Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 18: Chẻ củi cũng phải “soái”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 18: Chẻ củi cũng phải “soái”


Gã chỉnh trang quần áo, đoạn nhẹ nhành đẩy cửa phòng, ra ngoài. Lũ trẻ vẫn ngủ, tiếng ngáy xuyên qua màn đêm mà réo rắt trong sân. Lạc Thạch ở cùng khu với ba đứa khác, cửa đều có bảng tên, phòng gã là ‘Tứ Thập Nhị. Phàm’. Gã lướt nhanh qua các phòng khác, lần lượt là ‘Tam Thập Nhị. Ngôn’, ‘Tam Thập. Thường’, ‘Tam Thập Tam. Vinh’, rồi vòng qua cửa vòm, hướng thẳng khu bếp đi tới. Thực Dưỡng Phòng có một phòng Sinh hoạt chung, và hiện là bốn chái nhà xung quanh, mỗi chái lại có bốn nhà gỗ. Phiên bà bà ở cùng ba nữ tử khác, còn lại là toàn là bọn nam nhân trộn chung.

Khi Lạc Thạch mò đến nơi, đã thấy Cẩu Vận trong sân bếp, đứng bên cạnh là thanh niên vạm vỡ đã gặp qua lúc tối, Mại Ngầu.

Cẩu Vận lúi húi kéo nước, còn y thì đang xếp củi thô trên xe đẩy xuống đất, đã thành chồng lớn. Gã yên lặng nấp sau đống rơm, nghe Nặc lão nói chuyện. “Trong ba tháng, từ ba giờ đến năm giờ hàng ngày, ngươi phải chẻ xong được đống củi đó. Lão phu chỉ có trăm năm thời gian cùng ngươi, đối với ngươi thì là dài nhưng với ta chỉ như một chén trà mà thôi. Ta sẽ tận dụng trăm năm ngắn ngủi này, cải tạo ngươi thành thứ mà kiếp này ngay bản thân cũng không thể tưởng tượng”.

“Là vượt lên trên cả ‘top một’ sao?”. Gã mông lung trả lời.

“Top một? Lại là phương ngữ Địa Đàng Động sao? Có ý gì?”, Nặc lão này cũng thật tò mò.

“Ý là ‘Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’, đỉnh của các loại đỉnh phong đó, Nặc lão”. Lạc Thạch còn đang chưa biết nói sao thì Mục tử đã chen vào.

“A hảo, ta sẽ biến ngươi thành trên cả ‘top một’, ngươi thấy sao?”

“Không thành vấn đề, rất có tính khiên chiến a. Vãn bối cũng không có gì giỏi, giỏi nhất là đạp bọn phía trên xuống, và làm bọn phía dưới nản lòng. Thử thách này, Lạc Thạch ta nghiêm túc tiếp nhận!”. Nói đoạn gã liền đứng lên, hắng giọng. “Vận ca, Ngầu ca, chào buổi sáng a…”

Mại Ngầu bình tĩnh quay lại, thấy gã liền cúi đầu chào, nhưng không nói gì.

“Á á, đừng ám ta, bây giờ mới ba giờ đêm, chắc chắn là quỷ đồng rồi, huhu”. Cẩu Vận lại la váng, đoạn nấp sau Mại Ngầu run như cầy sấy.

Mục tử còn đang ngái ngủ, bị tiếng hét của Cẩu Vận làm choàng tỉnh, lăn lông lốc từ trên đụn rơm xuống, mắt nổi xoáy mòng mòng.

Gã thầm đánh giá, cái tên Cẩu Vận này, nhát gan thật sự, nhưng cái người to lớn kia thì hết sức bình tĩnh, còn cúi đầu chào như thể đã nhận biết Lạc Thạch. “Quan sát tốt lắm, tên đô còn này”. Gã nhớ rất rõ mới chỉ gặp qua Mại Ngầu có một lần lúc tối, vậy mà hắn lại nhìn ra ngay, tên bán sức này coi ra cũng tinh tế.

“Là ta Lạc Phàm đây. Sấu Thỉ ca chắc cũng đã dặn dò huynh rồi chứ?”. Gã hướng Cẩu Vận cất lời.

“Phàm? A Thập ngũ thiếu gia, người lại làm ta sợ muốn chết a. Phải phải, Thỉ ca đã có căn dặn ta trông, à là hỗ trợ Thiếu gia chẻ cúi gánh nước”. Cẩu Vận nhát gan nhưng cũng rất thích nói nhiều, mồm miệng không nghỉ.

Mại Ngầu lặng lẽ tiếp tục công việc, loáng chút đã xong, đoạn xốc xe đẩy lên, quay lại thấy hai người bọn Cẩu Vận đang loay hoay sờ nắn cái rìu, thì nói.

“Thiếu gia, Cẩu Vận, ta lên núi tiếp. Tí gặp!”.

“A hảo hảo, Ngầu ca. Ta còn đang bận trợ giúp thiếu gia, ngươi cứ thong thả…”, Cẩu Vận liến thoáng, miệng nói nhưng mắt và tay vẫn đang làm ra động tác mà hắn gọi là ‘chẻ củi mẫu mực’.

Mại Ngầu đi khỏi, Lạc Thạch trầm ngâm một lúc rồi hỏi Cẩu Vận “Ngầu ca luôn ít nói lạnh lùng vậy sao, quả thật là rất ‘ngầu’”.

“Ngầu? Phàm thiếu gia cũng thấy vậy sao? Xe củi lớn vậy mà mình y chặt rồi kéo về Dược Trai đó. Y thực sự rất khoẻ nha, cũng rất tốt bụng nữa”. Cẩu Vận vừa nói vừa xuống tấn, “phập phập” biểu diễn hai nhát ‘chẻ mẫu’ rất nhanh, khúc gỗ lăn xuống đất, bổ làm tư.

Cẩu Vận làm ra động tác phong khinh vân đạm, chậm rãi đưa rìu qua cho Lạc Thạch, đoạn nói “Còn Cẩu Vận ta trong vấn đề củi lửa nước nôi thì lại rất là ‘soái’ nha…”

Chặt củi, nói dễ hiểu thì giống như là tập ‘Fitness’ thời kỳ đầu thế kỷ 21, mục đích đều là rèn luyện cơ thể.

Nhưng ‘Khoa Học Chiến Đấu Toàn Thư’ của TUE thì thâm sâu hơn rất nhiều. Nó được chia thành nhiều mục lớn như ‘Vũ khí nóng’, ‘Vũ khí nguội’, ‘Chiến lược gia’, v.v…. Trong đó thì phần khó nhai nhất vẫn là ‘Tay không đối kháng’. Từ những tình huống ngày thường, ma luyện để ứng dụng vào thực chiến, đem chính thân thể niến thành vũ khí, mới gọi là đỉnh cao của ‘Thực quyền cận chiến’.

Đối kháng tay không cần phải thực sự đổ máu mới có thể tạm gọi là cao thủ. Ngoài nền tảng thể lực và cơ thể dẻo dai, nó còn cần dự đoán, phản xạ, và hiểu biết, đặc biệt là về mặt giải phẫu học cơ thể người.

“Phập…”, gã sửa sang tư thế cẩn thận, bổ một nhát, dứt khoát. Cái rìu vuột ra, lần thứ mấy văng xa, làm tay gã tê rần. “Đau quá. Bài tập này, vốn phải tập trung vào eo, bụng và lưng. Bây giờ sức trẻ con quá yếu, không chịu nổi phản chấn, tập thế này không ổn rồi”.

Lạc Thạch là kẻ thông minh, đối với cơ thể mình nắm bắt vô cùng rõ ràng. Động tác chặt củi, tăng sức mạnh cho phần eo lưng, giúp tấn trụ hay ra đòn đều có lực hơn. Nghĩ ngợi một lúc, gã cúi nhặt khúc củi vừa tay, đoạn nói với Cẩu Vận.

“Vận ca, hôm nay có lẽ ca phải hộ ta chẻ củi để kịp tiến độ chuẩn bị bữa sáng rồi. Ta sẽ tập ‘nhị bộ mẫu mực’ của ca trước cho thuần thục đã a”.

Rồi bắt đầu chém mạnh vào không khí, trong lòng gã thầm đếm “Một…”

Cẩu Vận cũng vui vẻ nhận lấy rìu, lập tức thể hiện hai động tác kia mây trôi nước chảy, mắt hắn long lanh, thầm nhủ vị Phàm thiếu gia này thật biết điều, hắn còn đang lo không kịp củi cho bữa sáng thì hắn đúng là ‘kiếp chó cỏ’ nghĩa đen luôn rồi đây này.

Nặc lão im lặng không nói, lòng thầm ngạc nhiên, nghĩ ngợi. “Thông minh thật, mới có vài động tác đã tìm ra mấu chốt vấn đề, và xử lý cũng rất quyết đoán. Tên tiểu tử này, là kẻ mù chữ, là dân trong hang được hay sao?”

“Thạch tiểu tử, trong lúc ngươi tập chẻ củi khai sơn thế, ta sẽ đồng thời dạy ngươi Y Thuật cơ bản, nhất tâm phân nhị dụng. Ngươi nổi không?”

“Chín tám..A!”, gã vừa mới chém xuống hét to, lại kéo tay về khai sơn thế, hít vào thật sâu lấy hơi. “Được, tiền bối cứ nói đi, làm hai việc một lúc thôi mà, vãn bối còn có thể a”

Hai việc một lúc là đỉnh cao của tư duy nói chung và võ học nói riêng, ba bốn việc thì là thiên tài tuyệt thế trong lĩnh vực khống Tinh Hồn. Tinh Hồn là thứ khó mài giũa nhất, nên bẩm sinh Tinh Hồn mạnh mẽ cứ như một món quà trời ban vậy. Gã bắt đầu quen với động tác chặt xuống, các thớ cơ nơi eo lườn dần đau nhức, nhưng Lạc Thạch vẫn kiên trì giữ vững tấn bộ, thẳng lưng duỗi vai, không để xảy ra sai lệch khiến ‘bài tập’ không đạt hiểu quả như mong muốn. ‘Bắt nhịp’ hay ‘cảm nhận cơ thể’, gã đều rất nhạy cảm.

“Ài được rồi. Ngươi nói sao thì nghe vậy đi. Con người có năm giác quan chính, hẳn ngươi cũng từng nghe qua?”. Lạc Thạch gật đầu, tay lại chém xuống, Nặc lão cũng tiếp lời “Nhãn đồng đại diện Thị Giác, Mũi Khứu Giác, Nhĩ Thính Giác, Thiệt (#1) Vị Giác và Bì Xúc Giác, nhưng mà…”

“Một lẻ một… A!, Phù, nhưng vẫn còn Cảm Giác là giác quan thứ sáu phải không, Nặc lão?”. Gã lại hít một hơi, thủ tấn.

“À phải a, bất quá bây giờ chưa quan tâm thứ đó vội. Cái ta muốn nói đến trước tiên, là Khứu Giác…”

Khứu giác, hay mũi, chuyên dùng để cảm nhận ‘mùi hương’. Nhiệm vụ của nó rất rõ ràng, nhưng lại ‘vô tình’ phải gánh thêm một vai trò nữa, đó là hỗ trợ hệ hô hấp, tức hít thở. Ở Trái Đất hay ở đây, cơ chế vậy lý và sinh học vẫn giống nhau, hay nói cách khác, ‘Ôxy’ vẫn là dưỡng khí của con người, là ‘khí đốt’ để ‘cỗ máy’ cơ thể tiếp vào và hoạt động. Ôxy tiến vào phổi của chúng ta thông qua mũi, và đôi khi là miệng, kèm theo tất cả các khí khác, vi khuẩn, bụi, v.v… gọi chung là ‘trọc khí’, có hại cho cơ thể, phải thải loại ra. Vậy là mũi và vòm họng lại phải kiêm thêm vai trò ngăn chặn những thứ này; chẳng hạn, mũi mọc ra lông nhỏ, hay vòm họng luôn có tuyến nước bọt bảo vệ, là ‘cơ chế tự vệ’ của ‘tiến hoá bậc cao’. Thế kỷ 22 thì mấy cái này cũng không có gì cao siêu, nhưng hiện tại thì đó lại là một tư duy đột phá.

Theo lời Nặc lão, thì Mũi chỉ nên phục vụ cho nhiệm vụ duy nhất là ‘ngửi’, nên cần phải giữ gìn thật tốt, vì nó quan trọng không hề thua kém các giác quan còn lại. Việc hít thở chủ yếu bằng đường này, khiến Mũi trở nên ‘quá tải’, nhưng biểu hiện lại không rõ ràng, một phần là do mọi người đánh giá sai tầm quan trọng của nó. Trong khi đó, vòm họng được tiến hoá phù hợp cho việc ‘vận chuyển’, ngoài là đường thức ăn vào dạ dày cho hệ tiêu hoá, thì cũng là đường dưỡng khí vào phổi cho hệ hô hấp. Trọc khí, bụi bẩn có thể làm ảnh hưởng chức năng của Mũi, nhưng rất khó làm tổn thương đến vòm họng, ruột, hay dạ dày, vì hệ tiêu hoá luôn được bảo vệ bởi ‘dịch vị’ (#2).

“Thế nên, kể từ bây giờ, khi hít vào thở ra, ngươi phải dùng miệng. Dưỡng khí vào phổi, Trọc khí vào ruột. Khuẩn trùng sẽ bị ‘dịch vị’ giữ lại, sinh ‘hư đàm’, dễ dàng lọc thải. Trọc khí có thể đẩy ra bằng mũi nếu hơi thở tăng gấp. Cứ thế luân phiên.” Nặc lão dần đi đến cuối bài giảng, quay ra đã thấy Lạc Thạch hoàn thành cái chém xuống thứ hai trăm, đang đứng lặng, mồ hôi nhễ nhại, thở khá nặng nề.

Không khí ở Thiên Diễn Tinh Cầu vốn đã rất trong lành, bây giờ lại cũng mới là sáng sớm, Lạc Thạch cảm nhận cái mùi tươi mới này, bất giác tự thì thầm “Phải a, bây giờ ta mới để ý tới cái này, ‘mùi hương’ cũng nói lên rất nhiều điều. Ở Trái Đất quá ô nhiễm, mà hô hấp lại là một loại phản xạ vô điều kiện, trẻ con vô tri mới sinh ra cũng sẽ theo bản năng mà hít thở. Khi chúng ta ý thức được việc phải bảo vệ Khứu giác, thì thường mũi đã kém nhạy lắm rồi”. Nói đoạn, gã giơ tay chưa tập lên quá đầu, chân lại xuống tấn khai sơn thế, há miệng hít sâu, mũi chỉnh sang chế độ nín, đầu óc dần tập trung cao độ.

“Rất logic, có thể nghe theo, cũng mang tính thử thách đầu óc. Để xem nào. Hít vào, một, hai, ba bốn. Thở ra, một hai…”, sau khoảng mười nhịp thở, gã lại tiếp tục lẩm bẩm “‘Đóng’ mũi lại, duy trì cùng lúc…”. Rồi lại sau mười hơi thở, mắt gã mở toang “Giữ tư thế này, cảm nhận sự đau nhức bên phía kia, rồi… bổ xuống. Hai lẻ một!!!”

Liên tục lặp lại động tác đó, cộng với duy trì hô hấp bằng miệng, ngay lần đầu thử ‘nhất tâm tam dụng’, gã đã thành công.

Não bộ của chúng ta, chia làm đại khái ba phần chính: ý thức, vô thức và tiềm thức.

Ý thức, đại diện cho tư duy logic chủ động, làm rất tốt phần ‘tiếp thu kinh nghiệm’ và ‘tìm cách giải quyết’, là điểm khác biệt nhất giữa loài người – tiến hoá bậc cao và loài vật. ‘Khoa kỹ Điện toán’ thế kỷ 22 gọi nó là vi chip xử lý.

Vô thức, lại là vùng ẩn sâu nhất của não bộ, nó chứa toàn bộ kí ức của một đời người, tính từ khi mới hình thành trong bụng mẹ. Nó lưu trữ những ký ức đó lại, khiến chúng ta có thể tạm ‘quên’. Từ đầu thế kỷ 20, vùng ‘Vô thức’ là một trong những bí ẩn Y Học thu hút nhiều đầu tư nghiên cứu nhất, các ‘Tâm lý Trị liệu sư’ và ‘Ma tuý tổng hợp’ xuất hiện gần như cùng một lúc chính là sản phẩm của những báo cáo đó, và lại do Tân Phổ quốc đẩy mạnh đi đầu. Họ cần thứ có thể khai mở phần ‘Vô thức’ nơi não người, hòng dòm ngó kí ức, và khống chế tư duy. Trong Điện Toán có thể coi đây là bộ nhớ.

Tiềm thức, chịu trách nhiệm cho những vận động ngầm của cơ thể, như tim đập, hít thở, gặp lạnh phải run, gặp nóng phải rụt v.v…, đa phần là mang cơ chế bảo vệ. Tức là, Tiềm thức giống như hệ thống báo động, nó ghi nhận tất cả những gì chúng ta gặp phải trong đời, chuyển qua cho Ý thức nhằm sàng lọc, rồi chia làm hai. Cái gì cần ‘quên’, nó đẩy cái đó về ‘vùng vô thức’, khi nào cần nhớ lại kéo ra. Thông tin nào vẫn chưa xác minh, lại được đưa trở lại Ý thức để ‘học tập’ lần nữa. Cứ thế liên tục, cho đến khi không còn gì nghi ngờ, kết quả sẽ được ‘vùng Tiềm thức’ giữ lại, chuyển thành ‘kinh nghiệm đã qua kiểm định’, giúp não bộ nhanh hơn trong việc đưa ra phương án tự vệ, phản ứng.

Giống như khi bị đánh sẽ thấy đau, sau vài lần sẽ dần sản sinh cơ chế tự vệ mà đưa tay lên đỡ hoặc gồng cứng, hay nhắm mắt khi bị dị vật lao vào. Ngay cả Vaccin thời đại của gã cũng hoạt động theo nguyên lý ‘tiềm thức’ đó. Chúng ta có thể gọi thứ này là RAM (#3).

Lạc Thạch có thể mới tập đã thành, cũng chính vì gã nắm rất rõ vấn đề này. Trước đây gã còn thường xuyên luyện tập đột phá giới hạn của não bộ dưới sự trợ giúp của Thức thần thảo, nên đối với sự hiểu biết về tâm trí của mình, Lạc Thạch khá tự tin. Gã ngay lập tức đưa hai việc hít miệng nín mũi chìm vào ‘Tiềm thức’, để ‘Ý thức’ điều khiển việc chặt củi.

Bụng bắt đầu thấy đói, sương sớm đang tan, Lạc Thạch cũng đã sắp kết thúc Bốn trăm cái Khai sơn thế cơ bản đầu tiên trên con đường truy luyện mới mẻ của gã.

(#1): lưỡi.

(#2): enzim dạ dày, khá loãng trong nước bọt. Độ mạnh thì các bạn có thể liên hệ google-sama nha.

(#3): bộ nhớ khả biến của máy tính, google-sama nếu cần tìm hiểu thêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN