Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 13
Nghe tên Sơn quai nón nói có vẻ cũng hợp lý, Khánh Dương buông lưỡi dao trên cổ xuống rồi gật đầu:
– Thôi được. Vậy tôi sẽ làm vũ công cho ông. Nhưng tôi cần ông viết giấy ghi rõ ràng 5 năm nữa ông sẽ thả tôi đi.
– Cái đó là đương nhiên rồi.
Tên Sơn gật đầu rồi lại gần chiếc bàn cạnh đó, lấy giấy bút cắm cúi ghi chép. Viết xong, hắn đưa cho Khánh Dương và nói:
– Cháu xem đi!
Nhận tờ giấy, Khánh Dương cẩn trọng xem từng chi tiết. Sau khi thấy đầy đủ chữ ký, cậu gấp tờ giấy làm tư rồi đút vào trong túi áo.
– Thôi được. Chúng ta quyết định như những gì đã thỏa thuận. Nhưng tôi cần kiên quyết nói cho ông biết trong thời gian tôi làm nhân viên ông không được phép gạ gẫm hay ép buộc tôi tiếp khách.
– Được rồi. Chú hiểu.
– Thôi được rồi. Vậy ông ra ngoài đi.
– Còn chuyện này chú cần nhắc nhở cháu: Để đảm bảo sự tự do, thoải mái cho cháu trong quá trình làm việc tại đây chú sẽ không thuê nhân viên giám sát cháu. Vì vậy chú hi vọng cháu sẽ không bỏ trốn. Nếu cháu bỏ trốn mà bị chú bắt lại được cháu sẽ không còn được đặc ân như thế này nữa đâu. Khi ấy cháu biết là cháu sẽ phải làm gì rồi đấy.
– Dĩ nhiên là tôi biết. Và tôi không bao giờ bỏ trốn đâu, ông khỏi lo.
– Được. Vậy thì cháu nghỉ ngơi đi chú ra ngoài trước.
Tên Sơn bước ra ngoài rồi đóng cửa. Đưa tay xuống bụng, Khánh Dương nhăn nhó vì vết thương còn khá đau.
“Reng! Reng! Reng!” – Màn hình chiếc điện thoại trên giường bật sáng báo hiệu cuộc gọi đến. Cầm lên, lòng Khánh Dương tự dưng nhói lại. Là mẹ cậu gọi đến.
– Dạ con nghe thưa mẹ!
– Khánh Dương à – Giọng bà Thúy vui mừng – Sao rồi con? Con ở Hà Nội tốt chứ? Có quen không con?
– Dạ cũng tốt mẹ à! – Nói dối mẹ mà Khánh Dương nghẹn lòng.
– Sao hôm qua và hôm kia mẹ gọi cho con mà con không nghe máy vậy làm mẹ lo quá?
– Dạ, tại con đang mải học việc nên không chú ý ạ.
– Ừ, vậy thì mẹ yên tâm rồi. Ở trên đó nhớ giữ sức khỏe và làm cho thật tốt nhé!
– Dạ! Còn bố con thế nào rồi mẹ?
– Mới hôm kia bố con phẫu thuật lần cuối xong. Các bác sĩ nói là đã thành công mỹ mãn. Giờ bố con chỉ cần nghỉ ngơi khoảng nửa tháng là có thể đi lại được.
– Vậy hả mẹ? – Khánh Dương vui mừng – Vậy là tốt quá rồi!
– Ừ. Mẹ cũng thấy nhẹ lòng rất nhiều. May mà có chú Đăng chứ không thì nhà mình cũng không biết xoay sở làm sao. Chú Đăng có đó không con? Cho mẹ nói chuyện để mẹ cảm ơn chú ấy vài câu đi con.
– Dạ… – Khánh Dương ngập ngừng – Dạ chú Đăng đi làm rồi ạ! Giờ chỉ có một mình con trông cửa hàng thôi.
– Ừ. Vậy để khi khác mẹ cảm ơn chú ấy vậy. – Giọng bà Thúy tiếc nuối.
– Mà mẹ ơi!
– Sao hả con?
– Con trên này sống tốt lắm. Chú Đăng đối với con rất tốt vì vậy nên mẹ yên tâm không phải lo lắng gì cho con hết mẹ nhé! Trên này công việc cũng khá nhiều nên mẹ cũng không cần thường xuyên gọi điện cho con đâu. Khi nào rảnh con sẽ gọi về cho mẹ nhé!
– Ừ. Con nói vậy là mẹ yên tâm rồi. Thôi thế con làm việc đi, mẹ không làm phiền con nữa.
– Dạ con chào mẹ!
Tắt máy, nước mắt Khánh Dương trào ra:
“Mẹ ơi con xin lỗi vì đã nói dối mẹ! Nhưng con không còn cách nào khác. Ở quê mẹ hãy vui vẻ mà chăm lo cho bố con với hai em mẹ nhé! Con không thể để mẹ bận lòng thêm vì con được. Mẹ! con xin lỗi!”
*********************************************
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Vậy là đã tròn một tháng. Một tháng qua, như những gì đã hứa, tên Sơn quai nón không còn gây khó dễ gì cho Khánh Dương nữa. Còn Khánh Dương, cậu yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong bar Thiên Đường. Nhờ sự chăm lo thuốc thang của bác sĩ cùng với chế độ ăn uống đầy đủ, vết thương trên người Khánh Dương đã hoàn toàn lành lặn. Được chăm sóc nâng niu như một bảo vật, được khoác lên mình đủ thứ quần áo hàng hiệu đắt tiền, Khánh Dương càng ngày càng đẹp. Không phải vẻ đẹp đơn giản thuần khiết như hồi ở quê, cậu bây giờ sở hữu một sắc đẹp kiêu sa quý phái, một sắc đẹp mà khiến cho người người ai ai cũng phải đắm say và mê mẩn.
Và hôm nay chính là ngày làm việc đầu tiên của Khánh Dương.
– Khánh Dương, con đã chuẩn bị xong rồi chứ? – Trong một tháng nay trên Sơn quai nón chuyển sang xưng hô ta – con với Khánh Dương đầy vẻ ngọt ngào, thân thiện.
– Vâng, tôi đã chuẩn bị xong rồi.
– Con trai ta rất đẹp! Quả là vô cùng đẹp! – Tên Sơn nhìn mái tóc chuốt keo cùng bộ y phục đen óng lấp lánh ánh cườm trên người Khánh Dương gật đầu hài lòng. Gần tháng nay, để chăm chút cho Khánh Dương, hắn đã mượn hẳn một thợ làm tóc chuyên nghiệp trên Hà Nội này thiết kế và cắt tỉa cho Khánh Dương một bộ tóc tuyệt vời nhất. Mái tóc này, gương mặt này, cùng bộ y phục quý phái, đôi giày cao sang, mùi nước hoa đậm đà quyến rũ đã tô điểm cho Khánh Dương, nâng cậu lên đỉnh cao của sự tuyệt vời trong sắc đẹp.
– Tí nữa đúng 20 giờ, bar của mình sẽ vô cùng đông khách. Ai ai cũng háo hức đón chờ sự xuất hiện của con. Bởi vậy con nên nhớ con là nhân vật vô cùng quan trọng trong buổi tối ngày hôm nay.
– Vâng. Tôi hiểu.
– Tốt! Bài erobic và những vũ điệu các vũ công dạy cho con, con đã sẵn sàng rồi chứ?
– Vâng, đã sẵn sàng. Tôi sẽ không làm ông thất vọng.
– Khá lắm con trai ta! Buổi tiệc đêm nay mà thành công ngoài mong đợi ta sẽ cho con tất cả những gì con muốn.
Khánh Dương mỉm cười. Muốn ư? Cậu muốn thoát khỏi đây, muốn thoát khỏi sự tù hãm này để về đoàn tụ với gia đình. Niềm mong muốn ấy của cậu liệu sẽ có sao?
– Vâng, tôi biết.
– Khá lắm con trai! Vậy ta ra ngoài trước. Con cứ thoải mái đi. Không có gì phải lo lắng cả.
Chưa đầy 20 giờ mà bar Thiên Đường đã đông nghịt khách. Dĩ nhiên khách đến tất cả đều là đàn ông, hay nói đúng hơn toàn bộ đều là dân đồng tính. Gay trẻ có, gay già có, gay Việt có, gay u có, gay Mĩ có…đủ các thể loại gay. Điều đó cho thấy bar Thiên Đường này là một bar gay lớn nổi tiếng trên Hà Nội mà không một ai thuộc thế giới thứ ba là không biết.
– Khánh Dương, cậu đã chuẩn bị kĩ tinh thần chưa? – Minh Tú, cậu bạn bằng tuổi đứng bên Khánh Dương, hỏi khẽ.
Từ lan can nhìn xuống sân khấu phía dưới, Khánh Dương mỉm cười buồn bã:
– Hôm nay bar mình đông vui náo nhiệt nhỉ?
– Là do cậu đó, cậu không biết sao? – Minh Tú cũng nói với giọng buồn buồn – Vì vậy cậu phải biết đêm nay cậu rất quan trọng. Nếu cậu làm tốt, ông chủ sẽ hậu hĩnh cậu rất nhiều. Còn nếu như cậu làm điều gì không vừa ý ắt hẳn cậu sẽ phải chịu những hậu quả vô cùng tai hại.
– Mình hiểu mà. – Khánh Dương mỉm cười.
Thật sự mà nói thì lúc này trong lòng Khánh Dương rất thanh thản. Cậu không hề lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì chút nữa sẽ diễn ra. Cũng đúng thôi, trái tim cậu đã chết thì cậu đâu còn cảm nhận được thế nào là vui buồn hay sợ hãi gì nữa chứ?
Đúng 20 giờ, ánh đèn sân khấu bật sáng trưng. Tên Sơn quai nón bước ra. Đón lấy chiếc micro từ tay một tên phục vụ rồi cúi người chào khách, hắn nói với tất cả sự vui vẻ và đầy tự hào:
– Thật cảm ơn quý khách đã ghé thăm bar Thiên Đường của chúng tôi. Được sự quan tâm và yêu mến của quý khách thế này, bar chúng tôi thật sự rất lấy làm vinh dự. Và để cảm tạ tấm lòng yêu mến của quý khách dành cho bar chúng tôi, đêm nay bar chúng tôi xin giới thiệu với quý khách một nam vũ công cực kì mới, cực kì teen và cực kì tuấn tú. Xin giới thiệu nam vũ công Khánh Dương!
Hắn hô lên rồi dang cánh tay trái mời về phía cánh gà. Từ trong cánh gà, Khánh Dương bước ra. Ngay lập tức hàng trăm tràng pháo tay nổi lên rộn rã. Những tiếng hú, những tiếng hò reo làm cho cả bar Thiên Đường như rung chuyển.
Đón nhận chiếc micro trên tay tên Sơn quai nón, Khánh Dương cúi chào mọi người rồi mỉm cười và cất giọng trầm ấm:
– Kính thưa tất cả quý khách! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khánh Dương, là vũ công mới của bar Thiên Đường. Đêm nay, để tri ân sự mến mộ của quý khách với bar, tôi xin gửi tới quý khách một vũ điệu erobic vô cùng sôi động, hi vọng sẽ nhận được sự
yêu mến và ủng hộ của quý khách.
Ngay lập tức hàng trăm tràng pháo tay lại nổi lên rộn rã. Khánh Dương mỉm cười, nụ cười thiên thần dưới ánh đèn sân khấu thật rạng ngời, thật lung linh làm hàng trăm trái tim phía dưới phải đập liên hồi vì mê mẩn.
– Vâng, xin cảm ơn mọi người rất nhiều! Sau màn erobic, nếu quý khách nào thật lòng yêu mến Khánh Dương, muốn cùng Khánh Dương khiêu vũ thì xin mời đến bàn đăng kí. Khánh Dương rất vui khi được khiêu vũ cùng quý khách. Xin cảm ơn!
Lại là nụ cười và cái cúi chào hút hồn của Khánh Dương. Những tràng pháo tay lại nổ ra liên tiếp. Bên trong cánh gà, tên Sơn quai nón đứng nhìn, gật đầu vừa ý.
Ánh đèn vụt tắt. Thay vào đó là hàng trăm, hàng triệu màu sáng lung linh đua nhau chớp nhoáng nhằng nhịt trên sân khấu. Bài remix “Nàng Kiều lỡ bước” phát hết công suất từ hơn chục chiếc loa trải khắp bar Thiên Đường như làm cả bar vỡ tan trong âm thanh và ánh sáng. Những tiếng vỗ tay, những tiếng thét gào của khán giả, những điệu nhảy uyển chuyển, những màn nhào lộn mạnh mẽ, tinh tế, điêu luyện của Khánh Dương trên sân khấu cho thấy sự thành công của một bài erobic ngoài mong đợi.
Sau màn erobic, Khánh Dương lui vào cánh gà nghỉ ngơi. Đây là thời gian dành cho những vị khách đến bàn đăng kí nộp tiền với chủ quầy để có thể được khiêu vũ riêng với Khánh Dương. Nhìn hàng người chen nhau trước bàn đăng kí, Khánh Dương mỉm cười chua chát. Đêm nay quả là cậu đã kiếm về cho bar Thiên Đường một khoản lợi nhuận không hề nhỏ.
Ngay sau đó Khánh Dương phải liên tục khiêu vũ với gần trăm khách hàng đăng kí. Dĩ nhiên đây chỉ là một con số nhỏ so với lượng khách có mặt tại bar vì thời gian không cho phép Khánh Dương đáp ứng được hết các yêu cầu. Và cũng một lẽ dĩ nhiên nữa là chỉ có khách hàng đặt tiền thật nhiều, thật cao mới có cơ may được khiêu vũ cùng một vị thiên thần hút hồn thiên hạ.
Khi buổi khiêu vũ kết thúc cũng là lúc chiếc đồng hồ treo tường trong phòng Khánh Dương chỉ sang số 2. Vậy là đã 2 giờ đêm rồi.
Ngã lưng đánh cái rầm xuống chiếc đệm giường êm ái, Khánh Dương vươn vai ngáp một hơi dài uể oải. Một tối làm việc quả đúng là thật dài và mệt mỏi.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ rồi Minh Tú bước vào trên tay bưng một tô canh gà lớn. Minh Tú là bạn đồng tuổi với Khánh Dương, tiếp khách trong bar Thiên Đường này cũng được hơn một năm rồi. Cậu ta là người miền Trung. Một trận lụt đã tàn nhẫn cuốn phăng căn nhà của cậu ta lấy đi tính mạng cha mẹ cậu ta cùng hai đứa em trai nhỏ dại. Không gia đình, cậu ta lang thang trên Hà Nội kiếm sống rồi rơi vào bar Thiên Đường này từ lúc nào không hay. Trong một tháng điều trị vết thương tại đây, cũng may cho Khánh Dương là có Minh Tú thường xuyên tới lui bầu bạn và tâm sự, chứ nếu không chắc Khánh Dương sẽ phát phiền lên vì cuộc sống tù túng, ngột ngạt này mất.
Đặt tô canh gà lên bàn, Minh Tú nói:
– Ông chủ bảo tớ mang canh gà đến cho cậu bồi bổ sức khỏe, cậu dậy ăn ngay đi cho nóng.
– Ờ, cảm ơn cậu! Cậu cứ để đó lát nữa tớ tắm rửa xong thì sẽ ăn.
Minh Tú lại gần giường Khánh Dương và ngồi xuống.
– Đêm nay cậu làm tốt lắm đó Khánh Dương! Khoản tiền mà ông chủ thu về đêm nay phải nói là cực kỳ khủng khiếp. Ông chủ rất vui và hài lòng về cậu.
– Ờ. Cái đó thì tớ biết chứ.
– Nhưng Khánh Dương à, có một điều này tớ cần nhắc nhở cậu.
– Chuyện gì vậy? – Khánh Dương ngồi dậy nhìn Minh Tú với sắc mặt lo âu.
– Tớ đã làm cho ông chủ hơn một năm nay nên tới biết, ông chủ là người đầy quyền lực và tham vọng. Một khi ông ấy chưa đạt được cái mà ông ấy muốn thì ông ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Bởi vậy cậu nên cẩn thận và đề phòng ông chủ thật tốt.
– Ý cậu nói là ông ta vẫn nung nấu ý định bắt tôi làm trai bao đó hả?
– Ừ. Cậu nên biết ông chủ mua cậu về đây là nhằm mục đích gì.
– Cảm ơn cậu đã nhắc nhở – Khánh Dương mỉm cười đặt tay lên vai Minh Tú – Tớ vẫn luôn đề phòng lão mà. Chỉ cần tớ không bỏ trốn thì lão không có lý do gì để ép buộc tớ tiếp khách cả.
– Tớ chỉ nhắc cậu thế thôi chứ còn mọi chuyện như thế nào là do cậu quyết định hết. Thôi cũng khuya rồi đó tớ về phòng trước đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!