Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 42
Chục chiếc taxi đen cườm, bóng loáng chạy vào đậu trong bãi đỗ xe của Lạc Nhật Vũ Trường. Cửa xe mở ra, từ mỗi xe năm người đàn ông bước xuống, ai ai cũng vest đen, kính đen, mũ phớt đen, giày đen, nhìn qua đủ biết là dân giang hồ thứ thiệt.
Nhìn năm chục vị khách quý bước vào vũ trường, đám bảo vệ nhìn nhau bằng ánh mắt ngơ ngác. Từ xưa đến nay vũ trường này chưa bao giờ cùng một lúc đón tiếp cả một đoàn khách hùng hậu như thế này bao giờ cả. Huống hồ bây giờ mới là 15 giờ, khách có đến chơi thì cũng nên đến vào ban đêm khi cả vũ trường sáng rực, rầm rập trong âm thanh và ánh sáng. Sự việc này xảy ra làm cả bảo vệ lẫn nhân viên phục vụ ai ai cũng đều cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu.
Rất tự nhiên, cả đoàn người ngồi xuống ghế và không ai nói với ai một câu nào. Hành động im lặng đến phát sợ làm mọi người ai ai cũng thấp thỏm lo âu.
Lấy hết tự tin và can đảm, một nam nhân viên phục vụ đến trước đoàn khách lạ cúi đầu vui vẻ chào:
– Xin chào quý khách! Không biết quý khách cần dùng gì ạ? Xin thưa với quý khách, vũ trường của chúng tôi 19 giờ mới hoạt động, quý khách vô tầm này chúng tôi thấy không được hợp lý thì phải.
Đưa tay tháo chiếc kính đen xuống, một người đàn ông ngoại tứ tuần nhìn nam nhân viên, nói bằng giọng ngòng ngọng:
– Bà chủ của vũ trường này đâu? Chúng tôi muốn gặp bà ta được chứ?
– Dạ được ạ!
Ánh mắt lạnh lùng cương nghị của người đàn ông làm nam nhân viên lạnh buốt cả xương sống. Anh ta hiểu rằng việc này lui vào báo cáo với bà chủ là thượng sách.
Năm phút sau mụ Kim từ trên lầu bước xuống. Thấy năm chục người đàn ông ai ai cũng mặc đồ đen đang ngồi khắp phòng mụ thoáng cảm thấy chột dạ. Hành nghề giang hồ trong bấy nhiêu năm, mụ biết trường hợp này sẽ chẳng thu được sơ múi gì cả, có khi còn tự chuốc lấy những rắc rối vô cùng lớn. Tuy nhiên mụ vẫn tươi cười bước về phía đoàn khách quý và lả lơi chào:
– Ôi chao! Ngọn gió nào đưa các quý ông lịch lãm đến vũ trường của chúng tôi sớm như thế này vậy? Không biết vũ trường của chúng tôi có thể làm được gì để thỏa mãn sự mong đợi của các quý ông?
Tất cả đều im lặng, chỉ có người đàn ông vừa nãy trả lời:
– Tôi muốn gặp Trần Khánh Dương.
– Trần Khánh Dương? – Mụ Kim giật mình. Trong thâm tâm mụ biết ngay đám người này đến đòi gặp hot boy số 1 vũ trường thì quả là điều không lấy gì làm tốt đẹp.
– Trần… Trần Khánh Dương nào ạ? Mụ tươi cười – Thành thật xin lỗi quý khách, Vũ trường của chúng tôi không có ai tên Trần Khánh Dương.
Không nói gì, người đàn ông khẽ móc trong túi quần ra một sấp đô la và một khẩu súng lục đặt lên bàn như có ý bảo mụ Kim được phép chọn một trong hai. Hơi tái mặt, mụ Kim cười cười rồi run run đưa tay cầm lấy sấp đô la nhét vào trong áo.
– À… dạ… dạ có người tên là Trần Khánh Dương ạ! Xin lỗi quý khách tôi nhớ nhầm! Mời… mời quý khách đi theo tôi!
Người đàn ông vừa nãy nhìn mụ Kim gật đầu hài lòng. Hắn nhấc khẩu súng lục đút vào trong thắt lưng rồi đứng dậy bước theo mụ Kim lên trên lầu. Bốn mươi chín người đàn ông còn lại vẫn ngồi im phăng phắc không ai nói với ai bất cứ câu nào.
Gõ cửa, giọng mụ Kim vang lên:
– Khánh Dương! Khánh Dương à! Cậu thức chứ? Có khách đến tìm cậu này!
Đặt chiếc Ipad xuống giường, Khánh Dương bước ra mở cửa. Trước mặt cậu, mụ Kim và một người đàn ông lạ đứng đó.
– Anh muốn gặp em à? Mời anh vào trong! – Khánh Dương dang tay mời vị khách.
Thấy mình không còn chuyện gì phải làm nữa, mụ Kim nhanh chóng rút lui. Người đàn ông lạ bước vào phòng Khánh Dương và ngồi xuống ghế.
– Anh dùng gì để em gọi phục vụ mang cho anh? Rượu? Bia? Hay cà phê? Thuốc lá?
– Không! Cảm ơn em! Anh không dùng gì hết. – Một nụ cười thật hiền từ xuất hiện trên môi người đàn ông lạ, nó như khiến hắn lột xác hoàn toàn từ một gã đàn ông lạnh lùng khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ thành một người đàn ông vô cùng dễ mến.
– Nghe giọng anh không được sõi lắm, anh là người ngoại quốc đúng không? – Khánh Dương đến bên bàn và ngồi xuống tiếp chuyện.
– Anh là người Trung Quốc. Anh họ Từ tên Hải.
– Từ Hải? – Khánh Dương tròn mắt ngạc nhiên.
– Sao vậy? Có chuyện gì không em?
– Dạ không. Tại em thấy tên anh giống nhân vật trong Truyện Kiều. Có lẽ anh không biết.
– Anh biết chứ! – Hắn cười – Truyện Kiều, tác phẩm của Nguyễn Du, anh đã đọc và rất thích.
Khánh Dương đưa mắt nhìn Từ Hải. Người này quả là có ngoại hình rất giống với nhân vật Từ Hải trong sự miêu tả của cụ Nguyễn Du, một sự trùng hợp quả là làm người ta đáng phải kinh ngạc:
“Râu hùm, hàm én, mày ngài,
Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.”
– Sao thế em? – Từ Hải hỏi khi thấy Khánh Dương chăm chăm quan sát mình.
– À, cũng không có gì- Khánh Dương bật cười – Tại em thấy anh có ngoại hình giống Từ Hải trong truyện Kiều quá.
– Thật vậy sao? – Từ Hải ngỡ ngàng – Anh là người Hoa nên đọc truyện Kiều nhiều chỗ cũng không hiểu lắm.
– Sao anh đến vũ trường vào giờ này vậy? Vũ trường của chúng em 19 giờ mới chính thức mở cửa.
– Anh biết chứ. Nhưng anh đến giờ này là muốn có được sự yên tĩnh để tâm sự với em. Cùng với đó anh cũng có một kế hoạch cần phải thực hiện nên bắt buộc phải đến vào giờ này.
– Anh năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
– Anh bốn mươi mốt.
– Bốn mươi mốt? Người đàn ông từng trải và dạn dày sương gió. – Khánh Dương mỉm cười.
– Ý em chê anh già đúng không?
– Dạ không. Em thì cũng còn trẻ trung gì nữa đâu mà dám chê ai chứ? Năm nay em đã…
– Hai mươi chín tuổi rồi. – Không để cho Khánh Dương nói hết câu, Từ Hải đã nói chen vào.
– Ủa, sao anh biết rõ vậy? – Khánh Dương ngỡ ngàng.
– Cái đó không quan trọng. Cái quan trọng là cái này.
Từ Hải nói rồi rút trong áo ra một cây sáo đặt lên bàn.
– Được biết em thổi sáo bài “Phương Xa” rất hay, anh muốn nghe em thổi, được chứ?
Nhìn cây sáo trên bàn, Khánh Dương mỉm cười:
– Xem ra anh cũng thích thưởng thức âm nhạc nhỉ? Nhưng bài này buồn lắm đó.
– Bài hát chính trong chuyện tình Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài không buồn thì vui sao được hả em?
– Thôi được – Khánh Dương gật đầu – Nếu anh đã có nhã hứng đó thì em sẽ thổi tặng anh.
Nói rồi Khánh Dương cầm cây sáo lên, bước lại gần cửa sổ và đưa lên miệng thổi. Những giai điệu buồn thảm da diết ngân lên trong căn phòng tĩnh lặng làm tê tái lòng người.
Chìm đắm xúc cảm trong giai điệu buồn da diết của tiếng sáo, Từ Hải cất tiếng hát theo:
“ Zen Nai Li Ming Bu Dong Ai Shang,Shuang Ren Cheng Dan. Shui Neng Wang Ji Na Duan Shi Guang, Li Bie Rong Yi Zai Jian Nan. Feng, Chui Bu Dong Cang Sang. Yu, Qing Dan Zai Yan Kuang. Zhe Shi Jie, Hai You Shui Wen Nuan.
Wo Zai Yuan Fang, Pan Dao Xin Huang, Shan Hai Cang Mang Chu Jing Qing Shang. Wo Zai Yuan Fang, Xiang Si Geng Lou Duan, Lei Shi Bai Yi Shang. Wo Zai Yuan Fang, Hua Luo Xin Can, Sheng Yi He Huan, Si Ye Nan An. Wo Zai Yuan Fang, Shang Xin Yi Lan Gan, Deng Dao Ren Duan Chang. Ni Zai Yuan Fang.
Wo Zai Yuan Fang,Xiang Qi Guo Wang, Xin Bao Qiu Han, Lei Yan Ning Shuang. Wo Zai Yuan Fang,Zui Shi Qing Nan Wang, Ren Bu Zhu Chou Chang. Wo Zai Yuan Fang,Xi Jun Ru Chang, Tian Shang Ren Jian, Die Wu Cheng Shuang. Wo Zai Yuan Fang,Hun Yu Meng Wei Ban, Qian Gu Gong Xiang Wang. Ni Zai Yuan Fang.”
Tiếng sáo và tiếng hát kết thúc, Từ Hải đến bên ôm lấy lưng Khánh Dương, nhìn qua khung cửa kính xuống phía dưới đường, thủ thỉ:
– Giai điệu của bài sáo thật buồn và tâm trạng người thổi cũng như vậy đúng không em?
– Dạ – Khánh Dương gật đầu – Từ hồi học lớp 9 không hiểu sao em đã rất thích bài hát này, thế rồi em học thổi sáo theo giai điệu của nó, đến hôm nay đã mười mấy năm rồi nhưng em vẫn yêu thích nó như ngày xưa và vẫn thường thổi nó mỗi khi buồn. Vẫn biết rằng đang buồn mà thổi bài sáo đó sẽ càng khiến tâm can quặn thắt hơn nhưng chẳng hiểu sao em vẫn thổi.
– Khánh Dương, em sống trong vũ trường này đã bốn năm rồi đúng không?
– Vâng. Bốn năm rồi đó anh. Tủi nhục lắm! Chắc anh chẳng thể nào hiểu được.
– Tại sao em không nghĩ đến chuyện rời khỏi đây mà cứ cam tâm vùi chôn thân mình trong đau khổ vậy?
– Rời khỏi đây ư? Em bị bán vào đây với giá 1 tỷ rưỡi đó anh. Một tỷ rưỡi, mụ Kim dễ dàng để cho em có cơ hội bỏ trốn sao? Thôi thì thân chim lồng cá chậu thì đành chịu vậy biết làm sao được hả anh? Anh không biết đâu, có những đêm em nằm mơ mình được giải thoát khỏi cái địa ngục này, cảm giác ấy trong mơ thật là vui sướng, thật là tuyệt vời đến bao nhiêu. Thế nhưng khi tỉnh dậy biết mơ vẫn chỉ là mơ thì em chỉ có thể mỉm cười trong nước mắt. Tự do đối với em quả là một điều vô cùng xa xỉ.
– Không! – Từ Hải bất chợt nắm chặt đôi bàn tay của Khánh Dương – Anh sẽ cho em thấy tự do đến với em trong đời thật chứ tuyệt đối không phải là trong giấc mơ như em từng mơ ước.
– Anh định chuộc em sao? – Khánh Dương mỉm cười trước câu nói của Từ Hải – Em bị bán vào đây nhiều tiền lắm đó, anh chuộc nổi em không?
– Được chứ. Bất cứ cái gì Từ Hải anh cũng làm được hết.
Nói rồi Từ Hải khẽ buông vòng tay khỏi người Khánh Dương, hắn mở cửa bước ra ngoài hành lang và gọi với xuống phía dưới lầu:
– Bà Kim! Mau lên đây tôi có việc muốn gặp bà!
Khánh Dương ngỡ ngàng nhìn Từ Hải. Từ nãy đến giờ cậu tưởng Từ Hải chỉ bông đùa thôi, chẳng lẽ…
Nghe tiếng Từ Hải gọi, chưa đầy năm phút sau mụ Kim mở cửa bước vào. Trong lòng vô cùng muốn tống cổ tên khách này với 49 tên khác đang ngồi phía dưới kia đi nhưng mụ vẫn phải cố gắng ngậm cơn tức mà tươi cười với Từ Hải:
– Quý khách gọi tôi có chuyện gì không?
Từ Hải mỉm cười rồi bước lại gần mụ Kim. Rất chậm rãi và nhẹ nhàng, hắn rút từ đai quần ra khẩu súng lục khi nãy rồi chĩa thẳng vào thái dương mụ.
– Tôi muốn đưa Khánh Dương ra khỏi đây!
Ngay lập tức mụ Kim tái xanh mặt lại. Liếc nhìn họng súng bên thái dương, mụ run lẩy bẩy:
– Có… có chuyện gì xin… xin quý khách nói từ từ… và… và làm ơn hạ… hạ súng xuống!
– Tôi muốn đưa Khánh Dương ra khỏi đây! – Từ Hải dõng dạc từng chữ.
– Việc… việc này…
– Sao?
– Quý… quý khách… Khánh Dương là hot boy số 1 trong vũ trường của tôi, tôi… tôi xin quý khách!
“Pằng!’ – Chưa nói dứt câu đạn đã bay thẳng vào sọ mụ Kim. Mắt trợn ngược, mụ ta ngã xuống.
– Anh… – Khánh Dương bi miệng sợ hãi nhìn cái xác chết trên nền nhà.
– Đối với loại người này không cần phải phí lời.
– Nhưng mà… – Khánh Dương vẫn chưa hết bàng hoàng.
– Thôi, mau rời khỏi đây nhanh lên em!
Chẳng còn biết làm gì, Khánh Dương mặc sức cho Từ Hải kéo tay chạy như bay xuống dưới. Bên dưới lầu, 49 người anh em của Từ Hải thấy Từ Hải kéo tay Khánh Dương chạy xuống thì cả bọn lao ngay ra bãi đỗ xe. Chưa hết kinh sợ Khánh Dương đã thấy mình bị Từ Hải ấn vào trong taxi từ bao giờ. Cánh cửa xe đóng rầm lại, Từ Hải lao vào trong. Từ bãi xe của Lạc Nhật Vũ Trường, mười chiếc taxi phóng như vũ bão.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!