Tam Thốn Nhân Gian
Chương 220: Thân Thể Trúc Cơ
Mãi cho đến hôm nay đụng trúng Vương Bảo Nhạc… Đầu tiên là bị muỗi chích khiến hắn liên tục gãi ngứa, sau đó lại là đám linh bảo khôi lỗi do đối phương đưa ra, tất cả đều khiến hắn muốn phát điên.
Lúc này hai mắt lóe hàn quang, cực kỳ chướng mắt Vương Bảo Nhạc, ngoài ra vẫn còn một lý do khác, ấy chính là hắn phát hiện dường như Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm rất thân với Triệu Nhã Mộng.
Ngay khi nhìn thấy Triệu Nhã Mộng thì hắn đã giật mình, trong lòng thầm nhủ sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào ngoài mình đến gần cô, lúc này mắt lóe hàn quang, Khổng Đạo hít sâu một hơi, muốn thi triển bí pháp.
Nhưng đúng lúc này…
Vương Bảo Nhạc đánh đến mệt nên vung tay phải lên, nháy mắt lại có hơn mười con khôi lỗi xuất hiện xung quanh hắn.
Đám khôi lỗi này toàn là dạng cơ bắp cuồn cuộn lại rậm lông, bộ dạng tục tằng, nhìn qua đã thấy sợ, bên trong có Chu Kiên Cường là hung tàn nhất, nhưng đấy còn không phải trọng điểm khiến người ta từ bỏ phản kháng…
Trọng điểm chính là sau khi đám đại hán cuồng bạo kia xuất hiện thì cả đám lại phát ra tiếng… ứ ứ á á khiến cho mọi người biến sắc, trong lòng dậy sóng ba đào!!
– Ứ ứ!!
– Ớ ớ ớ!!
Sự xuất hiện của chúng, tiếng rên của chúng lập tức khiến những người đang giãy giụa run lên một cái, mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Đám khôi lỗi lúc trước dù có nam có nữ, nhưng bộ dạng cũng coi như bình thường, xét từ góc độ nào đó thì nhìn cũng đẹp đấy, nhưng… Đám khôi lỗi lấy Chu Kiên Cường lại đại biểu kia tuyệt đối là hung khí khiến nam tu sùi bọt mép, nữ tu biến sắc.
– Đây… đây là đám quỷ gì thế!!
– Đừng có tới đây!!!
Ngay cả ông cụ giáo quan cũng giống như bị thiên lôi đánh trúng, ngu người nhìn đám quái vật ứ ứ kia với vẻ ngỡ ngàng.
Khổng Đạo nghẹn họng, chần chừ một lúc thì từ bỏ việc dùng thuật pháp, bản năng cho hắn cảm giác đám khôi lỗi này khác với đám trước đó, nhất là cái con trông có vẻ hung tàn nhất kia, dựa vào trực giác của dã thú, hắn ẩn ẩn cảm nhận được dường như bên trong con khôi lỗi đó có một tia khí tức khiến mình thấy sợ hãi!
Mắt thấy khôi lỗi của mình vừa ra đã chấn nhiếp bốn phương, Vương Bảo Nhạc cảm khái mở lời.
– Vương Bảo Nhạc ta có một ưu điểm, ấy chính là việc gì cũng thích nói đạo lý, viên đan dược này ta lấy chắc rồi, mọi người ai không phục thì bước ra đi, chúng ta lý luận một phen.
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì đám khôi lỗi đại hán kia vô cùng phối hợp mà phát ra tiếng ứ ứ ứ vô cùng chỉnh tề.
Những người kia bị đánh ngất nhìn đám khôi lỗi nọ, nghe tiếng rên rỉ khiến họ buồn nôn kia, trong lòng thầm mắng chó má, nhưng lại nín khe không dám hó hé.
Thấy thế, Vương Bảo Nhạc vui vẻ quay lại nhìn ông cụ giáo quan kia với vẻ chờ mong.
– Giáo quan, không cần chờ mặt trời xuống núi nữa đâu, vậy… có thể đưa đan dược kia cho ta được không?
Ông cụ im lặng, hồi lâu sau mới nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, phất tay ném Hãn Thể Tự Tại Đan cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đón lấy, vô cùng kích động, vội thu hồi toàn bộ khôi lỗi, thân thể lóe lên một cái đã chạy tót ra ngoài, trong ánh mắt sắc lẻm và tiếng nghiến răng nghiến lợi của đám bách tử vừa bò dậy, nhanh chóng chạy mất bóng.
Ba ngày tiếp theo, bọn họ không thấy bóng dáng Vương Bảo Nhạc đâu nữa, có điều dù ngày nào cũng có phần thưởng, cũng là đan dược, nhưng rõ ràng đều không bằng Hãn Thể Tự Tại Đan, khiến cho mọi người vừa tranh nhau vừa xoa nắm đấm, cùng nhau thương lượng xem nên xử Vương Bảo Nhạc kiểu gì, càng lúc càng nhất trí.
Còn Vương Bảo Nhạc thì ba ngày nay đều bế quan, giao tình của hắn với quân đội khiến cho những quan quân ở đây trực tiếp mở một mật thất chuyên dụng cho hắn bế quan.
Vương Bảo Nhạc vào mật thất, nuốt viên Hãn Thể Tự Tại Đan thứ hai, thân thể xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất, tựa như có gió lốc bộc phát trong cơ thể hắn, khiến cho viên đan dược mà Vương Bảo Nhạc vốn có thể hấp thu trong một đêm nay phải kéo dài tận ba ngày mới chính thức hợp làm một với thân thể.
Dược hiệu quá mạnh, khiến cho trong ba ngày này, huyết nhục và sức mạnh cốt cách của hắn như được thoát thai hoán cốt, tăng mạnh trên phạm vi lớn!
Cho đến đem khuya ngày nào đó, trong cơ thể Vương Bảo Nhạc phát ra tiếng két két, ngay khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt lóe lên như hai vì sao, vô cùng chói mắt. Đồng thời hắn rõ ràng là Chân Tức đại viên mãn, nhưng trên người hắn lại xuất hiện một tia khí thế hệt như Trúc Cơ!
Khí thế đó, đến từ chính… cơ thể hắn!
Tinh thần của Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, đứng thẳng dậy, trực tiếp bước lên trước, tốc độ cực nhanh, trực tiếp tạo thành từng tiếng nổ mạnh trong mật thất này, ầm ầm xông thẳng tới vách tường.
May mà hắn phản ứng nhanh nên kịp dừng lại, giơ hai tay chống lấy vách tường trước mặt, thế mới không đâm sầm vào.
Nhưng một cái chống nhẹ này lại khiến vách tường ầm một tiếng, vỡ nát ra, hóa thành vô số mảnh vỡ nhỏ bay ra ngoài. Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi, hắn đứng đó cúi đầu nhìn thân thể của mình, hô hấp dần trở nên dồn dập hơn.
Mà động tĩnh nơi này cũng khiến vô số chiến sĩ xung quanh chú ý, khi ập tới thấy Vương Bảo Nhạc và vách tường nát vụn kia thì tất cả đều há hốc mồm.
Phải biết rằng mật thất ở nơi này chính là tồn tại không thể lay chuyển đối với những người ở dưới Trúc Cơ, dù các tu sĩ Chân Tức bế quan hay tử uy lực của pháp thuật đều đủ dùng.
Nhưng này lại bỉ hỏng…
– Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi…
Vương Bảo Nhạc cười gượng, vội xin lỗi, sau đó lao ra khỏi doanh trại trong ánh mắt đầy cổ quái của những vị quan quân kia.
Hắn bắt đầu thử nghiệm tốc độ của mình ở cánh rừng bên ngoài, theo một bước nhảy lên, tiếng xé gió kinh người bỗng nhiên bộc phát, tốc độ cực nhanh, vượt xa trước kia gấp mười lần có thừa.
Tốc độ cỡ này khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, hai mắt sáng rực lên, lại đánh ra một quyền, tạo thành gió lốc cực mạnh ở trước mặt hắn, uy lực lớn hơn tất thảy thuật pháp của hắn trước kia!
– Ta như bây giờ thì tính là gì nhỉ? Thân thể Trúc Cơ ư?
Vương Bảo Nhạc hưng phấn vô cùng, cũng không biết mình bây giờ nên tính là tu sĩ cảnh giới gì, nhưng hắn biết rõ một điều, ấy chính là… Mình trước kia không hề có sức phản kháng trước Trúc Cơ, nhưng nay… Hắn có lòng tin có thể đánh một trận!
Nhất là nghĩ tới Toái Tinh Bạo, Vương Bảo Nhạc lại càng hưng phấn hơn, hắn hít sâu một hơi, dựa theo những ghi chép trên thẻ ngọc, kèm theo sở ngộ từ hai lần nhìn thấy ông cụ giáo quan thi triển Toái Tinh Bạo, phối hợp với chiêu sóng linh khí học được từ chỗ linh căn chín tấc, dần siết chặt nắm đấm lại.
Theo nắm đấm siết chặt, thân thể chuyển động theo một quy luật nhất định, có một sóng sức mạnh lấy bản thân làm cơ sở, liên tục bạo phát ra, thân thể của hắn cũng bất giác uốn cong, bởi vì không rành lắm cho nên coi như súc thế, mười mấy giây sau, theo sức thừa nhận của cơ thể đã đến cực hạn, Vương Bảo Nhạc ngẩng phắt đầu lên, thân thể hóa thành một cây cung lớn, nháy mắt bộc phát như buông dây!
Sức mạnh toàn thân tựa như một cơn lũ quét, lại như một mũi tên rời dây, chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ lại trên tay phải, trực tiếp tung ra một đấm về phía trước!!
Tiếng nổ mạnh như lôi đình rền vang bộc phát, một cỗ lực lượng có thể nói là vô cùng kinh khủng theo như cảm thụ của Vương Bảo Nhạc triệt để bạo phát theo một quyền này, cây cối phía trước nát bét, như bị một bàn tay vô hình đánh nát, tạo thành một lốc xoáy chừng một trượng, dấy lên gió lốc quét ngang bốn phương!
Sau khi tất cả kết thúc, Vương Bảo Nhạc lảo đảo lùi lại, tựa lưng lên một gốc đại thụ thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt. Một quyền này như dốc hết toàn bộ khí lực trong người ra, nhưng trong mắt hắn lại ánh lên vẻ rung động và hưng phấn.
Phía trước mặt hắn, phạm vi chừng mười trượng như bị ném bom, nổ thành một cái hố to, uy lực cỡ này, từ mức độ nào đó mà nói thì đã giống như Hỏa Thần Pháo rồi!
Mang theo tâm trạng vô cùng tốt đẹp, Vương Bảo Nhạc cảm thấy chuyến đi đô thành liên bang của mình lần này xem như lời to, vừa đề cao thân thể, lại nắm giữ được tuyệt chiêu như thế.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì hắn vui vẻ quay về quân doanh, sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau khi tiếng chuông tập huấn vang lên thì hắn lập tức đứng dậy chạy về khu bách tử.
Mấy ngày vắng mặt này đã có người bên quân đội xin nghỉ giúp hắn, được ông cụ giáo quan cho phép, nên sau khi Vương Bảo Nhạc bước vào quảng trường thì lập tức đối mặt với đám bách tử liên bang kia.
– Vương Bảo Nhạc!!
Nhìn thấy Vương Bảo Nhạc vắng mặt bấy lâu, đám bách tử liên bang kia lập tức nhớ lại thù cũ, mắt lóe hàn quang. Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, hắn cảm thấy hiện giờ mình đã không cần tranh giành với mọi người nữa, vậy nên vờ như không nhìn thấy hàn quang trong mắt họ, mỉm cười chào hỏi.
– Chào mọi người, lâu rồi không gặp há.
Vương Bảo Nhạc cười phớ lớ, sau khi chào hỏi Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng xong thì đi tới bên cạnh họ.
– Bảo Nhạc, ngươi cẩn thận chút nhé, bọn họ liên thủ muốn nhằm vào ngươi đấy.
Trác Nhất Phàm thấp giọng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!