Tam Sơ
Chương 48 + 49
Trên đường đi, Khương Điệu hỏi lui hỏi tới Phó Đình Xuyên trong nhà anh chỉ có mẹ thôi phải không.
Đến đoạn đường bằng phẳng trống trải, Phó Đình Xuyên cầm lái bằng một tay, một tay sờ sờ đầu cô: “Yên tâm, anh nói rồi mà, anh di truyền hết tính cách của mẹ anh, không thích những nơi ồn ào đâu.”
Lúc này Khương Điệu mới bình tâm lại.
Bởi vì lần này đến Bắc Kinh, cô chỉ chuẩn bị một món quà cho mẹ của Phó Đình Xuyên mà thôi, một chiếc khăn lụa cho nữ, một cái máy matxa, không phải đồ đắt tiền gì nhưng là cả tấm lòng của cô.
Phó Đình Xuyên nhìn cô một cái, cười khẽ.
Lúc cả thế giới nổ tung vì chuyện hai người, họ lại im lặng như những người bình thường khác, cùng hoàn thành quá trình trở thành bạn đời của nhau.
Bên trong xe chỉ có ánh nắng tĩnh hảo.
Phó Đình Xuyên lái xe không quá lâu, nhà anh ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, không phải biệt thự gì, chỉ là một căn phòng vô cùng giản dị.
Mẹ anh vốn thích yên lặng, sự nghiệp của con trai thuận lợi, sau khi có được tiền, anh cũng định đổi cho bà một căn phòng lớn, nhưng mà không vui, chỉ muốn ở đây.
Hàng rào là một bức tường phủ vôi, bên trên còn dán tờ quảng cáo “thông cống thoát nước” và đủ thứ khác, vào tháng mười năm nay, trong khu có gia đình kết hôn, nên từ tầng một đến tầng bốn được sơn lại một lượt, hôm nay nhìn thấy lại càng chói mắt.
Phó Đình Xuyên cầm quà cáp thay Khương Điệu, xe dừng lại bên đường, mua thêm mấy loại hoa quả tươi. Anh đội mũ và khẩu trang, nhưng bà chủ quán hoa quả vẫn nhận ra anh.
Khương Điệu đang cẩn thận chọn táo, thì nghe bà chủ cười tủm tỉm nói: “Tiểu Xuyên a, lại về rồi à.”
Phó Đình Xuyên tháo một bên khẩu trang ra, lễ phép cười: “Đúng vậy ạ, chị Kim.”
“Vợ?” Bà chủ nhìn Khương Điệu nháy mắt.
Phó Đình Xuyên vẫn cười như trước: “Đúng ạ.”
“Xinh ghê cơ.”
Phó Đình Xuyên dõng dạc tán thành: “Em cũng thấy thế.” Bà chủ không ngờ anh lại khiêm tốn như thế, cười càng oang oang hơn: “Mẹ cậu chắc vui lắm nhỉ, nhiều năm thế, cuối cùng cũng không phải một mình về nhà nữa.”
“Dạ.” Phó Đình Xuyên gật đầu.
Bà chủ tò mò hỏi tiếp: “Vợ cậu là người nơi nào?”
“…” Phó Đình Xuyên im lặng, tiếp theo lại bật cười, cho tới bây giờ anh lại không hề biết vợ mình là người ở đâu… chẳng lẽ yêu sâu đậm quá, đến mức không quan tâm những thứ khác sao…
Khương Điệu thấy anh trầm mặc thì mím môi, đặt trái táo cuối cùng vào gói to rồi đưa cho bà chủ, giải vây cho Phó Đình Xuyên: “Ba em ở Tô Châu.”
Cô cười khanh khách, cực kì đáng yêu.
Bà chủ nhìn cô vài lần, đặt túi nilon lên cân điện tử: “Người phía nam đúng là dịu dàng, da dẻ cũng mềm mại nữa.” Bà liếc sang Phó Đình Xuyên rồi đưa gói to qua: “Xem táo này, biết chọn quá, có thể gặp được đúng là phúc lớn đấy Tiểu Xuyên.”
“Cũng không phải đâu.” Đuôi mắt Phó Đình Xuyên đầy ý cười.
Sau khi mua hoa quả xong, Khương Điệu bấm khuỷu tay của anh, khẽ trách: “Bà chủ người ta khách khí thôi, anh cứ hùa theo là được mà.”
Phó Đình Xuyên nói: “Sao nào, nói gì anh cũng phải đồng ý hả?”
“Hừ.” Khương Điệu quay đầu trừng anh, vờ giận, trong lòng lại hết sức ngọt ngào.
…
Phó Đình Xuyên đứng trước cửa phòng 302.
Anh gỡ bao tay, lấy chìa khóa nhà nhưng rồi nghĩ sao đó lại không mở cửa mà chuyển thành gõ gõ.
Khương Điệu lo lắng đứng im.
Vài phút sau, cửa được mở từ bên trong.
Khương Điệu đứng bên phải, là người đầu tiên thấy rõ người bên trong.
Thật là mẹ của Phó Đình Xuyên sao, Khương Điệu vẫn tưởng tượng phải là một vị phu nhân mười phần quý khí. Nhưng đó là một người mẹ hết sức bình thường, giống hệt như những trưởng bối khác.
Mang tạp dề, mái tóc hoa râm, khóe mắt khóe môi có dấu vết năm tháng, dịu dàng mà thiện lương.
Kỳ thật cũng giống như suy đoán, sau khi nhìn thấy khu nhà nay, cô cũng biết, dù con trai là người được vạn người quan tâm, tiền nhiều như nước, nhưng mà lại muốn ở trong căn phòng nhỏ ở vùng này, thế đủ biết bà đạm bạc như thế nào, không tranh tài lợi.
Mặt mày của Phó Đình Xuyên được di truyền từ bà, đôi mắt dài hẹp đào hoa, mày sắc tự nhiên, hốc mắt thật sâu, có hương vị của mỹ nhân châu Âu.
Một cái khuôn khắc ra vậy.
Bà cẩn thận đánh giá Khương Điệu.
“Mẹ.” Phó Đình Xuyên bên cạnh gọi bà.
Khương Điệu hoàn hồn, vội mỉm cười: “Con chào dì.”
“Ừ.” Mẹ Phó Đình Xuyên đáp lại, nghiêng người tránh ra một khoảng: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Phó Đình Xuyên đẩy sau lưng Khương Điệu một cái, Khương Điệu đành phải đi vào, anh theo sát phía sau, đưa đống quà trong tay tới trước mặt mẹ mình:
“Khương Điệu mua quà cho mẹ này.”
“Mua nhiều thế làm gì.” Cô cao hơn Khương Điệu một chút, hơi cúi thắt lưng định lấy dép lê trên tủ cho hai đứa.
“Dì cẩn thận,“ Khương Điệu cũng ngồi xổm xuống, giúp bà tìm: “Dì ơi, đôi nào ạ, con lấy cho dì.”
“Không cần đâu, dì lấy được rồi.” Bà đặt hai đôi giày sang bên cạnh: “Con thay xong thì ngồi trên sô pha với Đình Xuyên là được rồi.”
Người gia ngồi xổm lâu nên khó đứng dậy được.
Khương Điệu biết thế, nên khi cô đứng dậy xong cũng thuận tay giữ lấy khuỷu tay bà, đỡ bà đứng lên.
“Cám ơn con.” Mẹ Phó Đình Xuyên nhìn tới: “Con đổi giày đi.”
“Dạ.” Cô nghe lời, cúi đầu đổi giày, sau khi thay xong thì để đôi giày của mình ngay ngắn bên cạnh cửa.
Mẹ Phó Đình Xuyên thấy cô làm đâu vào đấy thì chuyển sang nhìn con trai.
Người kia cũng nhướng mày nhìn bà, vẻ mặt tò mò như đang hỏi, mẹ đối xử với dâu tương lai như thế nào ạ?
Thấy con trai vội vàng như thế, mẹ Phó suýt nữa thì cười thành tiếng, nói: “Tiểu Khương, giày con để lên kệ đi, vào cửa đã là người trong nhà, để một bên sẽ bất hòa đấy.”
“Đúng đó.” Phó Đình Xuyên gật đầu.
Nói xong bà xoay người đi vào phòng bếp.
Khương Điệu thay dép lê xong thì đi theo Phó Đình Xuyên vào phòng khách.
Một gian phòng không lớn, nhưng ba người trong một nhà sống vẫn đủ, bà dọn dẹp nó cực kỳ sạch sẽ, cách trang hoàng giống như phong cách nhiều năm về trước.
Khương Điệu thấy bên góc đông nam của phòng có đặt một chiếc tủ, bên trên đặt một bức ảnh chân dung đen trắng.
Đó hẳn là ba của Phó Đình Xuyên, khuôn mặt lúc còn trẻ tuổi mạnh mẽ, so với Phó Đình Xuyên bên cạnh cũng có năm sáu phần giống nhau.
“Là ba anh ạ?” Khương Điệu nhẹ giọng hỏi.
Phó Đình Xuyên hơi nghiêng đầu: “Ừ”
Không giống như những gia đình khác, ngày lễ ngày tết sẽ hay đặt lên thịt bò hay hoa quả hương khói linh tinh gì đó.
Trên tủ thờ chỉ đặt một bình hoa thủy tinh, nước đổ ngang phân nửa, trong đó là một cành cát cánh tươi. – hoa màu tím sáng, có lẽ là vừa mới mua.
Khương Điệu nhớ lại, ý nghĩa của loài hoa cát cánh, tình yêu đến chết cũng không thay đổi.
Cô nhìn về mẹ Phó đang bận rộn trong bếp, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác rất mềm mại, như mật ngọt chảy ra.
Cô cởi áo khoát, xem lại mất mòn quà mang tới, rồi nói với Phó Đình Xuyên: “Em đi giúp mẹ anh nhé.”
Nói xong thì bỏ chạy vào phòng bếp, kéo tay áo lên hỏi bà có cần giúp đỡ gì không.
Thực ra trước khi tới, lần đầu tiên gặp người lớn, Khương Điệu không có kinh nghiệm gì nên lên mạng tìm thử, nhà gái lần đầu tiên đi tới nhà trai phải làm gì.
Đa số các câu trả lời đều là: Đừng quá nhiệt tình, người ta sẽ nghĩ cô không chịu nổi nữa muốn làm dâu nhà họ đấy, sau này sẽ bị nhà trai khinh thường, sai việc.
Nhưng mẹ Phó và Phó Đình Xuyên không phải người như vậy, lúc này đây Khương Điệu rõ ràng hơn ai hết.
Đến sau phòng bếp, mẹ Phó nói không cần đâu.
Khương Điệu lại đáp: “Dì cũng nói đều là người một nhà mà, đừng khách khí với con ạ.”
Mẹ Phó liền cười, không từ chối nữa, nói cô đi rửa cà tím đi, bà định làm món Chính gốc ba tiên.
Không quá vài phút sau, mẹ Phó quay đầu lại, trên thớt gỗ cà tím đã được cắt nhỏ đều đặn, quả thực là tay nghề rất cao.
Vốn định cùng vợ tương lai xem ti vi, giờ Phó Đình Xuyên cũng không muốn mở máy nữa.
Đi vào phòng bếp, lấy lòng hai người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Khương Điệu im lặng tìm việc làm, không tranh công, càng không nói lời nịnh nọt người khác.
Mẹ Phó đánh nhẹ sau lưng anh, trách mắng: “Đi ra ngoài! Người cao to lớn, làm phòng bếp nhỏ chật chết đi được!” Trước mặt mẹ mình, Phó Đình Xuyên không khác gì nam sinh chỉ mới hơn mười tuổi, cười đùa: “Vậy chờ Khương Điệu gả cho con, mình đổi một phòng lớn mẹ nhé, phòng bếp cũng lớn.”
Khương Điệu đang thái đồ nghe vậy, mặt cũng nóng lên. Mẹ Phó: “Nói gì thế, mẹ không thích ở với mấy người trẻ bọn con đâu.”
Bà cho xương sườn vào nồi hầm, thấp giọng: “Mẹ ở đây với ba con, thanh tĩnh.”
….
Lúc ăn cơm trưa, ba người vừa ăn vừa tán gẫu, không khí khá nhẹ nhàng.
Mẹ Phó sợ Khương Điệu không quen, ngại dùng bữa nên gắp cho cô không ít, cũng hỏi thêm vài chuyện.
Khương Điệu ngoan ngoãn trả lời.
Hỏi cô người ở đâu, Khương Điệu đáp: “Tô Châu ạ.”
Mẹ Phó gật đầu nhớ lại, ánh mắt nhìn xa xăm: “Lúc ba Phó Đình Xuyên còn sống, dì và ông ấy cũng từng đến Tô Châu chơi, tự đi thôi, Hổ Khâu, trấn cổ, vườn Chuyết chính, rừng sư tử, hàn sơn tự nữa, đi hết. Vùng Giang Nam rất khác ở đây.”
Khương Điệu trả lời: “Tô Châu sao giống Bắc Kinh được ạ, Tô Châu tiểu gia bích ngọc, kinh thành hơi thở của vua. Mấy chỗ dì nói đều là nơi nổi danh chỗ bọn con. Lần sau dì có qua con mang dì đi tới mấy nơi, có nhiều món ngon lắm ạ.”
Phó Đình Xuyên gắp một miếng sườn xào chua ngọt, thản nhiên nói: “Còn cả hơi thở của vua, giờ cứ như lò luyện đan vậy, nếu không sao mà cả ngày sương khói lượn lờ thế chứ.”
Cái người này! Mẹ Phó và Khương Điệu cùng bật cười. Cười xong, mẹ Phó nhìn Khương Điệu: “Chắc là muốn đi thăm phải không.”
Khương Điệu trịnh trọng gật đầu, trong lòng hiểu được ý bà.
**
Buổi chiều, Khương Điệu cùng Phó Đình Xuyên ra thăm mộ ba anh.
Trước khi xuất phát, mẹ Phó chọn một ít hoa quả mà hai người mang tới, nói mình không ăn được nhiều như vậy.
Phó Đình Xuyên hỏi sao mẹ Phó không đi cùng.
Bà nói, bà không thích đi, nhìn mấy chục năm cũng chán rồi.
Khương Điệu nghe xong, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót.
Khương Điệu mua một bó hoa hồng trắng, tự mình chọn từng hoa, gói bằng giấy, buộc dây lưng trắng, cực kì đơn giản.
Trên đường đi, Phó Đình Xuyên thấy cô cẩn thận ôm nó vào lòng, anh nói: “Anh tưởng em sẽ mua hoa cúc.”
“Em nghĩ ba anh không thích nhìn, hoa hồng trắng cũng tượng trưng cho sự tôn kính, tình cảm dành cho ông cũng nên như vậy.”
Phó Đình Xuyên nói: “Anh nghĩ anh có thể biết được suy nghĩ của ba mình rồi.”
“Nghĩ gì ạ.”
“Có con dâu thật tốt, vừa xinh đẹp, hiểu chuyện, lại có lòng.”
“Nói nhiều.” Khương Điệu đánh anh một cái.
Phó Đình Xuyên giữ tay lái, bị cô gái của mình đánh như vậy nhưng cả người vẫn vô cùng sảng khoái.
**
Sau khi tảo mộ xong, Phó Đình Xuyên mở điện thoại ra. Trên màn ảnh hiện ra mấy tin QQ, đều là do Từ Triệt gửi đến.
Là bài đăng trên Weibo và một video chia sẻ.
Mở hình ảnh ra nhìn, là paparazi chụp được hình anh đưa Khương Điệu về nhà, cả ảnh đi tảo mộ.
Mỗi tuần các trang web trong nước lại tung ảnh chụp và các video về các ngôi sao lớn cắt nối biên tập, nhằm thỏa mãn thị hiếu của công chúng.
Khương Điệu nhìn qua, lạnh giọng nói: “Những người này đúng là vô vị ghê, không biết tôn trọng người khác là gì à.”
Phó Đình Xuyên phụ họa: “Đúng vậy, vô vị quá.”
Anh mở một bài đăng khác rồi đưa tới cho Khương Điệu xem: “Nhưng mà cái này thì anh thích.”
Khương Điệu nhìn –
“Mỗi ngày một tin tức giải trí:
Hôm nay tôi sẽ cung cấp cho mọi người ba tin cực sốt:
1. Chủ tài khoản Weibo làm đẹo với mười hai vạn fan, bình thường cực kì lạnh lùng. Cô còn có một tài khoản phụ khác theo đuổi thần tượng cực kì cuồng nhiệt, tính cách tương phản vô cùng.
2. Nam thần quốc dân Phó xx, 36 tuổi còn chưa có bạn gái, lặng lẽ theo dõi weibo làm đẹp kia, nghe nói là vì nhìn tay cô, ai ngờ hôm qua nhỡ tay bấm like.
3. Hai người trên đang đi gặp người lớn trong nhà, muốn kết hôn.
1 giây trước
Bình luận: 0 phát: 0 like: 0
Đêm đó, trở lại biệt thự.
Khương Điệu rửa mặt xong thì leo lên giường, lấy di động cả ngày không mở ra…
Bắt đầu từ tối hôm qua, cô đã biết rõ, mình sắp phải đối mặt với trận cuồng phong oanh tạc lớn nhất.
Quả nhiên, vừa mở ra là một loạt tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp.
Tôn Thanh càng nhiều hơn…
Ít nhất là ba mươi tin nhắn hỏi về tình hình gần đây của Khương Điệu.
Đồng nghiệp bình thường chỉ cần liên tưởng thì có thể đoán được là cô.
Còn mấy bạn học cũ thì chắc là sau khi xem video kia xong… Mới xác nhận được.
Khương Điệu đau đầu, nghĩ nghĩ rồi nhắn mấy chữ cho Tôn Thanh:
Sau này cô có thời gian sẽ giải thích rõ ràng hơn.
Giờ cô còn có việc gấp.
Một lúc sau, Phó Đình Xuyên từ phòng vệ sinh đi ra, tóc anh còn ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuôi theo đường cong xinh đẹp nơi cần cổ, qua yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng là rơi vào áo tắm màu đen.
Anh tiện tay lấy khăn lau tóc, thấy Khương Điệu đang ngồi trong chăn, vẻ mặt như hết đường xoay xở.
Phó Đình Xuyên khom người lấy máy sấy trong tủ ra rồi nghiêng đầu hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Khương Điệu ngước mắt: “Em đang nghĩ, có nên gọi điện thoại cho ba mẹ không?”
“Em còn chưa gọi điện cho ba mẹ nói chuyện của chúng ta sao?”
“Còn chưa nghĩ xong…nên nói như thế nào.”
Phó Đình Xuyên lại lau tóc, đặt khăn mặt qua một bên, đi đến bên giường, cúi đầu nâng cằm Khương Điệu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, đồng tử sâu lắng như trời đêm: “Giờ mà không nói với cha mẹ… là tính không phụ trách anh hả?”
Khương Điệu hất tay anh ra, trợn trắng mắt: “Vô vị.”
Phó Đình Xuyên ngồi xuống bên giường, hai chân vắt lên, cẳng chân mạnh mẽ như ẩn như hiện dưới lớp áo tắm, nghe cô nói: “Em chỉ đang nghĩ nên nói thế nào… Lâu rồi không gọi điện cho ba mẹ.”
— Vừa gọi lại tung bom, cũng không biết họ có chịu nổi không.
“Gọi đi, nói chuyện chính thôi.”
Sau sự kiện thi vào trường cao đẳng ngày đó khiến cho Khương Điệu khá xa cách với ba mẹ mình, nhiều năm lăn lộn bên ngoài, đến tết âm lịch cô mới trở về.
Những lời tâm tình tình cảm với ba mẹ cũng ít hơn rất nhiều so với khi còn bé.
Nhưng… dù thế nào, cũng là ba mẹ mà…
Khương Điệu than thở rồi cầm điện thoại gọi cho mẹ.
Phó Đình Xuyên ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn cô chăm chú.
Chuông reo vài tiếng đã có người bắt máy.
Khương Điệu đi thẳng vào vẫn đề: “Alo, mẹ ạ.”
Phía đầu dây có phần kinh ngạc: “Điệu Điệu à?” có lẽ cũng không đoán được con gái lại gọi điện vào lúc này.
“Ngày mai là năm 2016, con chúc ba mẹ năm mới vui vẻ.” Cô nói bằng giọng địa phương, ngọt ngào mềm mại của miền Nam, phút chốc giọng nói ấy càng trở nên lưu luyến hơn: “Mẹ đang làm gì thế?”
“Ở nhà xem chương trình cuối năm, con cũng vui vẻ nhé, ở bên ngoài có khỏe không.”
“Rất tốt ạ, ba đâu mẹ?”
“Cả hai đều tốt,“ Mẹ đáp, bỗng nhiên à một tiếng: “Hôm qua trên truyền hình mẹ xem chương trình giải trí, người mà con vẫn thích ấy, Phó gì ấy…”
Khương Điệu căng thẳng, chẳng lẽ ba mẹ cô biết rồi.
Mẹ cô nói tiếp: “Phó Đình Xuyên đúng không, có bạn gái rồi. Cũng là chuyên viên trang điểm, lúc ấy mẹ còn lo con đau lòng chứ, từ nhỏ đã thích cậu ta mà…”
Nghe câu này xong, chóp mũi Khương Điệu bỗng nhiên như có thể vắt chanh, chua xót cực kỳ.
Hóa ra, những yêu thích của cô từ bé đến nay, mẹ vẫn nhớ rõ ràng.
Nhưng là… chuyện này cô phải nói thế nào đây…
Cô chuyên viên trang điểm đó là con đấy?
Khương Điệu bóp trán, không biết phải nói như thế nào. Đầu dây thấy cô không lên tiếng thì hỏi tiếp: “Điệu Điệu à, có phải con không vui không, mẹ không cố ý, mẹ nghĩ con thích cậu ta…”
“Mẹ.” Khương Điệu vội nói.
Mẹ Khương: “Ừ.”
Khương Điệu ấp úng: “Thực ra, người thợ trang điểm đó… Chính là con…”
…
Khương Điệu tắt máy, không biết vì sao, vừa rồi kể một lượt cho mẹ nghe, mình quen Phó Đình Xuyên thế nào, phát triển, yêu đương cho tới ngày hôm nay ra sao, vì sao chưa nói với họ đã chạy đi gặp người lớn rồi…
Xen giữa đó là rất nhiều tiếng cảm khái, tiếng cằm mẹ cô rớt trên mặt đất…
Dù sao, cuối cùng bà hốt hoảng bỏ lại một câu: “Mẹ đi nói chuyện với ba con, làm việc vất vả rồi, con nghỉ sớm đi… “ Rồi tắt.
Phó Đình Xuyên vẫn nằm bên cạnh cô, tất cả đều là giọng Tô Châu, không giống tiếng Bắc Kinh hay tiếng phổ thông nên anh không hiểu.
Anh đành phải hỏi Khương Điệu: “Em nói gì với mẹ thế? Lâu vậy.”
Khương Điệu cười tủm tỉm xấn tới: “Anh – đoán – xem—”
Phó Đình Xuyên nhíu mi, xoa xoa hai má cô: “Cô bé này, sao xấu xa thế, sau này không cho em chới với Từ Triệt nữa.”
Khương Điệu cầm tay anh, ngăn mất đầu ngón tay kia nhéo lên mặt mình: “Nghe không hiểu à, làm sao bây giờ, ai bảo anh muốn cưới con gái Tô Châu làm gì.”
Phó Đình Xuyên: “Được, mai anh phải học tiếng Tô Châu.”
Khương Điệu: “Vậy anh gắng học nhé –”
Phó Đình Xuyên trừng cô một cái, nhân lúc cô không đề phòng thì giữ chặt hai tay cô, éo vào đầu giường, cổ tay cũng dán lên tường.
“Này –” Khương Điệu giãy dụa nhưng không có kết quả: “Buông tay ra – anh làm thế là không công bằng.”
“Không công bằng gì?”
“Đàn ông mạnh hơn phụ nữ mà, anh làm thế là ỷ thế hiếp người.”
Phó Đình Xuyên cong môi, nhướng mày đáp: “Thế em nói giọng Tô Châu nói, tỏ tình với anh rồi anh sẽ buông ra.”
“Không được.”Khương Điệu quay đầu đi.
“Vậy không thả.”
“Này, anh tốt nhất mà, anh buông ra đi..” Khương Điệu chuyển sang làm nũng.
“Nói một câu đi.”
Khương Điệu không dây dưa nữa: “Vậy anh muốn nghe cái gì?”
Phó Đình Xuyên quyết đoán: “Em thương anh.”
“Ơ,“ Khương Điệu mím môi: “Nei zal zongl sangl.”
Phó Đình Xuyên nheo mắt: “Là em thương anh hả?”
“Đúng thế, không phải bốn chữ sao? Em lừa anh làm gì.” Vẻ mặt Khương Điệu thành khẩn.
“Thật?”
“Thật.”
Phó Đình Xuyên cười khẽ một tiếng, cúi xuống hôn cô, hôn đến mức Khương Điệu thở không được, khuôn mặt ửng hồng, cả người như nhũn ra mới chịu buông tay.
“Anh làm gì thế.” Khó lắm mới hít thở được, Khương Điệu lườm anh một cái.
Phó Đình Xuyên xoa xoa vai, ung dung nói: “Biến lời của em thành hiện thực.”
“Anh…” Khương Điệu không thốt được nửa chữ.
“Sao nào, em nói anh súc sinh, anh đương nhiên phải thực hiện chứ.”
“Anh đúng là súc sinh.” Khương Điệu gấp đến mức vừa dùng tiếng phổ thông vừa dùng tiếng địa phương mà nói.
Phó Đình Xuyên buồn cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau một lúc lâu, anh khẽ nói: “Ni jiùsìn zongl sangl…”
Khuôn mặt Khương Điệu hồng ửng, bên tai nóng lên.
Phó Đình Xuyên nói… đây mới là giọng Tô Châu câu, “Anh thương em.“…
Giọng anh khàn khàn, cô chỉ nghe hiểu được ngữ điệu, và cả ánh mắt sâu lắng dịu dàng.
Thật sự là, lòng thiếu nữ muốn sống dậy rồi… >???&
**
Sau ngày nghỉ Nguyên đán, Khương Điệu chính thức trở thành một thành viên trong phòng làm việc của Phó Đình Xuyên.
Mà trên internet những tin tức liên quan đến hai người họ cũng lắng dần xuống.
Tuy rằng nói là phải đối xử bình đẳng, ngang hàng chung sống, cố gắng làm việc, hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng ngày đầu tiên Phó Đình Xuyên dẫn cô đi giới thiệu –
Mọi nhân viên đều gọi cô là “chị dâu”, “Phó tẩu”, “bà Phó“…
Khương Điệu mặt thì cười mà trong lòng khổ sở: “Mọi người gọi em là Tiểu Khương được rồi…”
Nhưng mà, cũng không ai dám dùng.
Một tháng tiếp theo, lịch trình của Phó Đình Xuyên cực kì bận rộn, tham gia rất nhiều hoạt động trong cả nước.
Làm chuyên viên trang điểm như Khương Điệu, cũng phải chạy tới chạy lui theo.
Cảm giác bận rộn rốt cục đã trở lại, thậm chí còn hơn cả tiết tấu lúc làm trong đoàn làm phim, các tạo hình, yêu cầu thẩm mỹ cũng cao hơn, việc vận dụng cũng phải linh hoạt hơn trước.
Hơn nữa, có ba lần Khương Điệu gặp thầy ở phòng trang điểm sau một sân khấu nọ đúng là cực kì vui vẻ.
Nhưng mà, dù ban ngày chạy đôn chạy đáom buổi tối về khách sạn rồi còn phải…
Nhiều ngày như thế, rốt cục cô cũng hiểu vì sao trên internet lại nói đàn ông cung Ma Kết được xưng là “nhân viên công vụ trên giường.”
Hơn nữa, Phó Đình Xuyên không phải sắp bốn mươi rồi à? Sao mà giống phụ nữ, ba mươi như lang bốn mươi như hổ thế?
Tóm lại, Khương Điệu bây giờ, cả ngày lẫn đêm, đều vô cùng… Mỏi mệt.
**
Đêm hai lăm tháng chạp, ba người Phó Khương Tử rốt cuộc cũng được trở lại phòng làm việc ở Bắc Kinh.
Vừa đến nhà, Khương Điệu lao vào phòng rửa tay, Phó Đình Xuyên thì nằm ngửa trên ghế salon, ngả đầu đã ngủ say.
Cô rón ra rón rén đi tới, chăm chú nhìn anh một hồi, trong lòng thầm than, sao mà ngũ quan của người này anh tuấn vậy chứ, nhìn mãi không chán.
Cứ thế mà ngủ à, còn chưa tẩy trang nữa.
Nhìn anh hô hấp đều đều, nhìn rất ngọt ngào đáng yêu. Khương Điệu cũng không đành lòng đánh thức.
Cô nghiêng người lấy giấy tẩy trang ra, thật cẩn thận lau mặt cho anh rất nhẹ.
Còn chưa sạch được bao nhiêu, tay đã bị anh giữ lại.
Chỉ phất tay một cái, Khương Điệu đã nghiêng người về trước, ngay sau đó, chóp mũi chạm chóp mũi…
Khoảng cách quá gần, Khương Điệu hoảng hốt, trợn to mắt chớp vài cái, người kia cũng không mở mắt ra, cánh tay còn gắng sức, không cho cô lui về.
Hàng mi dài run rẩy, đôi môi của Phó Đình Xuyên cong lên, cười quyến rũ.
Cô gái này, sao cứ thích xuất hiện lúc anh nhắm mắt dưỡng thần thế chứ, còn cách anh gần như vậy.
Anh nhớ đêm đó ở Đường Thành, chớp mắt như một giấc mơ.
“Anh có ngủ không đó?” Khương Điệu nhỏ giọng nói, môi vừa động đã như sát vào da anh.
Mí mắt mở ra, Phó Đình Xuyên nhìn về phía cô, tay vẫn nắm chặt như thế: “Không mệt, ngủ một chút thôi.”
Hai người nói chuyện, hơi thở giao hòa, ấm áp.
Anh vuốt nhẹ lên cổ tay cô: “Khương Điệu, từ sau khi ở cùng em rồi, rất ít khi anh có ý định gì kì lạ với tay người khác, anh cũng không biết vì sao nữa.”
Khương Điệu đứng dậy, cách xa anh một chút, hỏi lại: “Hỏi bác sĩ của anh chưa?”
Phó Đình Xuyên gật đầu: “Hỏi rồi.”
“Nói sao ạ?”
“Cô ấy nói, không có gì kì lạ cả.”
Một buổi tối lúc còn yêu xa, anh lại gọi điện thoại cho Lục Thủy Tiên, nói tình huống của mình.
Lục Thủy Tiên trả lời: “Kì lạ à? Tâm bệnh phải dùng tâm dược, không biết vì sao cậu lại thích tay, có lẽ có một chuyện gì đó lúc cậu còn nhỏ mà giờ đã quên, liên quan đến bàn tay, làm cho tinh thần cậu được an ủi, cho nên cậu mới thấy bàn tay quan trọng, phản ứng mãnh liệt. Nhưng bây giờ, người cậu yêu nhất đã ở bên cạnh, tình yêu ấy, một khi đã yêu là yêu tất cả, đâu chỉ mỗi bàn tay. Dù trên đời này có đôi bàn tay đẹp hơn nữa, cậu cũng không muốn nhìn, cho dù muốn nhìn cũng chỉ liếc mắt một cái, nhìn rồi thôi, không bị rung động nữa. Tôi thấy cũng giống như việc tôi thích nhìn Ngô Ngạn Tổ, nhưng tôi toàn tâm toàn ý yêu chồng mình.”
Nhớ lại chuyện đó, bàn tay Phó Đình Xuyên chuyển động, vuốt ve tay cô một lượt, giống như những cặp tình nhân khác vẫn làm, hai bàn tay đan vào nhau, nắm chặt.
Anh nói: “Cô ấy còn nói, anh đã tìm được loại thuốc tốt nhất trên thế giới rồi, cái khác thì không được.”
Thực ra, cô Lục không hề nói những lời này, là anh tự thêm vào, nói với lòng mình mà thôi.
— Cô gái của anh, cám ơn em đa đến cạnh anh. Người khiến anh khó kháng cự nhất, khiến anh hiểu rằng, cuộc đời cũng vô cùng tươi đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!