Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 27


Sáng hôm sau, như thường lệ, Ngọc Lan lại ghé sang nhà bà Tâm tìm Khánh Dương. Nghe bà Tâm nói đêm qua Khánh Dương bị đám côn đồ hành hung, cô lo lắng đẩy cửa phòng bước vào.

– Anh Khánh Dương! Anh Khánh Dương! Em nghe bà Tâm nói… – Câu nói chững lại giữa họng Ngọc Lan khi đập vào mắt cô là khuôn mặt tím bầm, méo xệch của Khánh Dương trên giường.

– Hả? Trời đất ơi! – Ngọc Lan hốt hoảng chạy lại bên giường – Anh… anh có sao không? Là ai? Là ai đã đánh anh ra nông nỗi này?

Cố mỉm cười trên khoé môi rướm máu Khánh Dương lắc đầu:

– Anh không sao, chỉ bị xây xát chút thôi.

– Trời ơi, bị đánh đến thâm tím cả mặt mày thế này mà anh còn bảo là không sao. Anh nói đi! Ai đã đánh anh ra nông nỗi này?

– Còn ai vào đây nữa chứ? Em thử nghĩ xem!

Ngọc Lan đưa mắt nghĩ ngợi:

– Chẳng lẽ… chẳng lẽ là… em hiểu rồi. Là bọn thằng Quý, thằng Tân đúng không?

Khánh Dương im lặng không nói gì, Ngọc Lan mím môi tức giận:

– Hai thằng chó này dám đánh anh ra nông nỗi này sao? Được, để đêm nay em sẽ thuê giang hồ băm chúng thành trăm mảnh. Dám động đến người của em à? Không đơn giản như thế đâu!

Khánh Dương nhìn Ngọc Lan. Niềm căm giận đến đỉnh điểm như biến người con gái xinh đẹp, dịu dàng thường ngày thành một con người hoàn toàn khác. Trước mặt Khánh Dương, Ngọc Lan bây giờ thật giống một nữ yêu trong phim Tây Du Ký thứ thiệt.

– Thôi không có gì đâu em ạ. – Khánh Dương lên tiếng – Chỉ là một sự hiểu lầm thôi.

– Hiểu lầm? Hiểu lầm là sao?

– Thì họ tưởng anh là người yêu em nên nảy sinh mâu thuẫn với anh, có vậy thôi.

– Không đâu anh Khánh Dương – Bất chợt Ngọc Lan nắm lấy tay Khánh Dương, nhìn thẳng vào mắt cậu và dịu dàng nói – Họ không hiểu lầm đâu anh. Mấy tháng nay, từ khi gặp anh, được nói chuyện với anh, được đi chơi cùng anh thì trái tim em đã trao cho anh rồi. Em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm anh Khánh Dương à! Và em biết anh cũng có tình cảm với em đúng không anh? Tất cả chỉ là do anh mặc cảm với hoàn cảnh của bản thân nên ngại ngùng không dám thổ lộ với em thôi. Nhưng anh Khánh Dương à, em yêu anh! Từ trước đến nay chưa có một người con trai nào khiến em yêu nhiều như anh cả. Hoàn cảnh, cuộc sống của anh như thế nào em không cần quan tâm. Em chỉ cần có anh, có trái tim anh là đủ.

Sững sờ, Khánh Dương nhìn Ngọc Lan. Bấy lâu nay cậu cứ ngỡ Ngọc Lan chỉ yêu quý cậu như tình cảm của một người em gái dành cho anh trai. Bây giờ, tận tai nghe được những lời tỏ tình đầy nồng thắm của Ngọc Lan, cậu bỗng chốc giật mình.

Bối rối kèm theo một chút lo lắng đang dần dâng lên trong lồng ngực, Khánh Dương giật mình rút tay khỏi đôi bàn tay mềm mại của Ngọc Lan. Sắc mặt đỏ dần lên, cậu ngập ngừng:

– Không… em… em hiểu lầm rồi. Từ trước tới nay anh chỉ coi em như em gái.

Lời phủ nhận bẽ bàng của Khánh Dương như một lưỡi dao thật sắc cứa thật sâu vào trái tim đang rạo rực hạnh phúc của Ngọc Lan. Nụ cười trên môi cô bé vụt tắt. Sắc mặt như tái đi, cô nhìn Khánh Dương mấp máy:

– Anh… anh nói sao?

Giờ thì Khánh Dương không dám nhìn vào mắt Ngọc Lan nữa vì ánh mắt của người con gái bị từ chối trong tình yêu nó quá buồn thảm. Im lặng, cậu ngoảnh mặt đi hướng khác.

– Không! Anh… anh nói dối. Anh đang trêu em đúng không?

Im lặng.

– Khánh Dương, anh hãy quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt em này. Anh hãy nhìn thẳng vào mắt em và nói một câu anh yêu em. Chỉ một câu thôi. Chỉ một câu thôi là đủ.

Biết rằng từ chối trong lúc này sẽ làm Ngọc Lan tổn thương nhiều lắm nhưng Khánh Dương cũng biết cậu không thể tự lừa dối bản thân và Ngọc Lan được. Quay mặt lại nhìn vào mắt Ngọc Lan, cậu lắc đầu:

– Anh xin lỗi! Anh chỉ coi em như một người bạn, một người em.

Lắc nhẹ đầu, Ngọc Lan nhìn Khánh Dương mà những giọt nước mắt đã bắt đầu trào ra:

– Anh nói dối! Em không tin! Em không tin đâu! Là bọn thằng Tân, thằng Quý nó uy hiếp anh đúng không? Nó cấm anh thổ lộ tình cảm với em đúng không anh? Khánh Dương, anh không phải sợ bọn chúng đâu. Em sẽ xử chúng mà. Anh Khánh Dương, anh nói đi!

– Không. Không liên quan gì đến đám bạn trai của em hết. Anh nói thật. Anh chỉ coi em là em gái.

– Tại sao?

– Tình cảm không có lý do nào giải thích được.

– Em không tin đâu. Em tự biết em là một người con gái vô cùng xinh đẹp, ba đem lại quyền cao chức trọng. Xưa nay không biết có bao nhiêu chàng trai say mê, theo đuổi em. Thế nhưng em lại chỉ dành tình cảm cho một mình anh thôi. Anh phải tự biết đó là sự may mắn mà số phận dành cho anh. Vậy mà tại sao? Tại sao anh lại không chấp nhận?

– Mỗi người một khác. Anh không giống với những chàng trai kia Ngọc Lan à. Anh biết anh phủ nhận tình cảm với em sẽ khiến em buồn lắm, nhưng quả thật anh không thể lừa dối em được. Hãy tìm cho mình một chàng trai tốt hơn anh, những chàng trai ấy trong xã hội này còn rất nhiều.

– Anh… Em ghét anh!

Ngọc Lan hét lên rồi đứng dậy bi miệng òa khóc chạy ra khỏi phòng .

**********************************************

Thấy con gái diệu chạy về phòng, vừa chạy vừa bi miệng khóc tức tưởi, ông Huy Minh và bà Minh Nguyệt thoáng ngạc nhiên. Xưa nay, thuộc hạng con gái cứng rắn và vui vẻ, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa ông bà cũng chưa thấy Ngọc Lan khóc bao giờ. Đưa mắt nhìn nhau lo lắng, hai ông bà bước vào phòng Ngọc Lan.

– Ngọc Lan, có chuyện gì vậy con? – Ông Huy Minh hỏi ngay khi vừa bước vào phòng.

– Con… con khổ lắm! – Ngọc Lan càng ôm mặt khóc tức tưởi.

Bước lại gần Ngọc Lan, bà Minh Nguyệt ngồi xuống rồi ôm lấy con gái, nhẹ nhàng:

– Đừng khóc nữa con! Có chuyện gì buồn thì bình tĩnh kể cho ba mẹ nghe nào!

– Con… – Ngọc Lan sụt sịt – Anh Khánh Dương… anh Khánh Dương từ chối tình cảm của con rồi!

Tức thì không ngăn được cảm xúc, Ngọc Lan lại òa lên khóc. Ông Huy Minh cũng lại gần ngồi xuống cạnh hai mẹ con rồi lên tiếng:

– Là thằng Khánh Dương bên nhà bà Tâm mà con vẫn hay qua chơi đó hả?

Ngọc Lan gật đầu trong cơn nấc. Ông Huy Minh tức giận:

– Cái thằng nghèo rớt mồng tơi ấy may mắn được con để ý còn không biết thân biết phận dám làm cho con buồn như thế này sao? Được rồi, để ba xử nó!

– Kìa ba! – Ngay lập tức Ngọc Lan cố nín khóc nhìn ông Huy Minh, vội vàng – Ba! Ba không được làm gì anh ấy.

– Nhưng nó quả thật là không biết điều mà. Vì nó mà ba đã đồng ý cho con không gặp gỡ cậu Thái Khương. Vì nó mà ba tôn trọng quyền tự do hôn nhân với hạnh phúc của con. Thế mà nó… thế mà nói dám làm con buồn như thế này. Nó thật là làm cho ba tức chết!

– Kìa ông – Bà Minh Nguyệt có vẻ như nhẹ nhàng hơn – Chắc là có chuyện gì đó uẩn khúc ở đây, chứ con gái mình xinh đẹp lại có địa vị như vậy, biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi còn không được, cậu Khánh Dương đó dại gì mà từ chối chứ?

– Con cũng nghĩ vậy. – Ngọc Lan sụt sịt – Hôm qua anh Khánh Dương bị bọn thằng Quý, thằng Tân đánh cho bầm dập. Con nghĩ anh ấy sợ bọn chúng gây gổ lần nữa nên mới từ chối tình cảm của con.

– Có chuyện đó sao? – Ông Huy Minh hỏi.

– Dạ – Ngọc Lan sụt sùi.

– Thôi được rồi. Để tối nay đích thân ba mẹ sẽ sang nhà bà Tâm nói chuyện với nó. Con gái ba yên tâm và vui vẻ lên đi, ba mẹ đã giải quyết là mọi chuyện sẽ yên ấm ngay ấy mà. Rồi cậu Khánh Dương đó sẽ vui vẻ và cảm kích mà đón nhận tình cảm của con thôi.

– Liệu có thật không ba?

– Thật chứ. Con không thấy ba con giỏi như thế nào sao? Từ trước tới nay có việc gì mà ba thất bại chưa nào?

– Dạ. Nhưng ba ơi, anh Khánh Dương vẫn còn đau lắm chắc chưa thể nói chuyện này ngay được. Con nghĩ nên để vài ba hôm nữa cho vết thương và tinh thần anh ấy bình thường trở lại thì ba mẹ sang nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.

– Cũng được. – Ông Huy Minh gật đầu – Vậy thì con gái ba không được buồn nữa đâu đấy. Con cứ vui việc mà đón chờ tin tốt của ba.

– Dạ! – Ngọc Lan sịt nhẹ rồi mỉm cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN