Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 14


Đêm hôm sau và tất cả những đêm tiếp theo nữa Khánh Dương vẫn tiếp tục công việc ấy, làm nam vũ công chính trong bar Thiên Đường, giúp bar Thiên Đường thu về những khoản tiền không hề nhỏ. Một đêm cậu khiêu vũ với không biết bao nhiêu là khách. Nhiều lúc mùi bia rượu nồng nặc từ hơi thở của khách thở ra làm cậu nôn nao tưởng chừng như quỵ ngã ngay lập tức.

Nhưng dù có mệt đến đâu thì cậu cũng luôn luôn cố gắng. Đối với cậu thật khủng khiếp nếu tên Sơn quai nón phật ý và ép cậu đổi nghề.

Và một điều hoàn toàn hiển nhiên luôn luôn xảy ra: trong quá trình khiêu vũ, do không kiềm chế được trước vẻ đẹp quá lộng lẫy, quá tuyệt vời của Khánh Dương nhiều khách hàng đã có những cử chỉ vượt ngoài khả năng kiểm soát như cưỡng hôn Khánh Dương hoặc ôm ấp, sờ mó những vùng nhạy cảm trên người cậu. Những lúc như thế Khánh Dương lại giật mình xô vị khách đó ra khỏi người rồi nghiêm nghị cảnh cáo:

– Xin quý khách làm chủ cảm xúc! Tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân.

Cũng có những vị khách lịch sự thì mỉm cười xin lỗi Khánh Dương, nhưng cũng có những vị khách không được ôn tồn như vậy:

– Này nhóc con! Mày nghĩ tao vứt ra mấy triệu ném vào cái bar Thiên Đường này là để làm cái gì hả? Chỉ để khiêu vũ với mày thôi sao? Hãy ngoan ngoãn trong vòng tay tao và đừng có giãy nảy lên khi tao động chạm như thế.

– Xin quý khách thông cảm! – Khánh Dương vẫn nhẹ nhàng – Đây là quy định của bar, do ông chủ đề ra. Bản thân tôi, quý khách và tất cả mọi người tới đây đều phải tuân theo quy định đó.

– Quy định cái con khỉ! Ông mày vứt bao nhiêu tiền vào đây thì ông mày phải xứng đáng nhận được cái giá trả cho số tiền đó!

– Này anh – Vào mỗi lúc như vậy tên Sơn quai nón lại xuất hiện và mỉm cười – Không ai bắt anh bạn ném thật nhiều tiền vào đây cả. Nếu anh bạn thấy tiếc tiền thì anh bạn có thể chi ít rồi ngồi uống cà phê, uống bia, uống rượu nhìn người khác khiêu vũ với Khánh Dương. Còn Khánh Dương của chúng tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Đây là điều mà tất cả khách hàng ở đây đều biết và tôn trọng. Nếu anh bạn không hài lòng, muốn tìm người để thỏa mãn dục vọng của bản thân thì bar của chúng tôi cũng có rất nhiều các nam thần, nam sinh trẻ đẹp cho anh bạn lựa chọn. Hoặc anh bạn có thể tìm đến những nơi khác vừa ý anh bạn hơn, mong anh bạn thông cảm.

– Tao thề là tao sẽ không bao giờ quay lại bar này nữa trừ khi thằng nhóc này tiếp khách!

Nói rồi anh chàng hậm hực bước đi. Tên Sơn quai nón mỉm cười vỗ vai Khánh Dương:

– Không sao đâu con, cứ tiếp tục công việc đi!

Nhìn vị khách khó tính, Khánh Dương thấy lo sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả khách hàng trong bar đều bỏ về và nói một câu như vậy? Chắc chắn tên Sơn quai nón sẽ ép cậu tới bước đường cùng.

*******************************************

Chiếc điện thoại trên giường Khánh Dương rung lên và bật sáng báo hiệu cuộc gọi đến. Là Ha Đan. Cầm chiếc điện thoại lên mà Khánh Dương không hề có một cảm xúc mừng vui hay hạnh phúc. Cậu đã rơi vào bước đường này, bây giờ đối với cậu việc đối mặt với người mình yêu là vô cùng nặng nề và đau khổ.

Đưa tay định gạt nút từ chối nhưng lý trí không chiến thắng nổi nỗi nhớ Ha Đan trong lòng, cậu miễn cưỡng nghe máy. Cậu muốn được nghe giọng nói của Ha Đan.

– A lô! Khánh Dương hả? – Trong điện thoại giọng Ha Đan đầy vui mừng – Đang làm gì vậy em?

– Dạ em… – Nhìn lên chiếc đồng hồ đang chỉ con số 16 giờ, Khánh Dương ấp úng – Em… em đang học bài.

– Vậy hả? Thế nào? Một tuần nay khỏe không em?

– Dạ em… em vẫn khỏe.

Hình như nhận ra giọng nói không được vui của Khánh Dương qua điện thoại, Ha Đan lo lắng:

– Khánh Dương, có chuyện gì vậy em? Em đang buồn hả?

– Dạ không ạ! – Ngay lập tức Khánh Dương cố tỏ ra vui vẻ. Cậu không muốn Ha Đan biết được chuyện thật của mình. Cậu không muốn Ha Đan vì cậu mà buồn đau, lo lắng – Chẳng qua là em xúc động quá khi nghe được giọng nói của anh.

– Trời ơi thằng nhóc khờ này! – Ha Đan cười vui qua điện thoại – Anh cũng nhớ em lắm nè, hoàng tử của anh!

– Vâng, anh bên ấy sao rồi? Vẫn khỏe và học tập tốt chứ?

– Ừ. Anh vẫn khỏe và học tốt, mỗi cái nhớ hoàng tử của anh quá đi thôi!

– Anh chỉ trêu em! – Khánh Dương mỉm cười.

– Sao mấy ngày nay anh gọi cho em mà không gọi được vậy? Facebook cũng không thấy em online luôn.

– Dạ tại em phải học ạ. – Nói dối Ha Đan mà nước mắt Khánh Dương ứa ra – Em không muốn những việc khác làm ảnh hưởng tới việc học của mình.

– Ôi trời! Em yêu của anh siêng học ghê! Nhưng em cũng không nên vì học quá mà cắt đứt mọi khoảng thời gian riêng tư như vậy chứ? Ít ra em cũng thi thoảng lên facebook để anh được nhìn thấy em, được yên tâm rằng em vẫn khỏe.

– Dạ vâng ạ! Ha Đan, em xin lỗi anh nhé!

– Thằng bé ngốc này! – Ha Đan bật cười.

– Thôi anh nha, em cúp máy đây. – Muốn được nói chuyện với Ha Đan thật lâu, lâu hơn nữa cho thỏa mãn nỗi nhớ trong lòng nhưng sợ Ha Đan vô tình phát hiện ra cảm giác buồn đau của mình nên Khánh Dương nhanh chóng đề nghị kết thúc cuộc gọi.

– Sao vậy em? Mình mới nói chuyện được vài câu mà?

– Dạ tại bạn em nó đến chơi. Khi khác mình nói chuyện tiếp anh nhé!

– Ờ. Vậy bai bai hoàng tử của anh!

– Vâng bai bai anh!

Tắt máy, những dòng nước mắt cay đắng của Khánh Dương đua nhau chảy xuống má, xuống cằm. Còn gì đau đớn hơn khi phải nói dối chính người mình yêu những lời như vậy?

**********************************************

Từng ngày cứ buồn tẻ, buồn tẻ trôi qua trong cuộc đời Khánh Dương. Được ăn ngon, được khoác lên mình không biết bao nhiêu bộ quần áo đắt tiền và sang trọng, được chăm chút từng li từng tí rồi đêm đêm phải gồng mình cuồng nhiệt trong những vũ điệu, những màu sáng xanh đỏ chớp nhoáng; ngột ngạt trong mùi bia, mùi rượu, mùi cà phê, mùi thuốc lá của khách; inh tai trong tiếng la, tiếng hò, tiếng nhạc. Quá mệt mỏi! Khánh Dương không biết bản thân mình của thể trụ vững được trong bao lâu nữa.

************************************************

Từ trên tầng 5 nhìn xuống quốc lộ dày đặc dòng người dòng xe qua lại, Khánh Dương cảm thấy như mình đang là một tù nhân bị giam cầm giữa một nhà tù rộng lớn. Ước gì cậu có thể được hòa mình vào dòng người, dòng xe kia, muốn đi đâu thì đi, muốn đến đâu thì đến.

Khánh Dương dừng mắt trước cổng ra vào chính của bar Thiên Đường. Ở đó, một thằng bé đang nằm co ro, thỉnh thoảng toàn thân run lên lẩy bẩy.

Vội vã chạy xuống nơi nó đang nằm, Khánh Dương đỡ nó ngồi dậy. Thằng bé ước chừng kém Khánh Dương một hoặc hai tuổi, dáng người hơi nhỏ nhưng sở hữu một gương mặt thanh thoát và cặp mắt sáng, phải nói là cũng khá khôi ngô.

– Có chuyện gì vậy em? Sao em lại nằm ở đây? – Khánh Dương hỏi thằng bé trong ánh mắt lo âu.

– Em… – Nó nói trong cái run – Em… em đói lắm!

– Em nói sao? Thôi được rồi đi vào đây với anh, anh lấy đồ ăn cho.

Nói rồi Khánh Dương dìu nó vào trong bar Thiên Đường.

Mở tủ lấy ra chiếc bánh mì lớn, túi xúc xích với một hộp sữa, Khánh Dương ra hiệu cho nó ăn. Tội nghiệp thằng bé, có lẽ bị bỏ đói lâu ngày nên vừa vớ được cái bánh mì là nó đưa vào mồm cắn nhai ngấu nghiến.

– Ăn từ từ kẻo nghẹn em! – Khánh Dương nhắc nhở nó trong ánh mắt thương cảm – Em uống sữa nữa đi cho dễ ăn.

– Dạ! Dạ! – Nó vừa lia lịa gật đầu vừa hút hộp sữa ừng ực rồi lại ngấu nghiến nhai và nuốt.

– Thế nào? Em ăn no chưa? – Đợi nó ăn xong Khánh Dương hỏi – Nếu em vẫn đói thì anh lấy cho em chiếc nữa.

– Dạ em cảm ơn anh! Em no rồi. – Nó nói rồi xoa bụng nhìn Khánh Dương cười.

– Em ở đâu? Gia đình đâu mà em lại ra nông nỗi này?

– Dạ em ở Quảng Ninh anh ơi. Bố mẹ em mất hết rồi nên em ra Hà Nội tìm việc làm, nhưng chả ai nhận em vì em còn bé quá. Số tiền em mang theo cũng tiêu hết sạch rồi nên chẳng còn một nghìn nào mà mua bánh cả.

– Tội nghiệp! – Khánh Dương buồn bã – Đây, anh có năm trăm nghìn, em cầm lấy mà mua đồ ăn!

Khánh Dương nói rồi lấy trong túi quần ra tờ năm trăm nghìn đưa cho nó. Nó vui vẻ nhận lấy rồi không quên cảm ơn:

– Dạ em cảm ơn anh!

– Thôi được rồi, nếu em đã ăn no rồi thì em mau đi khỏi đây đi, anh không thể giúp gì được cho em nữa đâu.

– Tại sao vậy anh? – Nó nhìn Khánh Dương ngơ ngác – Hay là anh có thể xin việc cho em làm ở đây được không ạ?

– Không được! – Khánh Dương nghiêm nghị – Nơi này em không thể ở được đâu. Nhanh lên mau! Đi khỏi nơi này cho anh!

Nói rồi Khánh Dương đứng dậy cầm lấy tay thằng bé chực lôi ra ngoài.

Nhưng bất chợt người nó quỵ lại. Nó ôm lấy bụng rồi nhăn nhó:

– Anh… sao… sao em… em đau bụng quá! Em…

Khánh Dương nhìn nó, nghi ngờ:

– Em đừng có mà giả vờ để ở lại đây. Nơi này thật sự không tốt đâu. Em không thể xin làm ở đây được. Nghe anh, mau ra ngoài!

– Không phải. – Nó nói trong tiếng rên – Em… em đau bụng thật mà. Em… em đau lắm!

Tức thì nó ngã lăn ra nền nhà và ôm bụng quằn quại trong cơn đau. Lay lay người nó, Khánh Dương lo lắng:

– Em… em đau nhiều lắm không?

– Em… em… em đau! Em… em… em đau lắm! Đau lắm anh ơi! Anh… anh cứu em với! Cứu… cứu em với!

Nói được đến đó thì nó bất tỉnh luôn. Khánh Dương hoảng hốt:

– Em… em sao thế? Tỉnh lại đi mà! Tỉnh lại đi mà!

Biết rằng không thể chậm trễ hơn được trong lúc này, Khánh Dương chạy lại phía gian hàng nơi có mấy thanh niên đang lau chùi đồ đạc và quét dọn:

– Các anh ơi mau giúp tôi với! Thằng bé mà tôi vừa dẫn vào đây chẳng hiểu sao lên cơn đau bụng rồi ngất luôn rồi.

Nghe Khánh Dương nói, mấy người tạp vụ hốt hoảng chạy lại xem. Đỡ thằng bé ngồi dậy, Khánh Dương gấp gáp:

– Các anh mau đưa nó đến bệnh viện giúp tôi với! Nhanh lên!

– Việc này… – Đám tạp vụ đưa mắt nhìn nhau.

– Nhanh lên không thì không kịp đâu. Các anh không thấy nó đau đến ngất đi rồi à?

– Nhưng chúng tôi không thể bỏ việc ở đây được. Ông chủ sẽ trách phạt chúng tôi.

– Trời ơi! Cứu người là quan trọng, sao các anh còn nghĩ được nhiều như vậy chứ? Các anh mau đưa nó đến bệnh viện giúp tôi đi!

– Nhưng mà…

– Các anh phiền phức quá đi mất! Thôi được rồi, để tôi đích thân đưa nó đi bệnh viện.

Nói rồi Khánh Dương bế bổng thằng bé lên, chạy ra cổng rồi vẫy tay bắt taxi:

– Anh ơi làm ơn đưa tôi đến bệnh viện gần đây nhất. Nhanh lên anh!

– Được rồi! Được rồi! – Người tài xế gật đầu rồi nổ máy.

Trên xe, thằng bé vẫn bất tỉnh. Ôm chặt nó vào lòng, Khánh Dương ngập tràn trong lo lắng. Hi vọng taxi đến bệnh viện kịp thời và thằng bé sẽ không sao.

Nhìn đồng hồ trên tay thấy xe đã chạy được 15 phút nhưng vẫn chưa đến điểm dừng, Khánh Dương hỏi:

– Anh ơi, anh chạy đến bệnh viện nào vậy anh? Sao vẫn chưa tới vậy?

– Thế em muốn tới bệnh viện nào?

– Em không biết vì em không thông thuộc nơi này. Nhưng anh cứ giúp em đưa cậu ấy tới bệnh viện gần đây nhất. Nhanh nhanh đi anh!

– Ờ tôi biết rồi! – Người tài xế gật đầu rồi Khánh Dương thấy xe chạy nhanh hơn.

Bỗng từ phía sau một chiếc taxi khác chạy vượt lên rồi chặn đầu xe của Khánh Dương lại. Bị đột ngột chặn đầu giữa chừng, người tài xế bắt buộc phải xuống xe.

Chiếc xe phía trước cũng mở cửa rồi từ trong xe hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen bước ra. Họ nói gì đó với người tài xế. Một lúc người tài xế lại gần cửa xe rồi nói với Khánh Dương:

– Mời cậu ra ngoài, có người muốn gặp cậu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN