Tâm Ngứa
Chương 6: Lâm Cam, bỏ tay ra
Biên tập: TBB
Trong lòng Lâm Cam lộp bộp vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng, cố nén xấu hổ, chạy tới hướng anh đi.
Cô cúi đầu, sợ sệt mở miệng, giọng không có chút sức lực, không biết người vừa khí thế bừng bừng trước mặt Kiều Dục đã biến đâu mất.
“Cậu đi vệ sinh à?”
Chu Viễn Quang không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Sau đó anh đi lướt qua chỗ Lâm Cam, giống như chưa nghe thấy gì cả, mặt không chút thay đổi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi đi qua chỗ Kiều Dục, anh ta thấp giọng mắng một câu. Chu Viễn Quang nhìn cũng không nhìn, chỉ coi anh ta như không tồn tại.
Lâm Cam ở phía sau nhướng mày, không hổ là người cô để ý, rất có khuôn phép. Chỉ không biết, anh nghe thấy lời bày tỏ của cô sẽ nghĩ thế nào.
Lâm Cam đau khổ nhếch miệng, chắc là thấy cô rất phiền đi.
Trờ về chỗ ngồi, Lâm Cam không nhịn được than thở với Tiết Giai Kỳ.
“Theo đuổi người khác đúng là không dễ dàng gì. Còn phải cân nhắc mình có nhiệt tình quá không, lại càng phải để mình không quá thờ ơ.”
Nói xong, Lâm Cam lại than thở: “Chuyện này thật khó khăn.”
Tiết Giai Kỳ như có suy nghĩ gật đầu một chút. Tiết tiếp theo, thầy tiếng Anh giảng bài xong thì còn khoảng 30 phút.
“Bây giờ mỗi người các em lấy một tờ giấy ra, chúng ta viết văn luận bằng tiếng Anh luyện tập một chút.”
Học sinh trong lớp kêu rên không ngừng, đều nói thầy muốn lấy mạng chúng em.
Lòng Lâm Cam cũng run rẩy. Viết luận bằng tiếng Anh,chi bằng giết cô luôn đi.
Tiếng Anh ngược Lâm Cam trăm ngàn lần, cô đối với tiếng Anh lại…
Lâm Cam cắn bút, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Viễn Quang. Anh đã bắt đầu viết thoăn thoắt. Khi cúi đầu, tóc đen sẽ rơi xuống, ung dung nhàn hạ.
Chủ đề viết tiếng Anh hôm nay là “Ước mơ”. Lâm Cam cắn bút, tựa như nghĩ đến điều gì, cô bắt đầu viết. Có điều khả năng tiếng Anh của cô không tốt, lại lười tra từ điển, một chút từ đơn cũng không nhớ nổi, nên chỉ biết dùng từ ghép âm để thay thế.
Vất vả viết một hồi, cũng coi như có bài miễn cưỡng đem nộp. Đề bài chỉ yêu cầu viết đoạn văn ngắn mà nửa tiếng cô mới nặn xong.
Lâm Cam thu dọn sách vở, lại nhường đường cho Tiết Giai Kỳ đi trước. Có thể thấy cô đang để ý đến động tác của người bên kia. Cô thấy anh lấy thẻ xe buýt từ trong ba lô ra, cầm trong tay.
Mắt Lâm Cam sáng ngời, gần đây chỉ có một bến xe buýt mà thôi. Thu dọn sách vở thật nhanh, cô phóng vù vù ra ngoài trước Chu Viễn Quang một bước.
Có phải nếu cô đứng ở bến xe buýt trước rồi thì trông sẽ không giống như đang cố tình theo đuổi anh không?
Lâm Cam vừa ra tới cửa thì thấy thời tiết không ổn lắm. Không khí oi bức khiến người ta nghẹt thở, trời vốn đang xanh trong bỗng mây đen kéo đến.
Hình như trời muốn mưa rồi.
Đến bến xe buýt, Lâm Cam đưa mắt nhìn bảng các tuyến xe. Có điều cô cũng không biết anh ngồi tuyến nào.
Cô đứng chờ ở bến xe buýt năm phút vẫn chưa thấy Chu Viễn Quang đâu.
Người này… sẽ không tới đây sao? Nhỡ anh chỉ cầm thẻ xe buýt ra thôi thì sao?
Mây đen trên trời kéo đến càng nhiều phủ kín nửa bầu trời, Lâm Cam có chút chán nản, cả người uể oải.
“Cho tôi đi nhờ một chút.” Giọng Chu Viễn Quang trong trẻo lạnh lùng, xuyên qua những người đang đứng chờ xe buýt, đánh thẳng vào lòng Lâm Cam.
Đồng thời lời nói này cũng xua đi mọi nóng nảy của cô.
Cô ngẩng đầu tìm anh trong đám đông. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đã giao nhau. Dáng người anh rất cao, mà cô cũng không thấp chút nào.
Bọn họ cứ như vậy, nhìn nhau qua đám đông.
Chân mày Lâm Cam lúc nãy vốn còn nhíu chặt, giờ cô đã cúi đầu cười rộ lên. Nụ cười sáng rỡ đơn thuần, cô chỉ biết lúc này trong lòng đặc biệt vui vẻ.
Không biết nên dùng lời lẽ nào để miêu tả cảm giác này, chỉ là chờ đợi hồi lâu, cuối cùng người mình trông chờ cũng đến.
Cô nghe thấy mình nói: “Bạn học Chu, trùng hợp quá nhỉ?”
Chu Viễn Quang quét mắt qua cô một cái, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Sau đó anh tiến về phía trước hai bước, tầm mắt chuyển tới một chiếc xe buýt đang đến gần.
Lâm Cam cũng không để bụng anh lạnh nhạt, cười hì hì tiến đến bên cạnh.
“Cậu ngồi chuyến này à?”
Chu Viễn Quang liếc cô một cái, hỏi lại.
“Cậu ngồi chuyến kia?”
Lâm Cam mấp máy môi, tất nhiên cô không thể trả lời trước được. Nếu cô nói ra rồi, anh nhất định sẽ nói khác đi dù hai người có thực sự thuận đường.
Lâm Cam giả vờ ngu ngơ, coi như không nghe thấy, cũng biết anh sẽ không hỏi nữa.
Chu Viễn Quang sao có thể đoán được trong lòng Lâm Cam đang nghĩ gì. Cả ngày nay cô đã bám lấy anh rồi, anh nhất định sẽ không nói tuyến xe buýt cho cô.
Lâm Cam di di mũi chân: “Bạn học Chu, có phải cậu rất giỏi tiếng Anh không?”
Chu Viễn Quang cầm quai cặp ba lô, vẫn đứng thẳng tắp, mắt nhìn về hướng xe buýt đi tới: “Bình thường.”
Lâm Cam chép miệng: “Chắc không kém như tôi đâu nhỉ?”
Chu Viễn Quang thờ ơ nhìn Lâm Cam một cái: “Thấp của cậu là bao nhiêu?”
Lâm Cam lúng túng: “60 điểm.”
Chu Viễn Quang nghe xong số điểm này, khóe miệng hơi co rút.
Lại thấy Lâm Cam đang lấy tay cuốn lọn tóc, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Mắt anh lóe lên chút ý cười, có điều rất nhanh đã tan mất.
“Cao đấy chứ? Nếu học ở tiểu học thì đủ yêu cầu rồi.”
“…”
Lâm Cam không biết anh đang an ủi hay tổn thương mình nữa.
Lại ngẩng đầu nhìn Chu Viễn An lần nữa, khóe miệng Lâm Cam cũng cong lên, không tự chủ được mà cười. Vừa lúc thấy xe buýt đang tiến đến, mắt Lâm Cam híp lại một chút, thấy anh tiến liên phía trước, chắc đây là tuyến về nhà anh rồi.
Tuyến số 48, mẹ nó chứ, ngược tuyến về nhà cô.
Kệ đi, lần này nhất định phải liều mạng.
Thế nên cô vẫn theo sau Chu Viễn Quang. Lúc lên xe, trên xe đã chật cứng người, khó khăn lắm mới có chỗ đứng. Lâm Cam chật vật mãi mới đi đến đứng bên cạnh Chu Viễn Quang được, nắm lấy tay vịn để đứng vững.
Vừa yên vị thì nghe thấy Chu Viễn Quang cau mày hỏi: “Cậu chắc chắn đây là tuyến xe của cậu chứ?”
Lâm Cam cứng họng, chỉ biết giả ngu: “Đương nhiên.”
Chu Viễn Quang nhìn chằm chằm cô một lúc, không lên tiếng nữa. Lâm Cam thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, cô lại xui xẻo mà nhìn thấy bạn cùng lớp Giới Áo đứng đó không xa. Sao lúc quan trọng này mà lại gặp kia chứ? Trong lòng Lâm Cam chỉ cầu cậu ấy không nhìn thấy mình.
Có điều, đã muộn rồi…
“Lâm Cam!” Giới Áo nhanh chóng hô to.
Lâm Cam đưa mắt nhìn cậu ta, mọt sách đúng là mọt sách mà, không hiểu chuyện gì hết.
Giới Áo: “Không phải nhà cậu ở phía Nam à? Tuyến 48 đi hướng Bắc đấy.”
…
Trò vui kết thúc rồi đây.
Lâm Cam trợn mắt nhìn cậu ta, hung hăng nói: “Tôi chuyển nhà rồi.”
“Không thể nào. Sáng nay Tiết Giai Kỳ còn nói…”
Lâm Cam hung dữ liếc cậu ta, sau đó không để ý đến nữa.
Run run ngẩng đầu, cô đã thấy Chu Viễn Quang một tay nắm tay vịn, như cười như không nhìn mình. Lâm Cam mắng trong lòng một tiếng, sau đó mới mở miệng.
“Tôi chuyển nhà thật mà.”
Chu Viễn Quang đưa mắt nhìn Giới Áo.
Cậu ta vẫn đang cúi đầu lầm bầm: “Không đúng, sáng nay Tiết Giai Kỳ nói với tôi cậu đi tuyến 36 đến mà.”
Tuyến 36 đi về phía Nam.
Lâm Cam mặt đầy hắc tuyến, cuối cùng cô đã được nếm trải cái gì gọi là đồng đội ngu như heo.
Không thể giải thích thêm lời nào, cũng không còn mặt mũi nào nhìn người ta, Lâm Cam chỉ biết giả bộ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt thâm ý của Chu Viễn Quang.
Lâm Cam ép mình nhìn phong cảnh bên ngoài, bỏ lơ ánh mắt trên đỉnh đầu kia.
Bầu trời bên ngoài đen kịt. Gió thổi rất lớn, mưa đã nặng hạt rồi, mặt đất đều ướt cả. Cây lá ven đường bị thổi tới nghiêng đi. Lâm Cam cắn môi dưới, không biết lát nữa mấy giờ mới về đến nhà nữa.
Chú lái xe đột nhiên phanh lại, có hành khách theo quán tính ngã về phía trước. Lâm Cam vốn đang không tập trung, bị một màn phanh xe này tác động nên cũng chúi về phía trước. Cô bị mọi người xô đi nên không nắm được tay vịn nữa, chỉ có thể theo bản năng nắm chặt vào bên cạnh.
Lần đầu tiên không nắm được, cô lại tiếp tục dùng sức quờ quạng, cố gắng tìm được thứ gì đó. Sau cùng, Lâm Cam cũng cảm giác như mình nắm được vào áo của một người.
Sau nữa, cô lại cảm giác có một đôi tay đang dùng sức đỡ mình. Khi đứng thẳng lên được, Lâm Cam mới phát hiện người vừa đỡ mình là Chu Viễn Quang.
Một tay anh nắm lấy tay vịn, một tay quàng qua người cô, bọc cô trong vòng tay.
Anh lo người khác sẽ xô phải cô sao?
“Lâm Cam…”
Chu Viễn Quang cắn răng, gọi một tiếng.
Cô chưa lấy lại tinh thấn, không kịp đáp trả.
“Bỏ tay ra.”
Lâm Cam vẫn không hiểu anh đang nói gì.
Có điều, cô theo tầm mắt của anh nhìn xuống, sau đó mặt liền đỏ bừng.
Vừa nãy khi suýt ngã nhào, cô đã túm lấy người bên cạnh theo bản năng. Cô cho đó là áo của ai đó, không nghĩ tới là là…
Quần của Chu Viễn Quang.
Cô lại đang túm lấy phần quần bao lấy đùi anh, khiến quấn bị kéo xuống một chút…
Hết chương 6.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!