Tôi đã đoán đúng.
Từ đầu tới cuối, “Kiều Kiều” không dám chạm vào tôi.
Ngay cả khi Trang Trạch Ngôn kéo tôi đến cạnh x.ác bố chồng, “cô ấy” cũng không giúp đỡ.
Bởi vì tôi và Kiều Kiều là bạn bè chơi cùng nhau từ nhỏ, đã quá quen thuộc đối phương, cho nên mẹ chồng sợ tôi phát hiện ra điều khác thường, chỉ dám đứng phía xa.
Nhưng lúc nhân viên bảo vệ xuất hiện, “Kiều Kiều” kinh ngạc, vô thức hô lên.
Thính giác nhạy bén của tôi cũng nghe thấy.
Cho nên, Kiều Kiều thật đã ch.ết từ lâu rồi.
Người vẫn luôn k1ch thích tôi, là mẹ chồng.
24.
Mọi thứ được xâu chuỗi trong đầu, giây phút biết mình sắp ch.ết, tôi nhớ đến một chuyện.
Hai mươi năm trước, vì sao cảnh sát gần như đã dốc hết toàn lực lục tung cả thành phố G cũng không tìm thấy hung thủ?
Bởi vì, họ đã điều tra sai hướng.
“Đồ tể trong đêm mưa, thực ra có đến tận hai người.”
25.
Mười tám người bị hại năm đó, tất cả đều là những cô gái, phụ nữ về nhà một mình vào đêm muộn.
Theo hồ sơ cảnh sát viết, gã đồ tể kia có khả năng là tài xế, người bán hàng rong, lao công quét dọn…
Họ điều tra lý lịch tất cả tài xế trong thành phố cũng không thu được kết quả.
Bởi vì, chiếc xe gây tai nạn năm đó, là do mẹ chồng lái.
Bà ta là một trong số ít nữ tài xế có bằng lái xe hồi đó.
“Bà phụ trách lái xe, nạn nhân nhìn thấy tài xế là nữ cũng buông lỏng cảnh giác, nhưng họ không ngờ, gã đồ tể đang trốn sau cốp xe. Bà phụ trách lừa người, còn bố chồng đảm nhận việc gi.ết h.ại. Hai người đều là tội phạm!”
26.
Tim tôi đập dữ dội.
Mẹ chồng cũng chẳng thèm chối:
“Đúng vậy, tôi muốn tiền, ông ta muốn sắc, hai chúng tôi hợp tác ăn ý, nhưng không ngờ lão già này còn dám lén lút nuôi người phụ nữ khác bên ngoài, tính toán sau khi nhận được tiền vé số sẽ ly hôn. Nếu đã như vậy, cũng đừng trách tôi nhẫn tâm.”
Người ch.ết vì tiền, bọn họ cũng không ngoại lệ.
“Vì sao 20 năm trước, các người lại dừng tay?” Tôi khó hiểu.
Mẹ chồng cười lớn:
“Bởi vì chứng chỉ của tôi hết hạn, cần tiền gia hạn hợp đồng, xe cũng phải trả lại.”
Nực cười làm sao.
Cảnh sát đã phân tích biết bao nguyên nhân hung thủ đột nhiên ngừng phạm tội, nhưng ai ngờ được, lý do thực chất lại thế này.
Hai mẹ con bà ta trói chặt tôi, ném vào ghế sau.
Tờ vé số tôi giấu dưới tấm thảm xe cũng bị tìm thấy rồi.
Đúng lúc bọn họ còn đang vui vẻ ăn mừng, di động của Trang Trạch Ngôn hiện lên thông báo:
[Chủ nhân của tấm vé trị giá 3000 vạn đã xuất hiện ở thành phố của chúng ta. Sau khi nhận được giải thưởng lớn, người này còn quyên góp 500 vạn vào quỹ từ thiện.]
“Tấm vé số là của chúng ta.” Mẹ chồng sốt ruột.
“Sao lại bị người khác mạo danh lĩnh thưởng?”
Trang Trạch Ngôn túm lấy cổ áo tôi, tát mấy cái đến khi mặt tôi sưng đỏ, chảy m.áu mới thôi.
“Con khốn này, cô tìm người nhận thưởng hộ rồi?”
Tuy rằng không thể chiêm ngưỡng biểu cảm lúc này của bọn họ, nhưng tôi biết mẹ con hắn tức giận ra sao, khóe miệng cũng nhếch cao.
Bên tai là tiếng còi xe cảnh sát.
Bảy tám chiếc xe khác vây quanh họ, một vị cảnh sát tay cầm súng ống đá ngã Trang Trạch Ngôn, ấn hai mẹ con hắn xuống đất.
Lúc này, tôi mới chậm rãi nói cho bọn họ toàn bộ chân tướng.
“Vé số là giả.”
“Tấm vé mà các người ao ước sở hữu đó, trước giờ vẫn luôn là giả.”
27.
Vận mệnh sao có thể ưu ái chúng tôi?
Khoảng nửa năm trước, Kiều Kiều nói với tôi:
“Tiểu Lê, mẹ chồng cậu chắc chắn có vấn đề.”
Mười tám nạn nhân của “đồ tể trong đêm mưa.”
Mẹ của Kiều Kiều là một trong số đó.
Bà là một y tá trực ca đêm, bị gi.ết hạ.i khi đang trên đường trở về dự sinh nhật con gái mình.
Bà ấy bị mổ bụng, hung thủ còn như phát điên, nhét đầy bánh kem vào bụng bà ấy.
Sau khi trở thành phóng viên, Kiều Kiều vẫn ngầm điều tra về chuyện này.
Cô ấy tự trách bản thân không biết bao lần:
“Nếu không phải sinh nhật mình, không nài nỉ mẹ nhất định phải trở về thì có lẽ, bà ấy đã không xảy ra chuyện.”
Tôi an ủi:
“Không phải lỗi của cậu, tất cả là do hung thủ, không phải lỗi của chúng ta.”
Kiều Kiều nói mẹ cô ấy đã gọi điện cho mình nửa giờ trước khi xảy ra chuyện.
Cô ấy nghe thấy ở đầu dây bên kia hình như còn có tiếng cười của một người phụ nữ khác.
Vào thời điểm đó, rất ít người có điện thoại di động, hơn nữa tuổi Kiều Kiều lúc ấy còn nhỏ, cho nên manh mối này đã nhanh chóng bị lãng quên.
“Nhưng tiếng cười của mẹ chồng cậu với giọng cười lúc nhỏ tớ từng nghe qua thực sự rất giống nhau.”
Ban đầu, tôi còn cho rằng Kiều Kiều suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện ra sinh hoạt suốt mấy năm qua của bố mẹ chồng có vấn đề.
Mấy lần bọn họ chuyển nhà, những nơi đó đều từng xảy ra án mạng.
Kiều Kiều sợ tôi bị s.át hạ.i, muốn tôi dọn ra ngoài càng sớm càng tốt.
Tôi không đồng ý:
“Làm vậy sẽ rút dây động rừng, bọn họ đã ẩn núp nhiều năm như thế, chỉ sợ chúng ta khó mà tìm được bằng chứng.”
Bố mẹ chồng thận trọng hơn tôi tưởng. Hơn nữa, một cặp đôi ác quỷ lẩn trốn suốt 20 năm, làm sao dễ dàng để tôi tìm ra sơ hở chứ?
Kiều Kiều lo lắng đến rơi nước mắt: “Vậy phải làm sao?”
Chẳng lẽ phải trơ mắt đứng nhìn lũ ác quỷ đó ung dung đứng ngoài vòng pháp luật?
Năm tôi xảy ra tai nạn, nhờ có Kiều Kiều ngày đêm ở bên bầu bạn, cổ vũ, tạo động lực để tôi sống tiếp. Lần này, đến lượt tôi giúp cô ấy.
Tôi đưa ra một quyết định táo bạo.
“Chứng cứ, tớ sẽ tìm.”
28.
Ngày hôm đó ở quán cà phê, tôi nhận được cuộc gọi cuối cùng của Kiều Kiều.
Cô ấy không tới, tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Trang Trạch Ngôn đến đón tôi, còn cố ý xịt nước hoa.
Nhưng mũi tôi vẫn ngửi thấy, trên ống tay áo của anh ta còn sót lại mùi m.áu tươi.
Đi ra quán cà phê phải mất 28 bước, vừa đến bước cuối cùng, trong đầu tôi đã hình thành xong một kế hoạch.
Tôi mỉm cười, nói với chồng mình – kẻ vừa gi.ết người xong.
“Trạch Ngôn, em muốn mua vé số.”
29.
Sau khi kết quả sổ số được công bố, đêm đó, tôi lên mạng đặt làm giả riêng một tờ.
Chủ tiệm trêu ghẹo: “Chơi đùa à?”
Tôi đáp phải, muốn tạo cho người nhà một bất ngờ.
Chủ tiệm: “Yên tâm, tôi sẽ làm thật nhất có thể.”
Tôi mím chặt môi, âm thầm thề với bóng tối:
Kiều Kiều, nếu không có chứng cứ, vậy chính tớ sẽ làm bằng chứng.
30.
Trong vòng cổ của tôi có giấu một chiếc camera mini.
Ghi lại mọi thứ.
Đồ tể tội ác chồng chất cuối cùng cũng sa lưới.
Ngày tuyên án, toàn bộ người nhà của 18 người bị hạ.i đều có mặt.
Nhân viên bảo vệ hôm đó cũng xuất viện, đến tòa làm chứng.
Đây là một phiên tòa đặc biệt, cha mẹ, con cái và người thân của những nạn nhân đứng trước tòa, tay cầm di ảnh của người đã mất, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Cạnh chỗ ngồi của tôi có treo ảnh của bố mẹ và mẹ con Kiều Kiều.
Dù không nhìn được nhưng tôi hi vọng họ có thể trông thấy hết thảy mọi sự ngày hôm nay.
Tiếng búa của thẩm phán gõ xuống, kết án t.ử hì.nh.
Cả ba người, đều là án t.ử!
Trang Trạch Ngôn vẫn còn muốn biện bạch, đổ hết mọi tội lỗi lên người bố mẹ hắn.
Còn khóc lóc đáng thương, tỏ vẻ tuổi thơ của mình bất hạnh, bị bố mẹ ngược đãi, cho nên mới dẫn đến tính cách vặn vẹo.
Hắn hối hận:
“Tiểu Lê, anh thực sự rất yêu em, tha thứ cho anh được không?”
Tôi đứng làm chứng trước tòa:
“Anh uống rượu say tông vào xe chúng tôi. Lúc đó, bố mẹ tôi vẫn còn hơi thở, nếu anh sớm báo cảnh sát, gọi cứu thương đến, nhất định họ sẽ không ch.ết, mà tôi cũng không bị mù. Nhưng anh lại chọn cách im lặng, muốn gi.ết người di.ệt khẩu.”
“Từ đó đến nay, anh từng có chút áy náy nào đối với gia đình nạn nhân sao? Còn giả nhân giả nghĩa tiếp cận, lừa gạt tôi?”
“Xin đừng viện cớ cho bản chất xấu xa của bản thân nữa.”
31.
Hôm tuyên án cũng là ngày lập đông.
Là ngày mà cả gia đình đoàn tụ, quây quần bên nhau ăn sủi cảo.
Bước ra khỏi tòa án, cả người tôi nhẹ nhõm, tôi ngẩng đầu nhìn trời cao.
Hình như tuyết đang rơi, tôi nhắm mắt lại, thật tốt.
Sau này, tôi nhận được một khoản tiền.
Đều là do gia đình các nạn nhân quyên tặng, họ thật lòng chúc phúc cho tôi, hi vọng một ngày tôi sớm thấy lại ánh mặt trời.
Sợ tôi xấu hổ, thậm chí họ còn cố ý viết một câu bằng chữ nổi:
“Xin hãy thay họ, đến nhìn thế giới.”
Tôi cảm động, nhận lấy phần ý tốt này.
Cuộc phẫu thuật thành công, thị lực của tôi cũng dần hồi phục.
Lần nữa nhìn thấy dáng vẻ của thế giới, bước ra khỏi đêm tối lầy lội.
Có người từng hỏi tôi:
“Cô không tò mò Trang Trạch Ngôn trông thế nào sao?”
Tôi cười đáp, không hề.
Một cơn ác mộng, không cần nhớ lại.
“Kể từ hôm nay, đây sẽ là cuộc sống mới của tôi.”
END.