Tam Phục - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Tam Phục


Chương 6


“Anh hùng hộ hiệu”, Lý Tử Nhuệ nhắc lại một lần nữa, như thể sợ cậu chưa hiểu, lại còn giải thích từng chữ một, “Anh hùng bảo vệ ngôi trường này”.

“Ò.” Giang Khoát gật gù. Nhưng câu trả lời này hoàn toàn không giải tỏa được mối hoài nghi của cậu, cùng lắm cũng chỉ coi như chứng minh vừa rồi cậu không nghe nhầm.

“Nghe nói việc cậu ấy học lại chính là vì bảo vệ trường nên bị thương, phải nằm viện nửa năm,” Lý Tử Nhuệ nói xong còn tấm tắc mấy tiếng, “Đỉnh thật.”

Giang Khoát vốn định nhân tiện chủ đề này để nhắc tới chuyện phòng đơn có máy lạnh, nhưng Lý Tử Nhuệ phản ứng thế này, xem ra Đoàn Phi Phàm có mở phòng đơn giữa văn phòng hiệu trưởng, cậu ta cũng chấp nhận được.

“Cậu ta bảo vệ trường thế nào?” Giang Khoát không nhịn được liền hỏi một câu.

“Chuyện đó thì không biết,” Lý Tử Nhuệ nghĩ một hồi lâu, “Tôi cũng không hỏi, chỉ biết là bảo vệ trường, chắc là có ai đó đặt bom trong trường…”

Giang Khoát ngáp một cái: “Cái danh anh hùng hộ hiệu là do cậu đặt cho cậu ta phải không?” 

“Cũng không phải, tôi nghe thấy có người gọi như vậy,” Lý Tử Nhuệ nói, “Cũng nên rút gọn lại một chút, cậu xem, bảo vệ trường rồi thì có phải là anh hùng không, gọi đơn giản thì là ‘Anh hùng hộ hiệu’ thôi.”

“Chữ ‘hộ’ ở đâu ra?” Giang Khoát nói, “Vậy sao mấy cậu không gọi ngắn gọn cậu ta là Anh hùng Vệ hiệu?”

Lý Tử Nhuệ há hốc miệng không nói được gì, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Người khác không thích cậu, tôi thấy đúng là cũng có nguyên nhân của nó. Một chuyện tốt đẹp như vậy mà trọng điểm chú ý của cậu thật lệch lạc, cậu bận tâm ‘Hộ hiệu’ với ‘Vệ hiệu’ phải không, trọng điểm là ở đó phải không?”

“Biết rồi,” Giang Khoát xua xua tay, “Trọng điểm là anh hùng.”

“Đúng rồi đó.” Lý Tử Nhuệ nói.

*

“Đúng cái gì?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi, “Ý là sẽ không lên sân khấu hả?”

“Đúng vậy đó, là không cần phải lên sân khấu phát biểu,” Đinh Triết nói, “Chỉ có một đại biểu tân sinh viên lên nói vài lời, mày chỉ cần ngồi phía sau là được, đây cũng chẳng phải cuộc họp báo về chuyện của mày, mày cứ ngồi đó đến khi kết thúc là được.”

“Nghịch điện thoại được không?” Đoàn Phi Phàm đi về phía cầu thang dẫn lên phía bàn đại biểu.

“Kiềm chế chút, làm người tốt đi!” Đinh Triết nói, “Kể cả không phát biểu thì mày cũng là đại biểu tân sinh viên đó!”

Hội trường ồn ào náo nhiệt, Đoàn Phi Phàm ngồi vào vị trí của mình, sau khi các vị lãnh đạo ngồi vào chỗ, cậu phát hiện vị chủ nhiệm đầu hói trước mặt vừa khéo che mất một nửa người cậu, tuyệt vời.

Đám tân sinh viên phía dưới kia thì không có vẻ gì là sắp có meeting cả, cứ lao xao suốt, nghe cực kỳ buồn ngủ.

Đoàn Phi Phàm dựa người vào ghế, nhìn tấm bảng tên trên bàn trước mặt, bắt đầu ngồi thiền.

Các vị lãnh đạo lần lượt phát biểu, thời gian thực ra không nhiều, lãnh đạo trường nhìn chung tác phong chung đều tương đối ngắn gọn.

Có điều cậu thấy chống chọi không nổi vì thời điểm này ở nhà, mọi việc gần như đảo ngược. Ba giờ sáng cậu dậy giúp chú đợi xe giao thịt đến, sau đó chạy bộ buổi sáng xong thì về ngủ đến trưa.

Năm ngoái nhập học xong, mất rất nhiều thời gian cậu mới điều chỉnh được giờ giấc sinh hoạt cho vào nề nếp. Nằm viện mấy tháng làm cho mọi việc lại quay lại như cũ, lúc này, Đoàn Phi Phàm ngồi trên sân khấu chưa tới hai chục phút mà đã buồn ngủ díp cả mắt.

Song để giữ hình tượng “Đại biểu tân sinh viên”, cậu buộc phải lấy tay chống cằm, chĩa ngón tay mà kéo mí mắt lên trên, cố ép mình chuyển động mắt qua lại, chỉ sợ chỉ dừng quá một giây thôi là cậu sẽ ngủ hẳn luôn.

*

“Vậy nên tôi vô cùng mong đợi được cùng các bạn phấn đấu, cùng bắt đầu đời sống mới của chúng ta. Đợt tập quân sự chính là sự khởi đầu tràn đầy năng lượng nhất trong đời sống mới của chúng ta…”

Giang Khoát ngẩng đầu nhìn trần hội trường, cậu tự biết mình hai mắt đã mờ mịt, miệng cũng đã hơi hé mở, chỉ cần cho cậu một phút nữa thôi, cậu sẽ bất tỉnh nhân sự.

Nhưng mấy tiếng “tập quân sự” lúc va vào tai vẫn mang lại cho cậu sức sống, nói đến tập quân sự rồi, cho thấy cuộc meeting hôm nay đã gần xong.

“Vậy nên hôm nay chúng ta…”

Cậu vòng tay đỡ sau gáy, mơ màng kéo ý thức quay trở lại, mắt nhìn người trên bàn đại biểu.

Đợi tới thời khắc vỗ tay cuối cùng.

Tiếp đó cậu chợt nghe thấy “Rầm” một tiếng.

Đại biểu tân sinh viên Đoàn Phi Phàm aka Anh hùng bảo vệ trường vừa đập đầu xuống cái bàn trước mặt.

Một dãy mấy vị lãnh đạo cùng quay đầu lại.

Trước khi đập đầu xuống bàn, Đoàn Phi Phàm đã kịp tỉnh rồi, nhưng quán tính không cho cậu kịp ngẩng đầu lên. Cậu chỉ còn cách trong chớp mắt, với phản ứng phi thường, nhanh chóng đập đầu xuống bàn xong lập tức lấy tay ấn hai bên thái dương, sau đó tỏ vẻ đang cố chịu đựng pha chút đau đớn.

Và còn nhìn về phía bên cạnh sân khấu.

Đinh Triết nãy giờ vẫn đứng dưới cầu thang dẫn lên bàn đại biểu, lúc này cũng mới lần đầu tiên hiểu ra tín hiệu, liền bước vội lên phía bàn đại biểu, đỡ cánh tay kéo Đoàn Phi Phàm đứng dậy.

“Chắc cơ thể vẫn chưa bình phục hẳn,” Đinh Triết nhỏ giọng nói, “Tôi đưa cậu ấy xuống phòng y tế trước.”

“Mau đi đi,” Chủ nhiệm vội vẫy vẫy tay, “Gọi thêm người tới giúp một tay.”

“Được ạ.” Đinh Triết gật đầu.

“Tôi không sao… Tôi vẫn có thể…” Đoàn Phi Phàm vẫn cố giằng co một chút.

Đinh Triết nhéo dưới cánh tay Đoàn Phi Phàm một cái, hạ giọng nghiến răng nói vào tai cậu: “Mày im miệng, diễn sâu quá rồi đó.”

*

“Vết thương của cậu ấy vẫn chưa lành hẳn đây mà!” Lý Tử Nhuệ rất đau lòng.

“Tôi thấy cậu ta là do đêm qua ăn đồ ăn khuya đã quá nên ngủ không ngon.” Giang Khoát cười nhạt một tiếng.

Lý Tử Nhuệ nhìn cậu: “Tôi phát hiện ra cậu cái con người này…”

“Cực kỳ đáng ghét.” Giang Khoát liếc cậu ta một cái, “Điều này tôi biết trước cậu rồi.”

Lý Tử Nhuệ trợn mắt nhìn cậu, sau đó quay đi nhỏ giọng tám chuyện về anh hùng với Đường Lực.

Màn kịch này của Đoàn Phi Phàm hóa ra lại khiến Giang Khoát tỉnh cả ngủ, cậu phải nghiến răng mới không phá lên cười thành tiếng, trong lòng cậu đã cười đến mức trời long đất lở, cười bay tám cái máy lạnh phòng 107 rồi.

*

Meeting xong, mọi người từ từ tản đi. Giang Khoát tìm bóng chị Lữ Ninh trong đám người rồi đuổi theo.

“Chị Ninh.” Cậu cất tiếng gọi. 

“Ừ?” Lữ Ninh quay đầu lại, thấy cậu liền cười, “Giang Khoát, ngủ một giấc xong trông có tinh thần ghê ta.”

“Em… ngủ thật sao ạ?” Giang Khoát có chút ngập ngừng.

“Như thế này,” Lữ Ninh ngửa đầu lên, miệng hơi hé ra, “A a… Ngủ thế này không đau cổ sao?”

“… Không sao ạ.” Giang Khoát thở dài.

“Tìm chị có việc gì?” Lữ Ninh cười hỏi.

“Em muốn chuyển ra ngoài,” Giang Khoát nói, “Không biết phải làm thủ tục thế nào?”

“Chuyển đi đâu?” Lữ Ninh sửng sốt, “Phòng trọ ngoài trường sao?”

“Dạ.” Giang Khoát gật đầu.

“Sinh viên năm nhất không được thuê phòng trọ ngoài, đêm không về ký túc sẽ bị trừ học phần đó!” Lữ Ninh nghiêng đầu nhìn cậu, “Em vừa mới tới trường, vì nguyên nhân gì mà lại muốn ra ngoài thuê phòng nhỉ?”

“… Em nóng không chịu nổi,” Giang Khoát nói, “Em không có máy lạnh là chết ngay, hôm qua cả đêm em không ngủ được.”

Cậu nghĩ lại một chút, mặc dù có vẻ như cậu đã ngủ một đêm ở ngoài hành lang, nhưng không ngủ trên giường thì coi như là không ngủ.

“Vì chuyện này à, ôi chà! Không sao,” Lữ Ninh trấn an cậu, “Khu học xá mới, máy lạnh đều đã lắp xong. Khu học xá cũ nhà trường cũng đã có kế hoạch lắp máy lạnh rồi, dự tính đến kỳ nghỉ đông là có thể lắp. Cố chịu thêm vài tháng thôi nha!”

“Em sợ không cố được đến kỳ nghỉ đông.” Giang Khoát cảm thấy có chút tuyệt vọng, “Em sẽ đăng ký qua ở phòng bên khu học xá mới.”

Lữ Ninh cười thành tiếng: “Ôi chao, nóng không mấy bữa nữa đâu, qua ngay thôi. Giờ đang đợt nóng cuối hạ đầu thu, trước tháng Mười chắc chắn sẽ mát thôi.”

“Vậy em đăng ký tự lắp máy lạnh trong phòng,” Giang Khoát triển khai nỗ lực cuối cùng, “Nếu trường đã định lắp vào kỳ nghỉ đông, vậy thì em đóng góp luôn cho trường, em tự lắp trước.”

“Chuyện này chị không chắc có được không,” Lữ Ninh nói, “Chủ yếu là cũng không cần thiết, mà các bạn cùng phòng có đồng ý chia sẻ chi phí không? Mà cũng không nóng lâu nữa, chỉ là khoảng thời gian vài tháng giữa này thôi. Mọi người cùng mua một cái máy lạnh rồi dùng nửa tháng thôi sao?”

“Em muốn đăng ký, dùng một ngày thôi với em cũng không vấn đề,” Giang Khoát nhìn Lữ Ninh, “Em không cần họ chung chi, tiền điện em cũng sẽ chịu hết…”

Lữ Ninh dừng bước, thở dài: “Giang Khoát à, em thế này… Em đã thử nghĩ ba bạn kia sẽ cảm thấy thế nào chưa?”

Giang Khoát nhìn cô: “Cảm thấy cùng nhau hưởng vậy.”

Lữ Ninh cười bất lực, không nói gì.

“Được rồi,” Giang Khoát cau mày, “Đối với hành vi ham hưởng thụ của em, họ có thể thể hiện sự coi thường, em không thành vấn đề. Em chỉ muốn được thoải mái. Nếu như họ không muốn tranh thủ lợi dụng thì có thể đăng ký chuyển phòng. Còn nếu muốn tranh thủ thì có thể đến ở.”

“Được rồi được rồi, không cần phải giận dỗi,” Lữ Ninh xua xua tay, “Chuyện này chị phải đi hỏi trước đã, em đợi đến khi chị trả lời nhé. Bây giờ chi bằng em cho chị biết, xe của em có phải đang đậu trong trường không? Nếu đúng là như vậy thì em cùng chị đi làm giấy đậu xe với giấy thông hành. Sau khi vào học, xe bên ngoài sẽ không được tự do ra vào nữa.”

*

Chuyện đậu xe vậy mà lại rất đơn giản, chỉ cần làm một cái thẻ thông hành, hàng tháng nộp phí đậu xe là xong.  

Lúc về đến phòng, Giang Khoát nhìn hai chiếc quạt trần, đám mồ hôi vốn đã chực chờ sẵn đột nhiên túa ra đầm đìa.

Cậu bước thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa, lúc ra, cậu lại phát hiện thêm một vấn đề, quần áo giặt thế nào?  

“Tự giặt thôi,” Đường Lực chỉ mấy bộ quần áo đang phơi ngoài ban công, “Bọn mình đều giặt rồi. Cũng có cả phòng giặt đấy, quẹt thẻ là dùng được.”

“Công cộng à?” Giang Khoát hỏi.

“Ừm,” Đường Lực gật đầu, “Đương nhiên là công cộng rồi.”

“Ký túc có dịch vụ giặt ủi…” Giang Khoát hỏi theo thói quen, nửa chừng thì ngậm miệng.

Mấy người kia nhìn cậu, im lặng pha lẫn vẻ khó nói thành lời. Có thể cảm thấy bầu không khí hòa hợp mà mấy phần ăn điểm tâm hồi sáng mang đến giờ đây lại đang tan rã từng chút một.

“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.

Không sao, máy lạnh đăng ký rồi, mua cái máy giặt nhỏ chắc là được, mọi người trong phòng không cần nghĩ đến chuyện chia tiền, tiền điện cậu đóng là xong.  

*

Đêm nay vẫn nóng như vậy, đợt nóng đầu thu vẫn hoàn toàn không có ý rời đi, Giang Khoát vẫn đợi đến sau khi mọi người ngủ thì xách ghế ra ngồi ngoài hành lang.

Từ nửa giờ trước, cậu đã bắt đầu hối hận một chuyện. Máy lạnh cũng tốt, máy giặt cũng được, nhưng mấy thứ này đều không thể có ngay được. Vậy qua siêu thị đối diện mua một cái ghế bố là tốt rồi, giường xếp thì đương nhiên càng tốt.

Vậy mà cậu lại quên mất.

Giờ thì cậu chỉ có thể mang hết bốn cái ghế ra, ghép lại rồi nửa nằm nửa ngồi lên đó. Mặc dù đã kê gối dưới eo với lưng nhưng có thể thấy trước rằng ngày mai, lúc tỉnh dậy, cậu vẫn sẽ toàn thân đau ê ẩm.

Cậu khe khẽ thở dài.

Trời đang thử thách Giang Khoát đây mà, trước tiên phải…

Thử thách cái gì chứ? Trời nào mà lại không có mắt, thiếu hiểu biết đi thử thách cậu, cái thằng Giang Khoát mà cả trường không có máy lạnh thì không sao, chỉ có mình không có máy lạnh là chết này?

*

Đêm khuya rồi, trong ký túc dần dần không còn âm thanh nào nữa.

Đầu kia hành lang vang lên tiếng cửa.

Giang Khoát quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng 107 mở ra, tên Đoàn Phi Phàm có máy lạnh kia bước ra, nhìn hai bên hành lang. Lúc nhìn thấy cậu, Đoàn Phi Phàm liền giơ tay, một luồng ánh sáng đèn pin chiếu tới.

Mẹ nó, lại còn là loại đèn pin siêu sáng nữa chứ.

“Muốn chết thì bảo!” Giang Khoát không che mắt, cũng không quay mặt đi, cậu nhìn thẳng về phía phòng 107 mà chửi.

Tiếng cậu vừa to vừa hung dữ, dội trong hành lang vọng về phía Đoàn Phi Phàm.

Mấy giây sau, từ vài căn phòng có tiếng người chửi đáp lại.  

Đoàn Phi Phàm tắt đèn pin, quay người đi về phía cổng ký túc.

Chẳng cần nghĩ, Giang Khoát cũng biết cậu ta làm cái trò gì.

Quả nhiên, hai chục phút sau, Đoàn Phi Phàm xách một túi đồ ăn to quay về.

Lúc Đoàn Phi Phàm vừa xuất hiện ở hành lang, Giang Khoát liền nhảy xuống khỏi ghế, sải bước đi như bay về phía phòng 107.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc tại sao mình lại tự đi qua đó. Cậu chỉ không chịu được việc người này ngày ngày mở máy lạnh ăn bữa khuya, đi qua chỉ nhìn cậu mấy cái là xong.

Còn cậu thì ngủ không nổi, lại rất buồn chán, tóm lại phải làm gì đó để giết thời gian.

Đúng lúc Giang Khoát xông tới thì Đoàn Phi Phàm cũng mở khóa phòng 107, đẩy cửa một cái và đưa tay làm động tác “Mời vào”, sau đó thì bước vào trong.

Làn gió mát lạnh xộc tới, làm cơn bốc hỏa đang lên tới tận đỉnh đầu Giang Khoát bị đè xuống.

Cậu đứng ở cửa nhìn vào trong phòng.

“Không vào thì đóng cửa lại,” Đoàn Phi Phàm đặt cái túi nylon đang cầm lên bàn, cũng không quay đầu lại, “Hơi lạnh bay hết rồi.”

Giang Khoát bước vào phòng 107, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Cửa vừa đóng lại, tiếng ù ù của máy lạnh phía trên cửa sổ lập tức vang lên, lớn đến mức Giang Khoát thấy hoài nghi không biết cái cửa sổ kia có bị rung rớt ra không.

“Tiếng ồn gì thế này?” Giang Khoát hỏi, “Nó sắp hỏng rồi hả?”

“Có vẻ thế,” Đoàn Phi Phàm lấy ra một hộp cơm rồi ngồi xuống cái ghế bố, “Chạy suốt nên sắp hỏng rồi, chỉ là mãi vẫn chưa hỏng.”

Giang Khoát nhìn rõ thấy món Đoàn Phi Phàm ăn là malatang.

“Ăn không?” Đoàn Phi Phàm chỉ lên bàn, “Mua cho cậu thêm một phần đấy.”

“Hử?” Giang Khoát không hiểu.

“Tôi thấy cậu cả ngày từ sáng đến tối cứ ngó cái phòng này của tôi, sớm muộn gì cũng phải ghé đây ké một trận. Hôm qua tôi cũng mua hai phần, nhưng cậu không tới.” Đoàn Phi Phàm vừa ăn vừa nói.

“Tiếng ồn kiểu này,” Giang Khoát chỉ cái máy lạnh, “Tôi thà ra ngoài chịu nóng còn hơn, thế này mà ngủ được sao?”

“Vậy cậu ra đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chỉ cho cậu lối đi có thể trèo tường ra khỏi trường, cậu ra khách sạn đặt phòng cho mát.”

Giang Khoát không nói gì.

Đoàn Phi Phàm ngước mắt nhìn cậu, Giang Khoát liền lấy chân móc cái ghế bố còn lại qua rồi ngồi xuống, ngả người ra sau.

“Chị Ninh kiếm tôi đấy.” Đoàn Phi Phàm tiếp tục ăn.

Giang Khoát lập tức chú ý, chắc Lữ Ninh định bảo cậu đổi sang phòng 107 để có máy lạnh!

Chuyện này không thể được, tuyệt đối không thể được.

Giang Khoát nói luôn không nghĩ: “Tôi không thể đổi qua cái phòng nát này được!”

“Ô… Thế mới đúng đó!” Đoàn Phi Phàm kêu lên một tiếng đầy nhẹ nhõm, “Vậy coi như chúng ta cùng nhất chí. Lúc chị ấy kiếm tôi, tôi cũng đã từ chối rồi.”

Giang Khoát cảm thấy cơn giận mới bị hơi lạnh xua tan hồi nãy lúc này lại bùng lên.

“Nhưng đêm nay tôi muốn ở đây,” Cậu nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi thuê một đêm, cậu ra giá đi.”

“Năm trăm.” Đoàn Phi Phàm ra giá không chút do dự.

“Không phải thuê một giường,” Giang Khoát nói, “Mà là cái phòng này, tôi ở đây, cậu đi ra.”

“Một ngàn rưỡi.” Đoàn Phi Phàm đứng lên, lấy điện thoại ra bấm vài cái, sau đó chìa ra trước mặt Giang Khoát.

Giang Khoát nhìn điện thoại, trên màn hình là một mã thanh toán.

… Được đấy, cực kỳ ngầu luôn.

Đoàn Phi Phàm nhận tiền xong liền đặt điều khiển máy lạnh cùng với chìa khóa phòng lên bàn: “Tận hưởng đi, đây là lần cuối cùng cậu bật máy lạnh trong ký túc trước khi nhà trường lắp điều hòa đấy.”

“Đi ra.” Giang Khoát chỉ về phía cửa, “Căn phòng này giờ là của tôi.”

Đoàn Phi Phàm mở cửa bước ra ngoài.

Giang Khoát ngả người trên ghế nằm bất động, trong lòng chẳng thấy khoan khoái gì cho lắm. Mẹ nó chứ, con người này thật quá sức nhanh gọn sòng phẳng, Giang Khoát vốn đâu có ngờ cậu ta lại đồng ý như vậy.

Kết quả là một trận nhẹ nhàng như không, chưa tới ba phút đã đi rồi.

“Đậu.” Giang Khoát nhíu màu, thôi bỏ đi, trước hết ngủ một giấc đã. Cậu mò lấy tai nghe từ trong túi ra đeo vào, mở điện thoại chơi một bản nhạc.

Cậu muốn ngả ghế bố nằm thẳng ra, nhưng loay hoay hồi lâu vẫn không tìm ra bộ phận ngả thẳng ghế ở chỗ nào.

Cuối cùng, lúc nắm hai tay vịn của chiếc ghế mà lắc một trận điên cuồng, cậu chợt thấy sau lưng hẫng một cái, cả người nằm thẳng cẳng luôn.

“Cái ông chú mày.” Cậu nhắm mắt lại.

*

Buổi sáng, chưa tới 6 giờ, Giang Khoát đã tỉnh giấc. Tuy cả đêm bị cái máy lạnh này làm ồn tới mức cậu nằm mơ thấy mình đi đánh trận, nhưng được cái là đánh trận ở trong một vùng tuyết rơi, lại còn có mùi của món malatang.

Trong phòng không có người, Đoàn Phi Phàm cả đêm không về.

Giang Khoát đứng dậy vươn vai. Bất kể thế nào đi nữa, ít nhất thì đêm qua, cậu đã được ngủ thoải mái. Đến trường hai ngày, đến lúc này cậu mới coi như là cảm thấy mình phục hồi được sinh lực.

Trước khi Đoàn Phi Phàm quay về, cậu rời khỏi phòng 107.

Mấy người cùng phòng vậy mà đã dậy rồi, Đường Lực thậm chí đã đánh răng rửa mặt xong, đang ở ngoài ban công tập thể dục theo đài phát thanh.

Đánh răng rửa mặt, tắm rửa, đi ăn sáng ở căng tin, loạt quy trình này, Giang Khoát đều hoàn thành cùng với mấy người cùng phòng, nhưng hầu như không có trò chuyện gì. Duy nhất chỉ có một lần là Lý Tử Nhuệ hỏi cậu:

“Cậu không thay đồ tập quân sự à? Ăn xong là đi tập quân sự luôn đó.”

“Ăn xong rồi thay, bộ đồ đó mặc khó chịu quá.” Cậu đáp.

Chủ đề trò chuyện liền kết thúc tại đây.

*

Lúc quay về ký túc để thay đồ, Giang Khoát mới phát hiện từ căng tin về ký túc thật là xa, từ ký túc ra sân vận động của trường còn xa hơn nữa.

Vừa đi vừa về một trận, xem ra bên đó cũng tập trung xong rồi.

Cậu nhớ lại lời của Đại Pháo, đây có lẽ coi như là lần đầu bị xã hội nện cho một cú.

Đồ tập quân sự là áo thun, vậy vẫn ổn, có điều cái quần tuy nói là kiểu mỏng nhẹ, nhưng mặc vào y như quấn cái chăn quanh chân, lại còn thêm cái mũ, trên dưới đều bít bùng kín mít.

Đột nhiên có chút hoài niệm những ngày thời mới vào cấp 3, vì bị sốt mà cậu không tham gia tập quân sự, ngày nào cũng nằm nhà mà ngủ.

*

Quả nhiên, mới đi chưa được nửa đường tới sân vận động, chị Lữ Ninh đã gọi điện tới: “Giang Khoát, sao em vẫn chưa tới? Tập trung rồi!”

“Em về ký túc thay đồ,” Giang Khoát, “Sẽ tới ngay.”

“Hồi sáng dậy đáng ra phải thay luôn chứ!” Lữ Ninh nói, “Chạy tới đây đi!”

“Dạ.” Giang Khoát đáp. Cậu không muốn chạy cho lắm, nhưng đi được vài bước thì cuối cùng vẫn chạy.

Lúc Giang Khoát tới sân vận động, mọi người cơ bản đã tập hợp xong. Chị Lữ Ninh chỉ vào đội ngũ, Giang Khoát liền chạy qua, đứng vào vị trí có người tránh ra nhường cho cậu.

Sĩ quan huấn luyện đã vào vị trí, vẻ mặt không vui nhìn Giang Khoát.

“Bạn đến muộn, họ tên?” Sĩ quan lên tiếng.

“Giang Khoát.” Cậu đáp.

“Nói to lên một chút! Nghe không rõ!” Sĩ quan cao giọng.

Giang Khoát nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Giang Khoát!”

Trước khi chính thức bước vào huấn luyện quân sự, còn có hướng dẫn chung vài phút, sau đó là chia đội, mỗi chuyên ngành một đội.

Mọi người theo hiệu lệnh di chuyển tới lui điều chỉnh hàng ngũ, sĩ quan huấn luyện không nói thừa một câu, lập tức bắt đầu luôn huấn luyện đội ngũ cơ bản.

Giang Khoát im lặng làm theo từng động tác, nghiêm, nghỉ, bên phải làm chuẩn, bên trái làm chuẩn, nghiêm, nghỉ…

“Hàng một, nghe khẩu lệnh!” Sau nửa giờ đồng hồ, cuối cùng sĩ quan huấn luyện cũng đổi từ ngữ, “Bên phải, quay!”

Giang Khoát quay sang phải, đứng mặt đối mặt với người bên cạnh.

“Tôi sai hả?” Người kia hỏi.

“Ừ.” Giang Khoát đáp. Xem ra trò này không liên quan gì đến tuổi tác, bất kể tập quân sự ở giai đoạn nào, chắc chắn sẽ có người gặp rắc rối với vụ mặt đối mặt, cùng tay cùng chân.

Người kia vội quay ngược lại.

“Đứng thẳng!” Sĩ quan huấn luyện đi qua hàng của họ, sửa một vài động tác, sau đó lại hô, “Bên phải, quay!”

Hô đến tiếng này, sĩ quan huấn luyện lại đứng vừa đúng bên cạnh Giang Khoát.

Giang Khoát không kịp phòng bị gì, tiếng hô làm cậu như bị ai đó nện một chưởng vào đầu, giật mình đến đơ cả cổ, không nhịn nổi cậu khẽ bật kêu lên: “Đậu má…”

Sau khi quay qua, cậu phát hiện người đứng đằng sau mình hóa ra lại là Đoàn Phi Phàm.

Tuy cậu biết hai người chiều cao gần như nhau, xác suất đứng cùng vị trí trong hàng là rất lớn, nhưng dù sao thì đội này cũng có tới sáu hàng ngang!

Trong lúc cậu với Đoàn Phi Phàm buộc phải tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cậu phát hiện ra người này hóa ra đang nín cười.

Bị giật mình buồn cười lắm hả?

“Giang Khoát!” Sĩ quan huấn luyện đứng sát sau gáy cậu lại hô lên một tiếng.

Lần này thật sự là không cách nào phòng bị, một là không ngờ tới, hai là không thấy người, Giang Khoát giật mình cũng hô lên một tiếng: “Có!”

“Vừa rồi cậu nói g…”

Sĩ quan huấn luyện còn chưa nói hết, cơn buồn cười của Đoàn Phi Phàm xem ra đã thực sự không thể kìm lại được, cậu ta trợn mắt nhìn Giang Khoát rồi bật cười luôn thành tiếng.

Đoàn Phi Phàm cười một cái, vòng người xung quanh đều không kìm nổi, bắt đầu rung rung.

Khi thấy những tràng cười ngốc sắp lan ra trên diện rộng, sĩ quan huấn luyện lại gọi tên: “Giang Khoát! Ra khỏi hàng.”

Giang Khoát đứng bất động, im lặng mấy giây rồi hỏi một câu: “Báo cáo sĩ quan, em phải lùi ra khỏi hàng ạ?”

Giây phút này, tiếng cười của Đoàn Phi Phàm đơn giản là cực kỳ vang dội.

“Đằng sau, quay! Ra khỏi hàng!” Giọng nói nghiêm nghị của sĩ quan huấn luyện cũng nhuốm nét cười.

Giang Khoát quay người đi ra khỏi hàng.

“Cậu đằng sau kia! Họ tên!” Sĩ quan huấn luyện nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Báo cáo sĩ quan,” Đoàn Phi Phàm đứng nghiêm, “Đoàn Phi Phàm.”

“Ra khỏi hàng!” Sĩ quan huấn luyện chỉ sang bên cạnh, “Hai cậu, ra đứng đó cho tôi!”

  

——————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN