Tam Thốn Nhân Gian - Chương 221: Độc chiến quần hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Tam Thốn Nhân Gian


Chương 221: Độc chiến quần hùng


Vương Bảo Nhạc nhướng mày, vẫn cứ cười phớ lớ.

– Không sao cả, làm người lấy hòa thiện làm gốc, ta vốn tốt tính, không sao cả.

Nghe Vương Bảo Nhạc tự xưng tốt tính, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đều câm nín, chẳng bao lâu sau ông cụ giáo quan đã đến. Sau khi biểu diễn Toái Tinh Bạo một lần xong thì ông cụ nhìn Vương Bảo Nhạc vài lượt, dường như đã nhìn ra điều gì đó nên trong mắt ánh lên vẻ hứng thú, sau khi suy nghĩ xong, ông thản nhiên mỉm cười, tay phải lật một cái, lấy ra một món đồ.

Đó là một… quả trứng.

– Đây là một quả trứng hung thú, lão phu đã lấy được nó trong biển hung thú, không rõ cụ thể là loài gì, xem như phần thưởng riêng vậy. Các ngươi không được dùng bất kỳ pháp bảo hay thuật pháp nào, chỉ được dựa vào sức mạnh nhục thân, quy định vẫn như cũ, người thắng sẽ nhận được quả trứng này.

– Có kho được không…

Vương Bảo Nhạc nhìn quả trứng trong tay của ông cụ, không thấy hứng thú gì nhiều. Hắn cảm thấy nếu mình mà lấy được thứ này thì chắc là sẽ nghĩ xem nấu kiểu gì rồi chén sạch luôn.

Nhưng dù hắn không thấy hứng thú nhưng trong bách tử liên bang xung quanh vẫn có không ít người cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy quả trứng này. Bọn họ biết rõ một khi thứ này mà được ấp nở thì có thể thuần hóa hung thú con đó. Nếu như nuôi lớn được thì sẽ giúp ích không nhỏ cho chiến lực.

Phải biết rằng bốn đạo viện đều có tu sĩ ngự thú, những tu sĩ này am hiểu việc khống chế hung thú giúp sức cho mình, chiến lực của bản thân họ được quyết định phần nhiều nhờ vào sức mạnh của hung thú mà mình điều khiển.

Chẳng qua là đám sủng thú vốn có của liên bang hiện nay phần lớn đều đến từ trong đàn thú ở cứ điểm và do người ta nuôi ra, số lượng thú con hoang dã rất ít, thú con và trứng đến từ biển hung thú lại càng hiếm hơn.

Dù sao thì mức độ nguy hiểm ở biển hung thú quá lớn, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ qua đó cũng là cửu tử nhất sinh. Chỉ có đến Kết Đan rồi thì mới được xem như đủ tư cách đến biển hung thú, nhưng vẫn phải cẩn thận, cách tốt nhất là nhiều Kết Đan liên thủ cùng đến đó.

Cho nên, đối với không ít người mà nói, sức hấp dẫn của trứng hung thú này quá lớn, đồng thời đám bách tử liên bang xung quanh cũng đã nghiến hận Vương Bảo Nhạc tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn đã thấy gai, nay nghe giáo quan nói không cho dùng thuật pháp và pháp bảo thì chẳng khác nào thanh âm của tự nhiên lọt vào tai. Cả đám lập tức hưng phấn nhìn chằm chằm về phía Vương Bảo Nhạc.

Thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt hung tàn, Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, cảm thấy mình nên lấy hòa khí làm đầu, vậy nên hắn mỉm cười rươi rói, giơ hai tay lên.

– Các vị soái ca mỹ nữ, ta không giành quả trứng này, các ngươi…

Không đợi Vương Bảo Nhạc nói xong thì trong đám người xung quanh đã có kẻ hét to một tiếng.

– Mọi người xông lên đi, chúng ta cùng nhau ra tay xử tên béo này trước, tên này thiếu đánh qúa!!

Tiếng hét vang lên, một thiếu niên lao ra khỏi đám người nhào tới chỗ Vương Bảo Nhạc.

Gần như ngay khi thiếu niên kia lao ra thì đám người xung quanh lập tức hành động, trải qua mấy ngày tức cành hông này, bọn họ đều có cùng chung mối thù nên đồng loạt ra tay!

– Đánh hắn!!

– Tên béo này có bản mặt gợi đòn quá, ta đã muốn đạp hắn từ lâu rồi!

– Hắn không có pháp bảo thì chỉ là một phế vật mà thôi!!

Trong vô số tiếng rống giận, ông cụ giáo quan kia mỉm cười đứng xem. Phần lớn bách tử liên bang đều lập tức ra tay, không dùng pháp thuật và pháp bảo, chỉ dựa vào sức lực nhục thân, bộc phát chiến ý của bản thân mình.

Nhất là đến nay mọi người đã học Toái Tinh Bạo được năm ngoài, ít nhiều gì cũng biết được đôi chút, thậm chí có người đã hoàn toàn nắ giữ, chỉ thiếu luyện tay mà thôi, cho nên vừa ra tay thì tiếng nổ mạnh lập tức vang lên ngập trời.

Vô số lốc xoáy lớn nhỏ do Toái Tinh Bạo tạo thành lần lượt xuất hiện, ầm ầm lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc giật thót, dù hắn có lòng tin, nhưng một chiêu liên thủ của đám người này vẫn khiến hắn cảm giác được lực sát thương cực lớn. Lúc này hắn chợt lùi về sau, nhanh chóng tránh né, nơi hắn đứng lúc trước đã bị một đám Toái Tinh Bạo đánh nát bấy, cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc nóng máu.

– Đúng là không nói lý lẽ gì hết, ta đã nói là mình không giành rồi mà!!

Hắn trừng mắt, không cho bọn họ tiếp tục có cơ hội liên thủ nữa. Ngay khi đám người này bao vây tới thì hắn bước lên trước, tốc độ nhanh đến mức tạo thành âm bạo, như một con hung thú xông thẳng vào bầy cừu!

Tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mà Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện trước mặt một tên bách tử, người này là một thanh niên đang gào to tung quyền, đột nhiên bị Vương Bảo Nhạc áp sát thì giật thót, đang định lùi lại nhưng vẫn chậm một bước, Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng tông thẳng vào hắn.

Ầm, thanh niên này phun máu, thân thể bay ngược ra như diều đứt dây, đầu óc ong ong, trước mắt đen ngòm. Chỉ cảm giác hệt như mình vừa bị một con hung thú tông phải.

Vương Bảo Nhạc không nhìn gã tu sĩ bị mình đánh bay nữa, hắn tiếp tục phóng lên, sau khi liên tục đánh bay bảy tám người thì hắn siết chặt nắm đấm dạt ra hai bên.

Một cơn sóng mạnh bộc phát, tạo thành phong bạo, khiến cho bảy tám tu sĩ xung quanh phải lảo đảo lùi lại.

Hình như có điều phát giác nên Vương Bảo Nhạc không lao tiếp lên bước, mà xoay người lại giơ tay phải lên, tóm lấy ngón tay của một tên tu sĩ đánh lén sau lưng.

– Dám đánh lén ông nội của ngươi à?

Vương Bảo Nhạc ghét nhất là bọn đánh lên, nên bẻ mạnh một phát, gã tu sĩ này hét thảm, Vương Bảo Nhạc lại đá thêm một cước vào bụng hắn. Sau khi đá bay tên kia, Vương Bảo Nhạc giật lùi về sau, dùng lưng tông mạnh vào ngực của tu sĩ khác vừa đến gần.

– Sao mềm thế nhỉ?

Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, sau lưng truyền đến tiếng hét chói tai của Lý Di, cô ôm ngực, lảo đảo lùi lại, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ vô cùng bi phẫn. Đang định chửi mắng thì Vương Bảo Nhạc đã rống lên trước cô.

– Đồ vô sỉ, tự nhiên sàm sỡ người ta!

Vương Bảo Nhạc ra vẻ phẫn hận, khiến cho Lý Di tức muốn nổ phổi, bèn hét ầm lên.

– Ồn quá.

Vương Bảo Nhạc nhướng mày, thân thể lập tức lao đến trước mặt Lý Di, giơ tay hất mạnh, ầm một tiếng, đánh bay Lý Di. Mặc cho cô tránh né kiểu gì cũng không thoát được.

Sau đó hắn lại xoay người nhào vào trong đám người, nơi hắn đi qua, không ai đỡ nổi hơn một chiêu của hắn. Dù không dùng thuật pháp, nhưng sức lực nhục thân của Vương Bảo Nhạc lúc này đã được phóng thích một cách hoàn mỹ, nơi hắn đi qua như có một cơn gió lốc quét ngang.

Tốc độ của hắn lại vô cùng đáng sợ,tránh thoát Toái Tinh Bạo của mọi người liên thủ đánh ra một cách vô cùng linh hoạt. Còn mấy người không tham gia như Trác Nhất Phàm thì chỉ thấy một viên thịt tròn vo lăn lông lốc giữa đám người, ba vào ba ra, liên tục đè bẹp…

Tiếng kêu thảm, tiếng rên rĩ, tiếng quát tháo liên tục vang lên khắp quảng trường. Vương Bảo Nhạc càng đánh càng hắng nên đạp mạnh xuống đất một cái khiến mặt đất nổ mạnh, thân thể hắn nhảy vọt lên giữa không trung, trực tiếp siết nắm đấm lại, thân thê run run, hóa thành hình cong, sau đó tung một quyền xuống đất!!

Toái Tinh Bạo!!

Tiếng lôi đình liên miên chợt bộc pháp, cuồng phong thổi quét qua, bên trong cơn sóng kinh thiên, có một lốc xoáy chừng một trượng xuất hiện ngay lập tức, sau đó ầm ầm giáng xuống mặt đất.

Những bách tử liên bang kia biến sắc, bọn họ cũng lập tức ra tay, trong tiếng nổ mạnh trùng kích bát phương, dấy lên biết bao bụi mù. Thân ảnh kêu thảm và phun máu của cả đám liên tục lùi lại mấy trượng, nhìn Vương Bảo Nhạc đang đáp xuống với vẻ khiếp sợ!

Mười trượng quanh đó, trừ hắn ra thì không còn ai nữa!

Thân thể tròn vo kia nay lại như được đúc ra từ sắt thép, hắn đứng nơi đó cũng giống như một ngọn núi bằng thịt khổng lồ, tràn đầy vẻ hung tàn và ý chí không thể lung lay.

– Sao nhục thân của hắn lại mạnh tới vậy chứ!

– Nhất định là nhờ Hãn Thể Đan, hắn đã uống hai viên Hãn Thể Đan rồi!

Trong lòng cả đám vô cùng rung động, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lúc này để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng bọn họ, khiến họ cảm thấy kinh sợ, không dám bước lên tiếp.

Ngay cả những người không tham gia tranh đoạt ở bên ngoài như Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng phải giật mình không thôi. Duy chỉ có Khổng Đạo vốn xem thường chuyện đánh hội đồng nên mới đứng quan sát ở bên ngoài, nay trong mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt. Trong lúc không ai dám tới gần thì thân thể hắn chợt bộc phát, tựa như một tia sấm sét, tạo thành khí thế kinh người lao thẳng với chỗ Vương Bảo Nhạc!

– Vương Bảo Nhạc!

Theo từng bước tiến về phía trước, khí thế trên người hắn ngày cành mạnh mẽ hơn, bất chợt bộc phát dữ dội!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN