Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 17: Ăn, học, ngủ, chơi - nhi đồng tứ khoái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 17: Ăn, học, ngủ, chơi - nhi đồng tứ khoái


Gã cũng nhanh chóng tập trung vào cuốn sách trước mặt, lẩm bẩm “Nặc lão người có thể dạy vãn bối học chữ trước có lẽ còn thiết thực hơn đó”.

“Ài thôi được, dù gì cả ta và ngươi đều không thiếu thời gian. Học chữ trước đã vậy”. Lão là Thần Luyện Y Sư đỉnh cao, Hoán Sinh Giả Ma Niệm Tử người nghe thấy tên đã chạy xa ba cây số, giờ lại đi dậy chữ cho phàm nhân, âu cũng là do bất khả kháng.

‘Bính âm’ thời đại này không khác mấy so với Trái Đất, có chăng là ngôn từ được dùng cổ xưa hơn. Điều này dễ hiểu, ngôn ngữ sẽ tiếp tục phát triển và mở rộng theo sự tồn tại của quốc gia, nên việc liên tục cập nhật vốn từ mới, loại bỏ những từ không hợp thời khiến nó càng thêm đa dạng. Thế giới này Khoa Kỹ gần như bằng không, nên sẽ không có nhiều từ ngữ phục vụ việc đó. “Phát âm giao tiếp thì không có vấn đề gì, chỉ cần học thêm từ vựng. Ừm, còn chữ viết thì…”, Lạc Thạch đăm chiêu.

Hệ thống viết lại không sử dụng chữ Latin, khiến gã chau mày. Hệ thống chữ cái Latin, phát triển theo Hệ ngữ Ấn-Âu (#1), nhen nhóm và được sử dụng từ trước thời của gã gần ba ngàn năm, sau này thay thế phần lớn chữ ‘tượng hình’. Chữ Latin chú trọng ‘tượng thanh’, kết hợp trực tiếp với ‘Ngữ cảnh’ để truyền tải thông tin. Vì vậy bảng chữ Latin được đơn giản hoá đi rất nhiều, gói gọn lại còn khoảng trên dưới năm mươi ‘ký tự’, mỗi ‘ký tự’ đều được quy chuẩn phát âm, qua đó ‘từ ngữ’ được hiểu là tổ hợp các ‘ký tự’ tạo ra ‘bính âm’ của từ đó.

Có nhiều nghiên cứu trước đây còn chỉ ra rằng, ‘ngôn ngữ’ chính là ‘mật mã riêng’ của từng quần thể sinh vật. ‘Mật mã’ càng phức tạp thì càng bảo mật, nhưng cũng sẽ gây tình trạng khó tiếp thu hay lưu truyền rộng rãi. Ngược lại càng đơn giản thì càng thuận tiện cho việc phổ biến, đánh đổi tính ‘riêng tư’ bị mất đi. Mỗi chữ ‘tượng hình biểu ý’ sẽ mô tả rất rõ ràng sự vật nó nhắc tới, dù ‘bính âm’ có thể sai khác tuỳ địa phương, nên ít nhầm lẫn khi ‘giải mã’. Còn chữ ‘tượng thanh’ thì nhiều sự vật có hiện tượng ‘đồng âm’, cách viết lại giống hệt, làm khác hẳn ý nghĩa muốn diễn đạt.

“Ngôn ngữ, lại là một mảng phức tạp, vô cùng khó kiểm soát. Chả trách TUE cứ nhất quyết chỉ sử dụng Tân Phổ Ngữ, nhưng trợ ngữ duy nhất để tránh tình trạng ‘đồng âm khác nghĩa’ lại là tiếng Sa Lập, cùng nằm trong Ngữ hệ Ấn-Âu, nên vẫn không thể giải quyết triệt để vấn đề”. Lạc Thạch nhắm mắt tưởng tượng, bất giác rơi vào trạng thái miên man tập trung tư duy cao độ. “Nếu là mình, thì sẽ như thế nào? Dĩ nhiên là chọn một cái trợ ngữ tượng hình phức tạp nhất, chỉ dành cho những văn bản cần tính xác minh rõ ràng. Nhưng đáng tiếc, Hãn Tử đại quốc bị Tân Phổ, Sa Lập, Đông Doanh và Hợp Phiên, tứ cường quốc liên thủ ‘úp sọt’ đầu tiên trong Chiến loạn, nên đó là điều bất khả thi…”.

Đầu thế kỉ 22 Chiến loạn nổ ra ở cấp độ toàn cầu, Hãn Tử đại quốc người đông thế mạnh cũng không chịu nổi một kích, buông giáp quy hàng. Đến khi gã xuyên không thì cũng đã được vài chục năm, Hãn Tử ngôn ngữ đại diện cho hệ thống chữ viết tượng hình bị cấm đoán và mai một, Hãn Tử Đại Quốc cũng vì thế mà biến mất trên dòng sông lịch sử.

Chuyện cũ nghĩ thông, gã bất giác mở bừng mắt, âm thanh của lũ trẻ xung quanh như nhỏ dần rồi im hẳn. Gã đơ ra nhìn trang sáng trước mặt, miệng vô thức thì thầm “Chia các chữ tượng hình theo từng ô toạ độ nhỏ, mỗi chấm được đánh số toạ độ như bàn cờ (#2). Mỗi tổ hợp khác nhau của bộ số này tính cả ‘chấm trắng’ sẽ cho ra một chữ khác nhau. Quy định hình ảnh tương ứng với mỗi mã riêng biệt. Ừm, ừm. Chế độ nghiêm túc, chơi luôn!”

Gã theo thói quen hô cả ‘thần chú’, ngón tay thoăn thoắt lật từng trang, hết quyển này lại với sang quyển khác.

“Quyển một: Bách tự vỡ lòng, xong!”

“Quyển hai: Thiên tự thư, xong!”

“Quyển ba: Kim bình, à bỏ qua…”

Bọn trẻ xung quanh không ai để ý đến gã, kể cả Lạc Ngôn bên cạnh cũng chỉ liếc thấy một đứa bé bốn tuổi đổi sách lật sách cứ như vũ bão thì lắc đầu mỉm cười.

Nếu Mục tử ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi mắt trái gã mờ mờ ẩn hiện mạch máu như khi ‘Cực tốc ghi nhớ’ đang hoạt động.

“Hai mươi hai vạn chữ, ột, ột, ôt…”, tiếng bụng réo lên kéo Lạc Thạch ra khỏi trạng thái nghiêm túc, mắt trái nổ hoa, gã liền lấy tay bụm lại, cúi người thầm nghĩ. “Não bộ chưa quá tải thì cơ thể đã cạn năng lượng, mới được chưa đến mười phút, chậc, đói quá…”

“Thạch đầu tử, ngươi học được bao nhiêu mà đã lười rồi?”, Nặc lão thấy gã đã bỏ sách sang một bên, liền cất tiếng hỏi.

“Vãn bối ngu si, mới chỉ thuộc gần ngàn chữ, chắc phải để mai tiếp tục a”, gã đã nói giảm nói tránh đi khá nhiều, nhưng xem ra vẫn lố, chỉ nghe Nặc lão kêu váng.

“Cái gì, thời gian một chén trà (#3) thông ngàn chữ, ngươi dám hí lộng ta rằng không biết chữ?”

Mặc kệ gã giải thích bẩm sinh trí nhớ tốt, vẫn phải thông qua một chén trà nữa để Nặc lão kiểm tra. Kết quả làm lão ôm đầu lẩm bẩm “Quái thai a…”, còn gã thì le lưỡi nghĩ thầm “Hớ thật, lần sau phải chú ý…”

Gần một nửa số lượng chữ của Phàm Nhân Đại Lục bị Lạc Thạch thuộc lòng trong chưa đến mười phút, nếu Nặc lão biết suy nghĩ trong lòng gã lúc này, chắc chỉ có nước ước được sớm siêu thoát.

Giờ cơm tối cuối cùng cũng đến, gã vì quá đói nên từ nãy chỉ ngồi xem bọn trẻ chơi đùa, đứa nào đứa nấy cũng thật nhiều sức sống, cười nói vui vẻ.

Phiên bà bà cùng với một gia đinh to lớn nữa, cao gần chạm cửa, bắp thịt vạm vỡ, da nâu trùi trũi, mặt mũi chất phác, đầu cạo trọc lóc đã ở trước cửa. Hạ hai cái chạn thức ăn xuống, gã cũng chỉ nghe bà bà nói “Phiền ngươi rồi, Mại Ngầu”, đặng cúi đầu chào, quay lưng đi khỏi.

Bọn trẻ con cũng đã lục đục đứng dậy, đứa dọn bàn đứa bày thức ăn, rất thuần thục. Lạc Thạch cũng phụ giúp một chút, mau mau chóng chóng vì gã hiện giờ đã hiểu ‘được ăn cũng là một dạng niềm vui trong cuộc sống’ là như thế nào rồi.

“Ợ…”, gã đang dang thẳng tay chân trên giường trong phòng mình, lờ mờ nhớ lại bữa tối vừa ngon vừa chất, từ trước đến giờ còn chưa được ăn qua. “Nặc lão, vừa rồi là gì?”, gã chong mắt nhìn trần nhà, bỗng thấy thèm một hơi Thức thần thảo kinh khủng, vô ý thở dài.

“Ngươi ăn đến lú rồi sao? Lão phu bảo ngươi đừng ăn canh, ăn các thứ còn lại là được…” Nặc lão nén cơn giận dữ, chữ ‘các thứ còn lại’ lão đã cố lắm để không thay thế bằng thứ khác.

“Ây da, thì tiến bối đã kêu ‘là được’ mà…”, gã lơ đễnh nói, gãi gãi bụng.

“Nhưng không có nghĩa là ngươi ăn bằng ba bốn người khác như thế…”, Nặc lão lập tức phát hoả trong đầu làm gã nổ đom đóm mắt, Mục tử đang nặng nề bay về đến cửa phòng cũng bị tiếng lão hét mà giật bắn, rớt bịch xuống sàn.

“Cả cái con bạch kiêu béo ú nhà ngươi nữa…”, Mục tử và Lạc Thạch đều cảm nhận thấy hàn khí dập dờn, lập tức đưa tay bịt tai, Nặc lão bắt đầu xổ ra một tràng “Ta bảo ngươi đi săn, ngươi lại ăn cho đẫy, còn ngươi nữa. Ngươi ăn như vậy quá dư thừa, đừng phá Y Thực Đồng Nguyên của ta…”

Lời mắng nhiếc còn nhiều nữa, tội nghiệp Nặc lão khi xưa bá đạo, bây giờ gặp hai tiểu quái thai trước mặt; một ngạo nghễ nhưng bản thân là ai còn không biết, một tò mò nhưng lại tỏ ra bất cần như thế này; mà chẳng làm gì được, cái số lão có lẽ còn khổ dài dài.

“Thôi được rồi, coi như lão phu cầu xin ngươi nha Tiểu thạch đầu. Ngươi thực ra rất sáng dạ, ngươi và tiểu bằng hữu làm ơn nghe lời ta. Ngươi có thể không coi trọng kiếp này của ngươi bằng ta đâu a…”, Nặc lão thở dài, rầu rĩ nói.

“Nặc lão lão yên tâm. Ta có thể bất cần vì ta không muốn mắc nợ một ai, nhưng đã nợ thì chắc chắn sẽ trả đủ, thậm chí bồi thêm cho rất nhiều lãi. Ta nói đúng không, Mục tử?”. Gã cười cười, đoạn cũng tình cảm doạ người, thốt ra những lời sởn gai ốc.

“Không rõ nữa, ta chỉ nhớ mỗi từ đoạn, cái gì mà ‘phi thiên độn thổ, đại nháo tam thiên’, thôi a…”, Mục tử cũng tỏ vẻ anh hùng rơm không sợ gió đông bắc, hào khí như toả sáng.

“Haha phải là ‘phi thiên độn địa, đại náo tam thiên’ ông ơi, haha…”, tiếng cười giòn tan vang lên trong đêm tối, những đứa trẻ khác đều đã ngủ say. Ba người bọn Lạc Thạch cũng dần nhỏ tiếng, sau mấy phút thoải mái ‘chém gió’. Nặc lão có lẽ không cần ngủ, Mục tử thậm chí lăn ra ngủ đầu tiên, còn gã cứ thế miên man suy tưởng ôn lại biến cố mấy ngày qua, rồi thầm cảm thấy may mắn vì đã nhẹ nhàng bước qua một ngày nhiều biến cố thứ hai trong cuộc đời.

Trẻ con được nhận nuôi ở Thực Dưỡng Phòng đều sẽ bị một khuyết tật bẩm sinh nào đó, hoặc tổn thương dạng vĩnh viễn trước năm ba tuổi. Đến năm mười bảy tuổi sẽ được chuyển lên Lạc Gia Biệt Phủ ở trong Giang Thành, trở thành lực lượng tri thức chính và trung kiên nhất của Lạc Gia. Mặc dù không bước chính thức vào quan lộ nhưng danh tiếng của họ đối với triều đình hay giang hồ lưỡng đạo cũng đều rất có sức nặng. Và tuy Lạc Dược Anh là người có công đưa Lạc gia hoành không xuất thế, nhưng Lạc Dược Siêu, Lạc gia gia chủ hiện tại mới là người đem thế lực gia tộc ảnh hưởng lên khắp Giang Thành như thế này, đủ thấy y cũng là rồng trong cõi người.

Suy nghĩ của Lạc Dược Siêu thông tuệ hiếm thấy, chọn những đứa trẻ mồ côi bẩm sinh không toàn vẹn, đem nuôi nấng dạy dỗ, lấy điểm bất lợi biến thành những kỹ năng mà người thường khó có thể học. Chúng được hưởng chế độ chăm sóc đặc biệt từ tuyến dưới như Bách Hộ Thôn này, đến thời hạn cuối để ép ra Tụ Khí Châu tức mười bảy tuổi, có hay không cơ duyên trở thành Tu nguyên giả, hay thậm chí Luyện thần giả, đều được đẩy lên tuyến trên. Tất nhiên trước năm mười bảy tuổi mà đã ‘thức tỉnh’ thì chắc chắn sẽ được một bước lên trời, chuyển đi đâu thì không rõ, nhưng hẳn phải là một ‘Tông môn’ tu chân nào đó, tương lai khỏi bận nghĩ bàn. Vì vậy, kỷ luật ở Thực Dưỡng Phòng này rất cao, tính ý thức cá thể tự cường mạnh mẽ, lại biết tương thân tương ái và hoà nhã, gã trước khi thiếp đi chỉ kịp thoáng qua ý nghĩ buồn cười “nếu xã hội mà toàn người như thế này, thực là cũng lý tưởng đấy nhỉ” rồi cũng chìm vào yên tĩnh.

Coi bộ đồng hồ sinh học của gã hoạt động vẫn ổn, hay có lẽ Nặc lão đã í ới gọi gã dậy, lúc này, mới là khoảng ba giờ sáng. Trẻ con ở đây bị lùa đi ngủ lúc mười giờ tối, đủ tám tiếng, tức sáu giờ sáng là dậy. Nhịp sinh học nhiều năm nay đã theo Tinh Hồn của gã mà điều chỉnh thân thể này mau chóng thay đổi theo, năm tiếng là thời gian đủ để gã hoàn thành giấc ngủ ban đêm. Chế độ ăn Polymeal thời đại gã, còn đi kèm theo một thứ nữa, gọi là ’Polysnap’ – sản phẩm nghiên cứu của Tân Phổ quốc.

Tương tự Polymeal, Polysnap chia giấc ngủ trước nay dài tám tiếng thành một giấc ngủ chính ban đêm khoảng bốn đến năm tiếng và vài giấc ngủ phụ ban ngày rất ngắn cỡ mười lăm phút. Có nhiều lý do để nền văn minh Trái Đất khẳng định kiểu ngủ này là tốt, chẳng hạn, phù hợp hơn với mô hình xã hội hoạt động cả ngày đêm, tức vận chuyển liên tục hai tư giờ không ngừng nghỉ. Người ta sẽ hình thành một chế độ ngủ không bị phụ thuộc vào thời gian vận hành của Trái Đất nữa, mà được cơ thể tự chủ động điều chỉnh nhịp sinh học phù hợp với lịch sinh hoạt của bản thân; ‘thức đêm thì tất nhiên không thể dậy sớm’, Polysnap chính là vì cái lý lẽ này mà sinh ra.

Thứ đến nữa, giấc ngủ đã từng được nghiên cứu rất kỹ lưỡng ở thế kỷ 22, khẳng định rằng một ngày hai tư giờ phải giành tám tiếng để ngủ là sai lầm.Trong thời gian ban đêm, loài người chúng ta không chỉ mỗi ngủ, mà còn mơ. Tổng thời gian ngủ ‘sâu’, tức cơ thể nghỉ ngơi thả lỏng hoàn toàn, chỉ có khoảng năm tiếng. Còn mơ sẽ khiến não phải ‘thức’, khiến ba tiếng còn lại ban đêm trở thành vô nghĩa. Thực tế nhu cầu của cơ thể và não bộ chỉ từng đó, có ngủ hơn cũng sẽ không tỉnh táo ra thêm. Nhiều lúc ngủ rất ít dậy vẫn hoạt bát, cũng có lúc nằm nửa ngày mới tỉnh mà cảm giác mệt mỏi còn nguyên, hầu hết ai cũng đã từng trải qua trong đời, do nghiên cứu vừa nêu giải thích đủ cả.

Các nhà khoa học gia Tân Phổ quốc, đã ngay lập tức phổ cập kiến thức cho tất cả thiếu niên trưởng thành của nước họ từ giai đoạn đầu thế kỷ 20, và gặt hái thành quả rõ rệt. Giấc ngủ sâu năm tiếng liên tục, và cứ hoạt động hai tiếng là buông lỏng não bộ mười lăm phút, áp dụng không gián đoạn từ năm năm đổ lên, đã sản sinh cho Tân Phổ quốc những thế hệ có năng suất làm việc siêu việt, và đặc biệt tần suất cá thể vượt trội xuất hiện cũng nhiều hơn hẳn.

Lạc Thạch ngáp một cái thật dài, đoạn tay vỗ vỗ má, lập tức tỉnh táo. Polysnap (#4) ăn sâu vào tiềm thức gã hơn mười năm, từ khi sử dụng Thức thần thảo đến nay, tới giờ đã dễ dàng khống chế giống như hít thở vậy.

(#1): google-sama nha các bạn.

(#2): bàn cờ vua đánh số một cạnh từ 1 đến 8, cạnh kia từ A đến H trên bảng chữ cái.

(#3): khoảng mười phút.

(#4): cái này kinh nghiệm tự thân có chút nghiên cứu thêm, từ bản thân Thức ta mà ra. Khuyên là đừng nên tự bắt chước tại nhà nha các quý độc giả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN