhỏ. Nhưng đến khi dòng suối trở nên vô hại thì mọi sinh hoạt đều quay lại bình thường, kể cả mãnh thú cũng mặc tình xuất hiện bất kỳ lúc nào chúng muốn. Chỉ khó hiểu là vì sao dòng suối có phục mê dược hay do ai phục? Và sau đó sao việc ấy chẳng còn hoặc nhờ ai mà được như vậy?
Trầm tướng quân cũng hiểu nên bảo :
– Ý của Kha Tuệ huynh đệ muốn nói mọi tấu chương của quan phủ ở đây không sai và những gì Giang Cửu Linh tráng sĩ đây từng thuật kể cũng hoàn toàn đúng? Nghĩa là bổn tướng thân chinh lần này chẳng còn lo đến đối phó thổ phỉ vì điều này không thể có, chỉ lo trừ khử đủ mọi loại mãnh hổ ác thú mà thôi?
Giang Cửu Linh động tâm :
– Há lẽ quan phủ ở đây từng bẩm tấu quanh vùng này còn có thổ phỉ xuất hiện? Điều này e chẳng đúng vì quả thật mãi đến hôm nay thảo dân mới gặp tướng quân và quý bộ thuộc là những người đầu tiên đặt chân đến, kỳ dư thì chưa từng gặp bất luận ai vãng lai.
Kha Tuệ gật đầu :
– Nghe ngươi quả quyết điều này, có thể hiểu, nhiệm vụ của chủ tướng ta quả thật lần này quá dễ.
Trầm tướng quân cũng gật đầu :
– Nếu chỉ cần xua trừ ác thú thì tuyệt đối chẳng khó khăn. Đã vậy quả thật đêm nay chúng ta cứ thoải mái vui say vì nhiệm vụ bỗng trở nên nhẹ nhàng. Khà khà…
Và kể từ lúc ấy cho đến mãi tận lúc chiều muộn, quả thật vì chẳng có ác thú nào xuất hiện, phần vì lều bạt đã căng xong, rượu và các thức nhắm đều sẵn sàng, những quân binh cùng vị tướng quân họ Trầm đều hớn hở nhập tiệc, biến nhiệm vụ đang thi hành thành một cuộc dã ngoại đầy hào hứng.
Trầm tướng quân nhận một bát rượu do Kha Tuệ dâng, nói với Giang Cửu Linh :
– Xem tráng sĩ hãy còn nhỏ tuổi, lại có thời gian khá lâu mãi lạc bước chốn hoang vu này, nhất định cũng chưa nếm mùi vị mỹ tửu. Vậy nhân cơ hội này, kể như lần đầu tiên được nhấp men tửu, liệu tráng sĩ có thể nhận bát rượu này gọi là lời đáp tạ của bổn tướng vì đã chịu ân cứu mạng?
Giang Cửu Linh đành miễn cưỡng nhận bát rượu cũng do Kha Tuệ rót :
– Quả thật thảo dân chưa từng uống rượu bao giờ, cho dù vậy, bát rượu này dẫu cay đắng hoặc mặn ngọt thế nào, tướng quân đã có lòng lẽ nào thảo dân từ chối. Xin cung kính tiếp nhận mỹ ý của tướng quân cũng là thành tâm thết đãi của Kha Tuệ tiền bối.
Kha Tuệ cũng nâng bát rượu phần của bản thân lên :
– Rượu này là loại thánh dược dùng để tạo hưng phấn cho bản thân nhưng nếu dùng nhiều sẽ say. Vậy Giang Cửu Linh ngươi nếu chưa từng dùng thì đừng học theo cách của chủ tướng ta, hãy thử nhấp từng ngụm nhỏ, chớ vì cao hứng mà dùng cạn bát ngay ắt nguy to. Nào xin mời, hãy cạn nào.
Nghe như vậy Giang Cửu Linh dù thấy Trầm tướng quân lẫn Kha Tuệ đều ung dung ngửa cổ uống một hơi đến cạn bát nhưng phần bản thân vẫn dè dặt hớp từng ngụm nhỏ, sau đó thì tự gượng cười bảo :
– Quả thật chẳng dễ uống, vì nuốt đến đâu toàn thân nóng ran tới đấy, ngỡ sẽ bị cháy xé da thịt. Tuy vậy đúng như Kha tiền bối tán tụng, hơi rượu bốc lên quả có làm tâm thần phấn chấn. Và nếu hậu quả chỉ có vậy thì Giang Cửu Linh này xin mạo muội cũng cạn bát, đâu thể mãi phụ lòng ưu ái của tướng quân và Kha tiền bối. Xin cạn.
Nhìn Giang Cửu Linh quả thật ngửa cổ uống cạn thật, Trầm tướng quân khen :
– Thật đúng là khí phách của đại trượng phu nam tử hán, vì có câu: nam vô tửu như kỳ vô phong. Hảo.
Họ nhắm mồi và tuy cũng là thịt quái xà nhưng đây là lần đầu tiên Giang Cửu Linh được thưởng thức đủ các loại thức ăn lạ miệng không phải ăn như trước đây, chỉ ăn để sống, gọi là thực bất tri kỳ vị, vừa nhạt nhẽo vô vị vừa không thể sánh với mọi món ăn lúc này.
Ăn nhiều thì uống cụng nhiều và Giang Cửu Linh chẳng còn nhớ bản thân đã uống bao nhiêu bát rượu thế nên chợt cảm thấy lạ khi đột ngột nghe Kha Tuệ bảo :
– Cũng có câu: tri túc tiện túc, bẩm tướng quân, mạt tướng vì biết tự lượng sức, biết đến đây là đủ, xin cho phép dừng và quyết chẳng hề dám làm mất tửu hứng của tướng quân.
Giang Cửu Linh lên tiếng :
– Phải chăng Kha tiền bối còn có trách nhiệm bên mình vì chẳng thể mãi vui say quên nhiệm vụ?
Trầm tướng quân cười khà khà với sắc diện lúc này chẳng hiểu đang đỏ bừng vì bị ánh sáng hỏa quang chiếu vào từ một đống củi lửa thật to đã được những quân binh đốt lên xua bóng đêm hay vì nguyên nhân nào khác.
– Hiểu như tráng sĩ vừa nói cũng đúng vì Kha Tuệ ngoài thân phận một tùy tướng thì còn có phận sự phải giữ sao cho bổn tướng đây luôn vẹn toàn. Vạn nhất y cũng lỡ say, ngộ nhỡ đêm nay bất đồ có ác thú xuất hiện thì còn ai đủ sức đối phó để bổn tướng đây ung dung cùng tráng sĩ thử một phen đấu tửu? Nào cạn nữa nào. Tửu lượng của tráng sĩ quả thật chẳng kém gì so với thần lực.
Giang Cửu Linh liền cùng với Trầm tướng quân cạn một bát nữa sau đó nghi ngại hỏi Kha Tuệ :
– Sao vãn bối lúc này vẫn chưa có cảm giác bị say? Đó sẽ là cảm giác như thế nào?
Kha Tuệ lấy làm lạ bảo :
– Như đã nói, mỹ tửu nếu dùng vừa phải thì chỉ có diệu dụng tạo phấn chấn cho người dùng nhưng khi quá độ, là điều thường xảy ra cho hạng người được gọi chung là đam mê tửu sắc – bởi men tửu cũng như men tình, đều làm người ta chếnh choáng khó thể tự chủ – thì hậu quả sẽ là sa đà, tửu nhập tâm như hổ nhập lâm, có những hành vi phóng túng khó thể tự kiềm chế và sau cùng là cuộc đời chẳng bao giờ mong thành đạt. Vậy nếu ngươi đã cảm thấy đủ thì nên dừng vì dấu hiệu đầu tiên cho biết đã say là tửu nhập ngôn xuất, ta chỉ e mãi đến khi ngươi vô tình thốt lời bất kính hoặc khiếm nhã thì ngay sau đó dù hối cũng muôn.
Nhưng Trầm tướng quân lại tiếp tục rót cho Giang Cửu Linh một bát nữa :
– Lúc này đêm đã quá khuya, men nồng của mỹ tửu chỉ đủ làm nóng ấm cơ thể đâu dễ bốc lên đầu khiến lý trí bị che mờ. Huống hồ cũng như mọi người, bổn tướng chẳng bao giờ chấp nhất những lời nói của kẻ say. Tửu lượng của Giang tráng sĩ quả thật lợi hại. Hãy cùng bổn tướng cạn thêm một bát nữa nào.
Giang Cửu Linh vui vẻ nhận bát rượu :
– Nếu đã là tửu lệnh, thảo dân nào dám bất tuân. Xin cạn.
Ngờ đâu chỉ thêm một bát ấy nữa thôi, Trầm tướng quân cạn xong lập tức ngã vật xuống và cứ thế há hốc mồm vừa ngủ vừa ngáy pho pho.
Giang Cửu Linh thất kinh chực kêu thì thấy Kha Tuệ vừa dùng mắt ra hiệu bảo Giang Cửu Linh chớ hốt hoảng, vừa nhẹ nhàng nâng vị tướng quân họ Trầm lên để đưa vào lều.
Sau đó khi đã quay lại, Kha Tuệ ngạc nhiên bảo :
– Ngươi đã có dịp nhìn xung quanh chưa? Toàn bộ quân binh và chủ tướng của ta đều bị men tửu quật ngã, chỉ riêng ngươi là vẫn bình chân như vại. Có biết tửu lượng của ngươi đáng xưng là thiên hạ đệ nhất chăng?
Giang Cửu Linh giật mình nhìn quanh và bàng hoàng khi thấy sự việc diễn ra đúng như Kha Tuệ vừa bảo :
– Nhưng kỳ thực đây chính là lần đầu vãn bối được dùng rượu, còn tại sao vãn bối không say quả nhiên không thể hiểu nổi.
Kha Tuệ hỏi :
– Bình sanh chưa có ai được trời phú cho biệt tài để dùng rượu cả ngàn chung vẫn không say. Vậy ngươi có thể kể ta nghe toàn bộ quãng đời của ngươi, hoặc giả trong quãng thời gian ngươi một mình lưu ngụ chỗ này đã ngẫu nhiên đắc ngộ kỳ tích, khiến có tửu lượng đạt thế này?
Giang Cửu Linh lắc nhẹ đầu đáp :
– Cuộc đời vãn bối quả thật chẳng có gì đáng để nhớ hoặc cần nhắc lại, còn quãng thời gian lưu ở đây ư? Vãn bối cũng chẳng tiếp nhận được gì, có chăng chỉ là may mắn học lõm và lĩnh hội được vài chiêu từ các trận giao đấu long trời lỡ đất của đủ loại dã thú.
Kha Tuệ kinh ngạc :
– Ngươi đã học lõm được những chiêu nào từ loại dã thú nào?
Giang Cửu Linh cao hứng đứng bật lên :
– Đủ cả chiêu lĩnh hội từ đủ các loại dã thú, như hổ, báo, gấu chẳng hạn, cũng có từ cách ứng phó linh hoạt của các quái xà nữa. Để vãn bối tự phô diễn cho Kha tiền bối xem, và nếu được cũng xin Kha tiền bối chỉ giáo. Đây là ba chiêu vãn bối luyện được từ lão hổ.
Giang Cửu Linh ra tay dù đủ song thủ và vờ vờn tay này nhưng kỳ thực thực hiện liên hoàn dùng lẫn lộn giữa hư chiêu và thực chiêu nhằm vào một đối thủ vô hình.
Ào…
Vù…
Sau đó Giang Cửu Linh phấn khích bảo :
– Với loài báo thì khác, giữa bộ tấn và quyền chiêu quyết không được tách rời nhau. Công cũng là thủ, khi ngỡ là thủ nhưng kỳ thực là đang khởi phát chiêu công. Như thế này…
Vù…
Ào…
Và Giang Cửu Linh chuyển qua học bộ của loài gấu :
– Gấu xám tuy lờ đờ nhưng chỉ là cung cách để ngấm ngầm dò xét tìm sơ hở đối phương, để khi xuất thủ thì thường là chiêu tối hậu, đối phương nếu không bị phương hại thì ngược lại chính gấu xám phải chịu trúng đòn của đối phương. Và vãn bối ngay lĩnh hội chiêu này liền tự nhủ chỉ nên vận dụng một lần duy nhất vào lúc sinh mạng đang thực sự bị uy hiếp mà thôi. Xem đây.
Vù…
Đúng lúc này bất chợt Kha Tuệ lao vào đỡ chiêu của Giang Cửu Linh :
– Ngươi càng lúc càng làm ta kinh ngạc. Để xem những chiêu ngươi lĩnh hội thật sự từ các loài ác thú lợi hại ra sao, tiếp chiêu.
Ào…
Giang Cửu Linh tuy chưa say nhưng cũng chưa biết rằng men tửu chính là nguồn trợ hứng khiến bản thân chưa bao giờ phấn khích như lần này. Vì thế Giang Cửu Linh sẵn sàng tiếp nhận cùng Kha Tuệ giao chiến :
– Hay lắm, đây là lần đầu tiên vãn bối được cùng người đối địch. Được Kha tiền bối chỉ giáo thế này thì chẳng còn gì bằng. Đỡ.
Vừa quát Giang Cửu Linh vừa linh hoạt lách người theo bộ dạng luyện được từ quái xà nhưng lại đột ngột tiến chiêu công như cung cách hổ vồ chộp vào thú nhỏ hơn.
Vù…
Kha Tuệ bật nhảy lùi thật nhanh :
– Hảo bộ pháp, chiêu phát thật lợi hại. Vậy ta không khách sáo nữa. Đỡ.
Từ ngoài xa độ nửa trượng Kha Tuệ quật tung một chiêu kình.
Ào.
Giang Cửu Linh không hoảng sợ chỉ bật cười và tự nhảy vọt lên cao toàn thân theo đó lao chếch vào Kha Tuệ.
– Quái xà từng dùng chiêu thức như tiền bối đang vận dụng, để đối phó lại vãn bối xin làm lão hổ với chiêu này, dùng công để phản công. Xin cẩn trọng, hà hà…
Vù…
Cứ thế cả hai cứ tiếp tục quần thảo, và nếu khắp thân Giang Cửu Linh nhờ xuất hạn mồ hôi ướt đẫm y phục nên giảm dần men tửu thì cũng chính Giang Cửu Linh không biết rằng ở Kha Tuệ cũng thấm đẫm mồ hôi và dần kiệt lực, vì thế Giang Cửu Linh chợt thu chiêu hồi bộ :
– Trời đã sáng rồi nếu Kha tiền bối thấy chưa mệt thì cũng nên cho vãn bối một cơ hội dừng tay nghỉ ngơi, vì còn phải cùng mọi người lùng sục và xua trừ những ác thú nhất định chỉ thu ẩn quanh quẩn đâu đây mà thôi.
Kha Tuệ cũng phải dừng tay :
– Ngươi nói cũng phải, vậy hãy nghỉ ngơi. Phần ta cũng cần chạy vào lều xem chủ tướng ngủ có yên giấc hay không. Ta đi đây.
Giang Cửu Linh nhìn theo chỉ thấy Kha Tuệ dù vào lều nhưng mãi không thấy quay trở ra, là điều nói lên vị Trầm tướng quân ắt vẫn vô sự – nếu không thì thế nào Kha Tuệ cũng la toáng lên thì chỉ lúc đó Giang Cửu Linh mới thực sự yên tâm ngồi xuống và bắt đầu tọa công điều tức, dần tiến vào cõi hư vô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!