Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 17


– Còn gì nữa không anh? – Khánh Dương mỉm cười hứng thú.

– Trước kia, khi ở nhà, em từng đóng chung phim “Tiếng sét ái tình” với một chàng trai thành phố tên Ha Đan. Phim giả nhưng tình thật. Hai người nảy sinh tình cảm và yêu nhau. Chàng trai Ha Đan gì đó chia tay em sang New York du học sau một tuần tình yêu chớm nở.

– Xem ra anh cũng tìm hiểu về em khá sâu đó. Mục đích gì vậy anh? – Khánh Dương mỉm cười.

– Em thử đoán xem khi một người cố tình tìm hiểu sâu người khác thì người đó có mục đích gì?

– Trước tiên người đó phải dành một chút tình cảm gì đó hơi đặc biệt đối với người được tìm hiểu rồi sau đó họ mới dành thời gian tìm hiểu. Tìm hiểu rồi, biết được tất cả cuộc đời và tính cách con người đó rồi, nếu thấy phù hợp và nảy sinh tình cảm thì họ sẽ tiếp tục tìm đến vào ngỏ lời yêu. Đó là mục đích của việc tìm hiểu một người. Nhưng cũng có một trường hợp thứ hai.

– Trường hợp thứ hai là gì?

– Đó là khi người tìm hiểu thù hận và căm ghét người được tìm hiểu đến tận xương tủy. Họ cần tìm hiểu kĩ lưỡng về đời tư và tình cảm của người này đề tìm cơ hội ra tay giết chết.

– Hả? Cũng có trường hợp đó nữa hả? – Trọng Cường há miệng ngạc nhiên.

– Anh thấy có đúng không?

– Cũng đúng. – Trọng Cường gật đầu – Anh thật không ngờ em lại suy nghĩ được sự việc với cả hai vấn đề như vậy.

– Vậy anh hãy trả lời em đi, anh tìm hiểu em với mục đích gì? Quan tâm rồi ngỏ lời yêu hay thù hận rồi tìm cơ thời cơ giết chết?

– Anh lại muốn em đoán.

– Được. – Khánh Dương gật đầu – Vậy em đoán anh tìm hiểu em với mục đích thứ hai: thù hận rồi tìm thời cơ giết chết.

– Tại sao? – Trọng Cường há hốc miệng kinh ngạc.

– Tại vì em là trai bao, đạo đức và nhân phẩm hoàn toàn xấu xa, người đời ai ai cũng xem thường và khinh ghét. Đó là còn chưa kể đến chuyện biết đâu con trai anh, bạn bè anh, người thân của anh vì em mà phung phí biết bao tiền của dẫn đến chuyện cửa nhà đổ vỡ. Vì vậy với tội trạng của em, anh nói xem liệu có nên cho một nhát dao hay một phát đạn?

– Ờ ha! – Trọng Cường gật gù – Em nói hay lắm! Nhưng tại sao em lại không đặt mục đích của anh vào trường hợp một?

– Trường hợp một là quan tâm rồi ngỏ lời yêu ấy hả? Cái đó là hoàn toàn vô lý và không có khả năng xảy ra.

– Tại sao?

– Vì em là trai bao, không có gì tốt đẹp để cho anh phải quan tâm và yêu thương cả. Mà cứ cho là anh quan tâm và yêu thương em thật thì anh cũng không thể chiếm đoạt được em từ tay Sơn quai nón, vì vậy trường hợp này là không thể xảy ra.

– Được. Vậy thì anh sẽ chứng minh cho em thấy anh tìm hiểu sâu về em là vì mục đích một: quan tâm và ngỏ lời yêu. Hơn nữa anh còn có khả năng đưa em rời khỏi nơi này, biến em mãi mãi là tình lang của anh, được anh quan tâm, thương yêu và chiều chuộng, được sống hạnh phúc bên anh trọn đời trọn kiếp.

Khánh Dương bật cười:

– Anh nói giống trong phim quá đi mất! Anh nên nhớ Sơn quai nón không phải là một con người tầm thường, vì vậy tốt nhất anh nên cất cái lời mình vừa nói vào sâu trong bụng.

– Được rồi. Anh sẽ chứng minh cho em thấy đối với anh, Sơn quai nón cũng chỉ là một kẻ tầm thường.

Nói rồi Trọng Cường đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng. Khánh Dương mỉm cười nhìn theo. Cậu không tin Trọng Cường này có khả năng như vậy.

***********************************************

Khoảng 30 phút sau, Trọng Cường cùng tên Sơn quai nón bước vào. Chưa kịp hỏi han gì thì tên Sơn đã lên tiếng:

– Khánh Dương, con đã được ra khỏi đây. Từ nay trở đi hãy đi theo chú Trọng Cường và sống cho thật tốt. Là chú ấy đã chuộc con.

Những lời tên Sơn quai nón nói là thật sao? Khánh Dương ngước nhìn hai người đàn ông, chớp chớp mắt ngỡ ngàng như không tin những gì mình vừa nghe được. Nhìn Khánh Dương, Trọng Cường như hiểu ý bèn mỉm cười nhân hậu:

– Chú Sơn nói thật đó em. Bây giờ em hãy mau thu dọn đồ đạc đi, mình ra khỏi đây thôi.

Là thật! Trời ơi là thật! Khánh Dương mừng vui đến nỗi nhảy lên và thét lên sung sướng. Rốt cuộc thì cậu đã được giải thoát khỏi đây. Cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cuộc sống ô nhục này. Mãi mãi, vĩnh viễn.

– Được rồi, mừng vui thế là tốt rồi. Mau lên! Mau thu dọn quần áo rồi đi theo anh! – Trọng Cường cũng nhìn Khánh Dương, mỉm cười rạng rỡ.

– Dạ, em biết rồi!

Như một con chim được tháo cũi sổ lồng, Khánh Dương hớt hải mở tung tủ quần áo, vơ quàng vơ xiên vài bộ, rồi chẳng kịp gấp cho có nếp, cậu vo viên tất cả ấn trọn vào trong một cái túi ni lông lớn.

Tên Sơn nói với Trọng Cường:

– Chúc mừng anh! Cuối cùng anh cũng tìm được người như ý. Hi vọng anh sẽ giữ chặt lấy bảo bối này.

– Rồi. Anh không cần phải quan tâm. Tôi nhất định sẽ mang lại cho Khánh Dương một cuộc sống cực kì hạnh phúc.

– Thôi, vậy tôi đi.

Tên Sơn nói rồi bước ra ngoài. Đúng lúc đó thì Khánh Dương cũng thu dọn xong. Cậu mừng quýnh chạy lại cầm tay Trọng Cường, vui vẻ:

– Mình đi thôi anh! Nhanh lên! Nhanh lên!

******************************************

Vừa đặt lưng lên taxi, Khánh Dương đã vươn vai thở dài một hơi khoan khoái:

– Haizz!!! Thật là sảng khoái và dễ chịu! Bar Thiên Đường – Địa ngục trần gian, vĩnh biệt ngươi! Vĩnh biệt ngươi!

Khánh Dương cười toe toét. Nụ cười thơ ngây và vui vẻ thực sự tưởng chừng như không bao giờ còn nữa thì giờ lại xuất hiện thật rạng ngời trên gương mặt anh tuấn của Khánh Dương.

– Nhìn em vui vẻ thế anh thật sự hối hận. – Trọng Cường nhìn Khánh Dương, mỉm cười.

– Ủa, anh hối hận gì vậy?

– Anh hối hận là đã gặp em quá muộn. Giá như anh gặp em sớm thì em đã có được sự vui vẻ này từ lâu rồi.

– Dạ vâng. Nhưng không sao. Dù sao thoát được nơi khốn kiếp đó là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Mà anh Trọng Cường này, anh chuộc em nhiều tiền không? Lúc tên Sơn mua em từ tay gã Hải Đăng đã phải trả 500 triệu đó. Chắc anh chuộc em với mức tiền tỷ phải không anh?

– Không! Một xu cũng không.

– Ủa, sao… sao kì lạ vậy? Không một xu mà tên Sơn dễ dàng để anh đón em sao? Trong khi em đang là người hái ra tiền cho hắn?

– Em muốn nghe anh kể không?

– Dạ muốn!

*************************************************

“Anh Sơn, tôi có việc muốn bàn với anh.”

“Việc gì? Sao hôm nay anh lại khách sáo thế? Muốn bàn việc với tôi cơ đấy!”

“Việc liên quan đến Khánh Dương.”

“Khánh Dương? Thằng nhóc của tôi hả? Sao? Đẹp trai chứ anh? Thế nào? Lên giường nó có làm anh thất vọng không?”

“Tôi không nói chuyện đó. Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh. Tôi muốn đưa Khánh Dương đi theo tôi.”

“Hả? Anh muốn dẫn Khánh Dương đi?”

“Đúng vậy.”

“Anh điên à? Khánh Dương hiện giờ đang là một hot boy của bar Thiên Đường, đang là một cây hái ra tiền cho tôi. Tôi làm sao mà đồng ý để anh đưa Khánh Dương đi chứ?”

“Tùy anh, tôi không ép. Nhưng anh biết một khi tôi không có được thứ tôi muốn thì anh có cố giữ Khánh Dương lại cũng sẽ chẳng có lợi lộc gì.”

“Anh định uy hiếp tôi hả? Anh Cường?”

“Anh thông minh đó.”

“Được thôi. Nếu anh muốn đưa Khánh Dương đi. Cũng được. Một tỉ tròn anh chồng ra đây.”

“Tôi được biết anh mua Khánh Dương trong tay Vũ Hải Đăng với giá 500 triệu. Bây giờ anh đòi một tỉ liệu có tham lam quá không? Huống hồ trong bốn năm qua, Trần Khánh Dương đã thu về cho anh bao nhiêu, anh đừng tưởng là tôi không biết.”

“Thôi được. Vậy 500. Giá gốc thôi.”

“Không! Một xu cũng không hề có.”

“Anh… anh định cướp của giữa ban ngày hả?”

“Đó là do anh tự quyết định. Một là anh giao Khánh Dương cho tôi, hai là chúng ta gặp nhau trước vành móng ngựa.”

“Đồ khốn! Anh dám!”

“Đừng nóng anh bạn! Hãy để tâm mà suy nghĩ đến lời yêu cầu của tôi thì hơn.”

“Thôi được rồi. Tôi biết tôi đấu không lại anh. Tôi sẽ để anh đưa Khánh Dương đi nhưng với một điều kiện, tôi muốn tất cả những giấy tờ phạm pháp của tôi mà anh đang giữ phải trở về tay tôi.”

“Được. Không khó. Lúc đó anh có thể hủy nó đi và tha hồ kê cao gối mà ngủ.”

“Được. Vậy thì Khánh Dương là của anh đó. Để tôi đi cùng anh xuống phòng và nói cho nó biết.”

– Ủa, vậy là anh nắm trong tay giấy tờ phạm pháp của tên Sơn và dùng nó để uy hiếp hắn thả em à?

– Đúng vậy.

– Giấy tờ gì vậy anh?

– Bằng chứng hắn là chủ đường dây buôn người xuyên quốc tế có tổ chức.

– Hả? Buôn người xuyên quốc tế có tổ chức hả? Ghê quá! Thế anh đã giao giấy tờ đó cho hắn chưa?

– Đêm nay em à.

– Anh…

– Sao?

– Anh không sợ hắn giết người bịt đầu mối hả? Hắn sẽ giết cả anh và em để trả thù.

– Em sợ à?

– Dạ không. Từ khi rơi vào bar Thiên Đường em đã chẳng coi cái chết là gì nữa. Chỉ là em hỏi vậy thôi.

– Một người khi đã dính vào xã hội đen thì lúc nào cũng phải chừa cho mình một con đường sống em ạ. Chỉ cần anh có mệnh hệ gì thì bạn bè anh sẽ đứng ra dùng giấy tờ phạm tội của tên Sơn sống mái với hắn.

– Em hiểu. Nhưng chẳng phải là anh đã giao hết giấy tờ phạm tội đó rồi sao?

– Anh giao nhưng bạn bè anh vẫn giữ lại một phần mà em. Mà em biết với tội trạng của hắn thì một phần giấy tờ đó cũng đủ để hắn bóc lịch đến chung thân.

– Dạ. Mà anh ơi, sao anh không tố cáo hắn với công an đi. Anh có bằng chứng phạm tội thì lo gì hắn sống mà báo thù anh nữa?

– Hắn tuy chết nhưng đồng bọn của hắn cũng sẽ không tha cho anh đâu. Vì vậy tốt nhất là qua chuyện này anh và hắn nước sông không phạm nước giếng.

– Nhưng nếu bar Thiên Đường còn tồn tại thì còn rất nhiều người là nạn nhân.

– Em ấy, thoát thân rồi thì thôi đi, lo chuyện bao đồng làm gì? Ở ác rồi gặp ác, sớm muộn gì tên Sơn cũng sa lưới thôi.

– Dạ vâng. Mà anh Trọng Cường này, anh có vợ chưa?

– Có rồi. Một vợ và một con trai. Nhưng anh đã li thân hơn chục năm nay rồi.

– Sao vậy anh?

– Anh là gay mà. Hạnh phúc gia đình chỉ là giả tạo thôi. Vợ anh không chấp nhận được anh, con trai anh cũng vậy. Tuy anh chị chưa li hôn nhưng có thể gọi là thân ai nấy lo, người dưng nước lã.

– Vâng. Buồn thật anh nhỉ?

– Con trai anh cũng bằng tuổi em đó.

– Vậy ạ? Chết! Thế thì em phải gọi anh bằng chú rồi.

– Gọi bằng chú là anh cắt mũi em! – Trọng Cường cười rồi đưa tay ngắt nhẹ mũi Khánh Dương một cái.

– Anh này, mình đi đâu vậy anh?

– Dĩ nhiên là về nhà anh rồi.

– Nhà anh ở đâu?

– Thanh Hóa. Một vùng quê nghèo của Thanh Hóa.

– Vợ con anh cũng ở đó hả?

– Không. Họ ở Thành Phố Hồ Chí Minh. Anh chỉ sống với cha già ngoài 60 tuổi thôi.

– Dạ vâng, vậy thì em yên tâm rồi. Thôi em mệt quá, em ngủ một tý anh nhá!

Khánh Dương nói rồi khẽ ngả đầu lên vai Trọng Cường, nhắm mắt. Lần đầu tiên trong suốt bốn năm trời cậu có một giấc ngủ thật yên bình và thanh thản.

Chiếc taxi vẫn chuyển bánh bỏ lại phía sau tất cả những đắng cay và nhục nhã. Phía trước, một cuộc sống mới đầy hứa hẹn đang chờ đợi Khánh Dương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN