Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 16


“Biết bao bướm lả ong lơi,
Cuộc say đầy tháng, trận cười thâu đêm. Dập dìu lá gió cành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh.”

**************************************************

– Uống đi em! – Một tên làng chơi ngoài 20 tuổi ngồi sát lại rồi kề vào miệng Khánh Dương một ly rượu ngoại to đùng.

– Không. Tôi không biết uống! – Khánh Dương nhắm mặt quay đi chỗ khác.

– Uống đi mà. Uống rồi cảm xúc mới rạo rực, cuộc vui mới thêm phần sung mãn.

– Không! Không! Khánh Dương vẫn kiên quyết ngoảnh mặt và cự tuyệt.

– Không sao đâu. Không biết uống uống vào thì sẽ biết uống thôi. Uống cho anh vui đi mà!

Tức thì mặc cho Khánh Dương lé mặt cự tuyệt, gã thanh niên thô bạo bóp chặt hàm cậu bắt cậu há miệng ra rồi cứ thế đổ rượu vào. Vừa đổ hắn vừa cười vang thích thú còn Khánh Dương thì ho lên sặc sụa.

– Phải thế chứ. Anh luôn muốn có tí men nồng trong cơn ân ái.

“Choeng!” – Ly rượu bị hắn đáp xuống đất vỡ tan tành. Như một con hổ đói, hắn nhào tới Khánh Dương, bế bổng cậu lên và ném lên giường. Từng mảnh vải trên người Khánh Dương bị hắn xé bung không thương tiếc.

*********************************************

“Bét!” – Cái tát cháy mặt làm mặt Khánh Dương vạy sang một bên. Lão già ngoài sáu mươi nhìn cậu, điên tiết:

– Đừng có nằm đơ ra như một con búp bê tình dục như thế! Ít ra mày cũng phải biết cách đắp lại tao như thế nào chứ!

Nước mắt Khánh Dương trào ra:

– Tôi… quả thật là tôi không thể…

– Mày nên biết tao bỏ tiền vào đây là để tìm lạc thú, là để tìm sự cuồng nhiệt từ chính bản thân mày đáp lại. Vì vậy hãy vui vẻ mà hợp tác với tao đi!

– Tôi… tôi không biết!

– Hay mày muốn tao ép mày những nhiều thuốc kích dục hả? Nói!

– Không! Không! Tôi không làm được! Làm ơn!

Mặc kệ Khánh Dương van xin trong nước mắt, lão già đê tiện bực bội lại gần chiếc bàn nhỏ với lấy cốc nước rồi bỏ vào đó hai viên thuốc kích dục, loại thuốc cực sung mà lão vẫn dùng cho chính bản thân lão.
Leo lên giường, lão thô bạo túm đầu Khánh Dương ép miệng cậu há ra rồi đổ thuốc vào. Đầu Khánh Dương mụ mị đi. Ước gì trong lúc này cậu có thể cắn lưỡi mà chết ngay lập tức.

*********************************************

“Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh,
Giật mình mình lại thương mình xót xa.
Khi sao trong sáng ngọc ngà,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.
Mặt sao dày gió dạn sương,
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân?
Mặc người mưa Sở mây Tần,
Riêng mình nào biết có xuân là gì.
Nhạt nhòa nước mắt đẫm mi,
Nghẹn trong tiếng nấc, sầu bi tiếng cười.”

************************************************

– Anh Ha Đan ơi, nhóc nè anh! – Ngồi bên cửa sổ, Khánh Dương đưa mắt nhìn vào dòng người, dòng xe đang nối tiếp nhau qua lại dưới ánh đèn sáng trưng của thành phố – Anh Ha Đan ơi, em nhớ anh quá anh ơi! Ở New York anh đang làm gì vậy? Anh có nhớ em không? Anh có mong em không hả anh?

Em khổ lắm anh ơi! Anh có biết không, đã một tháng nay em của anh đêm nào cũng phải dâng thân xác mình làm thú vui cho người ta tiêu khiển. Em đau đớn lắm! Em nhục nhã lắm anh ơi! Em không muốn sống nữa đâu. Qủa là em không muốn sống một chút nào hết!

Hằng đêm, sau mỗi lần tiếp khách, hình ảnh anh, gương mặt anh lại hiện về trong tâm trí em, trong giấc mơ của em anh ạ! Nhưng em thấy gương mặt anh, ánh mắt anh đã không còn nhìn em với vẻ đầy yêu thương như trước kia nữa. Ánh mắt ấy bây giờ đầy mỉa mai, đầy khinh miệt, như ánh mắt của biết bao người dành cho một thằng trai bao đầy tởm lợm! Vâng! Em bây giờ đã là trai bao thật rồi anh ơi! Em bây giờ đã là một thằng điếm, một thằng đĩ đầy khốn nạn.

Ha Đan ơi, hơn hai tháng trước, nếu ông trời cho em một điều ước thì chắc chắn em sẽ ước anh lập tức quay về để đón em, để sống với em ngày ngày tháng tháng. Nhưng còn bây giờ nếu ông trời cho em một điều ước thì em sẽ ước anh đừng bao giờ quay về đây tìm em nữa. Em sẽ ước anh quen được người khác bên kia và ước anh sẽ quên em đi, quên mãi mãi! Em đã quá bẩn thỉu, quá nhơ nhuốc rồi! Anh là bông hoa nhài, còn em là bãi phân trâu. Có ai đem hoa nhài cắm lên bãi phân trâu bao giờ đâu anh nhỉ?

Ha Đan ơi, em đang khóc này. Em buồn lắm! Em đau lắm! Em khổ lắm! Em biết mình đã quá bẩn thỉu không thể xứng với tình yêu của anh nữa. Em muốn, thật lòng em muốn anh quên em đi để tìm tình yêu mới. Nhưng mà… nhưng mà không hiểu sao con tim em nó cứ nhớ đến anh, cứ mơ về anh, và nó đau thật đau khi em hình dung ra anh bỏ em để đi cùng người khác. Tim em làm sao thế này? Là em ích kỉ hay là do em quá yêu anh? Em không biết! Em không biết nữa anh ơi!

Ha Đan ơi, nếu một mai anh trở về tìm em và biết được hoàn cảnh của em như thế này thì anh có hận em, có ghét em không Ha Đan nhỉ? Anh có một lần rơi nước mắt xót thương cho cuộc đời em hay không? Ha Đan ơi, nếu anh biết em thế này thì em mong anh hãy hận em thật nhiều, hãy ghét em thật nhiều và đừng bao giờ tha thứ hay xót thương cho em hết. Em thà nhìn anh ghét em rồi nhìn anh hạnh phúc bên người anh yêu còn hơn là phải nhìn anh đau khổ vì em. Em không muốn anh buồn vì em đâu. Thật đấy! Em không bao giờ muốn!

– Vì vậy ông Trời ơi, con chắp tay xin ông! Xin ông hãy để cho Ha Đan tìm được một tình yêu mới. Xin ông đừng bao giờ để cho Ha Đan tìm được con. Con tuy buồn, tuy đau nhưng con cam tâm và mãn nguyện.

************************************************

Thời gian cứ thế trôi, Khánh Dương đêm ngày vẫn phải mang nụ cười giả tạo và hiến dâng thân xác mình để mua vui cho bao kẻ ăn chơi khác. Nhục nhã lắm! Đau đớn lắm! Nhưng cậu có thể làm gì được đây?

“Song sa vò võ phương trời,
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng.
Lần lần thỏ bạc ác vàng,
Xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn.
Đã đày trong kiếp đoạn trường,
Sao cho xỉ nhục trăm đường mới thôi.”

*************************************************

– Khánh Dương, có chuyện gì mà ngồi trầm tư vậy? – Minh Tú bước lại gần giường Khánh Dương và ngồi xuống.

– Cậu viết thư về nhà hả? – Cậu ta nhìn tờ giấy mà Khánh Dương đang cầm trên tay – Có thể cho mình xem được không?

– Được thôi. – Khánh Dương mỉm cười rồi đưa tờ giấy cho Minh Tú.

“ Bố mẹ thân yêu!
Dạo này bố mẹ có khỏe không ạ? Tháng này con cóp được 10 triệu nên con gửi về cho bố mẹ chi tiêu. Vì sức khỏe nên bố mẹ đừng chi tiêu kiêng dè quá nhé, sang tháng con lại gửi tiền về cho. Con trên này vẫn khỏe, làm ăn vẫn tốt nên bố mẹ không phải lo lắng gì cho con cả đâu. À quên, bố mẹ nhớ dặn hai em Khánh Hoài, Khánh Ly là học hành cho thật tốt bố mẹ nhé!
Con trai của bố mẹ
Trần Khánh Dương.”

– Chỉ vậy thôi sao? – Đọc lá thư mà Minh Tú thấy sao buồn quá. – Sao cậu viết ngắn vậy?

– Tớ còn có thể viết gì hơn nữa trong hoàn cảnh này đây? Viết như thế để bố mẹ tớ đỡ lo lắng cho tớ là được rồi.

Minh Tú trầm ngâm không nói gì. Khánh Dương mỉm cười nhìn mơ hồ vào khoảng không trước mặt:

– Cậu có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không? Ngày 20 tháng 12 năm 2020. Vậy là đã bốn năm rồi đó. Nhanh thật. Mới có hôm nào, 20 tháng 12 năm 2016 tớ theo Vũ Hải Đăng lên Hà Nội thế mà nay đã bốn năm rồi. Tớ đã 20 tuổi rồi cơ đấy. Bốn năm! Bốn năm sống trong bar Thiên Đường này, bốn năm sống trong ô nhục. Bốn năm phải mang thân xác cho người người dày xéo.

Nước mắt Khánh Dương trào ra.

– Khánh Dương, cậu đừng nói nữa!

– Không! Hãy để cho tớ nói. Bốn năm rồi! Bốn năm rồi tớ không một cuộc gọi, không một dòng tin nhắn về gia đình. Bốn năm không một dòng tin tức, không một cuộc nói chuyện với người yêu. Bốn năm rồi! Chắc là anh ấy đã có thể quên tớ để tìm người khác rồi Tú nhỉ?

– Tớ thì cũng có khác gì cậu đâu, Khánh Dương? – Nước mắt Minh Tú cũng rơm rớm.

– Không biết đến khi nào chúng ta mới thoát được khỏi cái địa ngục này hay là bị chôn vùi cả đời trong này nhỉ?

– Tớ không biết! – Minh Tú buồn rầu.

– Thôi mặc kệ đi – Khánh Dương sụt sịt rồi cố mỉm cười. Lấy ra từ trong áo chiếc phong bì rồi đưa cho Minh Tú, cậu nhờ – Đây là tiền tớ tiết kiệm được, phiền cậu lát nữa ra bưu điện gửi về quê hộ tớ với.

– Được rồi. Cậu cứ yên tâm.

**************************************************

Rót đầy hai ly rượu ngoại, Khánh Dương mang tới đặt xuống trước mặt người đàn ông ngoài 40 tuổi rồi ngồi xuống bên cạnh.

– Uống đi anh! Rượu này nồng độ rất cao, chỉ cần nhấp một chút thôi là nó sẽ cho anh những cảm xúc rạo rực để đi vào cuộc vui một cách tuyệt vời nhất.

Cậu nói rồi đưa ly rượu lên môi uống cạn.

– Em uống được rượu hả? Xem ra tửu lượng cũng không hề tồi nhỉ? – Người đàn ông nhìn Khánh Dương, mỉm cười.

– Thật ra lúc đầu em cũng không uống được. – Khánh Dương vân vê chiếc ly không trước mặt mỉm cười bộc bạch – Có những lần em còn bị đám khách bóp miệng để đổ rượu vào cơ. Em sặc lên sặc xuống tưởng chết. Thế rồi uống mãi cũng quen. Bây giờ không loại rượu nào là có thể làm khó em được.

– Uống nhiều rượu không tốt đâu em.

– Em cũng có muốn uống đâu, nhưng vẫn phải uống anh ạ. Uống không phải vì do khách ép buộc. Uống để em ngây ngất trong men rượu, để em quên đi được nỗi đau của bản thân mình, để em có thể cuồng quay trong cuộc vui của khách mà không còn nhận ra bản thân mình nó đang vô cùng khốn nạn, vô cùng nhơ nhuốc. Chỉ có rượu mới có thể làm em quên đi mọi thứ anh hiểu không?

– Anh hiểu. Để rồi “Khi tỉnh rượu lúc tàn canh, giật mình mình lại thương mình xót xa” có đúng vậy không?

– Sao anh biết? Thật ra mà nói, đối với khách làng chơi nào có ai để ý đến tâm trạng của người mua vui đâu. Họ chỉ coi người mua vui làm món hàng để họ vùi dập, để họ thỏa mãn niềm vui trong họ. Thỏa mãn rồi họ ra về, ai cần quan tâm gì về nỗi xót xa của người mua vui khi tàn cuộc nữa?

– Cũng phải. – Người đàn ông gật đầu buồn buồn.

– Thôi. Rượu cũng ngấm rồi, mình bắt đầu cuộc vui được chưa anh?

– Không. Hôm nay anh muốn cùng em nói chuyện được chứ?

– Cũng tùy anh thôi – Khánh Dương mỉm cười.

– Anh tên Trọng Cường 45 tuổi. Em cứ gọi anh là anh Cường cho thân mật.

– Vâng. Em cũng thấy lạ một điều rằng anh là người duy nhất bỏ tiền vào đây mà muốn cùng em ngồi nói chuyện chứ không phải là làm chuyện ấy.

– Thật ra có một chuyện mà nói ra chắc em cũng không tin, trước khi vào đây anh đã tìm hiểu khá sâu về em rồi.

– Vậy sao? – Khánh Dương mỉm cười – Anh tìm hiểu được những gì ở em?

– Anh biết rất nhiều. Em là người Hải Phòng. Bốn năm trước vì bố bị tai nạn không có tiền chạy chữa nên gia đình em đã vay của Vũ Hải Đăng 200 triệu. Thế rồi em theo gã lên Hà Nội với mục đích làm việc trả nợ. Chẳng ngờ bị gã bán cho Sơn quai nón với giá 500 triệu. Bị Sơn quai nón ép buộc tiếp khách, em không chịu nên đã dùng dao tự vẫn. Em không chết, Sơn quai nón cũng sợ em làm liều nên đã bảo em làm vũ công cho bar Thiên Đường. Làm vũ công được hơn tháng, do quá lương thiện nên em đã sa bẫy mà Sơn quai nón gài ra. Hắn vu cho em tội bỏ trốn từ đó ép buộc em phải tiếp khách. Thấm thoắt mà đã bốn năm trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN