Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 44
– Chú Đăng, đã mười mấy năm rồi chú cháu mình không gặp. Chú vẫn khỏe chứ? – Khánh Dương hỏi rồi cúi xuống bóc lớp băng dính trên miệng Hải Đăng ra.
– Chú… – Mặt Hải Đăng tái xanh như chàm đổ – Chú… chú biết lỗi rồi. Chú xin cháu… xin… xin cháu!
– Kìa chú Đăng – Khánh Dương mỉm cười – Chú có lỗi gì đâu chứ? Chú đã cho gia đình cháu vay 200 triệu, cháu còn chưa kịp cảm ơn chú nữa là.
– Khánh… Khánh Dương. Chú… chú…
– Sao? Chả lẽ cháu nói không đúng hả chú? Vì chú đã cho gia đình cháu vay 200 triệu nên cháu mới có được ngày hôm nay, mới được đứng trên đất nước Trung Quốc mà dẫu có nằm mơ cháu cũng không dám mơ đến. Và hơn thế nữa chú cháu ta mới có cơ hội hội ngộ trong hoàn cảnh tuyệt vời này. Công lao của chú, chú muốn cháu trả bằng gì đây?
– Khánh… Khánh Dương… Chú… chú biết chú sai rồi. Chú… chú xin cháu! Tha… tha cho chú đi mà!
– Tha à? Ha ha ha ha! – Khánh Dương ngẩng mặt cười vang – Vì chú mà tôi có nhà không thể về, có cha mẹ không thể gặp, có người yêu mà không thể liên lạc, hẹn hò. Vì chú mà tôi đêm ngày phải làm một gã trai bao cho bao nhiêu người xâm phạm. Chú bảo tôi có thể tha cho chú ư?
– Khánh… Khánh Dương…
Càng nói sắc mặt Khánh Dương càng đanh lại. Hai con mắt cậu đỏ ngầu lên từ bao giờ. Hai hàm răng trắng muốn nghiến chặt lại với nhau. Một thiên thần Khánh Dương thật sự biến mất thay vào đó là sắc mặt, là ánh mắt của một con thú hoang cực kì hung dữ.
Khánh Dương chìa tay về phía Từ Hải. Như hiểu ý, Từ Hải ném vào tay cậu một khẩu súng. Với tất cả nỗi căm thù, cậu dí họng súng vào trán Hải Đăng. “Pằng!” – Lưỡi cò bị bóp hết công suất, Hải Đăng ngã lăn ra đất chết không một tiếng kêu.
Tiếng súng làm cho sáu kẻ còn lại phách lạc hồn tan. Khánh Dương cúi xuống bóc miếng băng dính trên miệng Sơn quai nón ra và mỉm cười:
– Ông chủ còn nhận ra tôi không? Trần Khánh Dương – Hot boy số 1 của bar Thiên Đường mười ba năm về trước đây mà.
Sợ líu lưỡi không nói được gì, toàn thân tên Sơn run lên cầm cập. Khánh Dương mỉa mai:
– Sao vậy ông chủ? Uy quyền của ông chủ khi ở bar Thiên Đường đâu hết cả rồi? Tôi còn nhớ khi xưa ông bệ vệ ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ, dáng vẻ phi thường lắm cơ mà? Nay gặp lại tôi có điều gì làm cho ông mặt cắt không còn giọt máu nào như thế?
– Khánh… Khánh Dương. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi. Con… con bỏ qua cho ta một lần được không con?
Không thèm nói gì Khánh Dương bóc tiếp miếng băng dính trên miệng mụ Hà, tên Đức, Ngọc Lan, tổng giám đốc Huy Minh và cảnh sát trưởng Xuân Lộc xuống.
– Cháu còn nhớ rất rõ những cú tát cháy mặt và những cú đạp liên tiếp vào bụng, vào đầu cháu cô ạ. – Khánh Dương nói với mụ Hà – mụ vợ Trọng Cường – Màn đánh ghen của cô quả là làm cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
– Còn cậu – Khánh Dương nói với tên Đức – Màn dùng thắt lưng quất xuống người tôi quả là để lại cho tôi một ấn tượng không hề nhỏ. Không những thế, gần hai năm sau, khi tôi đang yên ổn với công việc gia sư trong nhà bà Tâm, cậu còn tìm đến tôi và cưỡng đoạt tôi, đẩy tôi vào tình trạng quan hệ loạn luân đất trời không dung thứ.
– Còn cô – Khánh Dương cúi xuống nhìn Ngọc Lan – Cô ra tù lâu chưa vậy Ngọc Lan? Chắc nhà tù chẳng thể giam nổi cô khi cô là thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Huy Minh đâu nhỉ? Ngọc Lan, không biết tôi nên buồn hay nên vui trước tình yêu mặn nồng mà cô dành cho tôi nhỉ? Song như đã từng nói với cô rất nhiều lần, trong mắt tôi cô đáng thương hơn đáng giận, cho dù cô đã đầu độc tôi bằng ma túy đi chăng nữa.
– Còn ông, tổng giám đốc Huy Minh, người có quyền lực nhất trong đất Sài Thành, chắc ông không thể quên vụ đánh tập thể tôi trong đêm tôi bỏ trốn khỏi nhà bà Tâm chứ? Đêm đó có lẽ tôi đã mất mạng nếu như không được một người tên là Mạnh Toàn cứu giúp.
– Còn anh, cảnh sát trưởng Xuân Lộc, thế nào? Bốn năm qua anh đã tiêu hết số tiền tỷ rưỡi chưa vậy? Trả lời tôi coi! – Khánh Dương nhìn tên Lộc bằng ánh mắt đỉnh điểm căm thù.
– Khánh… Khánh Dương – Tên Lộc run lẩy bẩy – Tôi… tôi biết tôi sai rồi. Tôi xin cậu hãy tha thứ cho tôi! Xin cậu… xin cậu hãy niệm tình tôi đã cho cậu trắng án mà tha thứ cho tôi có được không?
– Thì ra anh đang nghĩ anh giúp tôi trắng án là có công với tôi. Anh nên biết rằng đối với tôi một liều thuốc độc của pháp luật còn nhẹ nhàng gấp hàng vạn lần cái cuộc sống bẩn thỉu trong vũ trường Lạc Nhật mà anh vì đồng tiền mà tống tôi vào đó. Hôm nay tôi không chính tay giết chết anh thì tôi không còn là Trần Khánh Dương nữa!
Hai hàm răng Khánh Dương nghiến chặt lại với nhau, lưỡi cò trên tay cậu bóp hết công suất. “Pằng!” – Viên đạn bay vào giữa sọ, cảnh sát trưởng Xuân Lộc ngã ra đất, hai mắt trợn ngược lên.
Bắn chết Hải Đăng và Xuân Lộc, Khánh Dương quay về phía Từ Hải, trả lại cho hắn khẩu súng và nói:
– Hai mẹ con tên Đức vì ghen tuông nên đánh đập em em không muốn truy cứu nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao họ cũng là vợ con của anh Trọng Cường, là con gái và cháu ngoại của bà Tâm, người đối với em vô cùng tốt, vì vậy nên tha cho họ anh nhé!
Không nói gì, Từ Hải gật đầu bằng lòng. Lúc này hai mẹ con tên Đức mới thở được một hơi nhẹ nhõm.
– Còn Ngọc Lan, người con gái vì quá lụy tình mà hành động không suy nghĩ em cũng muốn bỏ qua cho cô ấy. Với tổng giám đốc Huy Minh và tên Sơn quai nón – Tú Ông của bar Thiên Đường – chủ đường dây buôn người xuyên quốc tế, vì hắn mà biết bao nhiêu người phải tan cửa, nát nhà em muốn để tùy anh xử lý.
Từ Hải gật đầu. Rồi chẳng thèm nói một câu, hắn chĩa súng bắn lia lịa vào bụng tổng giám đốc Huy Minh và tên Sơn quai nón.
– Ba! Ba! – Ngọc Lan gào lên cháy ruột – Ba! Ba!
Uất ức, Ngọc Lan nhìn Khánh Dương bằng ánh mắt tột đỉnh của sự căm thù:
– Trần Khánh Dương! Tôi dù chết cũng không bao giờ tha thứ cho anh đâu!
Nói dứt lời Ngọc Lan tự cắn lưỡi. Máu từ trong miệng chảy ra, cô ngã lăn ra đất.
Nhìn Ngọc Lan, Khánh Dương thở dài rồi lắc đầu buồn bã. Con gái đúng là lụy tình quá cũng khổ. Đến bây giờ cậu cũng chưa một lần thấy giận Ngọc Lan.
Ngay sau đó mẹ con tên Đức được cởi trói và thả ra. Những thi thể trên mặt đất cũng được các huynh đệ của Từ Hải tập hợp lại và mang đi chôn cất.
– Khánh Dương, em khá lắm! Cuối cùng thì em cũng đủ dũng khí để chính tay mình bắn chết hai kẻ đã gây ra đau khổ cho em. Anh rất hài lòng. – Từ Hải đặt tay lên vai Khánh Dương tỏ vẻ vừa ý.
– Dạ không, cái đó không phải là dũng khí. Cái đó là niềm căm hận. Chính niềm căm hận từ sâu trong lòng em đã ra lệnh cho em làm điều đó.
– Là gì cũng được. Khánh Dương, bây giờ những người gây đau khổ cho em đều đã phải trả giá, em thấy trong lòng mình thế nào?
– Dạ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Em cảm ơn anh đã báo thù cho em. Xin anh hãy nhận của em một lạy.
Khánh Dương nói rồi quỳ xuống nhưng ngay lập tức Từ Hải đã vội vã đỡ cậu đứng dậy và cười lớn:
– Ha ha ha ha! Em làm gì vậy Khánh Dương? Bây giờ là thời đại nào rồi mà em còn làm thế? Thôi, chỉ là chút chuyện cỏn con, đâu có thấm tháp gì đâu? Chỉ cần sau này em chịu khó đền đáp cho anh là được.
– Đền đáp? Anh muốn em đền đáp gì?
– Hạnh phúc. Em có làm được không?
– Dạ được. Nếu như ông Trời không đày đọa em nữa thì em nguyện nương tựa vào anh đến hết cuộc đời này.
– Nương tựa? – Từ Hải mỉm cười véo mũi Khánh Dương – Phải nói là em nguyện xây đắp hạnh phúc với anh đời đời kiếp kiếp.
– Dạ vâng – Khánh Dương mỉm cười – Em nguyện xây đắp hạnh phúc với anh đời đời kiếp kiếp.
*************************************************
– Anh Từ, anh chưa ngủ à? – Thấy Từ Hải ngồi lặng thinh hút thuốc một mình, vừa hút vừa nhìn màn đêm qua khung cửa sổ, một vị huynh đệ của Từ Hải bước vào hỏi khẽ.
– Ừ. Cậu Lâm đó à? Tôi chưa ngủ được.
– Anh có tâm sự gì sao?
– Tôi đang nghĩ đến chuyện của mình và Khánh Dương. Khó nghĩ quá cậu Lâm à.
– Anh có thể tâm sự với tôi được không?
– Có lẽ cậu biết tôi rất yêu Khánh Dương?
– Vâng. Cái đó thì tất cả các huynh đệ ở đây đều biết. Có gì không ổn sao anh?
– Tôi yêu Khánh Dương, tôi muốn chăm sóc, lo toan cho cậu ấy nhưng công việc của chúng ta thật sự quá nhiều nguy hiểm, sống nay chết mai không ai có thể biết trước được. Tôi cũng không biết Khánh Dương đi theo chúng ta có gặp nguy hiểm gì không nữa.
– Anh lo lắng rất đúng. Tôi cũng nghĩ vậy. Hay là…
– Cậu nói đi!
– Anh hãy rút lui khỏi bang hội, xây đắp một cuộc sống bình yên với Khánh Dương.
– Cậu nói thế mà được hả? Tôi không phải là kẻ có tình rồi bỏ mặc huynh đệ, bằng hữu đâu.
– Cái đó thì tất cả các huynh đệ đều biết, chỉ có điều…
– Thôi, cậu không cần phải nói gì nữa đâu. Tôi không thể làm chuyện đoạn tình đoạn nghĩa đó. Huống hồ nếu tôi quy ẩn giang hồ, chắc chắn hoạt động của bang hội sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cậu không cần nói nữa.
– Vậy thôi, tùy ở anh. Mà anh Từ này!
– Sao?
– Sao anh không nói chuyện gia đình Khánh Dương cho Khánh Dương biết? Ít ra cậu ấy sẽ yên lòng về gia đình hơn?
– Nói ư? Nói là song thân của Khánh Dương vẫn khỏe mạnh? Ừ. Đó là chuyện tốt, chắc chắn Khánh Dương sẽ rất mừng. Còn chuyện của Ha Đan thì sao? Nói là tuy Việt Nam đã công nhận hôn nhân đồng giới nhưng Ha Đan vẫn không kết hôn với Khánh Hoài theo như lời nhờ cậy của Khánh Dương lúc đi xa? Nói là tuy chẳng biết Khánh Dương sống chết như thế nào nhưng Ha Đan vẫn một lòng chờ đợi Khánh Dương? Nói ra điều ấy liệu Khánh Dương có thể không nghĩ tới Ha Đan mà dành trọn tình cảm cho tôi sao? Tôi yêu Khánh Dương, tôi phải chiếm hữu được trái tim cậu ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!