Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 26
Mỉm cười, Ngọc Lan chạy sồng sộc xuống cầu thang, lao ra sân rồi chạy vòng sang ngõ nhà hàng xóm. Đứng trước cánh cổng sắt khép kín nhìn vào trong, Ngọc Lan mỉm cười sung sướng khi nhận ra chàng trai mà mình thầm thương trộm nhớ đang hiện hữu rõ rành rành ngay trước mặt.
– Anh Khánh Dương! Anh Khánh Dương! – Ngọc Lan mừng vui gọi lớn.
Nghe tiếng gọi, Khánh Dương bỏ chậu quần áo lại rồi đi ra phía cổng.
– Xin lỗi! Cô là… – Khánh Dương ngạc nhiên. Có vẻ như cậu hoàn toàn không quan tâm và không nhớ gì đến chuyện cô gái xinh đẹp lúc sáng.
– Em là Ngọc Lan đây anh. Là người lúc sáng đánh rơi đồ nè.
Giờ thì Khánh Dương gật đầu nhớ ra.
– Em đến tìm bà Tâm có chuyện gì không? Bà ấy đi chợ rồi lát nữa mới về cơ.
– Không! Em không tìm bà Tâm. Em nhìn thấy anh nên đến tìm anh mà.
– Tìm anh? Tìm anh có chuyện gì không em?
– Thì… thì em đến tìm anh nói chuyện không được sao? – Nụ cười của Ngọc Lan hơi buồn lại trước sự không nồng nhiệt cho lắm của Khánh Dương.
– Ờ… cũng được. Mời em vào nhà!
Khánh Dương nói rồi mở cổng. Ngọc Lan mừng vui bước vào theo.
– Đây là nhà anh hả? Bà Tâm là mẹ anh à? – Ngọc Lan vừa hỏi vừa đưa mắt quan sát căn nhà và khu vườn xung quanh. Xưa nay vốn là hàng xóm của nhau nhưng thật lòng mà nói Ngọc Lan không quan tâm lắm đến chuyện mấy khu nhà xung quanh.
– Không. Anh làm gia sư cho cháu ngoại bà Tâm. Khánh Dương vừa trả lời vừa phơi tiếp mấy bộ đồ lên dây.
– Ủa… vậy… vậy nhà anh ở đâu?
– Quê anh ở Hải Phòng.
– Ở Hải Phòng? – Ngọc Lan lại càng sửng sốt – Ở Hải Phòng mà anh vô tận Sài Gòn này làm gia sư vậy hả?
– Ừ. Có sao không em?
– Dạ không. Em chỉ thấy kì kì chút thôi. Mà anh Khánh Dương nè, anh có bạn gái chưa?
– Anh chưa.
– Anh chưa có thật hả? – Ánh mắt Ngọc Lan như mừng vui trông thấy.
– Ừ. Anh chưa có.
– Khó tin lắm à nha. Anh đẹp trai dữ thần như vậy mà chưa có bạn gái hả anh?
– Anh chưa có thật mà.
Ngọc Lan mỉm cười. Một niềm sung sướng như dâng chặt trong trái tim cô.
– Anh Khánh Dương này, tối nay anh rảnh không? Em muốn mời anh đi ăn, được chứ?
Ngoảnh mặt lại, Khánh Dương mỉm cười và lắc đầu:
– Không được đâu em. Tối nào anh cũng phải kèm bé Vương học em ạ.
– Vậy á hả? – Ngọc Lan hơi thất vọng – Vậy sáng mai hay chiều mai anh có thể…
Vẫn lắc đầu, Khánh Dương mỉm cười:
– Cũng không được em à, sáng và chiều mai anh cũng có rất nhiều việc phải làm.
– Việc gì hả anh?
– Thì quét tước, giặt đồ, lau nhà, nấu ăn…
– Hả? – Ngọc Lan sửng sốt – Sao… sao giống như anh làm ôsin cho bà Tâm vậy?
– Thực ra bà Tâm không muốn anh làm những việc ấy nhưng anh nghĩ anh đã nhận tiền của bà ấy hàng tháng rồi nên những công việc đó anh cần phải làm thôi. Với lại ăn không ngồi rồi buồn bực tay chân lắm đó em.
– Vậy bà Tâm trả anh bao nhiêu một tháng vậy?
– Ba triệu.
– Ba triệu? – Ngọc Lan tròn mắt kinh ngạc như vừa nghe được một câu nói gì đó lạ lẫm lắm. Ba triệu một tháng làm việc? Đối với cô, ba triệu chưa đủ cho cô đi shopping trong một bữa.
Đưa mắt nghĩ ngợi, Ngọc Lan thủ thỉ:
– Anh Khánh Dương này, hay anh có muốn vô công ty ba em làm nhân viên không? Ba em trả lương anh cao lắm.
Khánh Dương mỉm cười:
– Cảm ơn ý tốt của em. Nhưng anh mới học hết cấp 2, trình độ đâu mà làm nhân viên hả em?
– Học hết cấp 2? – Một lần nữa Ngọc Lan lại tròn mắt kinh ngạc. Ôi chúa ơi! Anh Khánh Dương này thật là làm cô choáng váng đến hết lần này tới lần khác.
Thở dài, Ngọc Lan chép miệng:
– Haizz! Em thật không thể nào hiểu nổi anh luôn. Người gì mà không dùng điện thoại, không xài facebook, zalo, chịu chấp nhận đi làm ôsin, à không, đi làm gia sư với mức lương rẻ mạt như thế mà lại mãi tận Hải Phòng vô đây. Anh Khánh Dương này, hay anh cứ vô công ty ba em làm việc đi. Ba em sẽ sắp xếp cho anh công việc phù hợp. Còn nếu như anh cứ cắm mặt ở đây thì biết bao giờ mới khá.
– Không đâu em à, bà Tâm đối với anh tốt lắm, anh không thể bỏ đi được. Huống hồ anh cũng không muốn bon chen với cuộc đời tấp nập.
– Vậy hả? – Ngọc Lan xìu xuống trước nói của Khánh Dương.
– Thôi cũng trưa rồi anh phải vào nấu cơm trưa nữa. Thật xin lỗi em vì đây không phải nhà anh nên anh không thể mời em vào chơi được.
– Dạ vâng – Ngọc Lan gật đầu – Vậy thi thoảng em có thể ghé vô nói chuyện với anh được không?
– Được mà em. – Khánh Dương gật đầu.
– Vâng. Vậy em về đây ạ. À em quên, nhà em là khu biệt thự kia kìa. Khi nào anh rảnh hay có chuyện gì muốn nhờ em giúp đỡ có thể qua bển tìm em. Em rất vui nếu anh vô chơi.
– Ừ anh biết rồi, cảm ơn em!
– Vậy em về ạ!
– Ừ chào em!
Ngọc Lan mỉm cười rồi bước ra ngoài cổng. Tuy Khánh Dương không nhận lời mời đến chỗ ba cô làm việc nhưng thật sự mà nói trong lòng Ngọc Lan rất vui. Vui vì Khánh Dương… chưa có bạn gái.
***********************************************
Từ buổi ấy hôm nào Ngọc Lan cũng qua nhà bà Tâm để gặp gỡ Khánh Dương. Thấy Khánh Dương được vị thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Huy Minh để ý, bà Tâm thấy cũng mừng cho Khánh Dương, nên để tạo điều kiện cho hai người đến được với nhau bà đã vui vẻ mời Ngọc Lan thường xuyên qua bên nhà chơi, lại còn thi thoảng mời Ngọc Lan ở lại dùng cơm chung cùng gia đình nữa. Nói chuyện với Khánh Dương nhiều, càng lúc càng hiểu sâu được tâm tính cởi mở, chân tình, giản dị mà cũng vô cùng tốt bụng của Khánh Dương; được ăn những món ăn tuyệt ngon do chính tay Khánh Dương làm, Ngọc Lan càng ngày càng phải lòng Khánh Dương mê mệt. Đối với cô đám công tử con nhà giàu mà cô từng quen chưa có ai được tuyệt vời như thế.
Ngọc Lan cũng mua tặng Khánh Dương nhiều món đồ giá trị. Khi thì quần áo hàng hiệu, khi thì đôi giày hay nước hoa. Dĩ nhiên là Khánh Dương chẳng bao giờ nhận những món đồ đắt tiền đó cả vì đối với cậu, cậu chỉ coi Ngọc Lan như một người em tình cờ quen biết. Hơn thế nữa cuộc sống thường nhật của cậu như thế này cậu cũng đâu có cần dùng gì đến những món đồ sang trọng đó? Điều đó làm cho Ngọc Lan buồn nhưng cũng làm cho cô thêm cảm kích về phẩm chất không chuộc lợi của Khánh Dương.
Những lời mời đi chơi, đi dự sinh nhật cùng bạn bè luôn được Ngọc Lan thường xuyên đưa ra nhưng Khánh Dương luôn lấy lý do công việc lắc đầu từ chối. Bà Tâm không biết Khánh Dương không muốn đi vì những ám ảnh của chốn phồn hoa trong quá khứ nên cứ vui vẻ khuyên Khánh Dương dành thời gian đi chơi với Ngọc Lan. Từ chối vài lần cũng ngại, cuối cùng Khánh Dương đành phải miễn cưỡng nhận lời. Được Khánh Dương đi chơi cùng, Ngọc Lan vui lắm. Cô hãnh diện trước đám bạn gái bởi những lời trầm trồ xuýt xoa và có phần như ghen tị:
– Bồ mới của mày ấy hả? Trời ơi! Sao mà đẹp trai quá trời quá đất vậy nè!
Hay:
– Tao thật không ngờ ông trời hậu hĩnh mày thế nào mà để mày tìm được một anh chàng đẹp trai như thế.
Mặc cho những lời phản bác của Khánh Dương:
– Không, các bạn hiểu lầm rồi. Mình và Ngọc Lan chỉ là anh em, bạn bè bình thường thôi.
Thế nhưng chẳng ai tin. Đối với họ, được vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp của tổng giám đốc Huy Minh để ý thì chẳng có một chàng trai nào điên khùng mà từ chối cả.
Còn đối với đám bạn trai cũ của Ngọc Lan:
– Thôi anh vô nhà đi! Tối nay thật là vui quá! – Chiếc Mercedes đỗ trước cổng nhà bà Tâm. Trong xe Ngọc Lan mỉm cười nhìn Khánh Dương âu yếm.
– Ừ. Vậy em về nhé! – Khánh Dương cũng mỉm cười rồi đẩy cánh cửa xe bước ra.
Từ trong bóng tối, đợi chiếc xe lao đi, năm người thanh niên bất ngờ chạy ra túm lấy Khánh Dương rồi kéo cậu vào một góc tường vắng vẻ.
– Các anh là ai? Mau buông tôi ra! Các anh làm gì vậy hả? – Khánh Dương nhìn đám người lạ trong lòng không tránh khỏi lo lắng.
– Bọn tao là ai à? – Một tên tóc vàng hách dịch – Bọn tao là người yêu cũ của Ngọc Lan, mày biết chứ thằng khốn?
– Tôi không biết! Các anh mau thả tôi ra!
– Mày có biết từ khi mày bám đuôi Ngọc Lan thì bao nhiêu tình cảm mà trước đây Ngọc Lan dành cho bọn tao nó tan tác như thế nào không? Ngọc Lan đã không thèm nhìn mặt bọn tao, thậm chí còn thẳng thắn buông ra những lời cắt đứt đầy đoạn tuyệt.
– Các anh hiểu lầm rồi. Giữa tôi và Ngọc Lan không có chuyện gì hết.
– Không có chuyện gì hết? Mày tưởng mày biện bạch như thế thì bọn tao sẽ tin sao? Bọn tao không có mù mà không nhận ra tình cảm mà Ngọc Lan dành cho mày. Còn mày, mày ngu hay sao mà khước từ tình cảm của con gái tổng giám đốc Huy Minh vô cùng xinh đẹp? Chúng mày đâu! Đập nó một trận cho tao!
Tức thì ngay sau đó không để Khánh Dương kịp nói thêm nửa lời, những cú đấm đã liên tiếp giáng vào bụng, vào mặt, vào lưng Khánh Dương. Không thể làm được gì, Khánh Dương chỉ còn biết quằn người lăn lộn dưới đất mà hứng chịu những cú đá khủng khiếp từ năm tên thanh niên giáng tới.
Phải một lúc khá lâu khi đã thấy Khánh Dương nhừ tử dưới trận đấm đá khủng khiếp đến nỗi không còn cử động được nữa đám người tình cũ của Ngọc Lan mới chịu dừng tay. Trước khi bỏ đi một tên còn túm tóc Khánh Dương, giật đầu cậu ngóc lên rồi đe dọa:
– Thằng chó! Lần sau mày mà còn đi cùng Ngọc Lan nữa thì đừng trách tụi tao chặt tay, chặt chân mày.
Kèm theo câu nói cảnh cáo đó, hắn đập đầu Khánh Dương xuống đường. Cả năm tên nhanh chóng rút lui trong đêm vắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!