Tam Phục - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tam Phục


Chương 7


Đoàn Phi Phàm rất hợp tác, rời hàng ra đứng bên cạnh Giang Khoát.

Có điều cậu cảm thấy Giang Khoát hẳn sẽ không tuân theo mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện. Dù gì thì con người này vừa nhìn là có thể thấy từ nhỏ tới lớn đã quen như vậy, một sự bất tuân thuộc về thói quen, hơn nữa một từ “Đậu má” vừa rồi lúc cậu ta giật mình thốt lên, so với bản thân mà nói thì mức độ vẫn còn là nhẹ, vậy nên xem ra cậu ta sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận chịu cùng mức phạt.

Nhưng Giang Khoát hoàn toàn không chống đối gì, không nói thêm một câu, sau khi sĩ quan huấn luyện hạ lệnh “Ra đứng kia”, cậu ta lập tức ngẩng cao đầu tiến ra phía trước.

Đoàn Phi Phàm đi theo sau cậu ta được vài bước thì phát hiện ra lý do vì sao cậu ta lại tuân theo mệnh lệnh như vậy.

Giang Khoát tiến thẳng về phía một cái cây to bên cạnh khán đài sân vận động.

Vậy mà tưởng gì. Đúng như người vẫn chưa từng tập quân sự bao giờ. Sĩ quan huấn luyện mà lại có thể để cậu đứng chịu phạt dưới bóng cây sao?

Quả nhiên Giang Khoát chưa kịp đi được nửa đường ra chỗ cái cây, tiếng quát giận dữ của sĩ quan huấn luyện đã vang lên: “Dừng lại! Cứ đứng ngay tại đó! Sao hả? Còn muốn đi tìm bóng râm nữa hả?”

Giang Khoát đang ngoan ngoãn nghe lệnh lập tức hiện nguyên hình, cậu ta quay đầu lại: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em có một câu hỏi.”

“Hỏi đi!” sĩ quan huấn luyện nói.

“Sao em lại bị phạt đứng đây ạ?” Giang Khoát chỉ vào Đoàn Phi Phàm, “Là cậu ta cười em, em có làm gì đâu?”

“Sao cậu ta lại cười cậu?” sĩ quan huấn luyện hỏi.

“Thầy hỏi cậu ta đi!” Giang Khoát nói, “Cậu ta cười, sao thầy lại hỏi em?”

Sĩ quan huấn luyện ngừng lại hai giây, rồi nhìn sang Đoàn Phi Phàm: “Cậu cho cậu ta biết! Sao cậu lại cười?”

Đoàn Phi Phàm đang đứng một bên xem trò vui, đột nhiên bị sĩ quan huấn luyện trừng một cái, cũng khựng lại hai giây rồi mới nói:

“Cậu ta… hình như lúc đó bị giật mình, bộ dạng có chút buồn cười…”

“Ai làm cậu ta giật mình?’ sĩ quan huấn luyện hỏi.

“Thầy đó.” Đoàn Phi Phàm và Giang Khoát đồng thanh lên tiếng.

Phía dưới hàng lập tức bật ra một trận cười rúc rích.

“Không được cười! Cười cái gì?” sĩ quan huấn luyện quát lên với cả đội, sau đó nghĩ một chút rồi nhìn Giang Khoát, “Tôi không nói tới chuyện cậu hơi một chút đã giật mình! Mà là cậu giật mình thì nhất định phải cất tiếng chửi thề sao?”

“Em…” Giang Khoát không nói được thành câu.

“Đứng nghiêm!” sĩ quan huấn luyện nói, “Đứng tới lúc tôi cho các cậu nghỉ thì thôi!”

*

“Rõ!” Đoàn Phi Phàm hô to.

Giang Khoát hết sức thành thực mà thừa nhận rằng bản thân mình có chút không chịu nổi âm thanh lớn, tiếng hô này của Đoàn Phi Phàm một lần nữa lại khiến cậu suýt nhảy dựng lên. May mà tuy rằng đây đã là lần thứ ba trong vòng vài phút nhưng cậu xem ra vẫn cầm cự được.

Cái trò rác rưởi này nhất định là cố ý đây. Giang Khoát tránh sang bên một bước, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm một cái.

Sĩ quan huấn luyện chăm chú quan sát hai người một hồi, sau đó quay đi tiếp tục hướng dẫn mọi người tập đội ngũ.

Lúc này mặt trời đã rọi nắng giữa trời, cách một lớp vải mũ, Giang Khoát vẫn có thể cảm thấy trên đỉnh đầu nóng rực. Vừa rồi liên tục vận động nên chưa thấy rõ, bây giờ đứng đực ở đây mới một lúc mà đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nói đúng ra, tuy cậu rất cố chấp chuyện lắp máy lạnh, nhưng cũng không đến nỗi chỉ phơi nắng một tiếng đồng hồ này mà có thể thấy khó chịu. Đối với thể chất của mình, cậu vẫn thấy tự tin. Dù sao thì suốt hồi cấp 3, cậu cũng vật vờ qua ngày trong đội tuyển bơi lội.

*

“Cậu ăn malatang chưa?” Đoàn Phi Phàm ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

“… Chưa ăn,” Giang Khoát nhìn cậu ta, “Tôi không ăn malatang.”

“Là không ăn malatang hay là không ăn malatang bình dân?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không ăn malatang!” Giang Khoát nói.

“Vậy cậu đã vất đi chưa, cái bát hôm qua ấy.” Đoàn Phi Phàm tiếp tục hỏi.

Giang Khoát bị cậu ta hỏi liền ngơ ngác không hiểu:

“Tôi còn chưa nhìn đến nó, làm sao mà nghĩ tới chuyện vất nó đi được? Với lại sao tôi lại phải vất nó đi?”

“Vì đợi đến lúc chúng ta nghỉ trưa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì nó đã hỏng rồi.”

“… Không hỏng đâu,” Giang Khoát rất chắc chắn, “Có máy lạnh mà, làm sao dễ hỏng thế được.”

Lần này đến lượt Đoàn Phi Phàm sửng sốt: “Hồi sáng cậu đi không tắt máy lạnh hả?”

“Không.” Giang Khoát rất bình tĩnh và tự tin, “Tập quân sự buổi sáng xong, cậu quay về vẫn có thể tranh thủ ăn malatang trước khi nó hỏng.”

“Đại ca, anh trả tiền điện ạ?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.

“12 giờ trả phòng, trả muộn có thể đến 1 giờ chiều, thời gian này tôi thích làm gì thì làm,” Giang Khoát nói, “1500 tệ một đêm ngủ ghế bố, không bao ăn sáng, không có phục vụ phòng, chỉ có mỗi cái máy lạnh kêu như động đất, khách sạn kiểu gì mà còn dám hỏi tôi tiền điện.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì, một lúc sau mới gật gù: “Nói rất có lý.”

*

Xem ra nói quá là có lý nên Đoàn Phi Phàm hồi lâu không nói gì thêm nữa.

Lúc nói chuyện còn có thể phân tán sự chú ý nên không thấy khó chịu lắm, bây giờ chìm trong im lặng, Giang Khoát lại cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bị nướng chín, nhìn gáy sĩ quan huấn luyện cũng đã thấy nhòe đi.

“Cậu biết chú quản lý ký túc phải không?” Chẳng có chuyện gì để nói, cậu kiếm chuyện hỏi, “Ngày nào cũng ra vào ký túc như chốn không người.”

“Chú Triệu là hàng xóm của tôi,” Đoàn Phi Phàm hóa ra lại rất thẳng thắn, “Chứng kiến tôi lớn lên đấy.”

“Hèn chi,” Giang Khoát nói, “Đêm qua cậu về nhà phải không?”

“Không lẽ tôi qua 119 ngủ?” Giang Khoát nói.

“Món tiền này cậu kiếm được dễ quá nhỉ?” Giang Khoát có chút bực mình.

“Ừ, đều nhờ cậu cả.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Máy lạnh trong phòng cậu là ai lắp cho?” Giang Khoát không để ý câu này của Đoàn Phi Phàm, “Chế độ đặc biệt dành cho Anh hùng bảo vệ trường hả?”

“Căn phòng đó trước đây là phòng của quản lý ký túc, sau đó quản lý đổi sang phòng khác,” Đoàn Phi Phàm nói, “Căn phòng này liền cho Anh hùng bảo vệ trường ở.”

*

Nói tới đây, Giang Khoát thực sự không thể không hỏi, mặc dù cậu cực kỳ không muốn cho Đoàn Phi Phàm cơ hội tự khoe khoang về mình thế này.

“Rút cuộc cậu đã làm gì hả? Bảo vệ trường thật sao?” Cậu hỏi.

“Bị người ta đánh cho một trận.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không nói thì dẹp đi,” Giang Khoát nói, “Tôi mà không bị cậu chơi một vố phải đứng đây nắng nôi khó chịu quá, thì họa tôi có bệnh mới nói thêm câu nào với cậu.”

“Bạn cùng phòng với cậu không nói với cậu sao?” Đoàn Phi Phàm cười, “Tất cả đều nói với cậu tôi là Anh hùng bảo vệ trường, nhưng lại không phổ cập cho cậu một chút về sự tích anh hùng sao?”

“Chỉ biết là cậu được đãi ngộ đặc biệt,” Giang Khoát nói, “Những chuyện khác thì đành đợi ngài đây nghỉ ngơi cho khỏe xong thì mở họp báo về sự tích anh hùng thôi.”

“Chế độ đặc biệt không chỉ dừng lại ở phòng đơn máy lạnh đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong vòng năm phút nữa, tôi sẽ về phòng hưởng máy lạnh luôn.”

Giang Khoát vội quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm. Câu này nếu người khác nói ra, cậu không đời nào tin, nhưng câu này lại do Đoàn Phi Phàm nói ra, với đủ trò kỳ quái của cậu ta thì đúng là có thể.

“Trước khi về ký túc, tôi chỉ cho cậu một chiêu. Nếu như cậu không muốn cứ đứng mãi ở đây,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cách đơn giản nhất chính là từ từ lảo đảo, lảo đảo vài cái rồi nằm xuống đất, sĩ quan huấn luyện sẽ lập tức vác cậu vào phòng y tế. Ít nhất cậu cũng nghỉ được một tiếng.”

Giang Khoát không nói gì, đợi xem cậu ta có thật là sẽ bắt đầu lảo đảo không.

*

“Đoàn Phi Phàm,” Từ sau lưng hai người vang lên tiếng Lữ Ninh, “Sao em lại chạy ra tập quân sự?”

Giang Khoát quay lại, nhìn thấy Lữ Ninh đang bước nhanh tới.

Lúc này Giang Khoát mới hiểu ra, Đoàn Phi Phàm là sinh viên học lại. Theo lý mà nói thì vốn dĩ đâu cần phải tham gia tập quân sự lần hai?

“Hôm qua có phải em vẫn còn thấy hơi không khỏe?” Lữ Ninh nói, “Đinh Triết mới tìm gặp chị, nói em đi tập quân sự rồi. Em phải nghỉ ngơi đi.”

“Không sao ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rảnh rỗi cũng chán.”

Chán thì cậu về phòng mà ăn malatang của cậu đi! Giang Khoát nhìn thẳng đằng trước.

“Mà ra đây cũng có thể thân thiết với bạn học mới một chút.” Đoàn Phi Phàm nói.

Muốn thân thiết với bạn học thì ngài đừng có ở phòng riêng nữa! Giang Khoát nhìn thẳng đằng trước.

“Hôm nay trước hết cứ nghỉ ngơi một chút đi,” Lữ Ninh nói, “Bình thường thì sức khỏe em không vấn đề, nhưng hôm qua lại bị choáng một chút, chị có chút không yên tâm. Hôm nay trước hết cứ từ từ, ngày mai nếu em muốn tham gia thì lại tham gia.”

“… Dạ được.” Đoàn Phi Phàm trả lời với vẻ hơi khó xử.

Lữ Ninh đi qua nói với sĩ quan huấn luyện vài câu, sĩ quan huấn luyện quay về phía này nhìn một cái, sau đó gật đầu.

“Mau về đi.” Lữ Ninh vẫy vẫy tay với Đoàn Phi Phàm.

*

Đoàn Phi Phàm quay người đi ngang qua sân vận động.

Thật ra cậu không hề nói mấy lời làm màu với Lữ Ninh, quả thực không đi tập quân sự thì nhàn rỗi phát chán. Từ hôm cậu báo danh nhập học, chú cậu đã không cho cậu phụ giúp việc gì ở nhà nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học ở trường, về nhà cũng không nán lại được nữa.

Nếu như không phải vì cậu cùng với Giang Khoát hai người đứng kia đần mặt phơi nắng quá khó chịu, thì dù Lữ Ninh có bảo cậu về ký túc, cậu cũng sẽ nhất quyết từ chối. Chủ yếu là phơi nắng kiệt sức nhưng cậu vẫn không dám làm trò gì lộ liễu, sợ sĩ quan huấn luyện lỡ đâu quay đầu nhìn thấy lại bắt cậu chống đẩy một trăm cái… Năm ngoái Đổng Côn cũng chính vì thế mà tàn phế mất hai ngày, y như bị cắt cụt tay chân.

Đi được khoảng ba chục mét, cậu chợt nghe thấy phía sau Lữ Ninh hét lên một tiếng, sau đó thì là tiếng của sĩ quan huấn luyện.

Lúc quay đầu lại, cậu thấy Giang Khoát đã nằm trên mặt đất.

Một người xem ra rất ngầu, trong mắt rõ ràng chẳng có ai như vậy, thế mà lại tiếp thu gợi ý của người khác rất nhanh… Thực hành cũng rất kịp thời.

Tiếc là không được nhìn thấy quá trình, không biết kỹ năng diễn xuất thế nào. sĩ quan huấn luyện liệu có vì biết tỏng trò lừa này mà bắt cậu ta chống đẩy một trăm cái không?

Nhưng nhìn mấy giây là cậu lại thấy thán phục. Giang Khoát tính cách tuy phiền toái, nhưng kỹ năng diễn thực sự khá ổn.   

Lúc ngã xuống, cậu ta chọn cách ngã đập thẳng mặt xuống. Vì nếu nghiêng mặt qua một bên, mũi không đập xuống đất thì nhìn sẽ hơi giả. Tuy vậy, lúc này, sĩ quan huấn luyện lật cậu ấy lại, cả người cậu ấy trông y hệt như cái tên hồi trước đến gây rối trong tiệm của chú rồi bị chú nện cho một cán dao ngất xỉu.

Bên kia đã có người cầm theo một cái cáng chạy qua bên này.

Đợi chút.

Không lẽ?

Đoàn Phi Phàm do dự một lát rồi chạy quay trở lại.

Mấy cậu con trai hàng đầu đã vây xung quanh, mỗi người một tay nhấc Giang Khoát đặt lên cáng.

Hóa ra không phải là diễn?

Đoàn Phi Phàm đi tới đưa tay vỗ lên mặt Giang Khoát một cái. Không có phản ứng gì, lại còn nóng hầm hập. Trùng hợp đến thế sao?

“Em về ký túc đi,” Lữ Ninh gạt tay cậu ra, “Không cần em giúp, đừng để một hồi lại xỉu lần nữa.”   

Em sẽ không xỉu, hôm qua cũng không phải là xỉu thật.

Đoàn Phi Phàm thu tay về, nhìn mấy cậu con trai khiêng cáng đã cùng nhau chạy đi.

“Có vẻ cậu ấy lên cơn sốt,” Lữ Ninh cau mày, “Là bị say nắng sao?”

Là do hôm qua cả đêm nằm máy lạnh đây mà.

Cái máy lạnh đó không chỉnh được nhiệt độ, cứ mở là 16 độ. Theo cái kiểu của Giang Khoát mua xong đồ cũng không chịu tự mình xách về nhà, thì chắc hẳn việc dùng chăn gối của người khác chắc chắn là không được, quay về phòng lấy chăn của mình thì xem ra cũng làm biếng.

*

Phòng y tế cách sân vận động không xa, trên đường về ký túc, Đoàn Phi Phàm cùng Lữ Ninh rảo bước thật nhanh.

Lúc sắp đến nơi, điện thoại của Lữ Ninh đổ chuông. Nghe máy được hai giây thì cô dừng bước, giọng nói kinh ngạc và bất lực: “Nữ sinh nào? Tôn Tiểu Ngữ cũng ngất sao? Trời ơi, tôi tới ngay tôi tới ngay…”

“Hay là em…” Đoàn Phi Phàm cũng dừng bước, và cũng ngạc nhiên không kém, năm ngoái cũng có người ngất nhưng là buổi chiều, đã phơi nắng cả một ngày, còn năm nay chưa tới hai tiếng, “Em qua…”

“Em tới phòng y tế đi, có người đang xử lý rồi,” Lữ Ninh chạy ngược trở lại, “Bảo với họ vẫn còn một người nữa… Trước tiên em đừng về ký túc, qua đó giúp chị xem tình hình thế nào!”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

*

Phòng y tế được chuẩn bị rất chu đáo, có ba giường, nếu là ngất bình thường nghỉ ngơi một chút tỉnh lại thì nghỉ tại đây, trường hợp nghiêm trọng thì bên cạnh sân vận động đã có xe cứu thương.

Giang Khoát được đặt trên chiếc giường trong cùng, Đoàn Phi Phàm đi tới ngó xem sao.

“Đây là bị sốt,” Bác sĩ cầm nhiệt kế đưa cậu đo thân nhiệt, “Không sao, đã tỉnh rồi.”

Đoàn Phi Phàm thấy mắt Giang Khoát đã mở hé ra một nửa, trông như trạng thái chưa ngủ đẫy giấc thì bị người ta cưỡng ép gọi dậy.

“Cảm giác trong người thế nào?” Bác sĩ hỏi.

“Dễ chịu.” Giang Khoát nói.

“Gì cơ?” Bác sĩ cúi xuống nhìn cậu.

“Có máy lạnh…” Giang Khoát nhắm mắt lại thở ra một hơi, “Mẹ nó mát quá.”

“Xem ra không vấn đề gì,” Bác sĩ đứng thẳng dậy, “Một lát nữa xem thân nhiệt bao nhiêu… Vừa rồi cậu bảo vẫn còn một bạn nữa hả?”

“Dạ, có một bạn nữ bị ngất,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Sẽ đưa tới ngay.”

“Tôi biết rồi,” Bác sĩ thở ra một hơi, “Đây mới vừa bắt đầu huấn luyện quân sự thôi đấy… Cậu xem thời gian, 10 phút nữa kiểm tra thân nhiệt cho cậu ấy.”

“Vâng.” Đoàn Phi Phàm đáp. Con người này bây giờ trông thoải mái ra mặt, còn cần người khác giúp cậu ta sao.

“Không cần, đừng chạm vào tôi.” Giang Khoát nhắm mắt nói.

“Được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đảm bảo nếu chạm vào cậu thì đó cũng là lúc tôi đánh cậu.”

*

Sau một trận hỗn loạn, những người không phận sự trong phòng y tế đều rời đi, bác sĩ đang viết gì đó, Đoàn Phi Phàm ngồi giữa hai chiếc giường, bên trái là Giang Khoát, bên phải là bạn nữ vừa mới ngất.

Lúc được 10 phút, cậu lấy mũi giày đá vào chân giường Giang Khoát: “Đến giờ rồi, kiểm tra nhiệt độ.”

Giang Khoát không nói gì, rút nhiệt kế giơ lên, im lặng nhìn.

“Bao nhiêu?” Đoàn Phi Phàm đợi có khi tới 20 giây rồi lên tiếng hỏi.

“Nhìn không rõ,” Giang Khoát dụi dụi mắt.

“Đưa đây tôi xem đi.” Bác sĩ nói.

Đoàn Phi Phàm nhận nhiệt kế vừa xem vừa đi qua bên bàn bác sĩ.

Giang Khoát nhìn không rõ liệu có khả năng là do… sốt quá cao chăng?

Cậu giơ nhiệt kế lên trước ánh sáng rồi xác nhận một lần nữa: “Đây là 39 độ phải không ạ?”

*

“Tôi không đi bệnh viện đâu.” Giang Khoát vội nói, vẻ cực kỳ cương quyết, như thể có người sắp ép cậu ta lập tức đi viện luôn vậy, trong giọng điệu đã có chút nóng nảy, “Tôi không muốn động đậy, tôi ngủ một giấc là khỏe ngay.”

“Để tôi kiểm tra một chút đã,” Bác sĩ nói, “Nếu như mãi không hạ sốt thì sẽ tính tiếp, hôm nay xin nghỉ phép rồi về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Em sẽ nghỉ ngơi ở đây luôn.” Giang Khoát nói.

Bác sĩ không nói gì.

“Em đi được rồi chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi, cậu thấy Lữ Ninh đang ôm mấy chai nước chạy tới, “Bạn nữ kia chị Ninh có thể trông giúp.”

“Ừm,” Bác sĩ vẫy vẫy tay, “Cậu tiếp tục đi tập quân sự đi.”

“Em không phải tập,” Đoàn Phi Phàm nói, “Em là người bệnh cần phải về phòng mở máy lạnh rồi ngủ.”

Bác sĩ nhìn cậu, hơi ngơ ngác không hiểu.

Giang Khoát trở mình, tay đập xuống giường một cái.

*

“Tôi đến rồi đây, vừa rồi tôi mới lại hỏi xem có ai không khỏe không, tất cả đều khỏe,” Lữ Ninh bước vào phòng y tế, đặt nước lên bàn, “Bác sĩ Lư, hai bạn ấy thế nào rồi?”

“Bạn nam bị sốt,” Bác sĩ nói, “Bạn nữ bị hạ đường huyết.”

“Hiểu rồi, tôi ở lại đây nha,” Lữ Ninh vỗ vai Đoàn Phi Phàm, “Em về ký túc đi.”

*

Giang Khoát quả nhiên không nói dối, lúc mở cửa phòng, hơi lạnh xộc ra phả lên mặt.

Chìa khóa với hộp malatang trên bàn đều ở nguyên chỗ cũ chưa động tới, Đoàn Phi Phàm lấy malatang ra, xách tới chỗ chú Triệu đun nóng lại.

“Ký túc các cậu chẳng phải có lò vi sóng sao?” Chú Triệu hỏi.

“Món này phải sôi lục bục ăn mới ngon,” Đoàn Phi Phàm đổ món malatang vào một cái nồi nhỏ, đặt lên cái bếp điện nhỏ của chú Triệu, “Chú muốn ăn không?”

“Hôm qua ăn thừa lại hả?” Chú Triệu hỏi.

“Là hôm qua vẫn chưa ăn,” Đoàn Phi Phàm ghé sát cái nồi mà ngửi, “Vẫn thơm lắm.”

“Nghe nói có người ngất hả?” Chú Triệu vừa xem video trên điện thoại vừa hỏi.

“Một bạn nữ, với cái tên đó, cái tên đi xe thể thao ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Giang Khoát hả?” Chú Triệu thở dài, “Nhìn kiểu cách của nó đúng là dạng người sẽ ngất mà, cái kiểu con nhà có tiền này, nuôi dạy theo kiểu yếu ớt, không như hai chị em cậu, có vất ra hoang địa phơi ba ngày cũng không xảy ra chuyện.”

“Cậu ta hôm qua ngủ ở phòng cháu một đêm.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vẫn là do thể lực không tốt,” Chú Triệu lắc đầu, “Nhìn bề ngoài cũng đâu đến mức yếu như vậy.”

“Cháu thấy thể lực cậu ấy rất tốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là chưa từng phải chịu khổ, bây giờ mới chịu khổ một chút nên cậu ấy tức giận thôi.”

“Trường chúng ta mà khổ sao?” Chú Triệu không thể chấp nhận được, “Không phải là quá tốt sao. Hồi xưa tôi học trường kỹ thuật kia, đấy mới là khổ, không khác gì nhà tù.”

“Thế này với cậu ấy chính là khổ rồi, nên tức đến phát sốt luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thật đúng là không thể nói sau lưng người khác,” Chú Triệu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vừa nói là tới liền, vừa nói là tới liền.”

Đoàn Phi Phàm quay đầu lại thì thấy Giang Khoát mặt mũi buồn bực đang đi vào tòa nhà ký túc.

“Về nằm nghỉ hả?” Chú Triệu từ trong cửa sổ thò đầu ra hỏi, “Xin nghỉ phép chưa?”

“Xin nghỉ rồi ạ,” Giang Khoát vốn không có hứng thú nói chuyện, nhìn thấy Đoàn Phi Phàm vậy mà còn đang ăn malatang thì lại càng không muốn nói chuyện, nhưng câu hỏi của chú Triệu cũng là phản ứng bình thường, nên cậu vẫn thành thực đáp, “Cháu bị sốt.”

“Đi nghỉ đi.” Chú Triệu vẫy vẫy tay.

Hồi nãy cậu không định về phòng, muốn ở phòng y tế có máy lạnh ngủ một giấc, kết quả không biết có phải sĩ quan huấn luyện thấy ngất liền một lúc hai người nên hơi không yên tâm hay sao mà lại cho mọi người nghỉ 20 phút.

Đường Lực cái con người ngay thẳng nghiêm túc này, không ngờ cậu ta lại dẫn mấy người cùng ký túc tới phòng y tế thăm cậu.

“Mọi người đều đã biết mới được một tiếng mà cậu đã xỉu.” Đường Lực nói.

Nói thừa, mọi người đương nhiên là đều biết rồi, vì chỉ có mỗi tôi, trước mắt toàn thể giáo viên bạn học, một mình bước ra khỏi hàng mà ngất.

“Còn ngất trước cả Tôn Tiểu Ngữ.” Lý Tử Nhuệ bổ sung.

Trong thâm tâm, Giang Khoát thực sự thấy biết ơn Mã Tiếu đã không nói gì.

*

Để phòng ngừa giờ nghỉ tiếp theo, đám người không biết nói chuyện đó lại tiếp tục kéo tới thăm cái kẻ vô dụng vừa tập được một tiếng là ngất này, Giang Khoát liền rời phòng y tế.

Về đến ký túc, cậu nhặt ít đồ, thay quần áo, sau đó gọi cho Đại Pháo tới đón.

Hôm nay, cậu sẽ chỉ ở trong khách sạn ngủ cả ngày.

Thực ra cậu chỉ cảm thấy hơi mệt, trước khi ngất không thấy khó chịu gì cho lắm, cũng không biết làm sao mà lại có thể ngất được.

Chuyện này mà để ở nhà biết được, Giang Úc Sơn hẳn là có thể cho luôn người tới kéo cậu về.

“Sao lại đi ra nữa?” Chú Triệu thấy Giang Khoát đi từ ký túc ra ngoài liền hỏi.

“Cháu lên phòng y tế,” Giang Khoát nói, “Trong phòng nóng quá.”

“Ồ…” Chú Triệu đáp.

Nghĩ tới việc mười phút nữa thôi, mình đã có thể tắm nước nóng rồi nằm trên chiếc giường êm ái ở khách sạn ăn gì đó, Giang Khoát thậm chí còn không cảm thấy mình vẫn đang sốt, lúc ra đến cổng, toàn thân nhẹ như chim én.

“Mặt mày màu gì thế kia?” Vừa nhìn thấy cậu, Đại Pháo liền đưa tay lên trán cậu kiểm tra, “Ầu, đi bệnh viên nha, sốt thế này rồi?”

“Bớt nói thừa, tao chỉ muốn tắm rửa rồi ăn gì đó.” Giang Khoát nói.

“Lúc đi tao đã bảo họ giao tới quầy lễ tân, chắc tụi mình về là vừa đẹp,” Đại Pháo nhìn cậu, “Mày không sao chứ? Tao biết mày bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên mày lên cơn sốt đấy, cảm còn chưa từng bị nữa.”

“Là do khổ thôi.” Giang Khoát nói.

“Vậy mau thôi học về nhà đi.” Đại Pháo nói.

“Cút xéo.” Giang Khoát xua tay, “Chuyện này đừng nói với ai, không được để nhà tao biết.”

*

Lúc ra ngoài, Đại Pháo đã giúp cậu đặt một phòng suite ở khách sạn.

Sau hai ngày ở căn phòng nhỏ ký túc với ngoài hành lang, lúc nhìn thấy căn phòng mà bình thường cậu chẳng thấy có gì đáng nói, trong lòng Giang Khoát vậy mà lại có chút chấn động.

Phòng suite sao, lớn thật.

“Cơm vẫn chưa tới, mày đi tắm rửa thu dọn đi.”

“Còn phải đi mua máy giặt nữa,” Giang Khoát nhét quần áo bẩn mang theo vào túi giặt của khách sạn, “Quần áo của tao đến giờ vẫn chưa giặt, phòng giặt chỉ có máy giặt dùng chung thôi.”

“Mày vậy mà cũng có một ngày bận tâm đến chuyện giặt đồ nhỉ.” Đại Pháo rất xúc động.

Giang Khoát bước vào phòng tắm rồi vẫn nghe thấy tiếng cậu ta ở ngoài tấm tắc vì xúc động.

*

Tắm rửa ăn cơm xong, cậu ngã nhào xuống giường: “Pháo à, tới bữa tối thì gọi tao.”

“Được.” Đại Pháo đáp.

Giang Khoát thoải mái nhắm mắt lại.

“Khoát à,” Đại Pháo gọi cậu, “Mau dậy đi.”

Bị bệnh hả? Giang Khoát buồn ngủ đến chết đi được, mắt mở ra không nổi, cậu mơ mơ màng màng chửi một câu: “Bị bệnh thì uống thuốc đi!”

“Chưa ngủ đẫy giấc thì tối ngủ tiếp,” Đại Pháo nói, “Cái cậu tên Đường Lực bên ký túc mày gọi điện mấy lần rồi, buổi tối bên mày kiểm tra phòng, không được vắng mặt.”

“Cái ông chú mày.” Giang Khoát vừa cáu tiết vừa mơ màng ngồi dậy, chuẩn bị cho Đại Pháo biết bị ăn đòn là như thế nào.

Đại Pháo nhanh chóng giơ điện thoại ra trước mắt Giang Khoát, cậu nhìn chằm chằm cái điện thoại cũng phải tới một phút, cuối cùng mới nhận ra mình đã ngủ mấy tiếng đồng hồ. Trên điện thoại cho thấy đã bảy giờ rưỡi.

“Mẹ nó chứ phí công tao ngủ,” Giang Khoát nói, “Cảm giác như chưa ngủ tí nào…”

Điện thoại lại reo, Đại Pháo ghé lại nhìn một cái, “Đường Lực.”

Xem ra đúng là đã gọi rất nhiều lần, nhiều tới mức Đại Pháo đã có thể nhận ra số của cậu ta.

“A lô.” Giang Khoát nghe điện.

“Giang Khoát, cậu đỡ hơn chút nào chưa? Còn sốt không? Tám giờ là kiểm tra phòng đấy, cậu còn chưa về trường sao?” Đường Lực hỏi một tràng, “Cậu mau về đi, yêu cầu toàn thể phải có mặt ở phòng…”

“Biết rồi, cảm ơn.” Giang Khoát nói, “Giờ tôi về ngay đây.”

Gác máy xong, cậu lại ngã xuống gối.

*

“Về trường thôi,” Đại Pháo nói, “Tao mới nhờ người lấy súng đo nhiệt độ, mày hạ sốt rồi, ăn mấy miếng rồi đi về.”

“Kiểm tra phòng cái quần ấy, ai cho họ cái quyền được vào phòng tao hoa chân múa tay chứ.” Vì phí công ngủ mất mấy tiếng đồng hồ, cơn tức giận của Giang Khoát khá là vô cớ.

“Chẳng phải mày tự mình sống chết đòi học cái trường này sao?” Đại Pháo nói, “Chẳng phải mày muốn thấy rõ cách thức hoạt động của nó sao? Cái trường này là do bố mày mở, đúng không? Chẳng phải mày nên nhân cơ hội này mà sửa mấy cái thói tật khó ngửi kia của mày sao?”

“Hồ Chấn Vũ,” Giang Khoát chằm chằm nhìn Đại Pháo, “Chẳng giống mày tí nào, có phải mày lén lút giao kèo gì với sếp Giang không đấy?”

“Nhanh lên.” Đại Pháo kéo tay cậu.

*

Đoàn Phi Phàm dựa trên chiếc ghế bố, nhìn ba người đang đứng ngoài cửa.

“Kiểm tra phòng.” Người đứng giữa nhìn cậu rồi nói.

Đoàn Phi Phàm dang rộng hai tay: “Chào học trưởng, hoan nghênh.”

Mấy người kia không bước vào phòng, chỉ chăm chú nhìn cậu, sau đó quay ra: “Kiểm từ trong ra ngoài.”

Đoàn Phi Phàm thư thái lúc lắc đầu ngón chân, lắc đến lần thứ tư thì một bóng người đi ngang qua cửa phòng cậu, thần thái uể oải bất cần kia, nhìn một cái biết ngay là Giang Khoát.

Chậc.

Đoàn Phi Phàm nhanh chóng đứng dậy, kéo chiếc ghế bố ra bên cửa, đặt xoay ngược ghế lại, lưng ghế thò ra khỏi khung cửa một đoạn, sau đó cậu nằm xuống quay đầu lại, vừa khéo có thể nhìn thấy Giang Khoát đang lững thững không nhanh không chậm đi về phía phòng 119, và cửa các phòng đều đang quay đầu lại nhìn đội kiểm tra phòng của cậu.

———

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN