Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 33
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng làm tên Đức chói mắt. Mở mắt ngồi dậy, hắn vươn vai khoan khoái sau một đêm ngủ khá ngon. Nhìn xuống thân thể trần trụi của mình, hắn bất giác mỉm cười. Đêm qua hắn biết hắn không say.
************************************************
Chín giờ tối, cánh cửa phòng mở ra, mắt Khánh Dương tròn to hết cỡ. Người bước vào lại là tên Đức.
– A anh Đức! – Bé Vương reo lên vui mừng – Hôm nay anh lại vô ngoại chơi à?
– Ừ. – Học xong chưa em?
– Dạ chưa anh ơi. Còn một bài tập cuối cùng nữa.
Bước lại gần bàn học, tên Đức gấp quyển vở lại rồi mỉm cười:
– Để mai học tiếp đi em! Bây giờ thì ra ngoài đi để anh và anh Dương nói chuyện.
– Nhưng mà… – Thằng bé ngơ ngác.
– Đi đi! Nhanh!
Chưa kịp nói thêm câu gì thằng bé đã bị tên Đức đẩy ra ngoài. “Kịch!” – Cánh cửa phòng khoá chặt lại.
– Cậu định làm gì? – Khánh Dương hỏi.
– Muốn ngủ với cậu. Có thế thôi.
Rất nhanh, tên Đức túm lấy tay Khánh Dương rồi kéo cậu đè ngửa lên giường.
– Tôi muốn có được cảm giác đêm qua. Thế nào? Được chứ? – Hơi thở nóng ran của hắn phả vào mặt Khánh Dương.
– Cậu… cậu điên rồi! Hôm nay… cậu… cậu đâu có say?
– Bộ cậu nghĩ đêm qua tôi say sao? Không! Tôi hoàn toàn tỉnh táo.
– Không được cậu Đức! Mau buông tôi ra! Cậu Đức!
– Như câu nói đêm qua, tôi nhắc lại: hãy nằm im và đừng có lớn tiếng như thế. Ngoại tôi mà thấy cảnh này thì bà sẽ nhồi máu cơ tim mà chết đấy.
– Không được! Cậu… cậu… Ưm… ưm…
*************************************************
Trong vòng tay tên Đức, nước mắt Khánh Dương tuôn trào. Chuyện gì đang xảy ra với cậu thế này? Tại sao tên Đức lại lỡ dồn cậu vào con đường tội lỗi này cơ chứ? Hắn thừa biết cậu là tình nhân của ba hắn, vậy mà tại sao hắn lỡ hai lần cưỡng bức cậu? Đêm qua cứ cho là hắn say, hắn không làm chủ được bản thân đi. Còn đêm nay thì sao? Rõ ràng hắn hoàn toàn tỉnh táo cơ mà? Tình nhân của cha bây giờ lại nằm gọn trong vòng tay con. Khốn nạn! Khốn nạn và bỉ ổi! Cái này người ta gọi là loạn luân, là đất trời không dung thứ.
Không biết anh Trọng Cường mà nhìn thấy cảnh cậu nằm gọn trong vòng tay con trai anh ấy như thế này thì anh ấy sẽ ra sao? Chắc chắn anh ấy sẽ đau đớn đến vỡ tim mà chết mất. Trời ơi! Sao cậu lại trở nên đồi bại như thế này? Khốn nạn! Khốn nạn!
Không được rồi! Đêm nay tên Đức đâu có say, ấy thế mà hắn vẫn tìm đến cậu, vẫn ham muốn và chiếm đoạt cậu. Nếu vậy thì chắc chắn đêm mai, đêm kia, rồi rất nhiều đêm sau này nữa, hắn cũng sẽ tìm đến đây, cưỡng đoạt và chà đạp cậu, nhấn sâu cậu trong vũng bùn tội lỗi. Cái kim bọc giẻ lâu ngày cũng phải lòi ra thôi. Nhất định một ngày bà Tâm sẽ biết được chuyện này rồi cả Trọng Cường cũng sẽ biết. Cậu phải làm sao bây giờ? Tuyệt đối cậu không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Làm cách nào đây?
Không được. Nếu cậu còn ở lại đây thì chắc chắn như đêm qua và đêm nay, cậu sẽ không có cách nào thoát được sự ham muốn của tên Đức này. Cách duy nhất bây giờ cậu có thể làm để thoát khỏi mối quan hệ gớm giếc này là trốn đi khỏi đây, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Bỏ trốn! Đúng rồi! Chỉ có cách đó thôi.
Nhẹ nhàng đặt tay tên Đức ra khỏi bụng mình, Khánh Dương ngồi dậy rồi mặc lại quần áo. Lại gần bàn học của bé Vương, cậu xé một tờ giấy rồi vặn sáng chiếc đèn bàn, cầm bút viết vài dòng để lại:
“Bà Tâm kính mến!
Cháu xin lỗi bà rất nhiều vì cháu ra đi mà không từ biệt bà lần cuối. Nhưng mong bà hiểu và thông cảm cho cháu, cháu không thể ở bên bà, bên bé Vương được nữa. Cháu biết bà khi đọc những dòng thư cuối này bà sẽ giận và lo lắng cho cháu lắm, nhưng mong bà yên tâm, cháu sẽ sống vui và sống tốt bà ạ!
Cháu không thể nói cho bà biết lý do cháu rời khỏi đây, bà tha thứ cho cháu nhé! Suốt gần một năm qua, bà coi cháu như con cháu trong nhà, đối xử với cháu không khác gì tình máu mủ, điều đó làm cho cháu rất vui. Cháu biết ơn bà nhiều lắm!
Không còn cháu ở bên nữa, bà gắng sống khỏe và sống vui bà nhé! Với bé Vương, bà cho cháu được gửi tới bé một nụ hôn tạm biệt vào hai má. Bà dặn bé phải cố gắng học cho thật giỏi nha bà.
Sau này nếu cuộc đời còn cho phép cháu hứa nhất định sẽ trở về thăm bà, thăm bé Vương.
Thôi cháu đi bà nhé! Chúc bà và bé Vương luôn mạnh khỏe!
Cháu trai của bà:
Trần Khánh Dương.”
Đưa tay lau nước mắt, Khánh Dương nhìn tờ giấy và mỉm cười. Trên giường, tên Đức vẫn đang say ngủ.
Cánh cửa phòng mở nhẹ, Khánh Dương bước ra ngoài, thân ảnh dần chìm sâu vào trong bóng đêm tĩnh lặng.
**********************************************
Ánh đèn taxi dọi vào mắt Khánh Dương thật chói. Rồi “Két!” – Tiếng phanh xe cháy đường, cánh cửa mở, từ trong xe, ông Huy Minh cùng năm người đàn ông khác bước ra.
– Đúng là oan gia ngõ hẻm! Trần Khánh Dương! Thật không ngờ tôi lại gặp cậu ở đây! – Ông Huy Minh nhìn Khánh Dương bằng con mắt đằng đằng sát khí.
– Chuyện của Ngọc Lan là do cô ấy tự làm tự chịu, ông cũng không thể trách tôi được. – Khánh Dương điềm tĩnh trả lời.
– Không lải nhải phí lời! Mấy người đâu! – Ông ta ra lệnh cho năm người đàn ông đi cùng – Đập chết nó cho tao! Cho nó biết đối đầu với tổng giám đốc Huy Minh sẽ phải chịu kết cục như thế nào.
Tức thì năm người đàn ông xúm lại. Những cú đấm, cú đá khủng khiếp tới tấp giáng vào mặt, vào bụng, vào lưng Khánh Dương. Những âm thanh huỳnh huỵch trên khúc đường vắng lặng giữa đêm khuya nghe đến rợn người.
**********************************************
Ánh đèn xe máy sáng rực vô tình quét ngang một vật thể trên đường làm người thanh niên cầm lái bỗng rùng mình, rợn tóc gáy. Giảm ga cho xe chạy chậm lại, anh ngoái đầu nói với người ngồi sau:
– Này Hào, tao vừa nhìn thấy có cái gì đó bên lề đường.
– Cái gì là cái gì?
– Tao không rõ. Hình như là một xác chết.
– Điên! Đêm khuya vắng vẻ mày đừng có mà dọa ma tao!
– Không! Tao nói thật. Tao chỉ nhìn qua có một chút thôi. Tự dưng tao sởn hết da gà lên này.
– Vậy sao mày chạy chậm lại làm gì? Chạy nhanh lên!
Không nói gì, người thanh niên cầm lái phanh cho xe đỗ lại. Thấy vậy anh bạn ngồi sau vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi:
– Toàn, sao mày dừng xe lại?
– Hay là mình vòng xe lại xem cái gì đi!
– Mày điên hả? – Tên Hào mắng – Mày thừa biết tao sợ ma như thế nào mà. Mày… mày đừng có mà dọa tao.
– Nhưng biết đâu người ta chưa chết và đang cần sự cứu giúp thì sao?
– Nhưng nhỡ đâu đó là một cái xác chết thì sao? Kinh khủng bỏ mẹ ra ấy. Quay lại đó để dây dưa tùm lum rồi công an họ điều tra lại chuốc phiền phức vào người. – Tên Hào phân tích.
– Ờ ha. Mày nói cũng đúng. – Mạnh Toàn gật đầu.
– Vậy tốt nhất là đừng có dính vào làm gì. Đi đi! Chạy xe tiếp đi! – Tên Hào giục.
– Nhưng mà… nhưng mà biết đâu người ta đang gặp nạn thì sao?
– Thì cũng kệ người ta đi. Coi như mình chưa từng nhìn thấy gì là xong. Đi đi! Đi đi mà!
Chần chừ suy nghĩ một lúc, Mạnh Toàn lắc đầu:
– Không! Bọn mình nên quay lại xem thế nào. Nhỡ đâu người ta gặp nạn thì mình cần phải giúp.
– Trời ơi! Sao hôm nay mày tự dưng trở thành người tốt như vậy hả Toàn?
Không nói gì Mạnh Toàn quành đầu xe quay lại.
Chiếc xe chạy chầm chậm, chầm chậm trên con đường vắng. Ngồi sau xe, tên Hào sợ hãi ôm chặt lấy lưng Mạnh Toàn mà cứ thế run lên cầm cập.
– Mày sao vậy Hào? Lạnh à?
– Không! Tao… tao sợ.
– Có gì mà sợ? – Mạnh Toàn mắng – Nếu đó là một xác chết thì mình gọi 113 báo cho cảnh sát là xong, cũng coi như làm một việc tốt thôi mà.
– Nhưng… nhưng mà…
– Đồ nhát gan!
Kia rồi! Cuối cùng thì ánh đèn xe cũng soi rõ một dáng người đang nằm sấp bên lề đường. Dừng xe, Mạnh Toàn nói với tên Hào:
– Là một nam thanh niên thì phải. Mày ngồi sau xe thì xuống coi hắn ta chết chưa.
– Thôi đi! Mày… mày ra mà coi. Tao… tao không dám.
– Haizz! Mày đúng là đồ thỏ đế! – Mạnh Toàn mắng rồi dựng chân chống xe bước lại gần.
Hình ảnh nạn nhân càng lúc càng rõ hơn trước mặt Mạnh Toàn. Cậu ta toàn thân dính đầy bụi đất, mặt mày bầm dập thâm tím, phía dưới mép một ít máu trào ra và đã thâm đen lại.
Lật Khánh Dương nằm ngửa lên, Mạnh Toàn đưa tay lên mũi kiểm tra. Một chút hơi ấm yếu ớt từ mũi Khánh Dương phả nhẹ vào tay, Mạnh Toàn mừng rỡ gọi tên Hào:
– Hào! Hào! Mau lại đây! Cậu ta vẫn còn sống đó!
Từ nãy đến giờ, nhìn Mạnh Toàn với cái thứ mà cứ ngỡ là xác chết, tim tên Hào đập lên thình thịch tưởng chừng như bắn ra ngoài đến nơi. Bây giờ nghe Mạnh Toàn nói cậu ta vẫn còn sống, tên Hào mới bớt sợ hãi đi phần nào. Xuống xe, hắn rón rén bước tới:
– Vẫn… vẫn sống hả mày? – Hắn lắp bắp rồi ngó đầu nhìn xuống.
– Ờ. Mau giúp tao dìu cậu ta lên xe rồi chở vô bệnh viện đi!
– Việc này… – Hắn ngập ngừng.
– Sao?
– Ừm… ừ, cũng được.
Như phải tập trung toàn bộ lòng gan dạ tên Hào mới dám ngồi xuống cùng với Mạnh Toàn dìu Khánh Dương lại gần xe. Sau khi đặt cho Khánh Dương ngồi ngay ngắn, Mạnh Toàn nói:
– Mày ngồi sau ôm cậu ta cẩn thận nhé!
– Ôi thôi! – Tên Hào giãy nảy lên – Mày đi mà ôm nó ấy. Tao mà ôm nó ngộ nhỡ ngang đường nó tắt thở thì hóa ra tao ôm cái xác chết à? Mày… mày để tao lái cho.
– Có được không đó cha nội? – Mạnh Toàn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ – Tay chân mày run cầm cập thế kia có khi lại cho cả ba lao đầu vào cột điện.
– Không đâu. Tao… tao lái được.
Tức thì không để cho Mạnh Toàn nói câu nào nữa, tên Hào ngồi lên và cầm lái. Không còn cách nào khác Mạnh Toàn đành ôm Khánh Dương ngồi phía sau.
– Được rồi đó. Đi thôi!
“ Rẻn..! Rẻn..!” – Chiếc xe máy nổ máy rồi đảo bên này, đảo bên kia y như sự phán đoán từ trước của Mạnh Toàn. Bực bội, Mạnh Toàn hét lên:
– Lái vững vô! Tăng tốc lên chút nữa! Cậu ta sống hay chết là tùy thuộc vào tốc độ của ông cả đó!
– Ừ. Tao biết rồi! Lắm mồm! – Tên Hào mắng lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!