Tam Thốn Nhân Gian - Chương 23: Thỏ béo vô sỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tam Thốn Nhân Gian


Chương 23: Thỏ béo vô sỉ


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Chuyển ngữ: P

Nguồn:

————————–

Vốn dĩ Vương Bảo Nhạc không có ý định đến câu lạc bộ đấu vật tự do vào lúc này. Hắn cảm thấy mình không nên huếch quá như thế. Nhưng hôm nay hắn hết cách rồi. Có lẽ trong mộng cảnh gặp trục trặc nên dù ảo ảnh thứ nhất xuất hiện, hắn đấm đá thế nào cũng không thấy phản ứng.

Điều này càng làm cho hắn cảm thấy bất công, còn làm máu điên của hắn bùng lên. Vì thế mới đành phải nhắm đến câu lạc bộ đấu vật một lần nữa.

– Đừng chọc máu bố!

Liên tục bị đạp vào hạ bộ ròng rã hơn nửa tháng này khiến Vương Bảo Nhạc lửa giận ngút trời, hắn hùng hùng hổ hổ rời khỏi đạo viện, xông thẳng đến câu lạc bộ, khai báo qua loa xong lập tức tìm cửa bước vào.

Chỉ một lát sau, khi hắn đeo mặt nạ con thỏ và xuất hiện ở lôi đài trên tầng hai, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Dù không ló mặt đến đây xa cách nửa tháng rồi, nhưng vẫn rất nhanh bị nhận ra, tiếng la đột ngột vang lên bùng phát tầng hai câu lạc bộ.

– Là con thỏ béo chuyên bẻ ngón tay!!

– Con thỏ béo kia, cuối cùng thằng oắt vô sỉ cũng ló mặt ra!

– Thỏ béo xuất hiện ở câu lạc bộ rồi!

Tiếng xôn xao bàn tán lan ra tứ phía, cũng không ít người truyền tin qua vòng truyền âm, trong thời gian ngắn đã đem tin tức này lan xa. Thậm chí không ít người đang bận rộn làm ở khắp nơi trong thành Phiêu Miểu cũng nhanh chóng nhận được tin tức này.

Giống như lúc này tại tòa nhà có trang viên vô cùng rộng rãi sang trọng nằm trong khu biệt thự cao cấp tại thành Phiêu Miểu chẳng hạn. Nhìn khu trang viên ấy có thể chắc chắn rằng ở mười bảy thành trì chủ chốt thuộc Liên Bang này không có cái thứ hai. Bấy giờ bên trong có hai cô gái xinh đẹp đang cùng luyện tập với nhau.

Cô gái nhỏ hơn tầm mười sáu, mười bảy tuổi, một thân tu vi cổ võ cảnh giới Phong Thân. Cô nàng mặc bộ đồ luyện công thoải mái, mái tóc đuôi ngựa theo hoạt động của cơ thể mà di chuyển lên xuống. Da dẻ cô hồng hào mịn màng, có thể nhìn thấy mồ hôi tuôn rơi. Cùng luyện tập với cô là một cô gái lớn tuổi hơn một chút, tầm tầm khoảng hai mươi. Cô gái này xinh đẹp hơn một bậc, mặc bộ đồ bó sát người khiến đường cong nổi bật nóng bỏng, mắt ngọc mày ngài, một thân tu vi vượt qua cảnh giới Phong Thân, đạt đến cảnh giới Bổ Mạch sơ kỳ.

– Rốt cuộc chị đã về rồi. Chị không biết được con thỏ béo chết tiệt kia vô sỉ cỡ nào đâu! Người như thế không thể để hắn tung hoành ở câu lạc bộ chúng ta được, mất mặt lắm!

Cô gái nhỏ vừa thở hổn hển, vừa cắn răng nói. Có thể Vương Bảo Nhạc không nhớ được cô nàng này là ai, nhưng cô lại nhớ hắn “cực kỳ sâu sắc”, bởi cô chính là người đeo mặt nạ con mèo cùng mấy trăm người khác khiêu chiến với hắn.

Nghe em gái nói vậy, cô nàng kia mỉm cười, đang muốn an ủi thì đúng lúc này vòng truyền âm bỗng rung một cái, cô gái nhỏ mở ra nghe sau đó trợn tròn mắt.

– Chị, con thỏ béo kia xuất hiện rồi. Chị phải giúp em dạy cho hắn một bài học!

Cùng lúc đó trong phòng huấn luyện ở hệ Chiến Võ trên đảo Hạ Viện thuộc đạo viện Phiểu Miêu, có một thiếu niên đang hung hăng nện từng quyền lên hình nhân bằng gỗ. Hình nhân này được làm theo yêu cầu, ngoài dáng người mập mạp ra trên mặt còn đeo mặt nạ con thỏ y hệt Vương Bảo Nhạc!

– Dám bắt ta gọi là bố, ta phải đánh chết ngươi!

Đánh qua đánh lại một hồi, bỗng nhiên hắn ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía vòng truyền âm. Sau đó con mắt hắn sáng rực lên như đèn pha, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

– Thỏ béo, lần này nhất định bắt ngươi phải gọi một tiếng bố!

Chuyện này cứ thể xảy ra ở rất nhiều nơi trong thành Phiêu Miểu, vô số bóng người không thể kể xiết từ mọi nơi đổ xô về câu lạc bộ. Mà lúc này bên trong câu lạc bộ cũng vang lên tiếng xôn xao râm ran liên tục không ngừng. Mọi người ùa đến vây quanh lôi đài của Vương Bảo Nhạc, kể cả các lôi đài khác cũng không chiến đấu, chỉ trực nhào về đây xem.

Trong vòng nửa canh giờ Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở đây đã có hơn mười người tới khiêu chiến, nhưng họ đều khóc rống kêu cha gọi bố đầu hàng vì bị hắn bẻ ngoặt ngón tay.

Vương Bảo Nhạc cũng buồn lắm chứ! Đối thủ của hắn tính đến giờ đều quá yếu, chỉ là bẻ ngón tay phát là đều nhận thua cả loạt rồi, chẳng cần dùng đến tuyệt chiêu đạp vào hạ bộ. Vì thế hắn chưa có một cơ hội nào để thi triển.

Nếu cố tình thi triển thì cũng không phát huy triệt để hiệu quả. Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cực kỳ bực mình, khẽ đảo mắt nhìn đám đông bu kín quanh lôi đài, hắn ưỡn bụng thách thức, thản nhiên mở miệng.

– Có cái gì lợi hại hơn không? Quá kém luôn!

Hắn vừa dứt câu, đám người xung quanh lập tức bùng nổ giận dữ. Bọn họ vốn đã cảm thấy Vương Bảo Nhạc vô sỉ lắm rồi, bây giờ lại bị hắn chế giễu như thế, khiến họ không chịu được la ó phản đối.

– Thỏ béo, có giỏi thì chơi trò bẻ ngón tay!

– Đúng đấy, có giỏi thì giải quyết bằng nắm đấm với bọn ta!

Nghe mọi người nhao nhao nói vậy, Vương Bảo Nhạc trừng mắt.

– Lũ các ngươi chỉ biết hô to gọi nhỏ, ngon lành thì lên đây đừng sợ..

Lời Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì đổ nước vào dầu sôi, khiến không khí xung quanh như nổ tung. Tiếng la hét rầm rộ đến độ tạo thành sóng âm càn quét khắp nơi, thậm chí ngay cả nhân viên trong câu lạc bộ cũng vội vàng phóng đến, canh giữ bốn bên chỉ sợ xuất hiện bạo loạn.

Vương Bảo Nhạc bị dọa hết hồn, nhưng khi nhìn thấy có nhân viên an ninh đến đây, hắn liền bình tâm trở lại, tiếp tục đứng bên trong mở miệng khiêu khích. Nhìn thấy tình cảnh này khiến đám nhân viên đổ mồ hôi ròng ròng, chỉ biết ngậm ngùi cười trừ. Thật sự ở câu lạc bộ rất ít khi xuất hiện các tình huống như vậy. Lại còn có thể khiến nhiều người chửi bới thế kia, người thường không có bản lĩnh như vậy!

Vương Bảo Nhạc chẳng hơi đâu để ý nhiều đến vậy, trực tiếp nâng số linh thạch treo thưởng lên hai mươi viên nếu khiêu chiến với mình. Con số này ngay lập tức loại bớt mấy kẻ kém hơn, đồng thời khiến cho không ít người chần chừ, do dự không dám ứng chiến.

Ngay lúc Vương Bảo Nhạc không đợi nổi nữa, đang tính đến việc giảm linh thạch xuống một chút thì đột nhiên từ ngoài lôi đài truyền đến một giọng nói!

– Thỏ béo, bố đến thịt mày đây, con trai!

Âm thanh vang vọng khắp nơi khiến cho đám người lập tức quay lại nhìn, kể cả Vương Bảo Nhạc cũng tò mò liếc sang. Trong nháy mắt một thiếu niên quen thuộc mang theo vẻ tự tin ngông cuồng lao nhanh tới.

Chàng trai này mặc bộ đồ màu trắng, khí tức bao quanh cơ thể đạt đến cảnh giới Phong Thân được hắn bộc lộ hoàn toàn không che giấu. Mà thôi điều ấy cũng không cần để ý, chỉ là hắn còn mang trang bị thêm.. kia là đôi găng tay đặc chế sao?

Đôi găng tay nào bao bọc kín kẽ bàn tay của hắn, bảo vệ ngón tay triệt để, khiến cho người ta không có cách nào lần tới ngón tay hắn để chộp lấy hay bẻ ngoặt cả.

Đeo đôi găng tay này khiến hắn ta vô cùng đắc ý, bước giữa dòng người đi thẳng đến lôi đài trong tiếng reo hò phấn khích.

– Là Lục Tử Hạo của hệ Chiến Võ, đạo viện Phiêu Miểu

– Lần trước hắn bị thỏ béo bẻ ngón tay nhiều rồi nên giờ chuẩn bị găng tay, giỏi lắm!

– Khà khà, thằng nhóc này thông minh ghê! Chuẩn bị cả găng tay! Xem ra Bài Thủ Chỉ của con thỏ béo đổ bể rồi!

Trong khi mọi người phấn khởi mừng rỡ xôn xao, thì ở đây Vương Bảo Nhạc cố tình liếc nhìn đôi găng tay đặc chế của tên kia, ho hắng một cái rồi lùi về sau, vờ vịt trưng ra bộ dạng như thể gặp phải kẻ địch.

Trông thấy Vương Bảo Nhạc như vậy, hắn càng thêm kích động, nhảy phắt lên lôi đài.

– Thỏ béo, ngươi chỉ biết bẻ ngón tay thôi. Lần này ngươi nhất định phải thua!

Hắn ta cười to nhưng không hề có ý khinh địch. Vừa mới lên đài đã gào lên một tiến phi thẳng về phía Vương Bảo Nhạc với tốc độ thần sầu.

Cảnh này trong phòng tập ở đạo viện, hắn đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần. Trong thời gian ngắn hắn đã nắm vững rồi, nên hắn dám chắc con thỏ béo này không biết Phong Bạo quyền của hắn có bao nhiêu lợi hại.

– Không hổ là học sinh hệ Chiến Võ!

– Nhìn khí thế kia, chắc nổi bật nhất trong đám cảnh giới Phong Thân rồi!

– Trận này đáng xem thật, thỏ béo kia tèo đời rồi!

Đám đông xung quanh hào hứng theo dõi trận đấu, đang đợi để xem một màn đại chiến oanh liệt thì thế cục trên lôi đài trong nháy mắt đã đảo ngược hoàn toàn. Chỉ thấy Vương Bảo Nhạc vừa lùi ra sau mấy bước, khi cậu thanh niên lao đến gần, hắn đột nhiên bước lên. Lúc này hắn giơ tay phải lên, nhưng không để bẻ ngón tay mà dùng sức ấn một cái thật mạnh trên cổ tay cậu nhóc.

Hơn nữa trong bàn tay hắn có lực hút, tốc độ lại nhanh nên cậu thiêu niên kia khó có thể tránh được. Chỉ đành để Vương Bảo Nhạc túm lấy, trực tiếp ấn mạnh một cái vào khớp cổ tay!

Một ấn này đau đớn dữ dội không khác gì ngón tay bị bẻ. Chỉ trong chớp mắt cơn đau lan ra khắp cơ thể cậu thiếu niên. Hắn cố gắng không kêu thành tiếng, muốn xông lên phản kích, nhưng lại bị lực hút kinh người bộc phát kiềm chế hành động, khiến cho cơ thể hắn như rơi vào vũng bùn, mọi động tác đều chậm lại, như thể xung quanh Vương Bảo Nhạc đều bị lực hút này điều khiển tạo thành một vùng độc lập trong phạm vi nhất định!

Trên thực tế cảm giác chậm lại chỉ xảy ra trong nháy mắt. Nếu như Vương Bảo Nhạc sử dụng các chiêu thức khác, trừ khi có thể một chiêu hạ đo ván, còn không để cho đối thủ khôi phục trở lại sẽ bỏ lỡ mất thời cơ.

Nhưng vốn dĩ Cầm Nã Thuật… Là một chiêu chế ngự kẻ địch!

Thuật này căn bản chính là lấy yếu thắng mạnh!

Trong giây lát khi Vương Bảo Nhạc ấn thật mạnh xuống khớp cổ tay của cậu thiếu niên, lợi dụng cơn đau dữ dội ở khớp nối ập đến tức thì, hắn nhanh chân nhấc lên, trực tiếp sút một cú thẳng xuống hạ bộ của cậu thiếu niên kia..

– Gọi bố đi con!

Vương Bảo Nhạc quát một tiếng. Dù sao cú sút vừa rồi còn nương tay chán, kể cả có vậy thì một cú vừa rồi sút ra cũng khiến cậu thiếu niên trợn tròn mắt, sắc mặt đang bình thường lập tức chuyển sang trắng bệch, sau đó lại đỏ bừng, cuối cùng thành tím ngắt. Lúc này một tiếng hét thảm thiết chói tai phát ra từ miệng cậu thiếu niên.

– Á.. Á.. Á

Cậu thiếu niên đau phát khóc, ôm lấy hạ bộ ngã nhào ra đất, theo bản năng rên rỉ, nước mắt nước mũi giàn giụa rơi xuống. Chứng kiến mọi chuyện xảy ra, nhất là động tác che đũng quần kia khiến đám đàn ông không khỏi trợn mắt há mồm, bỗng cảm thấy hạ bộ co giật..

Loại chuyện này gây ra đả kích quá lớn đối với đám đàn ông xung quanh. Chưa kể cảm giác ấy rất dễ lây truyền, khiến cho mọi người dựng hết cả tóc gáy. Ngay cả nhân viên bảo vệ bốn phía cũng phải hít một ngụm khí lạnh..

Có lẽ là do bị ảnh hưởng lây nên tiếng mắng chửi bốn phía lập tức bùng phát dữ dội hơn trước!

– Quá vô sỉ! Có giỏi thì đấu với Bổ Mạch đi!

– Chết tiệt! Hắn dám chơi trò đê tiện như vậy. Tôi treo thương ba mươi linh thạch cho ai lột được mặt nạ của hắn! Tôi muốn biết hắn là ai!

Mặc kệ khán giả ở dưới la ó, Vương Bảo Nhạc nơi này vẫn đang nhìn cậu thiếu niên đang giãy dụa bò xuống lôi đài bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc. Hắn hiểu nỗi thống khổ đối phương đang phải chịu đựng, nên trong lòng thoải mái hẳn ra!

– Còn có ai khiêu chiến nữa không?

Vương Bảo Nhạc ho hắng một tiếng, quét mắt về phía đám người bên ngoài. Câu lạc bộ đấu vật tự do trong khiêu chiến có đề ra quy tắc, người trong lôi đài có thể đặt chế độ giới hạn cảnh giới cao nhất. Chỉ là Vương Bảo Nhạc không làm thế, hắn hạn chế cảnh giới sau Bổ Mạch.

Chỉ có điều sau khi hắn thi triển chiêu đá háng một phát, dù tiếng mắng chửi có nhiều nhưng lại chẳng mấy ai đến khiêu chiến. Với trò bẻ ngón tay thì mọi người không phục, chuyển qua đá háng thì ai nấy đều lạnh hết cả người, không dám lên thử..

Lúc này Vương Bảo Nhạc ra vẻ ta đây, tự đắc vô cùng. Hắn đứng trên đài nhìn đám người xung quanh rồi giễu cợt một câu.

– Câu lạc bộ to thế này mà không ai dám đấu cùng tôi! Thất vọng ghê!

Dần dà có người không nhịn được nữa, không cam tâm xông lên đấu cùng. Chỉ là nửa ngày trôi qua, tiếng kêu la nối tiếp nhau phát ra không ngừng. Còn tuyệt chiêu đá háng của Vương Bảo Nhạc cũng theo đó mà được tập luyện rèn giũa thêm, càng luyện càng quen chân..

Mà không khí ở tầng hai cũng bùng nổ đến đỉnh điểm, khiến cho câu lạc bộ phải tăng số lượng lớn nhân viên bảo vệ, điều động hết camera trong phòng quay về phía lôi đài của Vương Bảo Nhạc như thể kẻ thù xuất hiện.

Thậm chí trong phòng an ninh của câu lạc bộ đặt trên tầng ba, có không ít người căng thẳng theo dõi sát sao tình hình, chuẩn bị sẵn sàng như sắp phải đối đầu với kẻ địch. Nếu thật sự xảy ra bạo loạn ở tầng hai, bọn họ chỉ sợ không thể khống chế được cục diện này.

– Con thỏ béo chết tiết! Nếu không phải quyền hạn không cho phép, tôi cũng muốn biết kẻ đê tiện này là ai!

Trong phòng an ninh, mấy cao thủ cảnh giới Bổ Mạch đều nghiến răng kèn kẹt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN