Tam Thốn Nhân Gian - Chương 24: Tôi không đánh nhau với cô!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tam Thốn Nhân Gian


Chương 24: Tôi không đánh nhau với cô!


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Chuyển ngữ: P

Nguồn:

————————–

Toàn bộ lầu hai của câu lạc bộ đấu vật chỉ toàn nghe thấy tiếng người kêu la, tiếng gào thét phẫn nộ xen lẫn tiếng mắng chửi không ngừng vang vọng khắp nơi.

– Con thỏ béo vô sỉ kia, ngươi chỉ biết bắt nạt Phong Thân chúng ta. Có giỏi thì mở lôi đài cho cảnh giới Bổ Mạch lên đi!

– Đúng rồi, ức hiếp Phong Thân chúng ta thì có gì là giỏi, bố mày không phục!

Nhất là những người từng ăn quả đạp vào hạ bộ với người quen của họ là to mồm nhất.

Vương Bảo Nhạc sau khi nghe được những lời này cảm thấy không phục chút nào.

– Ta chính là Phong Thân, làm quái gì có chuyện ăn hiếp Phong Thân. Đừng gào mồm nữa, giỏi thì lên đánh đi!

Có lẽ do thấy Vương Bảo Nhạc thẳng chân dứt khoát nện một cú vào hạ bộ nên khiến nhiều kẻ không dám đi lên khiêu chiến. Bây giờ nói về tuyệt chiêu bẻ ngón tay với một cước đá xuất quỷ nhập thần của Vương Bảo Nhạc đã thuần thục hơn hẳn.

Chính hắn cũng không chú ý tới chuyện hắn có một chút thiên phú trong khoản đánh đấm vật lộn này. Về sau có thể tự mình sáng tạo ra một số chiêu thức thiên biến vạn hóa với lối đá hạ bộ này.

Khi thì đá chính diện, lục lại đá ngang cạnh sườn. Khi thì từ dưới lên trên, thậm chí có một lần còn móc ngược một cú ra sau..

Chứng kiến đủ loại chiêu thức đá hạ bộ ở đây, khiến khán giả bốn phía ngoài miệng thì mắng chửi không ra gì, nhưng trong lòng dấy lên lạnh lẽo buốt óc. Càng nhìn nhiều cảm giác lại càng mãnh liệt, dưới háng dường như cũng âm ỉ đau theo. Vì thế tiếng chửi bới khinh bỉ mỗi lúc một nhiều.

Nếu đổi lại kẻ da mặt mỏng khác chỉ sợ sớm đã không chịu được rồi. Nhưng da mặt Vương Bảo Lạc vốn dày, lại còn đeo thêm cái mặt nạ nữa chứ.

Tất cả những chuyện này làm cho hắn như cá gặp nước, có cảm giác như được thả lỏng hết mọi thứ. Ngay cả kỹ năng chế giễu người khác cũng cao tay hơn nhiều.

– Còn kẻ nào muốn lên đây khiêu chiến nữa không?

– Này ông kia, vừa rồi to mồm phết đấy. Không cho tôi bẻ ngón tay sao? Nào lên đây, lần này tôi cam đoan sẽ không bẻ tay ông!

Vương Bảo Lạc đang vô cùng đắc ý kêu to, bỗng nhiên có một giọng nói chậm rãi rõ ràng truyền đến lôi đài giữa những tiếng huyên náo trong câu lạc bộ.

– Để tôi luyện cùng cậu một chút.

Tuy là giọng của một cô gái, nhưng vang lên vô cùng mạnh mẽ. Khi giọng này nói xuất hiện, đám đông bốn phía nhanh chóng dạt ra hai bên chừa một lối đi cho cô ấy.

Trong phút chốc đã có vô số ánh nhìn hướng về lối đi, dõi theo bóng dáng hai cô gái đang bước tới. Hai cô gái này đều rất xinh đẹp, cô gái nhỏ hơn mặc quần áo luyện công, đeo mặt nạ con mèo. Còn cô gái bên cạnh không đeo mặt nạ để lộ dung mạo xinh đẹp. Cô nàng mặc một bộ đồ bó sát vô cùng nóng bỏng, toàn thân phát ra vẻ đẹp hớp hồn.

Đặc biệt là những lọn tóc gợn sóng bồng bềnh càng khiến cho cô gái này tỏa ra sức hút mãnh liệt. Bên trong ánh mắt phảng phất chiến ý giống như một con báo hoang dã, khiến cánh đàn ông đều bị hấp dẫn, tim đập rộn ràng.

Càng dọa người hơn khi khí tức trên người cô không phải là Phong Thân, mà là Bổ Mạch!!

Cảnh giới Khí Huyết vốn sở hữu một lượng Khí Huyết khổng lồ nồng đậm nên tiêu tán ra ngoài. Cảnh giới Phong Thân là tự phong ấn bản thân mình, dồn lực quy tụ về một mối. Chẳng qua không thể duy trì tình trạng này quá lâu, cuối cùng một phần sức mạnh cũng sẽ tản ra bên ngoài.

Mà cảnh giới cuối cùng – Bổ Mạch lại có thể khép kín tất cả kinh mạch khắp cơ thể, sau đó khiến bản thân mình đạt tới thời kỳ đỉnh cao trong một thời gian dài, và kiểm soát hoàn toàn sức mạnh trong cơ thể. Có thể nói đây là da thịt hóa thần hay gọi đó là vũ khí hình người cũng không quá đáng.

Khi cô vừa bước vào, ngay tức khắc đám người xung quanh hô lên.

– Là tiểu chủ câu lạc bộ, Chu Lộ!

– Ha ha, con thỏ béo kia xui xẻo rồi, đây chính là Chu Lộ. Câu lạc bộ này do nhà cô ấy mở, ghét cái ác như thù, nhiều lần dùng quyền hạn có được để đánh đuổi kẻ xấu. Nghe nói năm đó cô thi đậu vào đạo viện Bạch Lộc, bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, thậm chí tôi còn nghe nói, quân đội còn đang chào mời cô ấy.”.

– Nữ thần, cô ấy chính là nữ thần của chúng ta!

Theo bước chân cô ta là tiếng hít thở gấp gáp từ bốn phía, kèm theo vô số ánh nhìn nóng bỏng càng khiến cho Chu Lộ trở thành tiêu điểm.

Vương Bảo Nhạc trừng mắt nhìn. Hắn vốn chẳng biết cô gái này là ai, nhưng khi nghe tiếng hô to đầy kinh ngạc vang lên xung quanh, hắn liền biết được thân phận của đối phương. Trong lòng có chút hoảng sợ, nhất là tu vi của cô ta đã vượt qua cảnh giới Phong Thân càng làm cho Vương Bảo Nhạc cảnh giác cao độ.

Hắn tới đây là để tìm người luyện tập cùng, chứ không phải để rước thêm phiền phức vào người. Trước khi Chu Lộ bước vào lôi đài của mình, hắn quét mắt nhìn rồi ho nhẹ một tiếng.

– Ngại quá, tôi tiếp cảnh giới Bổ Mạch trở xuống đến khiêu chiến, em gái này, tu vi của em vượt qua tiêu chuẩn rồi nên tôi không đánh với em!

– Còn nữa, tuyệt chiêu của tôi quá mạnh, tôi khó ra tay lắm vì dù sao em cũng là con gái.

– Nên dừng ở đây thôi, hôm nay tôi mệt rồi, đi trước nhé!

Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình nói ra lời này cực chuẩn. Vừa không lộ tuổi của mình, vừa từ chối được đối phương, mà lại còn tỏ vẻ không sợ chút nào. Hắn vừa dứt lời, khẽ thở dài nuối tiếc, tay chắp sau lưng đi về lối ra.

Đám quần chúng bốn phía la ó ầm ĩ. Nhất là cô nàng đeo mặt nạ con mèo, trên người mặc quần áo luyện công, trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, cùng hô to với mấy người xung quanh.

– Muốn trốn sao?

Cùng lúc đó Chu Lộ bên ngoài lôi đài, cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo vẻ khinh miệt không. Cô vốn ghét cái ác như thù, nên trong câu lạc bộ mà xuất hiện một kẻ ác ôn vô sỉ chuyên trị đi bẻ ngón tay người khác thế này, cô cảm thấy mình chắc chắn phải trừ khử hắn.

Nhất là khi hắn dám bắt nạt em gái của cô thì làm sao cô bỏ mặc được? Lúc này cô cầm thẻ ngọc màu tím lên, ấn lên phía trên lôi đài thủy tinh một cái. Vốn dĩ cửa lôi đài đang bị đóng kín ngay lập tức mở ra!

Nhìn cảnh này, đám người xung quanh kích động hẳn lên.

– Chị dùng đến quyền hạn rồi haha!!

– Lần này con thỏ béo kia xui xẻo chắc rồi!

Tiếng reo hò hoan hô vang khắp tầng hai. Còn về mấy người trong phòng an ninh bấy giờ lại ngao ngán lắc đầu, bất lực chẳng biết nói sao.

Lúc này Vương Bảo Nhạc trên lôi đài càng hoảng sợ hơn, nhanh chân lùi lại về sau mấy bước, mắt trợn to nhìn Chu Lộ đã bước vào lôi đài. Một thân tu vi Bổ Mạch kia làm cho hai mắt co rụt lại, trong lòng muốn chửi người lắm rồi. Hắn cảm thấy câu lạc bộ này quá vô sỉ luôn, lại còn dám giở trò này nữa. Bấy giờ hắn vội vàng lui về sau, miệng hô to.

– Tôi là khách hàng, khách hàng là Thượng Đế. Cô không thể đánh tôi! Tôi muốn khiếu nại!

Vương Bảo Nhạc vừa nói xong, nhân viên an ninh bốn phía đều do dự không biết làm sao. Kể cả đám cao thủ ngồi trong phòng an ninh trên tầng ba cũng cảm thấy bất lực. Đây không phải bọn họ chứng kiến lần đầu tiên đại tiểu thư tự mình xuất thủ. Cho nên hiểu rõ, muốn ngăn cản cũng phải chọn thời điểm muộn một chút mới tốt.

– Cứ khiếu nại đi. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên có kẻ khiếu nại ta!

Chu Lộ đứng trên lôi đài, trong mắt ánh lên vẻ cao ngạo bất cần. Trước khi có người đến ngăn cản, cô chắc chắn phải dạy cho con thỏ béo này một bài học nhớ đời. Lúc này tròng mắt lóe sáng, trong phút chốc một thân tu vi cảnh giới Bổ Mạch sơ kỳ bộc phát, cả người phóng về phía Vương Bảo Nhạc với tốc độ nhanh chóng mặt.

Đám đông vây quanh lúc ngày đều đang hò reo cổ vũ vì cô đã đứng ra thay mặt họ. Điều này khiến cô cảm thấy mình làm vậy không sai chút nào.

Tốc độ của Bổ Mạch quá nhanh, chỉ trong nháy mặt cô đã tiếp cận được Vương Bảo Nhạc, tay phải giơ lên muốn chộp lấy mặt nạ của hắn.

Nguy hiểm rình rập ập đến làm cho Vương Bảo Nhạc gạt tất cả suy nghĩ của mình đi, đột nhiên lùi về sau một bước, bùng phát tốc độ nhanh chóng tránh được đòn hiểm của Chu Lộ. Có thể do sức mạnh của cường giả cảnh giới Bổ Mạch quá mức khủng bố, cuốn theo gió to quật thẳng vào người Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn loạng choạng lùi về sau vài bước.

– Lừa đảo, nơi này đúng là lừa đảo!

Vương Bảo Nhạc tức lộn cả máu, không nhịn được gào to lần nữa.

Nhưng Chu Lộ chẳng thèm để ý, khi Vương Bảo Nhạc lùi về sau, trong phút chốc cả người xoay tròn, nâng chân phải lên quét qua đạp trúng người Vương Bảo Nhạc khiến hắn ngay lập tức bị đẩy lùi về sau.

Dường như chưa kết thúc, Chu Lộ mỗi lần xuất thủ lại nhấc lên một hồi mưa gió bão táp. Vốn dĩ cảnh giới của cô đã vượt xa Vương Bảo Nhạc, chưa kể kinh nghiệm chiến đấu được tích lũy từ bé đến giờ, nên lúc này ra tay liền hoàn toàn chiếm được tiên cơ, thoắt một cái áp sát Vương Bảo Nhạc, tiếp tục chộp lấy mặt nạ của hắn.

Bấy giờ Vương Bảo Nhạc cũng điên máu rồi. Đã mở nơi lừa đảo thì thôi, dùng quyền hạn hắn nhịn được, ỷ mạnh hiếp yếu không bàn đến, nhưng cứ bám riết mặt nạ của hắn không rời thật quá đáng lắm rồi!

– Khinh người vừa thôi!

Vương Bảo Nhạc gào lên một tiếng. Giờ hắn cóc thèm để ý chênh lệch khỉ gió gì nữa. Mặc dù chưa từng giao đấu với cảnh giới Bổ Mạch, nhưng hôm nay bị người ta khinh rẻ ức hiếp đến mức này, ép ý chí chiến đấu của hắn bùng nổ, đồng thời Phệ Chủng theo đó bộ phát tỏa ra tu vi Phong Thân!

Đã vậy, lúc hút chặt khi nhả ra cũng phải làm cho Chu Lộ kinh hãi vô cùng, trong nháy mắt thân thể vừa bị lôi kéo, lại bị thả ra. Vài giây ngắn ngủi qua đi, Vương Bảo Nhạc tức tốc lao đến, trong mắt ánh lên sự dữ tợn. Hắn giơ tay trái lên chộp một phát trúng ngón tay của Chu Lộ, ngay lập tức bẻ ngoặt!

– Quỳ xuống, gọi bố, nhanh!

Vương Bảo Nhạc vừa gầm một tiếng, cơn đau buốt óc trong nháy mắt đã lan ra khắp cơ thể Chu Lộ. Cô đau đến mức phát khóc, muốn thoát ra nhưng bàn tay đối phương như gắn nam châm, kể cả Bổ Mạch như cô cũng không làm cách nào thoát ra được.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của cô cũng rất phong phú, lúc này sức mạnh bùng phát, nén đau đớn uốn cong người. Mặc dù không thể thoát khỏi, nhưng khi quay người một cái, cô vung tay ra đòn đập thẳng vào huyệt Thái Dương của Vương Bảo Nhạc.

Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên hung ác, không tránh né mà chỉ hơi xoay người, lập tức giơ tay phải lên. Khi Chu Lộ đưa lưng về phía mình, quay người vung nắm đấm, Vương Bảo Nhạc lập tức ấn thật mạnh vào khớp cổ tay của đối phương khiến cô ta kêu lên một tiếng.

Đầu tiên là ngón tay, giờ đến khớp cổ tay. Tầng tầng lớp lớp đau đớn ập tới khiến Chu Lộ phát điên. Nhưng tận sâu trong lòng cô không phục, không cam tâm chút nào. Chinh vậy ý chí chiến đấu lại bùng phát dữ dội hơn trước, chân phải nâng lên hướng ra sau, ý đồ muốn đạp một cú vào hạ bộ của Vương Bảo Nhạc.

Một cước này vừa nhấc lên mang theo gió rít thét gào, một khi đáp trúng thì hậu quả không cần phải nói cũng biết thế nào. Phải biết rằng trước đó Vương Bảo Nhạc đã hiểu rõ ý nghĩa của việc so tài lần này, cho nên thời điểm xuất thủ đều rất chừng mực, thu lực đáng kể. Là một nam nhân đương nhiên hắn hiểu rõ đau đớn này thốn đến mức nào, nhất là khi ảnh ảo kia còn hành hắn ra trò nữa chứ. Dù tên ảo ảnh đó xuất thủ không hề nương tay chút nào, tuy tất cả chỉ là mộng cảnh nhưng nỗi đau đó lại chân thật vô cùng. Nhưng cô nàng Chu Lộ này lại không thèm thu lực chút nào, cứ vậy dốc toàn lực mà đá!

Điều này khiến Vương Bảo Nhạc vốn đã tức giận, giờ còn tức hơn. Trong nháy mắt lực hút bùng phát, lần này trực tiếp tràn ra từ lồng ngực của hắn, nên chẳng mấy chốc khiến cho hướng sút của Chu Lộ thay đổi, chân cô nàng bị chệch thẳng lên trên khiến cho cơ thể mất thăng bằng, đồng thời phân tán phân nửa sức mạnh. Mà Vương Bảo Nhạc lại liều mạng hứng trọn cú đá này vào bụng, chân phải dứt khoát nâng lên hung hăng đạp một cái hướng thẳng về phía mông Chu Lộ!

– Nằm xuống cho ta!

Ầm một tiếng, hai người gần như đồng thời đạp trúng đối phương. Vương Bảo Nhạc mỡ dày nên sức mạnh dồn vào một cước này của Chu Lộ bị phân tán đi phân nửa, nhưng vẫn khiến hắn phải lùi về sau mấy bước.

Mà Chu Lộ lúc này lại hét lên một tiếng thảm thiết. Cái mông dính một cước của Vương Bảo Nhạc lập tức lảo đảo chúi đầu về đằng trước. Đau đớn khiến cô bất chấp hình tượng, cứ vậy ôm mông nhảy chồm chồm vài cái. Nhìn từ xa có thể thấy rõ hai bên mông một to một nhỏ không cân đối tẹo nào.

Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, đám người xung quanh chưa kịp hẳn phản ứng thì mọi chuyện đã ngã ngũ. Giờ phút này bảo vệ trong câu lạc bộ cũng nhanh chóng chạy đến.

Vương Bảo Nhạc há miệng thở hổn hển, trừng mắt nhìn cái mông của Chu Lộ một cái, cố gắng nhịn cảm giác xúc động muốn tiện chân đá thêm một cái. Nghĩ tới câu lạc bộ này do nhà cô ta mở, Vương Bảo Nhạc liền hừ một cái, đứng ở lối ra, điều khiển bệ đỡ hạ xuống, trở về bên trong mật thất.

Hắn ôm lấy bụng, gỡ mặt nạ xuống rồi mau lẹn đi ra khỏi thông đạo. Nhân lúc tầng hai còn chưa kịp phản ứng, hắn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra lập tức rời khỏi câu lạc bộ.

Cho đến khi thoát khỏi chỗ ấy rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ ấn ấn vùng bụng đau, trong mắt dần dần lộ ra vẻ hứng phấn vui mừng sau lại chuyển thành nghi hoặc.

– Cầm Nã Thuật quả nhiên hữu dụng ghê, thế mà có thể đánh được cả Bổ Mạch! Chỉ là tại sao mình cứ có cảm giác như mấy chiêu phòng thân của con gái vậy nhỉ? Hay người trong mặt nạ vốn là nữ?

Vương Bảo Nhạc chần chừ một chút, nhưng nghĩ tới tác dụng của Cầm Nã Thuật, hắn quẳng luôn hoài nghi ra sau đầu, hứng phấn rời đi. Trên tầng hai câu lạc bộ lúc này, mọi người bấy giờ mới bắt đầu nhao nhao phản ứng. Từ lặng ngắt như tờ mà đùng một phát rúng động khắp nơi, vượt qua cả ồn ào trước đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN