Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 43


Chiếc xe chạy rất lâu, rất lâu. Ngồi trong xe mà tim Khánh Dương vẫn đập thình thịch vì khiếp đảm. Rốt cuộc tên Từ Hải này là ai? Qua cách hành xử của hắn, cậu biết tên này là thành phần xã hội đen thứ thiệt. Chưa biết gì về nhau ấy vậy mà hắn ngang nhiên nổ súng giết chết mụ Kim rồi cướp cậu chạy trốn. Giờ thì dù muốn hay không cậu cũng đã đang ngồi trong xe của hắn. Hắn sẽ chở cậu đi đâu đây? Sẽ làm gì cậu? Tâm trạng Khánh Dương quả thật là rối bời và sợ hãi.

– Em, nghĩ gì mà mặt lo âu vậy? – Nhìn mặt Khánh Dương qua tấm gương, Từ Hải hỏi.

– Em… anh chở em đi đâu vậy ạ?

– Chở em đến quê hương anh. Anh và em sẽ sớm tối bên nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc.

– Đến quê hương anh? – Khánh Dương sửng sốt – Đi Trung Quốc hả?

– Ừ. Đến Chiết Giang.

– Hả? – Giờ thì tim Khánh Dương càng đập loạn lên, tưởng chừng như Từ Hải ngồi bên có thể nghe thấy từng nhịp đập.

– Sao? Em không thích à?

– Không phải. Nhưng… nhưng mà…

– Nhưng sao?

– Em… em không muốn xa Việt Nam.

– Anh hiểu tâm trạng em lúc này. Nhưng em yên tâm, anh hứa sẽ tôn trọng em và mang cho em một cuộc đời hạnh phúc. Rồi em sẽ thật sự coi Chiết Giang là quê hương thứ hai của mình.

– Nhưng… nhưng lúc nào em mới có thể về Việt Nam?

– Em yên tâm, đợi anh thu xếp xong công việc anh sẽ đưa em về Hải Phòng.

– Hải Phòng? Sao anh biết quê hương em?

– Những gì về em anh còn biết nhiều hơn thế. Để rồi anh sẽ chứng minh cho em xem.

Khánh Dương lặng lẽ gật đầu. Tên Từ Hải này quả là đáng sợ. Cậu biết những gì mà hắn nói ra thì ắt hẳn hắn sẽ làm được bằng mọi cách.

*************************************************

Mới đầu Khánh Dương cứ tưởng Từ Hải sẽ đưa cậu về một thành phố Chiết Giang thật nhộn nhịp và sầm uất. Nhưng thật không ngờ nơi mà hắn đưa cậu đến lại là một vùng quê non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa và không khí thật trong lành, mát mẻ. Hắn nói sẽ chọn nơi này để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc chỉ có cậu và hắn.

Và có một điều mà chính Khánh Dương cũng không ngờ đến, đó là sự tôn trọng của những người thân cận của Từ Hải dành cho cậu. Dường như đối với Từ Hải, họ tôn trọng, quý mến như thế nào thì đối với cậu, họ cũng quý mến, tôn trọng y như thế. Lúc nào họ cũng một câu: ” Yáng dì” hai câu “Yáng dì” (Dương đệ), nhiều lúc làm cậu phải đỏ mặt vì xấu hổ.

**************************************************

Hôm nay Khánh Dương ở lại với anh Hứa – một người trong nhóm của Từ Hải. Cậu nghe Từ Hải nói là hắn bận đi Việt Nam giải quyết một số công chuyện, khoảng một tuần nữa sẽ về.

– Thế nào Khánh Dương? Cậu đã ở Chiết Giang được ba ngày rồi, cậu thấy quen rồi chứ? – Anh Hứa hỏi Khánh Dương bằng giọng Tiếng Việt ngọng líu ngọng lo.

Khánh Dương mỉm cười. Cậu nói bằng tiếng Hán:

– Anh nói tiếng Việt không được giỏi nên có thể nói chuyện bằng tiếng Trung với tôi. Tôi biết tiếng Trung mà.

Anh Hứa ngỡ ngàng như không tin vào tai mình nữa. Rõ ràng Khánh Dương vừa nói với anh bằng tiếng Trung, cách phát âm rất rõ ràng và vô cùng chuẩn xác.

– Cậu nói được tiếng Trung ư? Cậu làm tôi bất ngờ quá!

– Vâng. Hồi cấp 2 tôi cũng có học qua nên cũng giao tiếp được.

Anh Hứa mỉm cười:

– Tội nghiệp anh Từ quá! Nếu như anh ấy biết cậu nói được tiếng Trung thì anh ấy đã không phải vất vả học tiếng Việt suốt hơn một tháng trời ròng rã.

– Anh nói sao? Từ Hải học tiếng Việt là vì tôi? – Khánh Dương ngỡ ngàng.

– Vâng. Chính xác là như thế. Thật ra anh Từ biết cậu ở Lạc Nhật Vũ Trường đã hơn hai tháng rồi. Vẻ khôi ngô tuấn tú của cậu đã hút hồn anh ấy, vậy nên anh ấy trở về tìm một giáo viên giỏi dạy anh ấy nói tiếng Việt. Anh ấy học hơn một tháng trời ròng rã quên ăn quên ngủ nên khả năng giao tiếp mới được như bây giờ. Rồi khi thấy bản thân mình đã nói thành thạo được tiếng Việt anh ấy mới xuất hiện tại Lạc Nhật Vũ Trường và đón cậu.

– À, thì ra là thế. – Khánh Dương gật đầu hiểu ra.

– Thế nào? Ở đây đã ba ngày rồi cậu thấy quen chưa?

– Cũng chưa quen lắm anh Hứa à. Tôi vẫn còn cảm thấy buồn và nhớ Việt Nam.

– Rồi cậu sẽ thấy quen thôi. Anh Từ rất tốt. Anh ấy thật lòng yêu thương cậu và sẽ mang lại cho cậu một cuộc sống hạnh phúc.

– Anh Hứa này, anh có thể nói sơ qua về Từ Hải cho tôi biết được không?

– Anh Từ hả? Anh ấy là trẻ mồ côi được nuôi lớn trong cô nhi viện. Thế rồi khi trưởng thành anh ấy đứng lên thành lập bang hội mang tên “Thế Thiên Hành Nghĩa” với hành động chủ yếu là trừng trị tham quan và bè lũ lưu manh, lấy của tham ô, lấy đồ bất chính cấp phát cho các trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão, đôi khi cũng trực tiếp cứu trợ một số vùng miền bị động đất và bão lũ nữa. Nói chung là hành động của bang hội rất giàu lòng nhân ái, đề cao phương châm hết lòng vì dân nghèo và những người cùng cực. Tuy nhiên vì là hoạt động trái pháp luật nên bang hội cũng thường xuyên chịu sự truy nã của chính phủ.

– Ờ – Khánh Dương gật đầu hiểu ra – Hèn gì tôi thấy ở đây toàn là đàn ông con trai với nhau không.

– Chúng tôi coi nhau như anh em một nhà đó, rất đoàn kết, yêu thương và quý mến nhau.

– Vâng. Một bang hội muốn hoạt động tốt thì nhất thiết phải được như vậy. Tôi có thể tò mò một chút rằng bang hội của mình hiện có bao nhiêu thành viên được không?

– Hiện tại là 264 người nhưng không tập trung hết ở đây. Chúng tôi phân chia ra từng vùng cho dễ hoạt động.

– Dạ. Thảo nào tôi thấy Từ Hải và các anh luôn luôn đề cao cảnh giác và thường xuyên có những chuyến đi riêng.

– Vâng, cậu ở đây một thời gian nữa chắc cậu sẽ hiểu hết hoạt động của bang hội thôi.

– Hôm nay tôi nghe Từ Hải nói đi Việt Nam giải quyết công chuyện, là chuyện gì vậy anh Hứa?

– Tôi chỉ có thể bật mí với cậu rằng chuyến đi Việt Nam lần này của anh Từ có liên quan tới cậu.

– Liên quan tới tôi? Liên quan việc gì chứ?

– Cái đó thì anh Từ không cho phép tôi nói. Anh ấy muốn dành cho cậu một sự bất ngờ.

***********************************************

Quả đúng như lời anh Hứa nói, chuyến đi Việt Nam lần này của Từ Hải tất cả là đều vì Khánh Dương.

Một tuần sau, Từ Hải cùng các huynh đệ trở về.

Cánh cửa taxi mở ra, Khánh Dương giật mình sửng sốt khi bị đẩy xuống xe là tất cả những người mà cậu đều biết mặt, biết tên. Miệng ai cũng bị băng keo dính kín, tay bị trói quặt ra sau lưng trông y hệt tù nhân thời trung cổ. Bọn chúng là: Vũ Hải Đăng, Sơn quai nón, mụ Hà, tên Đức, tiểu thư Ngọc Lan, tổng giám đốc Huy Minh và cảnh sát trưởng Xuân Lộc.

– Anh đã một mẻ tóm gọn tất cả những tên gây đau khổ cho em về đây để em trị tội. – Từ Hải mỉm cười với Khánh Dương đầy vẻ đắc thắng.

– Anh… sao anh biết bọn họ là… – Khánh Dương vẫn chưa hết ngạc nhiên.

– Anh đã bảo những chuyện về em anh biết nhiều hơn em nghĩ. Nào, bây giờ ác nhân, tội đồ đều đã có mặt đông đủ, em xử lí chúng đi!

Khánh Dương đưa mắt nhìn một lượt bảy kẻ tội nhân, bảy kẻ đã gây ra cho cậu không biết bao nhiêu là đắng cay và nhục nhã. Chúng cho dù có cháy ra tro thì đời này kiếp này cậu cũng không bao giờ quên mặt.

Nhìn bảy khuôn mặt tái xanh đang run lẩy bẩy quỳ gối trước mặt mình, những ngày tháng đớn đau tủi nhục như ùa về trong tâm trí Khánh Dương. Một luồng nhiệt nóng ran tự dưng chạy khắp thân thể cậu rồi dâng lên não. Mặt cậu đỏ gay lên. Cậu nhìn vào kẻ đầu tiên rồi bước lại gần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN