Tâm Ngứa - Chương 5: Lúc hôn môi, cậu ấy không thích mùi khói thuốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Tâm Ngứa


Chương 5: Lúc hôn môi, cậu ấy không thích mùi khói thuốc


Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Chu Viễn Quang mở mắt không báo trước. Vào lúc này, thời gian như dừng lại.

Chóp mũi Lâm Cam chỉ cần tiến về phái trước một chút là chạm vào nhau rồi. Lâm Cam nhìn anh trong yên lặng, không kinh ngạc như trong tưởng tượng.

Mắt anh lúc đầu có chút giật mình, bây giờ lại tỉnh táo nhìn Lâm Cam. Có điều, Chu Viễn Quang không nói lời nào, có chút lạnh lẽo.

Lâm Cam bị anh nhìn như vậy cũng thấy quẫn bách, đứng thẳng người dậy.

“Tôi… Tôi chính là…” Lâm Cam mở miệng, lại không nói được lời nào.

Ánh mắt Chu Viễn Quang vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đây không phải chuyện liên quan đến anh vậy.

“Tôi đảm bảo, tôi không định trêu chọc cậu đâu.” Lâm Câm ha ha hai tiếng ngượng ngùng rồi xoay người, trở về chỗ của mình.

Chu Viễn Quang ngồi thẳng dậy, nghe được hai chữ “trêu chọc” kia, ánh mắt anh sâu thẫm lại.

Anh quay sang nhìn thấy cô vừa nói vừa quay lại chỗ ngồi, đôi môi mấp máy. Không biết cô đã tẩy lớp trang điểm từ khi nào, giờ chỉ còn lại hương vị thiếu nữ thanh thuần. Môi hồng, răng trắng, Chu Viễn Quang không nhịn được nhớ tới dáng vẻ sáng nay của cô.

Yết hầu khẽ động, anh nhẹ nhàng thu lại tầm mắt trên người Lâm Cam.

“Cậu có đang nghe tôi nói không? Này?”

Lâm Cam không biết Chu Viễn Quang bắt đầu làm bài tập từ lúc nào, ngượng ngùng hỏi một cậu.

“…”

“Vậy tôi ngủ đây.”

“…”

“Bạn học Chu, chiều tốt lành.”

Lâm Cam nằm trên bàn, chưa từ bỏ ý định chờ anh đáp lại. Sau mấy giây, Chu Viễn Quang quay đầu nhìn về phía lối đi. Anh vốn nghĩ cô không đợi được sẽ ngủ mất. Không ngờ, vừa nghiêng đầu đã thấy cảnh tượng thế này…

Lâm Cam nằm trên mặt bàn, mắt nhìn về phía Chu Viễn Quang. Đầu gác trên cánh tay, nửa mặt vùi dưới cánh tay, chỉ để lộ hai con mắt to tròn.

Cô chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắt ẩn hiện lên vẻ sùng bái. Xuống thêm chút nữa là nốt ruồi đón lệ bên khóe mắt. Ánh mắt đó tựa như chú nai nhỏ, khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.

Chu Viễn Quang không tự nhiên ho khan một tiếng, thấp giọng nói.

“Mau ngủ đi, lát nữa vào học rồi.”

Lâm Cam nghe được Chu Viễn Quang trả lời thì cười lên, độ cong của khóe môi rất rõ ràng.

Cô nhắm mắt lại, gật đầu: “Bạn học Chu, vậy tôi ngủ đây~” Sau đó lớp học lại tĩnh lặng như cũ.

Lâm Cam vẫn hé mắt, nhìn người bên kia đang chăm chỉ làm bài tập, hoài nghi câu trả lời lúc nãy mình nghe được là nhầm lẫn. Cô âm thầm bĩu môi, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Ý thức dần trôi dạt, trong lòng Lâm Cam vẫn không nhịn được cảm khái: “Lòng người này sâu như biển vậy.”

Khiến người ta đoán không ra.

Nhưng trong tình yêu, không phải cũng chú trọng vào đối phương sao? Cô ra chiêu, anh đỡ chiêu, sau đó vài lần không lẽ không nảy sinh thứ gì? Thỉnh thoảng thua một chút cũng được.

Đã thích rồi, thua trong tay anh một chút cũng không sao.

___

Lâm Cam bị Tiết Giai Kỳ đánh thức. Cùng lúc đó, thầy giáo tiếng Anh cũng bắt đầu giảng bài.

Đừng thấy Lâm Cam có thành tích ưu tú, thực ra cô dốt đặc tiếng Anh.

Trương Cương từng nhiều lần nhắc nhở cô, chớ để “thiếu hụt”, một môn cũng không được. Có thể cô chính là như vậy, thành tích tiếng Anh không sao cải thiện được. Vừa học xong từ đơn đã quên, làm đề cũng sai rất nhiều.

Vào tiết học, Lâm Cam cũng không tập trung nghe giảng được. Không phải cô không muốn nghe, mà do buổi trưa uống nhiều nước chanh quá, bây giờ buồn vệ sinh.

Nín nhịn cả một giờ, lúc thầy giáo tiếng Anh cho nghỉ giải lao, cô mới kéo Tiết Giai Kỳ chạy đến nhà vệ sinh.

Lúc đi ra, Tiết Giai Kỳ mới hỏi: “Trưa cậu ăn gì?”

Lâm Cam vẩy nước trên tay, tiến lại gần Tiết Giai Kỳ, hì hì đáp: “Tình yêu.”

Tiết Giai Kỳ không nhịn được chế nhạo cô vài câu.

Lâm Cam nổi hứng tán gẫu, nhưng vì hai người chiều cao sai biệt, Lâm Cam ôm đầu Tiết Giai Kỳ đi về phía trước.

“Kể với cậu một chuyện, trưa nay có chuyển biến quan trọng.”

Tiết Giai Kỳ gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.

“Bạn học Chu mời tớ uống nước.”

“Nói nhanh lên nào, sao lại như vậy?”

“Cậu ấy nói, để bịt miệng tớ.”

Bật cười một tiếng, Tiết Giai Kỳ cười thiếu chút nữa tắc thở. Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ “uống nước” trong miệng Lâm Cam là vì nguyên nhân đó.

“Có gì mà vui vậy?”

Lâm Cam nhíu mày, khoanh tay nhìn xuống Tiết Giai Kỳ: “Nếu không thích ai đó, cậu ấy vẫn mời người ta uống nước sao?”

Tiết Giai Kỳ gật đầu một cái.

Lâm Cam khó hiểu: “Cậu chắc chứ?”

“Phải, tớ sẽ mua đồ ăn cho lớp phó học tập để không phải nộp bài này.”

“…”

Lâm Cam nghĩ ngợi một chút rồi lại thở dài.

“Được rồi, dù có hơi ngượng ngùng, nhưng ít nhất cậu ấy nhớ được tớ.”

Tiết Giai Kỳ vỗ vai cô khích lệ: “Đại tỷ của tớ, cố lên!”

Lâm Cam cười trừng bạn: “Đã bảo đừng gọi như vậy rồi mà.”

Sau đó cô lại nghĩ ra điều gì, hỏi Tiết Giai Kỳ: “Gần đây Lưu Hân Tĩnh lớp bên cạnh không tìm cậu gây chuyện chứ?”

Tiết Giai Kỳ lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Có cậu bên cạnh, cậu ta không dám tới tìm tớ đâu.”

Lâm Cam hài lòng gật đầu: “Thế thì tốt. Tớ cũng không muốn khi không có tớ, cậu lại bị bắt nạt.”

Tiết Giai Kỳ lè lưỡi: “Cậu yên tâm đi, không ai dám đâu.”

Hai người quay về lớp. Trên đường đi gặp phải một đám nam sinh đang đứng ở hành lang gần nhà vệ sinh. Lúc Lâm Cam và Tiết Giai kì đi qua bọn họ liền bị gọi lại.

Trong nhóm nam sinh này có một người tên Kiều Dục, điển hình của mấy học sinh hư hỏng, là bạn cùng lớp đã theo đuổi Lâm Cam một năm rồi. Có điều, Lâm Cam không đồng ý.

“Hút không?”

Kiều Dục dáng người cao lớn, vì là học sinh học thể dục nên dáng người vạm vỡ. Cậu ta đứng dựa lưng vào vách tường, cánh tay duỗi ra ngăn Lâm Cam lại. Sau đó lấy một điếu thuốc trong bao ra đưa về phía Lâm Cam.

Lâm Cam đưa tay đẩy: “Không hút.”

Kiều Dục nhíu mày, đưa tay trở về, im lặng không nói gì. Lâm Cam kéo Tiết Giai Kỳ tiến về phía trước.

Kiều Dục lại đưa chân ra ngăn cản: “Bây giờ không hút, về sau cũng không hút?”

Khi Kiều Dục nói lời này cũng bắt đầu đứng dậy, tiến về phía Lâm Cam. Lâm Cam đẩy Tiết Giai Kỳ đứng ra sau lưng mình. Sau đó tiến về phía trước một bước, ngẩng đầu nhìn Kiều Dục.

“Liên quan gì đến cậu?”

Kiều Dục hừ một tiếng: “Cậu thấy sao?”

Lâm Cam đáp lại: “Tôi chỉ biết cậu vô duyên vô cớ cản đường tôi.”

Kiều Dục liếc mắt: “Sao trước mặt người khác cậu dịu dàng là thế, cứ nói chuyện với tôi lại hung dữ vậy?”

Lâm Cam bị lời nói của cậu ta chọc cười: “Sao những người khác không tìm tới mà mỗi cậu xuất hiện trước mặt tôi?”

Lâm Cam đẩy cậu ta ra, muốn đi về phía trước. Có điều nam nữ khác biệt, cô vẫn không đẩy được.

“Cậu với tên nhóc mới chuyển tới là thế nào? Thực sự thích sao?”

Lâm Cam vén tóc ra sau tai: “Không liên quan tới cậu.”

Kiều Dục cười giễu: “Ông đây theo đuổi cậu lâu như thế, cậu nói xem có liên quan không?”

Lâm Cam khoanh tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi cũng đâu ép cậu, lần trước tôi đã từ chối rồi.”

Kiều Dục mắng một câu: “Được lắm Lâm Cam, coi như cậu giỏi.”

Lâm Cam cười một tiếng: “Kiều Dục, đừng nói hôm nay tôi không nhận thuốc của cậu, trước kia cũng không, sau này lại càng không.”

Nói xong cô như nghĩ đến gì đó lại cười, môi đỏ lúc khép lúc mở, nói ra từng chữ đánh vào lòng người: “Tôi cai thuốc vì…”

“Lúc hôn môi, cậu ấy không thích mùi khói thuốc.”

Huyệt thái dương của Kiều Dục nhảy lên hai cái, nổi lên đầy gân xanh.

Lâm Cam nói xong định rời đi. Vừa mới cùng Tiết Giai Kỳ xoay người, cô đã giật mình.

Chu Viễn Quang đứng ở khúc cua hành lang từ lúc nào. Mặt anh không biểu cảm, mắt chớp một cái nhìn chằm chằm Lâm Cam.

Không ai biết Chu Viễn Quang đã đứng đó bao lâu.

Hết chương 5.

Lời của biên tập: Nay khỏe tay quá làm một lèo 3 chương Tâm Ngứa rồi =)) Tiếp Tâm Ngứa hay sang Thâm Tình Không Đứng Đắn bh hả các cậu:3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN