Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 34
Khoảng 15 phút sau Mạnh Toàn và tên Hào chở Khánh Dương vào một bệnh viện gần đó. Thấy Khánh Dương bất tỉnh nên các y bác sĩ tại đây cho cậu sang phòng cấp cứu luôn.
Trên dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, tên Hào đưa tay lên miệng ngáp dài rồi nói với Mạnh Toàn:
– Gần ba giờ sáng rồi đó, tao buồn ngủ quá đi mất. Đi về thôi mày!
– Nhưng mà còn cậu ta?
– Trời ơi mặc kệ nó đi! Tao với mày làm phúc đưa nó tới đây đến bây giờ là hết trách nhiệm rồi. Mọi việc tiếp theo cứ để bệnh viện họ tự giải quyết đi. Dù sao thì lát nữa nó cũng tỉnh lại, bệnh viện sẽ gọi được người thân của nó đến ngay thôi mà. Đi về đi! Tao buồn ngủ lắm rồi đấy.
– Nếu mày buồn ngủ thì mày về trước đi, tao muốn đợi một lúc nữa xem tình hình cậu ta như thế nào.
– Tao thật không thể nào hiểu nổi mày luôn. Hôm nay mày bị làm sao vậy Toàn? Tự dưng lương thiện thấy gớm.
– Thôi, mày về trước đi. Lát nhớ ghé qua nhà tao báo với bà già tao một tiếng là tao về muộn kẻo bả lại lo.
– Ờ. Vậy tao về trước.
Nói rồi tên Hào đứng dậy bước đi. Nhìn theo hắn, Mạnh Toàn lắc đầu rồi tự cười chính bản thân mình. Đúng là hôm nay anh bị làm sao thế không biết, tự dưng đi lo chuyện bao đồng của thiên hạ để chuốc cái mệt vào thân.
Vạch tay áo xem đồng hồ. Đã là 3 giờ 20 sáng. Cậu ta đã ở trong đó hơn hai tiếng rồi, không biết tình hình như thế nào rồi nhỉ?
Cánh cửa phòng bệnh mở, vị bác sĩ già bước tới gần Mạnh Toàn và nói:
– Cậu ta đã tỉnh lại rồi. Chúng tôi đã tiến hành chiếu chụp tất cả mọi cơ quan trên cơ thể cậu ta, mọi thứ đều không có gì đáng lo ngại. Bây giờ anh có thể vô thăm cậu ấy được rồi.
– Bao giờ thì cậu ta có thể ra viện vậy bác sĩ?
– Mọi chuyện đều không có gì nghiêm trọng nên nếu anh muốn anh có thể cho cậu ta ra viện ngay bây giờ. Còn trong khoảng nửa tháng nữa nếu sức khỏe cậu ta có gì chưa tốt thì anh có thể đưa cậu ta tới đây để chúng tôi thăm khám lại.
– Ơ nhưng mà…
Định nói “nhưng mà giữa tôi với cậu ta đâu có quen biết gì nhau đâu thưa bác sĩ” nhưng không hiểu sao lời nói lại trôi tuột vào trong cổ Mạnh Toàn. Anh nhìn bác sĩ rồi gật đầu:
– Dạ vâng, thế cũng được.
Đẩy cửa bước vào, Mạnh Toàn thấy Khánh Dương đang ngồi dựa lưng vào thành giường, sắc mặt vô cùng tỉnh táo. Qua ánh điện sáng trưng, anh thấy rõ những vết bầm tím trên hai má cậu cùng một vết máu đã khô đọng trên khoé mép. Hơi khựng người lại, một chút cảm xúc gì đó rất mơ hồ như tự dưng xâm chiếm não bộ anh. Rõ ràng tuy gương mặt thâm tím bầm dập nhưng anh vẫn nhận ra cậu ta tuấn tú đến tuyệt vời.
Bước lại bên giường, Mạnh Toàn kéo ghế rồi ngồi xuống.
– Thế nào rồi? Khỏe chưa em?
– Xin lỗi… anh là… – Khánh Dương nhìn Mạnh Toàn bằng ánh mắt lạ lẫm.
– À, anh là người qua đường, vô tình thấy em gặp nạn bên đường nên đã đưa em tới đây đó.
– Dạ vâng! Em cảm ơn anh nhiều lắm ạ! – Khánh Dương mỉm cười nhìn Mạnh Toàn trìu mến.
– Anh tên Mạnh Toàn, sinh năm 94. Còn em?
– Dạ em tên Trần Khánh Dương, năm nay hai mươi ba tuổi.
– Hai mươi ba tuổi? Vậy là em sinh năm 2000 hả?
– Dạ vâng. – Khánh Dương gật đầu.
– Nhà em ở đâu? Đưa cho anh số điện thoại để anh gọi ba mẹ em đến đây đón em về.
– Dạ quê em ở tận ngoài Bắc cơ. Em… em vào Sài Gòn kiếm việc làm.
– Ờ. Hèn chi em nói giọng Bắc. – Mạnh Toàn gật gù.
– Dạ.
– Mà sao đêm hôm em đi đâu mà để kẻ xấu hành hung ra nông nỗi này?
– Em… Thật ra thì mọi chuyện dài dòng lắm ạ. Dù sao em cũng rất cảm ơn anh vì đã kịp thời đưa em tới bệnh viện, chứ nếu không chắc em cũng không biết mình sẽ ra sao nữa.
– Anh cũng nói thật, bình thường chẳng mấy khi anh quan tâm đến mấy chuyện của người khác như thế này đâu. Vậy mà chẳng hiểu sao khi nhìn thấy em bất tỉnh giữa đường thì lương tâm anh lại thôi thúc anh phải cứu giúp em cho bằng được. Thế nào? Em thấy trong người sao rồi?
– Dạ, tuy vẫn còn hơi đau nhức một chút nhưng cũng đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều rồi ạ.
– Vậy thì tốt! – Mạnh Toàn mỉm cười – Vừa nãy bác sĩ đã nói chuyện với anh và bảo rằng em đã có thể ra viện. Em thấy sao?
– Dạ vâng, em khỏe rồi mà anh.
– Tốt! Vậy nhà trọ em ở đâu anh bắt xe đưa em về?
– Em… – Khánh Dương ngập ngừng – Em… em chưa thuê được nhà trọ.
– Sao? – Mạnh Toàn ngạc nhiên – Vậy trước giờ em sống ở đâu?
– Em… em…
– Thôi được rồi. – Thấy Khánh Dương ấp úng, Mạnh Toàn biết cậu đang có điều gì đó khó nói nên cũng không gạn hỏi nữa mà nói luôn – Vậy nếu em không ngại thì anh có thể đưa em về nhà anh ở tạm một thời gian. Em vừa nói là em đang tìm việc đúng không? Nhà anh mở hàng ăn và cũng đang tìm người giúp việc, nếu em không chê thì có thể tới đó vừa ở vừa làm. Dĩ nhiên là mức lương không cao và công việc thì khá vất vả.
– Liệu có được không anh? – Khánh Dương nhìn Mạnh Toàn bằng ánh mắt áy náy – Anh đã giúp em thế này bây giờ lại còn có ý tạo chỗ ở và công việc cho em nữa. Em thật là thấy ngại quá.
– Có gì đâu – Mạnh Toàn mỉm cười – Miễn là em đồng ý là được. Có thể em không biết chứ tính anh rất thích giúp đỡ những người đẹp trai, cứ ai đẹp trai là anh giúp tuốt. Đặc biệt là người đẹp trai như em.
– Vâng. Anh thật là vui tính – Khánh Dương bật cười.
– Vậy là em đồng ý rồi nha!
– Dạ!
– Được rồi. Vậy chờ anh một lát, anh sang phòng bên làm thủ tục ra viện cho em rồi mình bắt taxi về nhà anh luôn.
– Nhưng mà… em…
– Sao em?
– Em… em… em không có tiền!
– Trời đất! Tưởng gì! Có chút xíu anh thanh toán được mà. Ngồi đây và đợi anh.
Nói rồi mà Mạnh Toàn đứng dậy và bước ra ngoài. Chẳng hiểu sao trong lòng anh thấy vui vui một cách kỳ lạ.
*********************************************
Chiếc taxi dừng bánh trước một cửa hàng ẩm thực bình dân. Mở cửa xe, Mạnh Toàn và Khánh Dương bước xuống.
– Nhà anh đó! Mình vô thôi em!
– Dạ! – Khẽ gật đầu, Khánh Dương theo Mạnh Toàn bước vào trong.
– Giỏi quá nhỉ! Đi thâu đêm suốt sáng bây giờ mới chịu vác mặt về! – Tiếng the thé của một người phụ nữ đột ngột vang lên làm Khánh Dương giật mình. Ngoái đầu sang nơi phát ra tiếng nói, cậu thấy một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp mặc tạp dề đang thoăn thoắt băm thịt trên thớt. Mỉm cười, Mạnh Toàn bước lại gần bà ta và nói:
– Hôm nay con trai mẹ bận làm người tốt nên về muộn.
À, thì ra người phụ nữ này là mẹ của Mạnh Toàn. Hiểu ra, Khánh Dương nhanh nhẹn chào:
– Dạ cháu chào cô ạ!
Ngừng tay, bà ngước mặt lên nhìn Khánh Dương. Vẻ mặt thâm tím với một chút máu khô còn dính ở mép Khánh Dương làm bà thoáng chút ngỡ ngàng:
– Cậu… cậu là…
– Em ấy là Khánh Dương, là người bị kẻ xấu hành hung trong đêm vừa rồi đấy, may mà nhờ con phát hiện rồi chở đến bệnh viện kịp thời. Bây giờ thì em ấy không sao rồi nên con đưa em ấy về nhà mình luôn. Từ nay trở đi em ấy sẽ ở lại nhà mình và phụ giúp mẹ việc hàng quán. – Mạnh Toàn nói luôn một tràng.
– Mày… mày nói gì tao chả hiểu gì cả?
– Ôi giời, mẹ hiểu làm gì? Tóm lại là từ hôm nay em Khánh Dương sẽ ở lại trong nhà mình và phụ giúp mẹ việc hàng quán rồi mẹ trả lương cho em ấy là được. Nhà mình chả phải là đang mướn người làm đó sao?
– Ơ, thế hóa ra là… – mẹ Mạnh Toàn ngơ ngác.
– Còn đây là mẹ anh. Em cứ gọi là cô Chúc nhé! – Không để ý đến thái độ đang ngơ ngác của mẹ, Mạnh Toàn hồ hởi giới thiệu với Khánh Dương.
– Dạ! – Khánh Dương gật đầu.
– Thôi được rồi. Vậy mình vô phòng thôi em! Đi nào!
Không kịp để Khánh Dương nói thêm câu gì Mạnh Toàn đã kéo tay cậu đi mất, mặc kệ phía sau sự ngạc nhiên với tiếng gọi của mẹ anh:
– Ơ nhưng mà… Toàn ơi! Ơ hay! Cái thằng này!…
*************************************************
– Em ngồi đi! – Mạnh Toàn ra hiệu cho Khánh Dương ngồi xuống khi anh dẫn cậu vào phòng riêng – Đây là phòng anh đó. Em khát không để anh lấy nước cho nhé!
– Dạ thôi anh ạ, em không khát.
– Nhìn em hiền lành, lương thiện như vậy anh thật không thể nào hiểu nổi tại sao lại có kẻ gây thù chuốc oán với em mà lỡ lòng ra tay hành hung em đến bạo tàn như thế. Em có thể kể cho anh nghe được không?
– Dạ vâng. Thật ra mọi chuyện bắt nguồn từ một cô gái mang tên Ngọc Lan – con gái cưng của tổng giám đốc Huy Minh. Cô ta đem lòng yêu em nhưng em lại không có tình cảm với cô ta. Phẫn uất, cô ta dụ em dùng ma túy. Em dùng điện thoại quay lại toàn bộ và tố cáo với cảnh sát thế là cảnh sát tống cô ta vào tù. Tức tối vì con gái diệu bị tống giam nên đêm qua ông Huy Minh sai người hành hung em. Mọi chuyện là vậy anh ạ.
– Thì ra là thế! – Mạnh Toàn gật đầu – Anh hiểu rồi. Cái hạng người quyền thế ấy chỉ chuyên ức hiếp người lương thiện là giỏi thôi. Em là em hiền chứ vào anh, anh thuê giang hồ đến san phẳng cái công ty nhà nó luôn. Gì mà tổng giám đốc? Cứ cho mình là cha thiên hạ không bằng.
– Thì họ giàu nên họ có quyền mà anh.
– Thôi không nhắc tới chuyện này nữa. Nhắc nữa chắc anh điên lên mất. Bây giờ em hãy vào nhà tắm tắm gội cho sạch sẽ đi. Nhìn em kìa, quần áo te tua lấm lem đất cát thảm hại quá đi mất. Ở trong đó có sẵn quần áo của anh đó, em thấy hợp bộ nào cứ lấy mà mặc tạm rồi lát nữa anh qua shop mua cho em mấy bộ mà dùng.
– Dạ vâng, em cảm ơn anh! – Khánh Dương gật đầu rồi đứng lên khỏi ghế.
– Tắm gội xong thì em ra ngoài kia nói chuyện với mẹ anh nhé – Mạnh Toàn dặn thêm – Bả sẽ nói chuyện với em cụ thể về công việc và tiền lương. Phía trên lầu có phòng trống ấy, em chịu khó dọn dẹp mà dùng. Bây giờ anh phải đi ngủ một lát đây, thức trắng từ đêm qua tới giờ buồn ngủ quá!
– Vâng, em biết rồi. Em cảm ơn anh ạ!
– Cái thằng nhóc này gì mà cứ cảm ơn hoài vậy? Thôi vô tắm rửa cho sạch sẽ đi.
– Dạ! – Khánh Dương khẽ gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!