Tam Sơ - Chương 46 + 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tam Sơ


Chương 46 + 47


Trong phòng, Khương Điệu đang mở máy tính của khách sạn xem weibo, mỗi giây mỗi phút đều tăng thêm cả trăm fan…

Đúng là kinh người, nhưng sau khi hiểu được ý đồ của Phó Đình Xuyên, cô dần bình tĩnh lại.

Mình cũng phải từ từ chấp nhận nó.

Cốc cốc cốc.

Cửa vang lên ba tiếng gõ rồi dừng lại.

Khương Điệu rời khỏi bàn, nhìn qua ô mắt mèo thấy rõ người kia thì bật cười thật to.

Nhưng mà bực người kia đẩy mình vào nơi đầu sóng ngọn gió. Khương Điệu kiềm chế vẻ mặt của mình, làm bộ lạnh như băng, rồi mở cửa phòng ra.

Bên ngoài có hai người, cô đang định chào Từ Triệt thì bị người bên cạnh cản tầm mắt.

Anh nhanh chóng đẩy cửa vào, sau đó…

Ôm chặt lấy Khương Điệu.

“Này! Anh làm gì thế!

Vẻ mặt diêm vương duy trì không đến hai mươi giây đã phải hét thất thanh: “Thả em xuống.”

Cửa lớn phía sau tự đóng lại, rầm một tiếng, trong phòng và ngoài phòng như cách biệt thành hai thế giới.

Phó Đình Xuyên dừng lại, anh cúi đầu nhìn, nhìn như túy ý, lưc trên cánh tay cũng kìn, nhìn như túy ý, lưc trên cánh tay cũng không hề giảm: “Sao nào? Ôm cũng không cho ôm à?”

Khương Điệu không giãy dụa nữa: “Có ai ôm như thế không?”

Phó Đình Xuyên bật cười, tiếp tục bế cô thẳng đến bên giường.

Dưới lưng là cảm giác mềm mại, Khương Điệu còn chưa kịp thở ra, người đã đè lên, môi tìm tới môi cô.

Dùng hành động cho thấy, anh không chỉ muốn ôm mà còn muốn hôn nữa.

Đầu lưỡi luồn vào, không nhanh không chậm, đảo quanh hàm trên, khiến cả người Khương Điệu mềm oặt.

“Phó…” Không thể gọi hết tên. Giờ phút này, dù cô có nói cài gì, đến bên miệng cũng chuyển thành rên rỉ.

Cổ tay bị giữ chặt, đặt trên đỉnh đầu.

…… Không thể nào kháng cự.

Môi bị cắn lên cắn xuống, đầu lưỡi quấn vào nhau, không muốn buông ra…

Dần dần, giống nhau ở giữa cao nguyên, lăn lộn một lúc, cả người đều nóng bức, mồ hôi đầm đìa, mà ấm áp.

Không khí càng lúc càng ít, Phó Đì Xuyên hôn đến bên tai cô, hơi thở dồn dập, giọng cũng khàn đi:

“Còn dám gạt anh…”

“Ai gạt anh?” Miệng như còn lưu lại cảm xúc mềm mại vừa rồi, Khương Điệu khó khăn nói từng chữ một.

Còn cãi, Phó Đình Xuyên cắn vành tai cô một cái.

Đau! Da đầu cũng tê rần, Khương Điệu hít một hơi:

“Đau – anh làm gì thế!”

“Làm gì à,“ Gò má như giáp lửa, bởi vì Phó ĐÌnh Xuyên ngậm lấy tai cô, lòng bàn tay cũng đặt lên nơi phập phồng: “Muốn yêu em…”

“Bỏ ra!” Khương Điệu muốn cháy rồi, cô vội hất tay, nhỏ giọng nói thầm: “Bên ngoài còn có người đấy.”

Phó ĐÌnh Xuyên vẫn không nhúc nhích.

Cả người nằm úp sấp trên người cô, thật là nặng, ép tới nỗi ho hấp của Khương Điệu cũng khó khăn.

“Đứng lên đi.”

“Không dậy nổi.”

“Em lừa anh gì chứ?”

“Đến Bắc Kinh cũng không nói cho anh biết.”

“Thế anh lén lút theo dõi tài khoản của em cũng không nói cho em.” Khương Điệu nhanh chóng đáp lại.

Lúc này Phó Đình Xuyên mới chuyển người, nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô, rồi lại bật cười.

Khương Điệu bị nhìn đến mức không được tự nhiên, bực bội nhéo nhéo hai má anh: “Anh nói đi, sao biết weibo của em?”

Phó ĐÌnh Xuyên cũng không trốn tránh, mặc cô biến khuôn mặt mình thành mấy hình thù kì quái: “Anh nói là trùng hợp em có tìn không?”

“Dù sao cũng phải kể rõ ràng chuyện trùng hợp đó ra.”

“Giải thích thì có vẻ phức tạp.”

“Nói như không.” Cô nhéo mạnh hơn, nghiêm hình khảo vấn.

Phó Đình Xuyên nắm lấy tay cô, bao trong lòng bàn tay mình: “Nhẹ thôi, hư thì biết làm sao, mặt rất là quan trọng đó.”

“Không phải anh kiếm tiền dựa vào tài hoa à?” Khương Điệu lấy tay kìa chọc chọc vào quai hàm của anh.

“Phải, nhưng mà mặt để cho vợ nhìn.”

“Xì….” Khương Điệu cười thành tiếng, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với anh: “Không lạ gì.”

“Mặt không lạ à…” Phó ĐÌnh Xuyên nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Vậy cái này chắc lạ.”

Dứt lời, thắt lưng của anh động đậy chạm vào cô.

Khương Điệu vừa giận vừa buồn cười, đánh bả vai anh: “Đồ lưu manh! Đứng lên cho em!”

Nghe vậy, Phó ĐÌnh Xuyên hít một hơi dài, nghe lời đứng lên.

Anh đứng bên giường, thuận tay kéo Khương Điệu ngồi dậy, môi cô bé của anh bị hôn đến đỏ bừng ướt sũng, như quả anh đào gặp mưa.

Thật muốn nuốt cô vào bụng, chỉ tiếc là còn một tên đáng ghét đang đứng ngoài.

“Trả phòng đi.” Phó Đình Xuyên nói.

Khương Điệu ngẩng mặt hỏi anh: “Đi đâu ạ?”

“về nhà.” Anh đáp lại.

………….

Ngoài cửa, Từ Triệt tựa vào tường vừa chat QQ, cuối cùng cũng chờ được đến lúc hai người kia bước ra.

Phó Đình Xuyên kéo túi hành lý màu xanh ngọc của Khương Điệu, Từ Triệt hàng năm vẫn bị sai vặtthành quen, vội đưa tay nhận lấy, ồ, còn không cho kìa, muốn tự làm đó.

“Nhanh thế à?” Từ Triệt trừng mắt nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng nhìn lên mặt Phó Đình Xuyên: “Lão Phó… nhanh quá a!”

Phó Đình Xuyên: “….Biết” Kéo túi hành lý về phía trước hai bước, lại bực bội quay đầu, thản nhiên nói: “Tôi mà nhanh thì trí nhớ của anh là loài cá.”

“…… Trí nhớ cá cái gì, tôi khinh, mẹ nó.”

“Từ này là nể mặt anh lắm rồi.”

“Vì sao người mà tôi hết lòng giúp đỡ lại phải nể mặt mình nhỉ?” Từ Triệt tiếp tục phản kích, đi theo vào thang máy.

Mặt Phó Đình Xuyên không đổi sắc: “Anh nhàn quá hả? Ghen tị hả, nhưng phải nhớ cho kĩ ai là người cung cấp gạo cho anh.”

“Biến!”

……….

Được rồi, hai bạn nam sinh mới tốt nghiệp vườn trẻ này lại tiếp tục cãi nhau.

Khương Điệu chết lặng bên cạnh, liếc mắt rồi ần tầng 1, theo bọn họ đi xuống.

**

Như bình thường, Từ Triệt lái xe bon bon trên đường.

Thành phố đông đúc Bắc Kinh ngoài đời cũng như tên gọi.

Hôm nay tình hình giao thông có vẻ càng thê thảm, đừng nói là nhích nhích từng chút, mà cả buổi còn chưa động đậy được chút nào.

Từ Triệt tắt máy, mở di động ra, đăng nhập vào weibo, muốn xem phản ứng của quần chúng sau khi công bố đề tài #Sáng tỏ chuyện tình yêu của Phó Đình Xuyên# thử.

“Thời buổi này antifan nhiều ghê, đúng là chỉ có fan mình là tốt“. Từ Triệt lướt lướt màn hình, kéo xuống, còn giả giọng một cô bé nói: “Cách các tác phẩm của anh gần một chút ~ cách cuộc sống của anh xa hơn một chút ~ nhìn cô nhóc này xem, nói hay chưa“.

Rồi đột nhiên, tầm mắt anh dừng lại, nhìn sang phía Khương Điệu, hỏi: “Em Khương em còn có một tài khoản phụ à?

Khương Điệu rét lạnh cả người: “Tài khoản phụ gì à?”

Là một bạn trai tiêu chuẩn, Phó Đình Xuyên nhanh chóng nhập vai, giúp đỡ vợ mình chống chế, anh nắm vai Khương Điệu: “Cô ấy chỉ có một tài khoản thôi, không có tài khoản phụ“.

Cách nói vô cùng nghiêm túc.

Từ Triệt giật mình: “Đúng nhỉ, nhưng mà có mấy tài khoản mới nói tìm ra tài khoản phụ của em ấy, nói gì mà cuồng liếm lão Phó không ngừng được, em dịu dàng như thế, sao mà truy đuổi kịch liệt thế được?”

Khương Điệu tuôn ra cả đống mồ hôi lạnh: “Thật ạ?” Cô áp lực nhìn điện thoại: “Cho em xem.”

“Này,“ Từ Triệt đưa điện thoại di động cho cô: “Còn viết một bài phân tích trên weibo rất dài và chi tiết, anh chưa xem kỹ.”

“Thật không.” Tim Khương Điệu sắp nhảy lên cổ họng rồi, cô nhận lấy di động, nhìn bài văn dài trên weibo kia.

“Dựa trên nguyên tắc đã bới thì phải bới thật sâu, hiệp hội thích xem bát quái của chúng tôi vinh dự công bố những thông tin sáng tỏ cô gái của nam thần quốc dân Phó Đình Xuyên, –chủ weibo làm đẹp combing.

Khiến người ta không ngờ là, Xuyên tẩu còn có một tài khoản phụ đã lập được năm năm, là một fan cuồng truy đuổi Phó Đình Xuyên, có tên là – Mỗi ngày điên cuồi liếm Xuyên của ta không dừng được Prprpr.

Ngoài ra, tài khoản weibo “Cuồng liếm” chia sẻ các nội dung y hệt như ID của nó, phong cách si mê cuồng nhiệt, khác một trời một vực với hình tượng lạnh lùng của tài khoản combing, đúng là khiến người ta giật mình.

Chắc mọi người rất ngạc nhiên làm sao chúng tôi lại tìm ra phải không, làm sao xác nhận được chứ gì.

Nghe tôi phân tích nhé.

Đầu tiên, chúng ta có thể nhìn thấy, tên địa chỉ trang web của tài khoản combing và weibo “cuồng liếm” tuy khác nhau nhưng lại giống nhau đến lạ lùng không. Rồi nhé, yêu Xuyên Xuyên Xuyên, liếm Xuyên Xuyên Xuyên, vị Xuyên tẩu này của chúng ta rất sâu xa đấy.

Nếu mọi người nghĩ đó chỉ là tình cờ mà thôi, thì chúng tôi đưa tiếp hai bằng chứng nữa:

Hồ sơ cá nhân của hai tài khoản này có ngày sinh giống nhau, combing là 12 tháng 7 năm 1988, mà tài khoản kia là 12 tháng 7 năm 1998. Đều là ngày 12 tháng 7! Sao lại có chuyện trùng hợp thế được? Xem ra Xuyên tẩu của chúng ta là một cô gái cự giải dịu dàng nhỉ.

Nếu vẫn tiếp tục trùng hợp, thế thì mời mọi người chú ý đến việc hai tài khoản này thường xuyên đăng nhập bằng điện thoại, phòng làm việc của Phó nam thần từng nói trên weibo, Xuyên tẩu là chuyên viên trang điểm, nói vậy nghĩa là hàng năm phải làm việc bên ngoài, đa số chỉ có thể dùng điện thoại di động để vào weibo, bởi vậy có thể thấy được, tài khoản phụ này cũng đăng nhập bằng điện thoại, hơn nữa combing đăng vào ngày 24 tháng 3 năm 2014, mọi người hãy nhìn vào thiết bị điện thoại truy cập là thấy, từ trước tháng ba đến thángmười, hai tìa khoản này đều dùng iphone 5s, tháng mười hai cùng đổi sang iphone 6, mà giữa tháng mười năm nay, cùng chuyển thành s.

Hơn nữa thời gian đăng nhập của hai weibo này cũn cực kì trung hợp.

Phó nam thần à, thấy không, vợ anh là một fan cuồng nhiệt đấy, sau này phải yêu cô ấy hơn nữa nhé.

Tháng mười năm nay, đêm Phó ĐÌnh Xuyên kết thúc việc quay phi, [Thái Bình], trên weibo đăng một câu thơ, sau đó số lần đăng bài trên weibo của Xuyên tẩu giảm mạnh từng ngày, chứ không phải mỗi ngày phải quy liếm năm sáu mười lần mới yên như trước, có lẽ đã nắm được lịch trình của nam thần quốc dân rồi nên không cần lên internet truy lùng nữa.

Thì giờ gặp mặt là có thể liếm người ta rồi, còn muốn liếm cái gì trên internet nữa, các bạn nói đúng không?

Mọi người nhìn bức hình này: [hình ảnh]

Xuyên tẩu à, chị đúng là một fan tốt đấy, ngày Phó Đình Xuên thổ lộ với chị, chị còn chúc phúc rồi tan nát cõi lòng cái gì vậy? Hội trưởng cũn bị chị thuyết phục đó, mà dù có cẩn thận đến mức nào, hai tìa khoản này đẻ lại nhiều dấu vết nưh thế, chị nói sao người ta không biết được? Ngã một lần rồi, lần sau đừng nói thế nữa nhé

Nhìn đến đây trong lòng mọi người cũng rõ rồi phải không.

Ôi! Hội trưởng không nên tiếp tục ném bom nữa nhỉ, đánh một phát cho rõ ràng luôn nhé, đó chính là—Tháng 11 năm ngoái, tài khoản phụ này đã like một bài của combing!!!!

Mọi người biết làm hội trưởng đúng là không dễ phải không>

Tài khoản truy đuổi thần tượng nhiều vô số người cuồng nhiệt, mỗi ngày hai ba trăm bài liên quan đến Phó ĐÌnh Xuyên, tìm không mệt chắc? Trước tháng mười một năm ngoái số lượng like lên đến hàng vạn mọi người nghĩ dễ lắm sao!!!

Nhưng hội trưởng vẫn kiên trì tìm kiếm, quả nhiên, ông trời đã cảm động trước tinh thần bất khuất của tôi, mọi thứ đã bị hỏa nhãn kim tinh của hội trưởng phơi bày!! Thử hỏi, một người chưa từng theo dõi bất kì trang điểm nào, chỉ chuyên tâm theo đuổi thần tượng, sao lại like combing. Nhỡ tay? Rõ là thấy bài của mình nên mới nhỡ tay đó.

Đã tin hội trưởng chưa! Hội trưởng có xinh đẹp không nào! Yêu không nào! Phấn khích thì lik và chia sẻ bài weibo này nhé!

Nếu Xuyên tẩu nhìn thấy bài weibo này, hy vọng chị đừng lập tức phủ nhận nha, dù sao mọi người cũng không tin đâu, hì hì hi [*_*]

Cuối cùng, hội trưởng xin xác nhận thân phận thật của combing tiểu thư, phú thơ nhất thủ, gần quan được ban lộc, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Sau khi đọc tin này, chắc mấy cô gái hâm mộ sẽ đòi học làm thợ trang điểm nhỉ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết nhất là bạn phải có một đôi tay thật đẹp a.

Vậy thôi, hôm nay ngang đây đã, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão nhé.”

Khương Điệu:…………………………………..

Nếu nói, Phó Đình Xuyên bấm nút like kia khiến cho cô như rơi vào hầm băng…….

Vậy thì, lúc này đây, hẳn là lục phủ ngũ tạng của cô đều bị vùi vào sông băng lạnh giá rồi….

Phó Đình Xuyên cũng đọc he bài weibo này, không biết vì sao, có chút buồn cười.

Nhấtđịnh, nhất định, không thể cười. Nếu không sẽ bị người kia xé nát.

Tay trái người kia nắm lại, để bên môi, khụ kụ mấy tiếng. Khương Điệu toàn thân đờ đẫn, lúc trả điện thoại lại cho Từ Triệt, động tác cứng nhắc như thể còn phát ra từng tiếng vang rột rột rất nhỏ.

Dòng xe bắt đầu chuyển động, Từ Triệt cũng xuất phát, không nhìn thấy, không nhìn thấy phản ứng của cô.

Được rồi được rồi mà, Phó Đình Xuyên khẽ vuốt vai Khương Điệu, an ủi cô gái của mình.

Khương Điệu yên lặng, khuôn mặt như vừa nuốt phải khổ qua, muốn khóc mà không khóc được.

Hu hu hu, cô ngu quá.

Lòng vừa hối hận vừa oán trách, càng nghĩ, hốc mắt Khương Điệu cũng đỏ ửng lên, lã chã chực khóc.

Phó ĐÌnh Xuyên thấy thế thì vội vàng ôm cô, giữ đầu cô, ôm chặt vào lòng mình.

Anh lấy điện thoại di động ra, mở weibo, tìm tài khoản phụ của Khương Điệu, đáng tên ID anh lại bất giác mỉm cười, xin lỗi, anh không phải cố ý muốn cười đâu.

Tài khoản phụ của Khương Điệu hiện ra, đã có thêm hơn tám ngàn bình luận.

Phó Đình Xuyên mở thử —

“ĐỪng khó chịu, đừng khó chịu mà,“ Sợ Từ Triệt nghe thấy, Phó Đình Xuyên nhỏ giọng an ủi cô gai trong lòng, hôn nhẹ liên tục lên đỉnh đầu cô: “Được rồi, ngoan nào, chúng ta đừng khóc, em nhìn này, bình luận không có ai chửi…”

“Thật không?” Khương Điệu vội ngẩng mặt lên.

Trên chiếc áo len của Phó Đình Xuyên đã ướt một khoảng nhỏ.

“Thật mà, em nhìn này.”

Phó Đình Xuyên đưa điện thoại di động tới trước mắt cô. Khương Điệu định thần, quả thực, đúng như lời Phó Đình Xuyên nói, bình luận không có gì ai mắng cô….. Cơ bản đều là —

“Xuyên tẩu, trâu bò quá, chị đúng là thần tượng của bọn fan chúng em a. [good][good]”

“A a a a a a a a a muốn điên rồi, em cũng phải học trang điểm, đừng ai ngăn ta!”

“Nhìn số bài và số like của Xuyên tẩu mà… Mặc cảm

“Rất cố gắng!! em cũng cảm nhận được không khí vui mừng rồi, em cũng muốn ở cùng nhà với thần tượng a a a.”

“Chết mất! Tuy là vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhưng em vẫn mong chị chăm sóc Phó thúc của bọn em nhé, anh ấy lớn tuổi rồi cũng không dễ dàng TAT”

Vẫn thấy rất mất mặt a a a a a a—

Khương Điệu thầm than, lại gục đầu vào ngực anh, giả chết bất động.

Cô phải tiêu hóa tiêu hóa.

Phó Đình Xuyên mỉm cười, một tay vuốt tóc sau đầu Khương Điệu, một tay dừng lại trên hình ảnh màn ảnh, dừng trước tài khoản của cô.

“Mỗi ngày điên cuồng liếm Xuyên của ta không dừng được Prprpr”, vừa nhìn thấy tên này đã vui vẻ rồi.

Bài đăng cuối cùng của weibo này là vào hôm kia, nội dung là bức ảnh hôm trước đó anh lên sân khấu nhận thưởng.
Kèm câu viết, “Yêu anh không hối hận [tình yêu] [đắc ý]“.
Rất lâu sau, ánh mắt Phó Đình Xuyên lắng đọng, anh mở bài weibo này ra, bình luận cực nhanh, đánh chữ, gửi đi—
“Anh cũng thế.”

Ừ, anh cũng thế, yêu cô không hối hận.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Phó Đình Xuyên và Khương Điệu sóng vài đi vào. Từ Triệt xách hành lý lạch bạch phía sau, vừa đi vừa nói: “Suốt đường đi, có paparazi đuổi theo xe chúng ta, không cắt đuôi được.”

“Thật ạ?” Khương Điệu kinh ngạc quay đầu.

“Đúng vậy, có lẽ ngày mai hai người lại lên trang đầu rồi, dù sao lão Phó đã cố ý đi đón em,“ Từ Triệt thở dài: “Nên đến thì cứ đến, chuẩn bị tâm lý là được.”

“Thực ra…. Em đã chuẩn bị tâm lý không ít rồi.” Trong lòn Khương Điệu thầm oán, dù chửi rủa cô cũng nhịn được, điều duy nhất không chấp nhận được là tài khoản phụ bị lộ ra, có thể nói là cuộc đời lắm bi kịch, ác mộng ghét nhất không ngờ tới lại xảy ra.

Từ Triệt không hề biết mẫu chuyện dọc đường đi, trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe đã trải qua một hồi gió giật mưa rào.

Còn làm khen như thật: “Đúng, phải thế chứ, nên như vậy, đây mới là nữ siêu sao.”

….. Khương Điệu không nói gì vào đến phòng, cô thấy Từ Triệt đặt hành lý xuống, lấy điện thoại di động ra bấm, không nhịn được hỏi:

“Từ Triệt, hai ngày nay có ai thêm anh không?”

Từ Triệt bình thường đáp: “Có, Tôn Thanh mà lần trước em nói đấy, còn nói là em giới thiệu.”

Khương Điệu nhướng máy, giọng điệu cũng trở nên thần bí khó lường: “Em ấy nói chuyện phiếm với anh hả?”

Từ Triệt: “Đúng vậy.”

“Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Em ấy thế nào?”

“Đến lúc này em ấy còn không biết anh là ai, còn gọi là Tiểu Hứa, cả ngày chụp ảnh cho anh xem hỏi, tiểu Hứa, bộ này đẹp không? Xì, anh đâu phải bạn trai dịu dàng đâu, quan tâm em ấy mặc cái gì làm gì! Có gì mà khen.”

Bởi vì trước kia đều là cô nhận xét, giờ nhiệm vụ vinh quang này giao lại cho anh rồi, Khương Điệu tự đáp trong lòng, trên mặt vẫn là ý cười vui vẻ: “Sao anh không cho em ấy biết?”

“Aiz,“ Từ Triệt vuốt cằm: “Em không hiểu, nói rồi chơi không vui nữa, đàn ông mà, phải duy trì cảm giác thần bí.”

Chơi không vui….

Khương Điệu vỗ vỗ bả vai anh: “ĐƯợc rồi, hai người đúng là trời sinh một đôi.”

“Đừng nói trước thế,“ vẻ mặtnhư mẹ hiền vuisướng của cô khiến cho Từ Triệt cực kì không thoái mái: “Bát tự còn chưa xem mà!”

“Không sao đâu, từ từ sẽ đến.”

“Được rồi, em lo cho em trước đi.”

“Thái độ anh kiểu gì thế,“ Phó ĐÌnh Xuyên đứng bên cnahj tường yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng tham gia được vào đề tài, anh liếc nhìn Từ Triệt: “Lần sau đừng ô chuyện của anh.”

Từ Triệt bực bội: “Bạch Nhãn Lang kia, mình tốt rồi không cho người ta tốt phải không.”

“Được rồi,“ Phó Đình Xuyên cầm tay Khương Điệu, dù có Từ Triệt ở đây, động tác cũng vô cùng tự nhiên không hề ngần ngại: “Anh có thể đi rồi đó.

“Đi đâu?’

“Tùy anh, hôm nay nơi này thuộc về tôi và Khương Điệu.”

Từ Triệt: “……” không nói gì một lúc lâu, anh xoa xoa đầu tóc: “Quên đi, mai sinh nhật cậu, không so đo với cậu, cứ hưởng thụ cuộc sống về đêm đi, nhớ kéo rèm đấy!”

Nói xong liền cầm túi bỏ đi.

Khương Điệu: “……..”

Từ Triệt vừa đi, căn phòng hơn bốn trăm mét vuông trống trải hẳn, chỉ còn lại Phó Đình Xuyên và Khương Điệu.

Hai người nhìn nhau, nhất thời yên lặng.

Nửa phút sau, Khương Điệu bật cười trước, hỏi người kia: “Đuổi Từ Triệt đi làm gì? Ít nhất buổi tối phải cùng nhau ăn bữa cơm chứ.”

“Nhiều năm ở cùng anh ta rồi, năm nay ở cùng em.” Phó Đình Xuyên đến gần cô, không đợi Khương Điệu hoàn hồn, liền nâng mông cô lên, một tay nhấc cô lên cao.

Giống như con gấu túi bám trên người, cũng không biết có phải anh cố ý hay không, Phó Đình Xuyên ôm cô cực kì lỏng lẻo, Khương Điệu chỉ có thể ôm chặt lấy lưng anh, giữ chặt cho khỏi ngã.

“Aiz! Anh định làm gì thế?” Khương Điệu ôm cổ anh hỏi. Phó Đình Xuyên nghiêng người về trước, tựa vào bên tai cô: “Muốn đòi quà.”

Dứt lời thì hôn lên má cô một cái, bước thẳng lên lầu. Khương Điệu nhép hai cái lêm tay anh: “Quà của anh em có mua rồi, trong túi hành lý, anh đặt em xuống, em lấy cho anh xem.”

Phó Đình Xuyên đâu chịu, nói tiếp: “Không phải thứ anh muốn.”

“Thế anh muốn cái gì?” Khương Điệu nhíu mi.

Lông mi cô cong vút, một đôi mắt đen mềm mại ướt át, Phó Đình Xuyên nhìn mà thất thần, trong lòng càng thêm rung động, nơi nào đó cũng…..

Thầm nghĩ…… Nhanh lên, một chút nữa…… tới phòng. Anh muốn gì à, cô không biết hay sao mà còn cố hỏi……….

“Muốn em.” Anh thấp giọng, trầm khàn.

“Lão sắc…..” Chữ lang cuối cùng còn chưa nói xong, Khương Điệu đã bị người kia che miệng lại.

Cửa phòng phía sau hai người, rầm một tiếng, bị anh lấy chân đóng lại.

Không gian kín mít, là nơi để bộc lộ hết thảy.

Phó Đình Xuyên đặt Khương Điệu lên giường, tay cố sức vươn vào quần áo, đốt lửa trên da thịt người kia, miệng thì không ngừng hôn cắn.

Với anh mà nói, món quà tốt nhất, chính là cô…..

Toàn bộ của cô, tất cả của cô…………….

Từng chút một, từng li từng tí, cũng không muốn buông tha.

Sau đó, cảm giác đau đớn vừa xa là vừa quen thuộc lan tỏa, khiến Khương Điệu thở dốc liên hồi.

Phó ĐÌnh Xuyên cũng không dừng lại, anh chỉ muốn, lần này, càng khắc sâu hơn lần khác, tất cả của anh được tiến vào. Cho cô biết rõ.

……………

Lâu mới gặp, rất khó ngừng lại.

Cứ như thế, cùng đòi hỏi, cùng lăn lộn, mãi đến khi trời tối mịt…….

Khương Điệu mệt mỏi tựa vào ngực người kia, mơ màng ngủ.

**

Mãi đến khi tỉnh lại, Phó Đình Xuyên đã dậy rồi, đầu tựa vào ở thành giường, bật đèn nhỏ lên đọc sách.

Anh mặc đồ chỉnh tề, Khương Điệu lại nhìn mình, cô quấn mình ở trong chăn, vẫn trống trơn.

Nhớ lại vừa rồi người này cuồng phong mưa rào trên người cô như thế, mặt lại bất giác bừng lên, Khương Điệu quấn chăn co lại như con tôm nhỏ, tiến đến bên Phó Đình Xuyên, tựa vào khuỷu tay anh.

Cảm giác đến cô gái ấy chạm vào, Phó ĐÌnh Xuyên cúi đầu nhìn: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm,“ Cô nói tiếp: “Sao anh khỏe hế, hoạt động mạnh như vậy, mà còn đọc sách ngay được“.

Phó Đình Xuyên nghe vậy thì khẽ cười, gấp sách lại: “Đây là quà sinh nhật cha tặng cho anh một năm trước khi mất. Mấy năm này, đêm trước sinh nhật anh lại lấy ra xem“.

Gợi chuyện xưa đó ra, Khương Điệu sợ anh buồn nên nhỏ giọng: “Em xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì.” Phó Đình Xuyên xoa đỉnh đầu của cô, cực nhẹ, như sợ hỏng mất.

Khương Điệu hơi nâng đầu, cọ vào khuỷu tay anh, như muốn sát vào, thấy rõ tên quyển sách: “Là sách gì ạ?”

Phó Đình Xuyên sợ cô không thoải mái, cánh tay anh mở ra, đưa cô xem: “Dư hoa, [còn sống].”

“Em từng thấy một phim truyền hình, tên là [phúc quý], phải không?”

“Đúng rồi, sách cũng hay lắm,“ Mắt Phó Đình Xuyên trầm đi: “Lúc đó ba anh biết mình không khỏe, không còn lại nhiều ngày, nói mẹ anh ra nhà sách mua quyển này. Ông nói, không phải là chuyện cổ tích, trong truyện này có không ít người chết đi, người này tới người khác, nhưng nhân vật chính vẫn còn sống. Con cũng vậy, dù có nổi giận hay tuyệt vọng đi nữa“.

Khương Điệu nghe xong mà lòng chua xót, cô làm fan của anh mấy năm nay, chỉ có thể thấy được phần bên ngoài, dáng vẻ hoàn mỹ tỏa sáng, nhưng những gì anh đã trải qua, cô chưa từng tham dự.

Cô nghiêng người, vươn tay ôm lấy Phương Đình Xuyên: “Cuộc sống trước kia của anh, em không biết, nhưng sau này, anh có đuổi em cũng không đi, đến chết cũng phải ở bên anh, cùng anh.”

“Được,“ Phó Đình Xuyên đưa tay vuốt ve tóc cô: “Nên rời giường nào, xuống lầu cùng đón sinh nhật lần đầu tiên cùng anh nhé.”

“Vâng.” Khương Điệu gật đầu thật mạnh.

Bàn tay Phó Đình Xuyên vuốt ve trên đỉnh đầu cô hơi dừng lại: “Ngày mai theo anh về nhà, gặp mẹ anh nữa.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, em mua quà gì cho anh thế.”

“Anh xin em đi, em sẽ nói cho anh.”

Phó ĐÌnh Xuyên gấp sách lại, bàn tay chui vào chăn, cù cô bé này khiến cô cười không ngừng được, không ngừng cầu xin tha thứ, rồi mới bỏ qua: “Rốt cuộc là ai xin ai hả.”

“Anh mà thế em không đưa đâu.” Khương Điệu bực bội quay đầu.

Anh quay mặt cô lại, muốn cô nhìn thẳng vào mình: “Nói, quà gì.”

“Mua cho anh một chiếc đồng hồ nam, không đắt đâu.”

“Ồ? Có ý gì không?” Không đợi Khương Điệu đáp lời, Phó ĐÌnh Xuyên đã tựu mình nghiền ngẫm: “Mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh anh? Hay là thổ lộ ý khác?”

Khương Điệu kéo tay anh đang giữ cằm cô ra: “Là ý bên ngoài.”

“Ý bên ngoài gì?”

“Không biết xấu hổ, đọc nhanh lên.”

Phó Đình Xuyên tạm ngừng một lát, có lẽ là đang ngẫm nghĩ, rồi sau đó khi phản ứng lại, anh trở mình đè lên người Khương Điệu, đe dọa cô: “Cô gái à, bướng bỉnh thế, xem anh chưa xử lý em.”

…………

…………

**

Lại ép buộc một lúc lâu mới xuống lầu.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, có lẽ là Từ Triệt mang bánh ngọt tới.

Bánh ngọt được mua từ một tiệm bánh kem trong khu, ông chủ cũng mê các bộ phim của anh, mỗi lần đến trước ngày sinh nhật là lại gọi tới hỏi chuyện bánh sinh nhật. Mấy năm qua làm từ bơ, năm nay ông sợ Phó ảnh đế bị ngấy nên quyết định thay đổi mùi vị, làm bánh mousse vị xoài, ngọt vừa, ăn cực kì ngon.

“Anh đi mở cửa, em vào nhà vệ sinh một lát.” Nói xong Khương Điệu đẩy Phó Đình Xuyên tới phòng khách. Phó Đình Xuyên bật đèn lớn lên, mở mấy chốt khóa rồi mở cửa.

Tách –

Cửa lớn vừa mở ra, trên đầu trên mặt anh đã bị bắn một đống dải băng.

Tiếp theo là Từ Triệt cười hả hê nói: “Ha ha ha ha Lão Phó cậu cũng có hôm nay hả, này thì đuổi tôi đi nhé, bắn cho mặtcậu tơi tả luôn.”

“Sinh nhật vui vẻ –surprise–!!” ngoài cửa vang lên tiếng chúc phúc đồng thanh!

Phó ĐÌnh Xuyên nhìn kĩ, là các nhân viên trong phòng làm việc của mình.

Bên ngoài biệt thự yên tĩnh phút chốc sáng bừng lên, trên mỗi gốc cây đều treo đèn led rực rỡ, trên cành buộc mấy quả cầu nhỏ, hai bên gốc hòe còn căng một biểu ngữ lớn, phía trên ghi: “Chúc Mr Phó sinh nhật tuổi 36 vui vẻ, lục lục đại thuận, vạn sự trưởng thành!”

Ngay cả đồ làm BBQ cũng chuẩn bị đầy đủ hết…..

Cả sân được trang hoàng đầy màu sắc, giống hệt như lần lễ giáng sinh vừa qua.

Thấy BOSS nhà mình còn chưa định thần lại, mặt còn hơi đen.

Từ Triệt cầm hai bình xịt chạy biến, còn phủi sách quan hệ: “Đừng trách bọn tôi, mấy thứ này đều là do phu nhân của cậu cố ý chuẩn bị cho cậu đấy, truức kia cậu sinh vào một ngày náo nhiệt, hôm nay mọi người cùng high hết mình với cậu, buổi tối chúng ta ra ngoài được không!”

Từ Triệt hoa tay múa chân vui sướng, lắc lư hai bình xịt trong tay: “Tới nào, mọi người theo sát ta, nhanh nào!”

“Được – lão đại, đừng phụng phịu nữa, cùng chơi đi.” Có một kế toán hùa theo.

Nghe thấy Từ Triệt nhắc tới mình, Khương Điệu còn tránh bên tường cũng đi tới bên cạnh Phó ĐÌnh Xuyên, kéo kéo tay áo anh.

Hé mắt nhìn thử, mặt người này ngơ ngẩn, đúng là……. Có vẻ buồn cười.

Cô che miệng, híp mắt nói: “Tới đi nào, sinh nhật phải chơi đùa một lần chứ.”

Mặt Phó ĐÌnh Xuyên không chút thay đổi, như thể đang kìm nén điều gì.

Mọi người yên tĩnh hẳn, Khương Điệu cũng hơi sợ, lo anh không thích điều này, cô đưa tay lên định kéo dải băng xuống cho Phó Đình Xuyên.

Đột nhiên anh lại ngăn tay cô, không nén được nữa, khóe miệng cong lên.

Không khí dịu đi trong phút chốc, những người khác cũng bắt đầu hô hào.

Phó Đình Xuyên chỉ thẳng Từ Triệt: “Lúc nãy anh bắn tôi phải không, đúng không.”

“Đúng thế đấy, tôi còn định bắn tiếp này.” Dứt lời, Từ Triệt cầm bình xịt mở ra, Phó Đình Xuyên tránh không kịp, bị bắn lên cả người, Khương Điệu bên cạnh cũng không thể may mắn tránh khỏi, dính không ít.

“Được lắm…….. anh muốn tạo phản à.” Phó Đình Xuyên giận dữ bật cười, anh lao tới khom người nhặt một bình phun màu dưới đất lên, nhanh chóng triển khai hành động trả thù.

“Mau, hộ giá a, thay trẫm hộ giá –” Từ Triệt chui vào đám người, cố gắng lẩn trốn.

Cả sân náo nhiệt.

Mọi người đều cười vui, đùa giỡn.

Từ Triệt rên la, và Phó Đình Xuyên không ngừng đuổi theo…….

Khương Điệu tựa vào bên cửa, nhìn họ, cười vô cùng vui vẻ, dần dần, nụ cười đó dịu đi, trở thành an yên mà lưu luyến.

Phó Đình Xuyên, tuy rằng hôm nay là sinh nhạt của anh, nhưng em vẫn muốn thay anh cầu nguyện một điều.

Thượng Đế à, hy vọng người có thể cho người đàn ông mà tôi yêu nhất, mỗi một năm, từ nay về sau, năm này qua năm khác – sẽ luôn vui tươi hạnh phúc như thế, vô lo vô sầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN