Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 35


Tuy chỉ là nhà hàng bình dân nhưng Khánh Dương thấy nhà hàng này vô cùng đông khách. Suốt từ nãy tới giờ, mặc dù có tới bốn, năm nhân viên phục vụ nhưng thật sự họ vô cùng tất bật và vất vả với số lượng khách đến gọi đồ và thanh toán. Đây là lý do tại sao bà Chúc – mẹ Mạnh Toàn có ý định mướn người làm thêm.

– Đêm qua thằng Toàn giúp cháu hả? – Bà Chúc hỏi Khánh Dương.

– Dạ vâng. Cháu bị đám người xấu hành hung đến nỗi chết ngất ở vệ đường, cũng may có anh Toàn đi về qua chở cháu tới bệnh viện chứ nếu không chắc cháu khó mà sống nổi.

– Bây giờ cháu thấy trong người thế nào rồi?

– Dạ cũng đỡ hơn rất nhiều rồi thưa cô!

– Cái thằng thật là… – Bà Chúc mỉm cười kể lể – Quanh năm suốt tháng nó chẳng được tích sự gì cả, suốt ngày ngửa tay xin tiền mẹ rồi tụ tập đua xe, rượu chè, đàn đúm, cá độ. Cô cứ nghĩ nó chỉ biết ăn chơi và quậy phá, thật không ngờ trong lòng nó cũng vẫn còn một chút lòng thương đối với người hoạn nạn. Nó làm cô bất ngờ quá!

– Không phải là một chút đâu cô, anh Mạnh Toàn rất tốt! – Khánh Dương khẳng định.

– Ờ! – Bà Chúc mỉm cười – Nó tuy ăn chơi nghịch ngợm nhưng cũng rất có hiếu nữa đó cháu. Có lần cô bị ốm nó thức thâu đêm chăm cô luôn. Giá như nó bớt chơi bời đi một chút, tập trung vào làm ăn thì cô mừng biết chừng nào.

– Dạ, cái đó cô dần dần khuyên bảo anh ấy thì sẽ được mà.

– Mà cháu tên gì? Nghe giọng cháu hình như là người ngoài Bắc thì phải?

– Dạ cháu tên Trần Khánh Dương. Cháu là người Hải Phòng.

– Là người Hải Phòng? Từ mãi Hải Phòng sao vô đây chi vậy cháu?

– Dạ cũng do một chút cuộc đời đưa đẩy thôi cô. Cháu dự định kiếm việc làm ở đây một thời gian rồi mai này có ít vốn sẽ về quê cô ạ.

– Như cháu thấy đấy – bà Chúc hướng về phía bốn, năm người phục vụ đang bận tíu tít – Công việc nhà hàng có rất nhiều, khách rất đông, vì vậy nếu cháu làm ở đây sẽ không được nhàn nhã đâu. Cháu có làm được không?

– Dạ thưa cô, cháu từng là con nhà nông vì vậy nên việc vất vả như thế nào cháu cũng làm được ạ! Đối với cháu bây giờ chỉ mong có một công việc ổn định cùng với chỗ ăn chỗ ngủ là tốt lắm rồi.

– Ừ – bà Chúc gật đầu hài lòng – Vậy từ mai cháu hãy phụ giúp cửa hàng giúp cô. Tháng đầu cô tạm trả cháu năm triệu. Cháu thấy sao?

– Dạ vâng. Được vậy thì còn gì bằng? Cháu cảm ơn cô!

– Thôi được rồi, biết cháu sức khỏe cũng chưa được tốt lắm vậy nên bây giờ cháu vô phòng nghỉ ngơi đi. Cô cũng có việc phải đi bây giờ.

– Dạ vâng, cháu chào cô!

**********************************************

Vậy là từ ngày hôm đó Khánh Dương ở lại làm việc trong nhà Mạnh Toàn. Công việc tuy nhiều nhưng cũng không đến nỗi vất vả, vì so với cậu những công việc này ở quê cậu đã quá quen. Thấy cậu chăm chỉ lại hiền lành, lễ phép nên bà Chúc cũng đem lòng quý mến, coi cậu như con cái trong gia đình từ lúc nào không hay. Khánh Dương cũng thật sự cảm thấy yên bình và thanh thản.

************************************************

Nhưng có một điều Khánh Dương thấy lạ đó là sự quan tâm quá mức của anh Mạnh Toàn – con trai bà chủ dành cho cậu. Cứ đi chơi thì chớ, chứ cứ vừa về đến nhà là anh ta vội vã chạy lại chỗ Khánh Dương bắt chuyện. Nhiều lúc thấy Khánh Dương làm không ngưng tay, anh ta đã thẳng thừng lớn tiếng với mẹ. Nào là: “Sao mẹ bắt em ấy làm nhiều việc thế?”. Rồi: “Nhiều việc thế này mẹ mướn thêm người nữa đi, chứ một mình Khánh Dương làm làm sao xuể?”. Hoặc: “Khánh Dương, để đấy tí mẹ anh bảo người khác rửa cho, ra đây anh cho xem cái này hay lắm”. Mới đầu Khánh Dương còn thấy ngại nhưng về sau cậu cũng quen và vui vẻ chấp nhận những lời nói tốt bụng dễ mến của Mạnh Toàn.

*************************************************

– Khánh Dương này, lúc tối anh mới ghé qua shop thấy đôi giày này có vẻ hợp với em nên anh mua cho em luôn. Em xỏ thử xem có vừa không? – Vừa nói Mạnh Toàn vừa lấy ra từ trong túi xách một đôi giày vải đưa cho Khánh Dương.

– Oa! Đẹp quá ha anh Toàn! – Khánh Dương nhìn đôi giày thốt lên thích thú.

– Đó! Anh biết là em sẽ thích mà. Nào, xỏ thử coi.

– Dạ! Ôi, vừa vặn quá anh ạ! Sao anh chọn size hay vậy?

– Hì hì – Mạnh Toàn cười thích thú – Nói không phải xạo chứ quần áo, giày dép của em, anh thuộc size làu làu à.

– Em cảm ơn anh nha! Từ ngày em đến nhà anh làm, việc làm thì chẳng được bao nhiêu mà anh toàn mua cho em những thứ đồ đắt tiền. Em áy náy quá!

– Có gì đâu em. Đó chỉ là một chút tấm lòng của anh dành cho em thôi. Không được suy nghĩ gì nhiều bằng không anh giận đó. Hiểu chưa?

– Dạ! – Khánh Dương mỉm cười.

– Không hiểu sao anh rất thích nhìn em cười như thế này Khánh Dương ạ. Nụ cười của em đẹp lắm. Nó rạng ngời sáng chói như pha lê làm cho người nhìn vào có cảm giác như cả một luồng sáng cháy rực lên trong lồng ngực.

– Anh ví von gì mà kì quá! – Khánh Dương bật cười.

– Anh nói thật mà, không có ví von gì đâu.

– Anh khéo ăn khéo nói như vậy chắc làm nhiều cô say như điếu đổ lắm rồi đúng không?

– Ừ. Cũng có kha khá các cô nàng thích anh đó.

– Vậy sao? Sao anh không chọn lấy một cô rồi kết hôn đi? Năm nay anh cũng 30 tuổi rồi còn gì? Mấy lần cô Chúc tâm sự với em, cô ấy bảo cô ấy mong có con dâu lắm.

– Ôi giời! Cái bà già ấy thì cái gì mà chả mong. Mong quán đông khách nè, mong trúng số nè, mong anh tìm việc làm nè, mong anh lấy vợ nè, mong có cháu nội nè… nói chung là lòng tham vô đáy, có bố giời mà chiều bà ấy được.

– Nói với mẹ mình mà anh nói như thế, em đến chịu với anh luôn. – Khánh Dương cười khúc khích.

– Thì trước giờ anh toàn vậy mà. Ăn nói xấc xược quen rồi nên giờ bắt anh phải lễ phép thấy ngượng mồm lắm không làm được.

– Anh Toàn, anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?

– Nhớ chứ sao không?

– Thật không vậy? Vậy anh thử nói xem có đúng với ngày mà em định nói không nào?

– Hôm nay là tròn một năm ngày anh quen em. Ngày này năm trước anh đã cứu em ở bên vệ đường, đúng không nào?

– Ủa… sao… sao anh nhớ kĩ vậy? – Khánh Dương ngạc nhiên.

Mạnh Toàn mỉm cười:

– Sao anh có thể không nhớ một ngày đặc biệt như vậy chứ? Một ngày mà ông trời đã cho anh gặp được em, một ngày mà kể từ khi ấy anh có thêm một người em trai hết sức đáng mến.

– Nhanh thật anh nhỉ? Đúng là thời gian không chờ đợi ai. Mà anh Toàn này…

– Sao em?

– Em ở nhà anh cũng được một năm rồi, sao em không bao giờ thấy anh dẫn bạn gái về nhà chơi vậy?

– Anh không thích. Mà nói đúng hơn là anh chưa dành tình cảm cho bất cứ người con gái nào cả. Huống hồ trong nhà đã có một cậu em trai khôi ngô tuấn tú đến như thế này rồi, anh ngắm còn chưa đủ thích mắt hay sao mà phải dẫn bạn gái về nhà nữa chứ?

– Anh lại trêu em rồi.

– Trêu em để được nhìn em cười đó là điều hết sức tuyệt vời với anh.

– Mà anh Toàn này, em có một điều này muốn nói với anh.

– Điều gì cơ?

– Nhưng anh không được giận em đó!

– Cái thằng ngốc này, đã bao giờ anh giận em chưa?

– Em thấy anh cũng cứng tuổi rồi, đã đến lúc anh nên ít chơi bời một chút, cố gắng kiến tạo cho mình một tương lai đi anh ạ!

– Anh biết chứ. – Mạnh Toàn mỉm cười vỗ vai Khánh Dương – Anh sẽ hoàn toàn chấm dứt tình trạng chơi bời đàn đúm như thế này khi một ngày nào đó người anh yêu đồng ý nhận lời yêu anh.

– Oa! Vậy là anh đã để ý đến một người rồi đúng không anh? Ai vậy anh?

– Cái này thì bí mật. Đợi khi nào đến sinh nhật em anh sẽ nói cho em biết. Ok?

– Còn phải đợi đến sinh nhật em sao?

– Dĩ nhiên rồi. Em trai của anh mà lại. Muốn thông báo chuyện vui với em thì cũng phải chọn một ngày đặc biệt chút chứ?

– Haizz! Đến bó tay với anh luôn! – Khánh Dương thở dài thất vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN